Mục lục
Truyện Thiếu Chủ Bí Mật - Lý Phàm - Cố Họa Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 616: ĐÂY CHÍNH LÀ TỰ TÌM ĐƯỜNG CHẾT!

Lý Phàm nhìn hai người, miệng không ngừng đếm ngược, cho đến khi Lý Phàm đếm xong, hai người đều không có bất kỳ phản ứng nào.

“Đếm xong rồi ư? Thế bây giờ có thể cho chúng tôi xem chứng cứ của cậu được chưa!”

Vương Phú mỉa mai nhìn Lý Phàm.

Người xung quanh đều nhìn Lý Phàm, muốn xem xem anh rốt cuộc có thể lấy ra chứng cứ gì.

Lý Phàm nghe thấy lời này nhưng lại chỉ mỉm cười: “Nếu anh đã muốn xem, thế thì tôi sẽ để anh xem chứng cứ của tôi là gì.”

Dứt lời, Lý Phàm thò tay vào túi áo lấy điện thoại ra, sau khi ấn mấy cái, một đoạn ghi âm lập tức được phát ra.

“Vương Phú, sao thế? Có phải đánh cho tên nhóc đó một trận không? Vừa nhìn đã biết cậu ta không phải là người thường xuyên đến nơi như thế này.”

“Nếu lấy được thứ trong tay cậu ta thì chúng ta kiếm được một món hời rồi!”

Giọng nói này rõ ràng là của Dương Quyền, mọi người nghe thấy lời này thì đồng loạt sững sờ.

Đồng thời có vài người còn nghi ngờ làm cách nào Lý Phàm lại có được đoạn ghi âm này.

Vương Phú cũng sững sờ nhìn Lý Phàm trước mặt, biểu cảm vô cùng kỳ lạ nhìn Dương Quyền đứng bên cạnh.

Mặt Dương Quyền lập tức lộ ra tia kinh ngạc, anh ta chắc chắn khi mình và Vương Phú nói chuyện hoàn toàn không có ai khác ở đó nữa!

Hơn nữa, hai người họ vẫn luôn gặp nhau ở nơi đó, từ trước đến nay chưa từng xảy ra bất cứ vấn đề nào, vì sao lại đột nhiên xuất hiện đoạn ghi âm này?

“Kỳ lạ không? Vì sao tôi lại có thể nghe thấy cuộc đối thoại của hai người?”

Trên mặt Lý Phàm lộ ra biểu cảm châm biếm.

“Cái gì mà cuộc đối thoại của hai người bọn tôi? Đây rõ ràng là cậu đang làm giả chứng cứ!”

Vương Phú không hiểu lý lẽ, nói.

Lúc này tuyệt đối không được thừa nhận chuyện này, một khi thừa nhận, hai người họ chắc chắn sẽ nổi như cồn ở nơi đổ thạch này!

Sắc mặt của Dương Quyền cũng trở nên lạnh lẽo, anh ta trầm giọng, nói: “Cậu đừng nghĩ lấy thứ này để đánh lừa chúng tôi, nếu nó có thể làm chứng cứ, vậy thì tôi tùy tiện làm giả một đoạn ghi âm có phải là cũng có thể nói cậu thiếu nợ tôi ba nghìn tỷ hay không?”

Cố Họa Y nghe thấy lời này của hai người họ thì sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, người xung quanh cũng bắt đầu nhíu mày.

Lý Phàm vẫn luôn ở trong nơi đổ thạch này, hoàn toàn chưa từng đi ra ngoài!

Cũng không ai nhìn thấy anh gọi bất kỳ cuộc điện thoại nào, sao có thể tìm người tạo đoạn ghi âm giả được!

Chẳng lẽ anh còn có thể biết trước tên của Vương Phú ư?

Chuyện này cũng quá phản khoa học rồi! Bất cứ ai cũng không thể tin nổi.

“Vậy ư? Chi bằng anh xem thử cổ áo của mình đi?”

Trên mặt Lý Phàm lộ ra biểu cảm trêu tức.

Người xung quanh nghe thấy lời này của anh thì lập tức đổ dồn ánh mắt về phía cổ áo Dương Quyền, chỗ đó có một chấm đen nhỏ, kết hợp với lời nói của Lý Phàm, có thể thấy rõ đó chính là máy nghe lén mini.

“Đây…”

Dương Quyền hoảng loạn nhìn xuống cổ áo mình, sau khi phát hiện máy nghe lén thì lập tức gỡ bỏ, biểu cảm trên mặt vô cùng hốt hoảng.

“Cậu lại dám cài máy nghe lén trên người tôi!”

Lý Phàm nghe thấy lời này thì lắc đầu, trên mặt lộ ra biểu cảm đáng tiếc.

“Vốn dĩ tôi còn cho rằng anh là do người đó sai tới, muốn lấy được chút thông tin từ trên người anh, không ngờ anh lại quá quắt như vậy.”

Lý Phàm vốn còn cho rằng anh ta là người do Long Hậu sai tới nên anh mới để mắt đến Dương Quyền, cài máy nghe lén trên người anh ta.

Chỉ là không ngờ, Dương Quyền không chỉ không phải là người do Long Hậu sai tới, mà còn là một tên vô dụng, ngu ngốc, chỉ có thể giở thủ đoạn thấp hèn như thế này.

Long Hậu chắc chắn sẽ không nhìn trúng loại người như vậy, Lý Phàm cũng vì chuyện này mà cảm thấy bản thân mình khá đa nghi.

“Cậu!”

Mặt Dương Quyền lập tức lộ ra vẻ tức giận.

Nhưng Vương Phú lại hùng hùng hổ hổ đứng ra, ánh mắt lạnh lẽo, u ám nhìn Lý Phàm.

“Cho dù cậu cài máy nghe lén thì làm sao? Hòn đá hôm nay, cậu chịu thì đưa, không chịu cũng phải đưa.”

Dứt lời, Vương Phú vỗ tay, lập tức có vài người trẻ tuổi đang cười hì hì đi từ trong đám đông ra, họ dùng ánh mắt đầy khiêu khích nhìn Lý Phàm và Cố Họa Y.

“Tên nhãi kia, nhanh nhẹn lên, giao viên ngọc thạch trong tay cậu ra đây, mấy anh cũng không muốn ra tay với chú em đâu.”

“Đúng đó, haz, nhưng mà tôi thấy vợ của cậu ta rất xinh đẹp, hay là mấy anh em chúng ta gắng gượng động tay động chân một chút?” Một người trong số đó lộ ra biểu cảm dâm đãng.

Lý Phàm nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo. Cố Họa Y là giới hạn cuối cùng và là của riêng mình anh, sỉ nhục, uy hiếp, động tay, động chân với anh, anh đều có thể ngó lơ.

Nhưng, một khi liên quan đến Cố Họa Y, Lý Phàm chỉ có một chữ, đó là giết!

Từ trước đến nay anh không phải là người mềm lòng, nương tay, chỉ là vì gặp được Cố Họa Y cho nên anh mới thu lại suy nghĩ giết người của mình.

“Tôi cho các người một cơ hội cuối cùng, quỳ xuống, dập đầu xin lỗi, tôi sẽ tha cho các người một mạng.”

Lý Phàm lạnh lùng nhìn mấy người họ, từ trên người anh toát ra một cỗ sát khí nhàn nhạt.

Mấy người họ nghe thấy lời này của anh thì lập tức bật cười.

“Ha ha ha, anh Vương Phú, anh nghe thấy chưa, tên nhãi này cho đến bây giờ vẫn cảm thấy có thể đấu lại được chúng ta.”

“Đúng đó, tên nhóc, cậu cũng không nhìn xem bên chúng tôi có mấy người, chẳng lẽ cậu có thể một chọi bảy ư?”

“Cái gì mà một chọi bảy chứ, sao có thể tính cả anh Vương Phú vào được? Là một chọi sáu! Nhưng mà tôi cảm thấy cậu ta chắc chắn không làm được!”

“Được rồi! Đừng phí lời với cậu ta nữa, cứ ra tay luôn đi, cẩn thận đừng đánh vỡ ngọc thạch. Sau khi xử lý xong cậu ta, cứ trói cậu ta lại, để cậu ta nhìn chúng ta chơi chính vợ mình, hahaha.”

“…”

“Bịch!”

Mấy người này vừa dứt lời chưa đến vài giây, một tiếng va chạm nặng nề lập tức vang lên.

Lý Phàm lạnh lùng nhìn mấy người họ, giọng nói u ám giống như từ chín tầng địa ngục cất lên.

“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nếu các người đã muốn tìm đường chết, vậy thì tôi sẽ thành toàn cho các người!”

Người xung quanh nhìn thấy một màn trước mặt thì lập tức ngậm miệng lại, tốc độ của Lý Phàm quá nhanh, họ còn chưa kịp phản ứng, Lý Phàm đã xử lý xong một người.

Hơn nữa, sau khi người đó ngã xuống đất, anh ta còn phun ra một ngụm máu tươi, từ đó có thể thấy, Lý Phàm đã dùng nhiều sức như thế nào.

Sau khi Lý Phàm nói xong, anh đưa mắt nhìn những người khác, mấy người đó sau khi nhìn thấy ánh mắt của Lý Phàm thì lập tức cảm thấy cả người lạnh lẽo, một cảm giác yếu đuối, không có sức lực từ trong người họ xộc thẳng lên.

Vương Phú nhìn thấy cảnh này thì lập tức nhíu mày, nói: “Đừng bị tên nhóc đó dọa, dù thế nào thì cậu ta cũng chỉ có một mình.”

“Võ công dù có cao đến mấy thì cũng sợ dao phay, đừng lập lờ nữa làm gì, ra tay luôn đi.”

Lúc này mấy người trẻ tuổi kia mới phản ứng trở lại, lập tức rút dao găm từ trong túi áo ra, hung tợn nhìn chằm chằm Lý Phàm.

“Tên nhóc, hôm nay nếu chú em không nằm viện thì mấy anh đây sẽ không lăn lộn trong giới xã hội đen nữa!”

“Đánh chết thằng nhóc này luôn đi, rác rưởi!”

“…”

Mấy người họ nói xong thì lao thẳng về phía Lý Phàm, người xung quanh lập từng lùi lại vài bước. Trong mắt Cố Họa Y lộ ra biểu cảm lo lắng, nhưng cô cũng lùi lại phía sau mấy bước.

Lý Phàm nhìn mấy người họ, khóe miệng nhếch lên, tạo thành một nụ cười lạnh lẽo.

“Người dám dùng dao trước mặt tôi chín mươi phần trăm là xác định chết!”
CHƯƠNG 617: GIA TỘC ẨN THẾ?

Sau khi Lý Phàm nói xong, thân hình anh giống như ma quỷ xuyên vào giữa mấy người họ.

“Bịch!”

Lý Phàm chém thẳng con dao vào gáy một người, người đó lập tức ngất xỉu, dao găm trong tay cũng tự động thả ra.

Những người còn lại thấy vậy thì hơi kinh hãi trong lòng, nhưng bây giờ không phải là lúc để họ nghĩ ngợi lung tung, mấy người họ đâm thẳng con dao trong tay về phía Lý Phàm.

“Thằng nhóc thối tha, chết đi cho tao!”

Một người trong đó tức giận mắng rồi đâm về phía ngực Lý Phàm.

Lý Phàm lập tức ngồi thụp người xuống, dùng chân đá một cái, khiến tất cả họ đều ngã sóng soài.

Sau đó, Lý Phàm lập tức đứng lên, không chút nể nang giẫm lên cổ tay cầm dao găm của những người đó.

Chỉ nghe thấy âm thanh “rắc rắc”, mấy người họ lập tức kêu gào thảm thiết, tay tự động thả lỏng.

Dao găm lập tức rơi leng keng trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thanh thúy.

Lý Phàm nhổm người dậy, lạnh lùng nhìn mấy người họ.

“Các người chỉ có chút bản lĩnh này thôi ư?”

Nhưng mấy người họ lại đau đến nỗi không nói nên lời, nằm trên mặt đất ôm cổ tay lăn đi lăn lại.

Lý Phàm ngẩng đầu lên, nhìn Vương Phú trên trán đã đổ mồ hôi lạnh, sau đó đi về phía anh ta.

“Cho anh con đường sống, anh lại không đi, bây giờ anh tự mình chọn đi, anh tự chặt đứt hai chân mình hay là để tôi giúp anh?”

Lúc này, người xung quanh đã hoàn toàn tin tưởng lời nói của Lý Phàm, lời này của Lý Phàm vừa được thốt ra, họ lập tức biết Lý Phàm chắc chắn có bản lĩnh làm được chuyện này.

Vương Phú không chút do dự quỳ trên mặt đất, những giọt mồ hôi lạnh trên trán thuận theo gò má chảy xuống.

Vương Phú nuốt mấy ngụm nước miếng, giọng nói khô khốc: “Đại… đại ca, tôi biết mình sai rồi.”

“Cậu tha cho tôi đi.”

“Tôi quỳ xuống trước mặt cậu, cậu tha cho tôi đi.”

Lý Phàm cúi đầu nhìn Vương Phú, ánh mắt tràn ngập ý giết người.

“Con người tôi ghét nhất chính là người khác sỉ nhục vợ mình, sau đó là uy hiếp tôi.”

“Anh thật đen đủi, lại phạm phải cả hai điều này cho nên anh đừng mong giữ lại đôi chân của mình.”

Dứt lời, cẳng chân của Lý Phàm nhanh như chớp đá thẳng vào xương đùi Vương Phú.

“Aa!”

Vương Phú gào lên một tiếng đầy thảm thiết, lập tức ngã xuống bên cạnh, đùi của anh ta đã bị Lý Phàm đá gãy!

Nhưng Lý Phàm lại không quan tâm, anh đá nốt chân còn lại của Vương Phú.

Sau đó, Lý Phàm nhìn Dương Quyền, lúc này hai chân Dương Quyền đang run cầm cập, giữa đũng quần thậm chí còn loáng thoáng thấy vài giọt nước.

Có thể thấy rõ anh ta đã bị Lý Phàm dọa cho sợ đái ra quần.

Người xung quanh nhìn thấy cảnh này thì chán ghét lắc đầu, người hèn nhát như thế này mà cũng dám khiêu khích Lý Phàm.

“Quỳ xuống!” Lý Phàm thản nhiên lên tiếng.

Nhưng những lời này khi lọt vào tai Dương Quyền lại giống như sấm sét, hai chân anh ta lập tức mềm nhũn, cứ thế quỳ xuống.

Sau đó, Dương Quyền bỗng nhiên dập đầu xuống đất.

“Đại ca, tôi sai rồi, thành thật xin lỗi, tôi không nên hồ đồ uy hiếp cậu, thành thật xin lỗi đại ca!”

“Tôi dập đầu trước đại ca, mong cậu tha cho tôi, đại ca!”

Trên mặt Lý Phàm lộ ra ý cười trào phúng.

“Là do các người không biết quý trọng cơ hội.”

Dứt lời, Dương Quyền cũng chịu cảnh ngộ giống như Vương Phú, hai người lập tức nằm trên mặt đất, tiếng gào thét của người này còn lớn hơn của người kia.

Người xung quanh nhìn thấy hai người họ bị như vậy nhưng lại chỉ mỉm cười chế giễu, không một ai đi đến giúp họ.

Ác giả ác báo, bình thường hai người này cũng không ít lần lừa gạt tống tiền người đến nơi đổ thạch, họ đáng bị chuyện như vậy.

Cố Họa Y nhìn một màn trước mặt, cô khẽ lắc đầu, hơi đồng cảm nhìn hai người họ.

Chọc ai không chọc lại chọc vào Lý Phàm, hơn nữa lại còn sỉ nhục cô, Lý Phàm tha cho họ mới lạ.

Lúc này, bảo vệ của nơi đổ thạch chạy vào, nhìn chằm chằm Lý Phàm và Cố Họa Y.

“Chuyện này do ai làm? Các người ai làm ra chuyện này? Dám kiếm chuyện ở nơi đổ thạch của chúng tôi, các người chán sống rồi phải không?”

Lý Phàm nghe thấy lời này, anh lập tức lạnh mặt, liếc nhìn bảo vệ, bảo vệ thấy vậy bỗng cảm thấy mình giống như rơi xuống hầm băng, không dám nói gì.

“Còn phải hỏi sao?”

Lý Phàm thản nhiên lên tiếng, bảo vệ nghe thấy lời này của anh thì lập tức nuốt nước miếng, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời.

Lúc này, Lý Phàm mới hừ lạnh một tiếng, anh nhìn Cố Họa Y bên cạnh mình, nói: “Đi thôi, về nhà.”

Cố Họa Y gật đầu, cùng Lý Phàm rời khỏi nơi đổ thạch. Người xung quanh nhìn bóng lưng hai người họ rời đi, rồi lại quay sang nhìn mấy người trên mặt đất, trong lòng họ không khỏi cảm thán.

Nhưng tên bảo vệ phản ứng trở lại, nhanh chóng đuổi họ đi, nơi đổ thạch lại rơi vào im lặng.

… Trên đường trở về, Cố Họa Y vẫn luôn nhíu chặt lông mày.

Lý Phàm liếc Cố Họa Y mấy cái, cuối cùng cũng không nhịn được, lên tiếng hỏi: “Họa Y, sao thế?”

Cố Họa Y nghe thấy lời này thì lập tức nghiêng đầu nhìn Lý Phàm, nhưng đầu lông mày vẫn nhíu chặt không dãn.

“Chồng à, chuyện mở tiệc tân gia vào ngày kia, chúng ta thật sự phải tổ chức ư?”

“Không biết vì sao, em luôn cảm thấy không yên tâm lắm.”

Lý Phàm nghe thấy lời này của cô thì hơi ngây người, thật ra trong lòng anh cũng rõ, chỉ cần tổ chức tiệc tân gia, như thế Long Hậu chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, bà ta chắc chắn sẽ tìm người đến đối phó với anh.

Đến lúc đó cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì ở bữa tiệc tân gia.

Hơn nữa, phía bên Cố Thiệu Dũng cũng có mâu thuẫn không nhỏ, đến lúc đó chắc chắn cũng phải thông báo cho ông ta.

Nếu đến lúc đó, Cố Thiệu Dũng bới chuyện này ra, vậy thì bữa tiệc tân gia lần này có thể nói là vô cùng rắc rối.

Lý Phàm muốn tổ chức ổn thỏa bữa tiệc tân gia thì bắt buộc phải chuẩn bị thật tốt cách đối phó với những rắc rối này.

Bây giờ, Lý Phàm đã tìm một chuyên gia giúp đỡ, nhưng chỉ có một chuyên gia thôi thì chắc chắn vẫn chưa đủ.

“Yên tâm đi, vợ à, không sao đâu em.”

Lý Phàm cười, nói.

“Mọi thứ đã có anh lo, em đừng nghĩ ngợi nhiều quá.”

Lý Phàm không thể khiến Cố Họa Y lo lắng theo mình được nên anh đã suy nghĩ xong rồi, sau khi về nhà, anh sẽ liên lạc với những gia tộc và thế lực mà mình có thể lợi dụng được.

Cho dù không thể bảo đảm bữa tiệc tân gia lần này không xảy ra sơ sót thì cũng phải có đủ thủ đoạn để bù đắp.

“Long Hậu, ngược lại tôi muốn xem xem, bà có thể động tay động chân như thế nào trong bữa tiệc tân gia lần này.”

Lý Phàm nói thầm trong lòng, ánh mắt không nhịn được tỏa ra tia lạnh lẽo.

Cái chết của ba chắc chắn có liên quan đến Long Hậu, dã tâm của Long Hậu quá lớn, lớn đến nỗi Lý Phàm chỉ cần nghĩ đến thôi là lập tức lạnh sống lưng.

Nếu không phải vì sự tồn tại của Long Vương thì e là bây giờ Lý Phàm đã biến mất trên đời rồi. Dù sao bây giờ Lý Phàm cũng là một ngọn núi lớn chặn trước mặt Long Hậu.

Lý Phàm không chết thì Long Hậu không có cách nào kế thừa Long Môn.

Cố Họa Y nghe thấy lời này của Lý Phàm thì lập tức im lặng, trong mắt lóe lên biểu cảm suy tư.

Hồi lâu sau, Cố Họa Y mới lên tiếng: “Chồng à, trước đây em có một người bạn học, anh ta nói rằng mình là gia tộc ẩn thế gì đó.”

“Anh ta nói có chuyện gì thì có thể đến tìm anh ta, anh ta chắc chắn sẽ giúp em, hay là ngày mai anh đi cùng em xem sao?”
CHƯƠNG 618: GIA TỘC CÔNG TÔN

Lý Phàm nghe thấy lời này của cô thì lập tức ngây người. Anh biết gia tộc ẩn thế, gia tộc ẩn thế thường là gia tộc không muốn tiếp xúc với chuyện ở đời, tham gia vào những chuyện quá phức tạp, phiền phức.

Hơn nữa gia tộc ẩn thế phần lớn là những gia tộc võ cổ, họ che giấu thân phận của mình thật ra là vì một nguyên nhân khác nữa, đó là sợ mình không cẩn thận ra tay khiến người khác bị thương.

Dưới tình huống bình thường, họ sẽ chọn một vài người phát ngôn thay họ quản lý công ty ở nước ngoài, còn con cháu của gia tộc họ thì ra ngoài luyện tập theo từng giai đoạn.

Điều này cũng khiến cho rất ít người biết đến sự tồn tại của họ, nhưng Lý Phàm cũng vì thế mà càng tò mò hơn.

Bởi vì theo lý mà nói, Cố Họa Y không thể nào tiếp xúc với người của gia tộc ẩn thế được bởi cô chỉ là con cháu của một gia tộc nhỏ bé mà thôi.

“Vợ à, sao em lại quen biết với ngươi của gia tộc ẩn thế?” Lý Phàm tò mò hỏi.

Nếu thật sự được gia tộc ẩn thế giúp đỡ, vậy thì bữa tiệc tân gia lần này của Lý Phàm đoán chừng là có thể tiến hành yên ổn.

Cố Họa Y nghe thấy lời này của anh thì ngẩn ra, cô lập tức nói: “Thật sự có gia tộc ẩn thế gì đó ư?”

“Em còn cho rằng khi đó anh ta đang nói khoác với mình.”

Thật ra Cố Họa Y vốn dĩ không ôm ấp quá nhiều hi vọng với chuyện này, dù sao cái gọi là gia tộc ẩn thế cũng quá mông lung.

Gia tộc thì là gia tộc đi, lại còn gia tộc ẩn thế, cô cảm thấy chuyện này không có ý nghĩa gì lớn lao cả, dù sao cô cũng không biết đến sự tồn tại của võ cổ.

“Thật sự có gia tộc ẩn thế, nhưng vì sao hai người lại quen biết nhau? Vì sao anh ta lại hứa hẹn với em như vậy?” Lý Phàm khẳng định lại câu nói của Cố Họa Y, sau đó anh lập tức hỏi cô lần nữa.

Cố Họa Y nghe thấy lời này thì cười nói: “Em quen anh ta hồi ở đại học, nghiêm túc mà nói thì anh ta cũng không được coi là bạn học của em.”

“Ngày đó em ra ngoài trường chơi, nhìn thấy một người ăn mày đang bị một đám người đánh, sau đó em bèn chạy đến giúp đỡ người ăn mày rồi cho anh ta một triệu rưỡi.”

“Sau đó, anh ta nói với em câu đó và cho em phương thức liên lạc, nói là sau này bất cứ lúc nào, hễ gặp phải chuyện gì thì cũng có thể gọi điện thoại cho anh ta.”

“Khi đó em cảm thấy rất tò mò, dù sao anh ta cũng chỉ là một tên ăn mày mà, nên khi nói ra những lời như vậy quả thật khiến người ta thấy rất lạ.”

Lý Phàm nghe thấy lời này thì lập tức hiểu ra, khi con cháu của gia tộc ẩn thế ra ngoài rèn luyện, gia đình sẽ không cho họ bất cứ sự giúp đỡ nào, tất cả chỉ có thể dựa vào bản thân họ.

Hơn nữa họ cũng không dám đánh nhau ngoài xã hội, nếu không họ sẽ nhận được cảnh cáo từ đất nước của mình.

Nên khi đó con cháu của gia tộc ẩn thế kia mới không đánh trả, mà Cố Họa Y lại vừa khéo đụng phải khoảnh khắc đối phương chật vật nhất.

Cô lại còn giúp đỡ đối phương nên đối phương mới cảm kích cô.

Cố Họa Y không biết câu nói này của đối phương có ý nghĩa gì nhưng Lý Phàm lại biết rất rõ.

Hơn nữa, thông qua lời đối phương nói, anh có thể suy đoán được, đối phương có lẽ chính là người thừa kế gia tộc!

Trên mặt Lý Phàm lập tức lộ ra ý cười, chỉ cần có được sự giúp đỡ của gia tộc này, vậy thì bữa tiệc tân gia lần này chắc chắn sẽ không gặp phải bất cứ vấn đề gì.

Nghĩ đến đây, Lý Phàm lập tức lên tiếng: “Những lời đối phương nói là thật, em vẫn còn phương thức liên lạc với đối phương chứ?”

“Vẫn còn, em đặt trong ngăn kéo ở nhà, em giữ gìn nó rất tốt, dù sao em vẫn khá mong đợi ở người này.” Cố Họa Y cười nói.

“Tốt lắm, vậy thì khi về nhà em gọi điện cho anh ta, ngày mai chúng ta sẽ qua đó.” Lý Phàm không nhịn được siết chặt nắm đấm, một luồng khí kích động dâng lên từ trên người anh.

“Vâng.” Cố Họa Y đồng ý.

Lý Phàm lập tức tăng tốc, dùng tốc độ nhanh nhất lái về nhà.

… “Alo, là ngài Công Tôn phải không?”

Sau khi về đến nhà, Lý Phàm lập tức bảo Cố Họa Y đi tìm số điện thoại của đối phương, nhưng bởi vì đã quá muộn nên Lý Phàm kéo dài đến tận ngày hôm sau mới bảo Cố Họa Y gọi điện cho đối phương.

“Là tôi, cô là cô gái năm đó giúp tôi đúng không?”

Một giọng nói trong trẻo, rõ ràng truyền đến từ trong điện thoại, hơi nghi ngờ nhưng vẫn mang theo tia khẳng định.

“A? Anh vẫn còn nhớ tôi sao?” Cố Họa Y lập tức ngây người.

Nhưng Lý Phàm lại biết rõ, con cháu của một gia tộc ẩn thế bình thường khi ra ngoài sẽ không dễ dàng nói cho họ biết phương thức liên lạc của mình.

Cho dù có cho thì cũng cho số điện thoại họ thường dùng ngoài xã hội, số điện thoại đó khi về nhà họ sẽ lập tức vứt bỏ.

Số điện thoại mà ngài Công Tôn cho Cố Họa Y có lẽ chính là số anh ta sử dụng khi ở nhà, hơn nữa lại chỉ cho một mình Cố Họa Y cho nên khi nhìn thấy số điện thoại của Cố Họa Y, anh ta mới có thể nhanh chóng chắc chắn là cô như vậy.

“Nhớ chứ, sao lại không nhớ được.” Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến một trận cười nhẹ.

“Ngày đó, nếu không nhờ có cô thì tôi có thể đã phải chết đói ở đầu đường rồi, cũng không thể trở về gia tộc, cho nên tôi đương nhiên phải nhớ rõ rồi.”

Lý Phàm nghe thấy lời này của ngài Công Tôn, từ trong miệng anh ta có thể nghe ra sự kính trọng rất sâu sắc.

“Sao cô lại nhớ ra gọi điện cho tôi thế? Gặp phải khó khăn gì ư?”

“Nếu là thật, cô nói cho tôi, ngay bây giờ tôi sẽ xử lý giúp cô. Cho dù là chuyện gì, tôi đều có thể giúp cô được.” Ngài Công Tôn cười nói.

Lý Phàm cũng nhờ vậy mà chắc chắn nhân phẩm của ngài Công Tôn, anh ta có lẽ thuộc tuýp người nhanh nhẹn, phong độ.

Một lời hứa đáng giá ngàn vàng, hơn nữa làm việc từ trước đến nay đều không hề lề mề.

Cho nên mới có thể lưu loát, dõng dạc nói ra những lời này. Đổi lại là người khác, sợ là đã sớm chuyển chủ đề, sẽ không chủ động nhắc tới lời hứa của mình năm đó.

“Đúng là tôi đang gặp phải một chút chuyện, nhưng chuyện này không thể nói rõ ràng trong một chốc được.” Cố Họa Y nhíu mày.

“Nếu anh tiện thì ngày mai tôi và chồng đến tìm anh được không?”

Cố Họa Y đặc biệt nhắc đến mình đã có chồng, muốn xem thử phản ứng của đối phương.

“Ồ, cô kết hôn rồi ư? Cũng đúng, dù sao cũng đến tuổi rồi.”

Giọng nói kinh ngạc của ngài Công Tôn truyền từ trong điện thoại ra, nhưng lại không có bất kỳ suy nghĩ khác hay tia không vui nào cả.

“Được chứ, cũng không cần đến sáng mai, chiều nay vừa khéo tôi ở trong thành phố, ba giờ chiều nay tôi sẽ đến quán rượu hoa đào đợi cô.”

Ngài Công Tôn lập tức cười, nói.

Cố Họa Y nghe thấy lời này của anh ta thì lập tức thở phào, may mà đối phương không có phản ứng quá khích nào, nếu không cô thật sự không biết nên làm gì.

Dù sao đối với cô mà nói, gọi cuộc điện thoại này cũng hơi mạo muội.

Nhưng ngài Công Tôn lại giống như đang xử lý một chuyện cỏn con, lời nói ra còn khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

“Được, tới lúc đó, tôi và chồng sẽ đến tìm anh.” Cố Họa Y cười, nói.

“Được, vậy tôi đi xử lý chuyện của mình trước đây, buổi chiều gặp.”

“Được.”

Cố Họa Y nói xong thì cúp điện thoại, trên mặt mang theo ý cười.

“Không ngờ thái độ của ngài Công Tôn này lại tốt như vậy, em còn cho rằng anh ta đã quên mất rồi.”

Lý Phàm lại cười, nói: “Nhân phẩm của ngài Công Tôn này xem ra rất tốt, nếu như chiều mới gặp mặt vậy thì anh đi xử lý chuyện của mình trước đã.”
CHƯƠNG 619: THÁI ĐỘ NHÀ HỌ PHƯƠNG

Cố Hoạ Y nghe nói như thế nhẹ gật đầu : “Được, vậy anh đi trước xử lý đi. “Ừ”

Lý Phàm lên tiếng, chợt hướng phía phòng làm việc trên lầu đi tới.

Nhà họ Phương bên kia anh cần đối phương cho một câu trả lời chắc chắn, nếu không, lần này tiệc tân gia vẫn sẽ có chút phiền phức.

Đến phòng làm việc, Lý Phàm cũng không vội vã gọi cho nhà họ Phương.

Mà lúc anh trong phòng làm vẽ mấy đường lên bảng, viết lên mấy cái tên.

Tên thứ nhất là chính anh, ở chính giữa, những đường kia tuyến, lớn là Long Vương.

Phía trên anh là tên của tên của Long Hậu, Long Hậu và anh đã như nước với lửa, nếu như không phải thái độ không rõ của đại Long Vương, anh chỉ sợ đã chết.

Anh bây giờ nhất định phải làm rõ ràng tình cảnh của mình, tự giúp mình.

Mà phía dưới anh, là Cố Thiệu Dũng cũng coi là có đại thù với anh, lần này khẳng định là sẽ làm ra chút chuyện.

Ở bên trái, thì là Quỷ Hổ, Quỷ Hổ là người Long Hậu phái tới, tuyệt đối sẽ gây phiên phức cho tiệc tân gia lần này.

Mà bên phải Lý Phàm lại trốngngừoi làm việc không chu toàn người, một Quỷ Hổ khẳng định là không đủ.

Lý Phàm bây giờ suy nghĩ là, Long Hậu bên kia nếu như an bài người khác tới anh phải làm gì.

Nhìn đường vẽ trước mặt, Lý Phàm trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẽ trên tên Long Vương một vòng tròn.

Xem ra nhất định phải tiếp xúc một chút đại Long Vương, nếu như thái độ đại Long Vương vẫn như cũ không rõ, đến lúc đó tiệc tân gia cho dù là có Công Tôn thế gia trợ giúp, chỉ sợ cũng phải xuất hiện sơ suất.

“Mặc dù làm không được mọi sự hoàn hảo, nhưng mình cũng phải nghĩ biện pháp để tiệc tân gia này không có bất trắc gì!”

Ánh mắt Lý Phàm đột nhiên lạnh xuống, lần này sau tiệc tân gia , chuyện trong nhà xem như giải quyết cũng khá ổn.

Đến lúc đó anh muốn chuyên tâm đối phó Long Hậu, Long Hậu muốn hại chết anh vô số lần rồi.

Lý Phàm anh xưa nay không phải người có thể chịu được người khác đối xử với mình như thế, cho nên anh cũng sắp triển khai trả thù.

Mà cái chết của ba, anh cũng phải tìm Long Hậu đòi lại công đạo!

Trầm mặc sau một hồi lâu, Lý Phàm lấy điện thoại ra, gọi cho Phương Kỳ.

Điện thoại tút tút hai tiếng sau thì có người bắt máy, một âm thanh cực kỳ hòa ái, thậm chí hơi lấy lòng xuất hiện.

“Cháu trai Lý Phàm à, thế nào? Hôm nay sao lại có thời gian gọi điện thoại cho ta vậy?” Phương Kỳ vừa cười vừa nói.

“Ông cụ Phương, lần này gọi điện thoại cho ông là chuyện chính sự.” Lý Phàm giọng nói bình tĩnh nói.

Phương Kỳ tựa hồ đã hiểu giọng nói Lý Phàm không thích hợp, chợt cũng biến thành nghiêm túc.

“Cháu trai Lý Phàm, cháu có việc gì cứ nói, chỉ cần nhà họ Phương ta có thể làm được, nhà họ Phương ta nhất định toàn lực giúp cháu!” Phương Kỳ ngữ khí trịnh trọng nói.

Con gái của mình đi theo Lý Phàm ăn hôi không ít, nhà họ Phương cũng đi theo danh tiếng vang xa, gần đây thu nhập đều tăng lên.

Điều này cũng làm cho ông cụ Phương xác định, chỉ cần Lý Phàm bằng lòng, nhà họ Phương bọn họ thậm chí có thể đạt được một độ cao hơn.

“Nhà chúng tôi muốn làm tiệc tân gia, chuyện này ông cụ Phương hẳn cũng biết?” Lý Phàm giọng nói trầm ổn nói.

“Biết, đến lúc đó nhà họ Phương ta đương nhiên sẽ không bạc đãi cháu trai Lý Phàm, ta đã chuẩn bị xong quà.” Phương Kỳ nghe nói như thế vừa cười vừa nói.

“Vậy đa tạ Ông cụ Phương, chỉ là cháu muốn nói là một chuyện khác.” Lý Phàm hít một hơi thật sâu.

Nếu như nói tình cảnh của anh bây giờ với Phương Kỳ, Phương Kỳ rất có thể chọn không giúp anh, nhưng nếu như Phương Kỳ không giúp anh, như vậy tương lai nhà họ Phương sau này có thể nghĩ ra.

Chỉ cần Lý Phàm vượt qua nguy cơ bây giờ, nhà họ Phương tất nhiên rơi đài!

“Cháu nói đi.” Phương Kỳ cũng nghe ra không thích hợp, biết chuyện này rất có thể liên quan đến tài sản tính mệnh của mình.

“Tình cảnh bây giờ của cháu ông cụ Phương đại khái không biết, cháu đơn giản nói với ông một chút.”

Lý Phàm tỉnh táo nói: “Cháu bây giờ có thể nói là địch vây bốn phương, đến lúc đó tiệc tân gia khẳng định sẽ có phiền phức.”

“Hơn nữa chuyện phiền phức tuyệt đối không nhỏ, cho nên cháu cần ông cụ Phương trợ giúp.”

“Nhưng ông giúp cháu mà nói, nguy hiểm cực lớn, nếu như nói đối phương ghi hận lên nhà họ Phương các người, như vậy nhà họ Phương rất có thể sẽ tan tành.”

“Nhưng chỉ cần Lý Phàm cháu có thể qua cửa này, như vậy nhà họ Phương có thể thẳng tới mây xanh.”

“Cho nên, cháu cần ông cụ Phương cho cháu một đáp án chuẩn xác.”

Đầu bên kia điện thoại lập tức trầm mặc lại, Phương Kỳ cúi đầu tự hỏi, trong ánh mắt hiện lên một tia cơ trí.

Muốn có được bất kỳ chỗ tốt nào đều có nguy hiểm, nhưng chuyện Lý Phàm nói tới, phong hiểm quá lớn.

Hơn nữa nghe ngữ khí của Lý Phàm, tan tành chỉ là chuyện nhỏ, rất có thể sẽ uy hiếp đến sự an toàn của ông ta.

Lý Phàm cũng không vội mà thúc ông cụ Phương, bình tĩnh chờ ông cụ Phương trả lời.

Mấy phút sau, đầu bên kia điện thoại truyền tới một đáp án quả quyết và kiên định.

“Cháu trai Lý Phàm, cần nhà họ Phương ta làm cái gì cứ nói thẳng, chỉ cần nhà họ Phương ta có thể làm được, tuyệt đối sẽ không từ chối!”

Lý Phàm nghe nói như thế thì cười, anh không nhìn lầm người, Phương Kỳ cuối cùng rất xứng đáng với sự tín nhiệm của anh.

“Cũng không cần quá phiền phức, khả năng chính là cần các ngừơi vận dụng một chút quan hệ nhà họ Phương, cùng bản thân năng lực nhà họ Phương.”

“Đến lúc ra trận, nhìn thấy người khả nghi thì lục soát một chút.”

“Những chuyện khác, tôi sẽ sắp xếp những người khác giải quyết.”

Phương Kỳ nghe nói như thế sửng sốt, ông ta vốn tưởng Lý Phàm muốn nhờ đến tài chính nhà họ Phương.

Kết quả Lý Phàm nói với ông ta muốn mượn người, cái này với tưởng tượng của ông ta hơi khác biệt.

Hơn nưã dùng người, đối phương căn bản không có tổn thất quá lớn, tối đa cũng chỉ là thiếu chút nhân tình.

Nhưng nhà họ nhà họ Phương tộc dạng này, thiếu một chút ân tình như vậy đối bọn họ ảnh hưởng không lớn.

“Được, không vấn đề.” Phương Kỳ vừa cười vừa nói.

Chỉ cần không phải mượn nhờ tài chính dẫn đến xảy ra vấn đề trong mắt xích tài chính của nhà họ Phương, những chuyện khác Phương Kỳ đều có thể không chút do dự đáp ứng.

Tài chính cũng có thể, nhưng phải trả lại cho ông ta trong thời gian quy định, nếu không phải nhà họ Phương không đợi người khác động thủ, mình đã tự lún rồi.

“Vậy thì phiền ông rồi.” Lý Phàm vừa cười vừa nói.

Hai người sau khi nói xong vài câu chuyện phiếm thì cúp điện thoại, Lý Phàm viết xuống hai chữ nhà họ Phương, trên mặt lộ ra một nụ cười thản nhiên.

Chợt bắt đầu cân nhắc những chuyện khác, thẳng tới giữa trưa ăn cơm, Lý Phàm mới đi xuống lầu.

“Tiệc tân gia anh chuẩn bị kỹ càng chưa?” Lý Phàm vừa xuống lầu, Vương Cẩn Mai nhìn anh hỏi.

Vương Cẩn Mai cùng Cố Thiệu Huy buổi sáng bình thường cũng sẽ không ở trong biệt thự, nhìn dáng vẻ Vương Cẩn Mai hồng quang đầy mặt, hiển nhiên trong thời gian ngắn đi khoe khoang với ngừời khác không ít.
CHƯƠNG 620: VƯƠNG GIA KINH THÀNH

“Chuẩn bị xong rồi, mẹ yên tâm đi.”Lý Phàm vừa cười vừa nói.

“Chờ cơm nước xong xuôi, con cùng Hoạ Y ra ngoài mua chút đồ cho tiệc thăng quan, mẹ cũng không cần lo nữa.”

Lý Phàm đối với Vương Cẩn Mai cũng rất bất đắc dĩ, may mắn thái độ của Vương Cẩn Mai bây giờ đối xử với anh có thay đổi.

Bằng không, Lý Phàm thật sẽ nhịn không được mà rời đi.

Vương Cẩn Mai nghe nói như thế nhẹ gật đầu.

“Vậy là được.”

Mấy người chợt nói chuyện phiếm, cơm nước xong xuôi, Lý Phàm để bảo mẫu dọn chén đũa, sau đó nhìn về phía Cố Hoạ Y.

“Hoạ Y, đi thôi, đi cửa hàng mua chút đồ.”

Cố Hoạ Y nghe nói như thế nhẹ gật đầu, “Được.”

Hai người chợt đứng lên đi ra ngoài, lái xe về hướng cửa hàng.

……

Tiệc tân gia của Lý Phàm còn có mấy ngày?

Trong một căn phòng tối như mực, giọng nói ngột ngạt khàn khàn vang lên.

“Không tính hôm nay còn có ba ngày.”

Giọng một người dàn ông vang lên, trong giọng nói đầy cung kính.

“Ba ngày?”

Quỷ Hổ trầm mặc một chút, chợt mở miệng hỏi: “Nên chuẩn bị đều chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn bị xong, đại nhân, đợi đến ngày tiệc tân gia của Lý Phàm, tuyệt đối có thể để cho anh rất vui vẻ.”

Người kia cười nói.

Quỷ Hổ mấy ngày nay vẫn luôn chuẩn bị thăng quan bữa tiệc vui Lý Phàm, Long Hậu bên kia đã lên tiếng.

Nếu như chuyện lần này lại làm hư, vậy anh Quỷ Hổ cũng không cần trở về Long Môn, về sơn môn là được rồi.

Nhưng Quỷ Hổ căn bản không dám trở về, nếu như anh ta trở về, sư phụ anh sợ rằng sẽ đánh chết anh ta mất.

“Vậy là được, đi xác nhận lại một chút, muốn bảo đảm chuyện lần này không có sơ sót gì, có thể để cho Lý Phàm ăn phải thiệt thòi lớn, tốt nhất có thể giết nó.”

Quỷ Hổ trầm giọng nói.

“Còn nữa, không được buông lỏng sự giám sát với Lý Phàm, nếu như trước bữa Tiệc tân gia đó có cơ hội, vậy để nó không tổ chức được tiệc tân gia luôn!”

Quỷ Hổ ánh mắt đột nhiên lộ ra ý vị băng lãnh.

Người kia bên cạnh anh nghe nói như thế không khỏi rùng mình một cái.

“Đã rõ, đại nhân yên tâm.”

“Ừ, đi xuống đi.”

Quỷ Hổ sau khi nói xong thì nhắm mắt lại, lẳng lặng tựa ở trên ghế sofa, tự hỏi sau đó phải làm chuyện gì.

……

Nhà họ Phương.

Phương Kỳ để tất cả nhà họ Phương trực hệ về gia tộc, tổ chức một cuộc họp gia tộc, chủ yếu nói vấn đề chính là chuyện của Lý Phàm.

“Lý Phàm hôm nay gọi điện thoại cho ta, nói về tiệc tân gia.”

Sau khi mở đầu, Phương Kỳ cũng không do dự, nói ra chuyện điện thoại hôm nay với Lý Phàm với tất cả mọi người trong gia tộc.

Những người kia nghe được sau này ngây ra một lúc, Phương Nhược Tuyết nghi hoặc mở miệng hỏi: “Ba, tại sao ba phải giúp Lý Phàm.”

“Anh ta không phải đã nói rồi sao? Nguy hiểm rất lớn, nếu như đến lúc đó nhà họ Phương chúng ta sa ngã vào đó thì làm sao bây giờ?”

Dựa theo sự hiểu biết của Phương Nhược Tuyết về ba mình mà nói, ba cô sẽ không bao giờ làm điều gì đó khiến mọi người cảm thấy khó tin.

.

Dù sao rủi ro quá lớn.

Phương Kỳ nghe nói như thế thì ý vị thâm trường nhìn về phía Phương Nhược Tuyết.

“Bỏ ra càng nhiều, thu hoạch càng lớn, phong hiểm cũng càng lớn.”

“Hơn nưã ba tin tưởng, Lý Phàm tuyệt đối không có dễ dàng suy sụp như vậy.”

“Thời cơ nhà họ Phương chúng ta phát triển, kỳ thật ở chỗ Lý Phàm.”

Phương Nhược Tuyết nghe nói như thế ngây ra một lúc, trầm mặc xuống không nói gì nữa.

Những người khác thì lẳng lặng nhìn người trước mặt giao lưu, bọn họ rất rõ ràng, Phương Kỳ đã quyết định xong.

Để bọn họ tới cũng chỉ là đơn thuần thông báo mà thôi.

“Gia chủ, ngài tự quyết định là được rồi, chúng ta đều ở bên ngài, chúng tôi tin tưởng ánh mắt của ngài, hơn nưã cậu Lý chính xác không phải nhân vật đơn giản.”

Một người mở miệng cười nói.

Phương Kỳ nghe nói như thế cười vui vẻ cười, sắp xếp chuyện Lý Phàm xuống dưới.

……

Trong trung tâm thương mại, Lý Phàm mỉm cười với Cố Hoạ Y, người đang vui vẻ thử quần áo trước mặt anh.

“Hoạ Y, đến giờ rồi, chúng ta chuẩn bị đi thôi.”

Cố Hoạ Y nghe nói như thế nhẹ gật đầu, vừa cười vừa nói: “Được.”

“Vậy em mặc bộ này đi thôi.”

Kia là một bộ váy liền áo, Cố Hoạ Y mặc lên người nhìn tựa như là một thiếu nữ.

Lý Phàm nghe nói như thế cười cười, cầm thẻ đen mua hết tất cả những quần áo Cố Hoạ Y thử qua.

Hai người mang theo đồ, một bên trò chuyện trời, vừa đi ra cửa hàng thời trang.

“Rầm!”

“Ôi, anh đi đường không có mắt sao?!”

Một giọng nói phẫn nộ đàn ông vang lên.

Là lúc Lý Phàm đi ra cửa không chú ý, không cẩn thận đâm vào người khác.

Lý Phàm vội vàng mở miệng nói ra: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi không có chú ý.”

“Anh nói một câu không có chú ý là xong hử? Vậy tôi giết người có phải là nói với cảnh sát tôi không chú ý tôi được tha tội à?”!

Ngừơi đàn ông kia vẫn như cũ không buông tha, Lý Phàm nghe nói như thế thì biết, người đàn ông này đoán chừng là muốn gây sự, sắc mặt trong nháy mắt nghiêm túc.

“Vậy anh nói làm thế nào chứ.”

Lý Phàm giọng nói lạnh lùng nói.

Ngừơi đàn ông kia nghe nói như thế, lập tức bắt đầu cười ha ha, ánh mắt chuyển hướng từ Lý Phàm lên ngừơi Cố Hoạ Y, ánh mắt bên trong tràn đầy ngả ngớn hèn mọn.

“Chuyện này nếu nói xử lý, cũng là dễ xử lý, Vương mỗ tôi cũng không phải ngừoi không nói đạo lý.”

“Như vậy đi, anh quỳ xuống nói lời xin lỗi, sau đó để cho tôi chơi đùa ngừơi phụ nữ này vài hôm là được rồi.”

Lý Phàm và Cố Hoạ Y hai người nghe nói như thế, sắc mặt đồng thời lạnh xuống, nhưng không đợi Lý Phàm nói chuyện, ngừơi đàn ông kia lại lần nữa mở miệng.

“Tôi là Vương Hiên, là người của Vương gia kinh thành, anh làm như vậy tuyệt đối không thiệt thòi, chỉ cần đại gia ta cao hứng, tùy tiện thưởng anh ít đồ đều đủ anh tiêu một năm nửa năm.”

“Thế nào? Suy tính một chút?”

Lý Phàm nghe nói như thế khóe miệng hơi nhếch lên, anh còn tưởng là ai, hoá ra là là phú nhị đại đến từ kinh thành.

Xem ra cảm thấy mình đến địa phương nhỏ thì có thể tùy ý ngông cuồng nên mới phách lối như vậy.

Nhưng Lý Phàm tới bây giờ đều không quen loại người này, trêu tức nhìn Vương Hiên nói.

“Vương gia Kinh thành? Thật ngại quá, chưa nghe nói qua.”

“Nhưng tôi khuyên anh tốt nhất nhường đường, nếu không, kết quả khả năng anh không chịu đựng nổi.”

Ánh mắt Lý Phàm đột nhiên nghiêm túc, một cơn ớn lạnh bùng lên từ anh.

Anh không gây phiền toái, cũng không có nghĩa anh sợ phiền phức, anh chỉ là lười nhác xử lý những chuyện đó mà thôi.

Nhưng đối phương nếu như cho thể diện mà không cần, như vậy Lý Phàm tuyệt đối không ngại xuất thủ xử lý đối phương.

Tựa như trước mặt Vương Hiên loại người này vậy, vũ nhục anh coi như xong, còn để anh mang Cố Hoạ Y như quà xin lỗi, Lý Phàm bây giờ muốn giết anh ta rồi.

Nếu như không phải bởi vì bây giờ ở cửa hàng, anh sẽ động thủ giết đối phương ngay.

“A? Vậy à? Không nghĩ tới các người ở nơi nhỏ bé này, lại còn có người có cốt khí, nhưng mà.”

Vương Hiên đắc chí cười cười: “Ai nói bên cạnh tôi không có người chứ?”

Thoại âm rơi xuống, có bảy tám người đàn ông mặc tây trang màu đen đi tới sau lưng Vương Hiên, người chung quanh lập tức sợ hãi tản ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK