*Phì phò, không được rồi, tôi sắp không thở được rồi, tôi phải tới bệnh viện khám bệnh, bằng không thật sự sẽ chết mắt, tạm biệt cậu em.”
Tư Không Minh cúi người, bộ dạng đau khổ từ từ xoay người, khó khăn tiến về phía trước.
Một bước, hai bước, ba bước…
Thầy Lý Phàm không nói gì, cũng không ngăn cản mình, cuối cùng tâm trạng căng thẳng của Tư Không Minh cũng được thả lỏng.
Ôi mẹ ơi, cuối cùng dáng vẻ giả vờ đáng thương bán thảm cũng lừa được thằng nhãi này rồi, thật không dễ dàng gì, ông vốn định kiếm chút tiền dưỡng già, kết quả lại bị mắt trắng.
Ngay cả mấy đồ đệ trong tay cũng chết sạch, sau này thậm chí một người đưa ma cũng không có, sao Tư Không Minh ông lại bi kịch như vậy, thật sự bi kịch đến tột đỉnh?
Tư Không Minh thầm mặc niệm ba giây cho mình, rồi vễnh tai nghe động tĩnh phía sau, không có âm thanh nào, điều này đã làm trái tim đang treo lơ lửng của ông hoàn toàn được thả lỏng.
Tư Không Minh chậm rãi, giả vờ khó khăn bước đi hơn 100 mét, sau khi ước tính khoảng cách đã đủ an toàn, ông không còn giả vờ nữa, mà sải bước, dùng công pháp khinh thân Đạo môn, bắt đầu chạy như bay ngay.
Vèo, Tư Không Minh chạy được một khoảng xa, bỗng có cảm giác tự do bay nhảy, thậm chí còn cảm thấy giờ mình đã chạy hết tốc độ rồi.
Lúc Tư Không Minh đang thầm mừng rỡ như điên, định tới nơi nào đó để ăn uống cho đỡ sợ, thì bên tai bỗng vang lên giọng nói của Lý Phàm.
“Trông ông đâu giống người bị nội thương, ông giả vờ không hề thành tâm gì cả, tôi phải cho đánh giá một sao mới được.”
Tư Không Minh đang mừng rỡ như điên bỗng nghe thấy tiếng Lý Phàm, nên cả người lảo đảo, ngã thẳng xuống đắt, dưới lực đẩy quán tính, ông trượt dài hơn mười mét.
“Ui da! Eo của tôi, lần này đụng trúng vật cứng rồi, tôi lăn lộn nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên ngã nhào trên đường trong lúc bỏ chạy, hôm nay tôi ra ngoài không xem ngay, nên gặp phải năm hạn xui xẻo rồi.”
Tư Không Minh nằm dưới đất ra sức xoa eo, nhưng ánh mắt lại lén nhìn Lý Phàm, cảm thấy mình thật sự đụng phải khắc tinh rồi.
Trong lòng Tư Không Minh đã sắp sụp đổ, Lý Phàm đuổi theo bằng cách nào, lúc nãy ông đã nghe kỹ động tĩnh phía sau rồi, hoàn toàn không có tiếng bước chân.
Chẳng lẽ Tư Không Minh ông bị lãng tai? Không thể nào, tai ông rất thính, nên ông dựa vào thính giác để kiếm cơm.
Tư Không Minh khó hiểu, bắt đầu nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt thận trọng: “Cậu em à, cậu có biết kính già yêu trẻ không, không ngờ cậu dám hù lão già như tôi, lần này tôi bị ngã đến mức suýt mắt nửa cái mạng, cậu nói thử xem tôi có nên ăn vạ cậu không?”
Lý Phàm cười khẩy: “Ha ha, ông nằm dưới đất không dậy nỏi, là đợi tôi tới đỡ ông dậy à? Tôi thích nhất là dìu lão già ăn vạ đó, mấy người thường được tôi dìu đều có kết cục rất đẹp.”
Tư Không Minh trợn mắt nói: “Tư Không Minh tôi không phải người ăn vạ, nên không cần ai dìu cả, tôi thích nằm dưới đất, định cứ thế ngủ một đêm, cậu đừng bận tâm đến tôi, cậu thích làm gì thì làm đi.”
Tư Không Minh định mặt dày đến cùng, hôm nay dù mắt hết mặt mũi, cũng không được giúp Lý Phàm, cho dù dùng vũ lực ông cũng không thể khuất phục.
Lý Phàm cười híp mắt nhìn Tư Không Minh, dịu dàng nói: “Xem ra tôi vẫn nên đưa ông đến bệnh viện sẽ tốt hơn, bằng không ông ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh.”
Lý Phàm vừa nói vừa sờ vào hông, một mảnh dao lam bỗng xuất hiện trong tay anh.
Nhìn thấy mảnh dao phát ra ánh sáng lạnh lẽo trong tay Lý Phàm, rồi nhớ lại cách lấy mảnh dao gần như không nhìn thấy rõ của anh lúc nãy, Tư Không Minh đã hoàn toàn mắt bình tĩnh.
“Sao… sao cậu lại biết chiêu này, đây là phương thức thất truyền của Đạo môn, chẳng lẽ cậu là đệ tử của vị cao nhân kia? Nhưng cũng không phải.”
“Thất truyền? Ông không biết không có nghĩa nó bị thất truyền, từ nhỏ tôi đã thường chơi như vậy, ông mở to mắt mà nhìn cho kỹ.”
Mảnh dao nhảy múa trên đầu ngón tay Lý Phàm như vũ công, cảnh tượng quỷ dị này làm Tư Không Minh ra sức nuốt nước bọt.
Công pháp của Đạo môn cũng có thể điều khiển linh hoạt mảnh dao trên đầu ngón tay, hơn nữa phải cực kỳ cao thâm, chỉ có những tên trộm có tiếng trong giang hồ, trở thành vua trộm, mới có thể học được chiêu này.
Nhưng từ khi tứ đại vua trộm trên giang hồ chết, chiêu thức này cũng bị thất truyền, ba Tư Không Minh từng là một trong tứ đại vua trộm, hồi nhỏ ông đã nhìn thấy ba mình nghịch dao như thế, nên vẫn nhớ như in.
“Rốt, rốt cuộc cậu là ai? Cậu là đồ đệ của vua trộm nào?”
“Tôi không phải là đồ đệ của ai cả, ông chỉ cần nghe tôi nói, rồi làm theo lời căn dặn của tôi, thì tôi sẽ truyền phương thức Đạo môn bị thất truyền này cho ông, thế nào?”
Tư Không Minh nhất thời đau khổ: “Cậu em à, cậu không thể đổi người khác ư, sao cứ khăng khăng nhờ vả ông già này thế?”
“Vi ông là trộm, giờ tôi chỉ cần tên trộm giúp đỡ.” Lý Phàm quả quyết nói.
Tư Không Minh vươn tay ra sức dụi mắt, định chảy ra mấy giọt nước mắt làm bộ đáng thương.
“Cậu em à, cậu đừng trêu ông già này nữa, bản lĩnh của cậu còn nhanh nhẹn hơn vua trộm, cùng lắm tôi chỉ là tên trộm có tiếng, vẫn còn kém xa cậu, thật sự không thể giúp được cậu.”
“Nếu ông không giúp, vậy tôi không khách sáo nữa.”
Mảnh dao trong tay Lý Phàm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, vung về phía yết hầu Tư Không Minh, lần này anh hoàn toàn không nương tay, chỉ cần mảnh dao rơi xuống, chắc chắn có thể lầy mạng ông.
Mắt Tư Không Minh bỗng thu nhỏ, vội giơ hai tay lên, định ngăn cản mảnh dao trong tay Lý Phàm.
Tay Lý Phàm như cá chạch, luồn qua kẽ giữa hai cánh tay Tư Không Minh, kề mảnh dao lên yết hầu ông.
Tư Không Minh sửng sốt, vẻ mặt cứng ngắc nở nụ cười khó coi: “Hi… hì hì, quả nhiên hậu sinh khả úy, tôi thua rồi, tôi sẽ nghe lời cậu, cậu bảo tôi làm gì tôi sẽ làm thế đó.”
Trong tình thế cắp bách, giờ mạng ông đang nằm trong tay Lý Phàm, nên Tư Không Minh sợ rồi.
Lý Phàm vỗ vào cổ Tư Không Minh bằng mặt trái mảnh dao, xúc cảm lạnh lẽo làm cổ ông nhát thời nổi da gà.
Tư Không Minh tươi cười nói: “Cậu em, cậu cứ việc căn dặn, người trong giang hồ đều nói chắc như đỉnh đóng cột, tôi đã đồng ý giúp đỡ cậu, thì chắc chắn sẽ cố gắng làm đến mức tốt nhất, nhưng tôi nói trước, cậu không được bảo tôi làm những việc như lấy mạng người khác.”
“Ông theo tôi tới chỗ này rồi hãng nói.” Lý Phàm cất mảnh dao, rồi móc điện thoại ra xem giờ, đã 11 giờ đêm, gần tới giờ hẹn chị Thu rồi.
Tư Không Minh tươi cười bò dậy, nịnh bợ nhìn Lý Phàm: “Được thôi, tôi nhất định sẽ đi theo cậu em, cậu bảo tôi đi hướng Đông, chắc chắn tôi sẽ không đi hướng Tây.”
CHƯƠNG 742: NGÀY CHẾT CỦA CẬU!
Lý Phàm rút điện thoại ra, tìm chỗ ở của chị Thu, đồng thời quan sát kỹ lưỡng cảnh đường phố thực tế trên bản đồ.
Tư Không Minh rất muốn xem thử Lý Phàm đang xem gì, nhưng nghĩ tới sự chênh lệch về thực lực với người ta, ông đành phải bất đắc dĩ ngửa đầu nhìn trời.
Đúng là giảm thọ, không ngờ ông đây đã từng này tuổi, vẫn phải nghe lời một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, thật sự mắt hết số tuổi to tác này.
Tư Không Minh cảm thán, Lý Phàm đã thiết lập xong bảng dẫn đường, rồi dẫn ông lên xe.
Nửa tiếng sau, Lý Phàm ngừng xe trước cửa khách sạn kiểu cũ, địa chỉ mà chị Thu phát là ở đây.
Liếc nhìn khách sạn cũ kỹ ngột ngạt, Lý Phàm lắc đầu bắt đắc dĩ, chỉ nhìn bề ngoài khách sạn này đã không giống với nơi mà người như chị Thu ở.
Nhưng Lý Phàm cũng không nghĩ nhiều, anh cứ đi vào trước đã, giờ dù đối phương có âm mưu gì, anh cũng sẵn sàng đi hiên ngang, hoàn toàn không bận tâm quá nhiều.
Hơn nữa Lý Phàm dẫn Tư Không Minh tới, là để ông ta giẫm mìn giúp anh.
Quày lễ tân khách sạn không có một bóng người, Tư Không Minh đảo mắt, quan sát kỹ lưỡng tình huống xung quanh.
“Cậu em, hình như tình hình hơi bát ổn.”
“Ông nói thử xem sao lại bất ỗn?” Lý Phàm lạnh nhạt hỏi.
“Hình như đối phương có sắp đặt, 80% là có cạm bẫy mai phục, nếu cậu nghe lời khuyên của tôi, thì chúng ta mau rút lui, bằng không, e rằng… haizz, với bản lĩnh của cậu, e rằng bọn họ sẽ không chiếm được lợi lộc.”
Tư Không Minh vốn định nói Lý Phàm sẽ không chiếm được lợi lộc, nhưng nghĩ tới tình trạng thê thảm của Hầu Gia Hầu phủ Tử Y, ông hoàn toàn không thể nói ra được, đành phải đổi thành đối phương không chiếm được lợi lộc.
Tư Không Minh rút tâu thuốc bên hông ra, nắm chặt trong tay, vẻ mặt hơi căng thẳng.
Lý Phàm vỗ vai Tư Không Minh, rồi sải bước đi vào khách sạn.
“Nếu đã tới đây rồi thì cứ yên tâm mà đi vào, chẳng phải Đạo môn các ông nói trộm không về tay trắng à, chúng ta không thể cứ thế quay về, dù sao cũng phải đi vào kiếm chác chút đỉnh.”
Tư Không Minh rối bời, nghiền chặt răng, đi theo Lý Phàm.
Dù trời có sập xuống cũng có kẻ mạnh chống đỡ, nếu lát nữa tình hình bát ổn, Lý Phàm sẽ tự khắc chống đỡ, còn lão già như ông chỉ việc tìm cơ hội lẫn tránh.
Lý Phàm và Tư Không Minh men theo con đường đi vào sân khách sạn.
Lý Phàm tới giữa sân, thầy ba gian nhà giả cỗ ở hai bên trái phải và trước mặt, thì khẽ nhíu mày.
Lý Phàm có thể cảm nhận được trong khách sạn có sát khí.
Nơi này có thể phóng ra sát khí, một là có cao thủ, hai là đối phương có rất nhiều người nên hội tụ lại.
Tư Không Minh thầm căng thẳng, mặc dù ông không cảm nhận được sát khí, nhưng trực giác ông mách bảo, nơi này không an toàn.
“Cậu em, nơi này thật sự không thể nán lại, chúng ta mau đi thôi, nếu còn kéo dài sẽ không kịp mắt, hay là tôi đi trước một bước nhé.”
Tư Không Minh vừa dứt lời, đèn trong khách sạn bỗng tắt ngóm, mà ở phía cửa chính khách sạn mới bước vào đã truyền đến tiếng khóa cửa rắc rắc.
Nghe thấy tiếng khóa cửa, Tư Không Minh bỗng giật mình, là người từng trải, tắt nhiên ông biết chuyện này có ý nghĩa gì, hai người đã rơi vào bẫy mai phục của đối phương, e rằng hôm nay bọn họ khó mà ra ngoài lành lặn.
Tư Không Minh thận trọng quan sát xung quanh, oán hận nói: “Tôi đã nói tôi không đi rồi, thế mà cậu cứ bảo tôi tới, giờ thì hay rồi, lọt thẳng vào bẫy đối phương, tay chân tôi già cả rồi, e rằng hôm nay phải bỏ mạng tại đây.”
Tư Không Minh như bà lão luyên thuyên, không ngừng lẫm bẩm.
Lý Phàm lườm ông rồi nhắc chân đi vào gian nhà chính giữa khách sạn.
Tư Không Minh thầy Lý Phàm tiến về phía trước, thì vội đuổi theo: “Cậu em à, cậu đi cũng phải nói một tiếng chứ, sao cậu có thể vứt bỏ ông lão như tôi ở chỗ đó?”
“Tôi chê ông phiền, ông bớt nói lại đi, bằng không tôi không khách sáo với ông đâu.”
*Xi!” Tư Không Minh khinh bỉ xì một tiếng, rồi ngậm chặt miệng, không nói gì nữa.
Vì Tư Không Minh nhìn thấy Lý Phàm đã giơ tay lên, hơn nữa còn kẹp mảnh dao, giờ anh không chỉ kẹp một mảnh, mà là ba mảnh.
Đúng lúc trong khách sạn tối tăm, có ba người đang bước ra, bọn họ đều không cao, vóc dáng cũng không vạm vỡ, nhưng bước đi rất khẽ, xem ra võ công của cả ba đều nhanh nhẹn linh hoạt.
Lý Phàm mỉm cười nhìn ba người: “Sao chị Thu không ra, chẳng lẽ đây là đạo tiếp khách của mấy người?”
“Cậu muốn gặp chị Thu thì đợi kiếp sau đi, hôm nay là ngày chết của cậu!”
Ba người cùng ra tay, ai cũng cầm vũ khí, đoản việt* kỳ lạ.
Đoản việt: một loại vũ khí như búa làm từ sắt hoặc đồng đen.
Họ cầm đoản việt trong tay, lưỡi việt ở hai bên, thuộc loại vũ khí có hình thù kỳ lạ.
Trong ba người, có hai người tắn công về phía Lý Phàm, người còn lại thì lao về phía Tư Không Minh.
Tư Không Minh cầm tẫu thuốc, đánh leng keng với đối phương, miệng không ngừng quát: “Tên lùn, cậu đánh tôi làm gì, tôi bị cậu ta kéo tới đây, chuyện này không liên quan đến tôi.
Cậu đi tìm tên gây rắc rối kia đi, cậu ta mới là nhân vật chính, chúng ta ngừng tay ngưng chiến làm bạn đi! Nếu cậu còn dây dưa với ông đây nữa tôi sẽ không tha cho cậu đâu, tôi sắp nổi giận rồi đáy, tôi mà nỗi giận đến tôi cũng phải sợ hãi.”
Lúc Tư Không Minh luống cuống tay chân đối phó với đối thủ, thì Lý Phàm đã chế ngự được hai tên lao về phía mình rồi.
Hai tên đó đều bị Lý Phàm bổ vào gáy, nằm bắt tỉnh dưới sàn, tràn đầy khí phách cao thủ.
Lý Phàm nhàn nhã đứng bên cạnh, nhìn Tư Không Minh ra tay với đối phương, không hề có ý định đi tới giúp.
“Tư Không Minh cố lên, sao ông kém cỏi thế, mắt hết mặt mũi Đạo môn rồi, ông phải dùng chiêu Đồng tử bái Phật đó, chiêu này ông dùng không chuẩn xác, phải đâm nghiêng qua mới đánh trúng anh ta.”
Thỉnh thoảng Lý Phàm sẽ đánh giá đôi câu về chiêu thức của Tư Không Minh, làm ông ta tức đến mức thở phì phò, cảm thấy anh là điển hình cho việc xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện.
“Cậu em, cậu mau tới giúp tôi đi, đừng đứng đó xem náo nhiệt nữa, tôi sắp không chống đỡ được rồi, thằng nhãi này quá lợi hại, cậu sẽ càng vất vả hơn.”
Tư Không Minh không ngừng kêu khổ, muốn Lý Phàm tới giúp, nhưng anh lại khoanh tay trước ngực, xem náo nhiệt.
“Chẳng phải lúc nãy ông nói không liên quan gì đến tôi à, vậy tôi dựa vào điều gì để giúp ông?”
“Tôi… cái đó… chẳng phải lúc nấy tôi chỉ thuận miệng nói thôi à, định để cậu ta dao động qua đó để cậu vất vả một lát, chúng ta cũng tiết kiệm thời gian hơn.”
Tư Không Minh vừa ấp úng nói, vừa nhanh chóng di chuyển né tránh đòn tân công của đối phương.
Giờ kẻ địch còn lại đang điên cuồng truy kích Tư Không Minh, định khống chế ông làm con tin, để uy hiếp Lý Phàm.
Lý Phàm lắc đầu cười híp mắt: “Ông đừng giỡn nữa, mau lấy bản lĩnh cất dưới đáy hòm ra đi, nếu còn giốn nữa, ông thật sự không thoát được đâu.”
Mắt Tư Không Minh thoáng qua tia sợ hãi, thầm nghĩ mình lại diễn dở, nên bị Lý Phàm nhìn thấu.
CHƯƠNG 743: NÓI THẲNG RA
Tư Không Minh không hề nương tay, tẩu thuốc trong tay không ngừng điểm huyệt phong bề đối phương, làm người đó xụi lơ dưới sàn.
“Phi phò, tôi già rồi nên không ổn, không đuổi kịp sức lực.”
Tư Không Minh làm bộ nói, rồi liếc nhìn Lý Phàm, cuối cùng ngửa đầu lên nhìn trời.
Thật xấu hỗ, Tư Không Minh cảm thấy quá xấu hồ, từ khi gặp Lý Phàm, ông chưa từng thắng một lần, ngay cả diễn xuất mà ông lấy làm kiêu ngạo, cũng bị Lý Phàm vừa liếc mắt đã nhìn thấu.
Lý Phàm đi tới trước mặt đối thủ bị điểm huyệt: “Anh nói đi, chị Thu đang ở đâu?”
“Chị Thu đã sớm rời đi rồi, chỉ để lại điện thoại trong phòng số một tầng hai, anh có thể gọi video với chị ta, ba người chúng tôi chỉ phụng mệnh thăm dò võ công của anh, mong đại ca tha mạng.”
Lời cầu xin thức thời của đối phương làm Lý Phàm hơi ngạc nhiên: “Cậu nói rõ nội tình của chị Thu cho tôi nghe, thì tôi sẽ tha mạng cho các cậu.”
“Tôi cũng không biết rõ nội tình cụ thể của chị Thu, ba người chúng tôi được chị ta trả giá cao mời tới, bảo tối nay canh chừng ở đây, chúng tôi chỉ nhát thời nỗi lòng tham…”
Tư Không Minh đang sầu não ở bên cạnh bỗng sáp tới nói: “Hì hì, xem ra chị Thu đó cũng là người từng tải, làm việc rất trơn tru nhanh nhẹn.”
Lý Phàm gật đầu, trong lòng cũng cảm thấy chị Thu làm việc rất thận trọng, anh vốn định bắt chị ta để truy hỏi người đứng sau, nhưng giờ xem ra lần này không dễ như vậy.
“Ông trông chừng ba người bọn họ, tôi lên tầng hai xem thử.” Lý Phàm căn dặn, rồi sải bước đi vào khách sạn.
Tư Không Minh đồ thuốc lá vào tẩu, rồi châm lên rít sâu một hơi.
Rít xong, Tư Không Minh phả ra làn khói trắng, thổi vào mặt đối thủ đang nằm dưới sàn: “Nào, cậu nói rõ cho tôi biết chị Thu là ai?”
“Ông chú à, tôi thật sự không biết, tôi đã nói hết những chuyện tôi biết rồi, không còn giấu giếm chuyện gì nữa.
“Cậu không chịu nói thật? Có phải cậu thấy tôi già nên dễ lừa đúng không?” Tư Không Minh ra sức trừng mắt.
“Tôi nói thật mà, tôi thật sự không biết, thậm chí tôi còn chưa nhìn thấy mặt mũi chị Thu, người phụ nữ đó đúng là người từng trải, chắc chắn không phải người tầm thường.”
Tư Không Minh híp mắt, lại rít một hơi: “Lúc nãy các cậu vừa xông lên đã hô chém giết, vậy sau khi giết chúng tôi, các cậu định làm gì?”
“Chúng tôi không muốn giết hai người, chỉ quen hô giết thôi, chị Thu chỉ bảo chúng tôi cố gắng bắt hai người, bắt xong thì bỏ thuốc mê ném vào phòng chị ta là được, chứ không làm gì nữa.”
“Ném vào phòng cô ta?” Tư Không Minh khẽ lắm bẩm, rồi cúi đầu hút thuốc bắt đầu suy tư.
Hình như chuyện này là một vòng xoáy lớn, giờ ông đã bị cuốn vào rồi, rốt cuộc tiếp theo nên làm thế nào? Chẳng lẽ phải theo Lý Phàm đến cùng?
Nếu đi tiếp cùng Lý Phàm, hình như không phải là lựa chọn tốt, hay ông rời khỏi đây quay về ngay, tránh hai năm sóng gió trước rồi hãng nói.
Tư Không Minh hạ quyết tâm, quan sát kỹ lưỡng xung quanh, rồi chuồn tới chỗ mà lúc nãy ông đã chọn.
Nhưng chưa đi được hai bước, tai Tư Không Minh bỗng nghe thấy tiếng động, nhanh chóng lùi về sau hai bước.
Phập!
Một tiếng vang khe khẽ vang lên, mảnh dao cắm sâu vào sàn nhà trước mặt Tư Không Minh.
Thấy mảnh dao vẫn đang rung lên, Tư Không Minh thầm sợ hãi, nếu lúc nãy ông không nghe thấy tiếng động lùi về sau, e rằng mảnh dao này đã cắm sâu vào người ông.
Tư Không Minh khó khăn nuốt nước miếng, rồi quay đầu nhìn lên tầng hai khách sạn, nở nụ cười còn khó coi hơn khóc.
“Cậu em, tôi hơi mắc tiểu, định tìm chỗ nào đó để giải quyết, cậu đừng hiểu lầm được không?”
Tư Không Minh căng thẳng nhìn Lý Phàm đang đứng cúi đầu bấm điện thoại mới tìm thấy của chị Thu, trên hành lang tầng hai.
“Tư Không Minh, ông ngoan ngoãn đợi dưới đó cho tôi, bằng không, tôi không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu, nói không chừng vừa kích động đã tiễn ông xuống quỷ môn quan.”
“Thôi tôi, tôi sẽ ngồi im chờ đợi, chắc chắn sẽ không nhúc nhích, cậu em cứ yên tâm.”
Tư Không Minh hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ chạy trốn, thực lực quá chênh lệch, nên ông không thể chạy trốn được.
Tư Không Minh ngồi xếp bằng dưới sàn, buồn bực hút thuốc, rồi phả ra từng làn khói trắng lượn lờ khắp người, trông giống như sắp đắc đạo thăng thiên.
Lý Phàm mở điện thoại mà chị Thu để lại ra xem, bên trong không để lại bất kỳ thông tin gì, chỉ có một phần mềm video.
Anh nhấp vào phần mềm video, bên trong chỉ thiết lập kết nối video với một liên hệ duy nhát, video nhanh chóng được kết nối, khuôn mặt tươi cười của chị Thu xuất hiện trên màn hình điện thoại.
“Chậc chậc, võ công của cậu rất cao cường, không ngờ cả hai lần đều đánh bại người tôi để lại.”
Câu nói của chị Thu đề lộ rất nhiều thông tin, mà quan trọng nhát là chị ta có thể nhìn thấy video giám sát trong khách sạn.
Lý Phàm khẽ nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Chị Thu, chị thật sự không có lòng, đã nói là đợi tôi đến trời sáng, làm tôi vui vẻ lao tới, nhưng chị lại đi mắt.”
“Ha ha, em trai, cậu thật sự muốn gặp chị vào đêm hôm à? Cậu không sợ bạn gái cậu ghen ư, bộ dạng ghen tuông của bạn gái cậu hôm đó đã dọa chị giật mình.”
“Chị Thu, đừng vòng vo nữa, chị bảo tôi tới đây không phải là để xem bản lĩnh của tôi đúng không?” Lý Phàm lạnh lùng nói.
“Em trai, là cậu không cho chị cơ hội giải thích, chị thật sự không biết phải giải thích thế nào với cậu, đành phải đưa ra hạ sách này.”
Chị Thu nói xong thì vén tóc, cầm ly rượu vang lên uống.
Lý Phàm càng nhíu chặt mày, cảm giác không tự chủ này làm anh rất khó chịu, anh là người thích kiểm soát mọi thứ.
“Chị Thu, chị nói thẳng ra đi, rốt cuộc chị làm việc cho ai, chỉ cần chị nói ra, tôi có thể bảo đảm an toàn cho chị.”
*Tôi nghĩ chắc cậu cũng biết chị làm việc cho ai rồi, cậu cần gì phải hỏi thêm nữa?” Chị Thu che miệng cười duyên.
“Tôi thật sự không biết, không bằng chị Thu gợi ý một tý đi.” Lý Phàm lạnh lùng nói, trong lòng đã tính toán chị Thu sẽ ẩn núp ở đâu.
Lý Phàm có thể khẳng định, chị Thu không hề rời khỏi Hán Thành, thậm chí chị ta đang lên kế hoạch hành động lớn hơn, nguy hiểm hơn.
“Ha ha ha.” Chị Thu cười duyên uống cạn rượu vang trong ly, vì uống hơi gấp gáp nên chút rượu vang chảy xuống khóe miệng chị Thu.
Rượu vang đỏ thẫm như máu chảy xuống đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của chị Thu.
“Em trai, sao cậu có thể hỏi chị như vậy, giờ chị không thể trả lời câu này được, trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?”
“Trừ phi cậu giúp chị làm một chuyện, chỉ cần cậu làm xong, chị có thể nói cho cậu biết.”
Lý Phàm híp mắt nói: “Chị muốn tôi làm gì, để xem tôi có thể làm được không?”
CHƯƠNG 744: CỤC DIỆN LOẠN TRONG GIẶC NGOÀI
“Chắc chắn em trai có thể làm được, chị muốn cậu giết Long Hậu!” Dứt lời chị Thu liếc mắt đưa tình với Lý Phàm, dụ dỗ: “Chỉ cần cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ này, chị sẽ cho cậu vinh hoa phú quý, thậm chí là thân xác của chị.”
Lý Phàm gãi đầu, hít sâu một hơi: “Là tôi nghe nhầm, hay chị điên rồi, sao tôi phải giết Long Hậu giúp chị?”
“Ha ha, vì cậu là Long Môn thiếu chủ, nếu cậu không giết Long Hậu thì bà ta cũng sẽ giết cậu, chỉ cần cậu giết bà ta trút giận giúp chị, chị có thể giúp cậu đối phó với mấy người Long Vương.”
Lý Phàm hơi sửng sốt, trong lòng anh đã sớm chuẩn bị tâm lý việc mình sẽ bị bại lộ thân phận, chỉ cần có chút thế lực tâm tư, thì có thể điều tra ra sự thật về Lý Phàm.
“Sao chị biết thân phận tôi?” Lý Phàm giả vờ ngạc nhiên hỏi.
“Sao thế, cậu tức rồi à? Chị phải điều tra chút tài liệu về cậu, mới biết được cậu có phù hợp để hợp tác hay không, giờ xem ra cậu là người thích hợp nhát.”
Chị Thu nháy mắt với Lý Phàm, lộ ra dáng vẻ xinh đẹp.
Lý Phàm hơi trầm ngâm: “Nếu chị Thu đã điều tra tôi, thì chị có thể nói cho tôi biết bồi cảnh lai lịch của chị, để tôi xem thử có thích hợp để hợp tác với chị không?”
“Em trai nghĩ nhiều rồi, nếu cậu muốn biết thì chị có thể nói cho cậu biết một chút, thế lực đứng sau chị đang ở nước ngoài, nó lớn mạnh ngoài sức tưởng tượng của cậu, thậm chí còn mạnh hơn Long Môn các cậu.
Lý Phàm lắc đầu nói: “Chị Thu không thể nói rõ hơn à, chị nói chung chung như thế thì tôi không thể suy nghĩ kỹ càng được.”
“Tôi chỉ có thể nói được từng ấy, cậu cứ suy nghĩ kỹ càng đi, khi nào nghĩ kỹ rồi thì dùng điện thoại này liên lạc với tôi, bye bye.” Dứt lời, chị Thu liền cúp video.
Lý Phàm cắt điện thoại vào túi, rồi thong thả đi xuống sân, nhìn Tư Không Minh vẫn đang duy trì trạng thái thành tiên.
“Ông định dựa vào việc hút thuốc để bay lên tiên giới à?”
“Sao nào, chẳng phải cậu không cho lão già này nhúc nhích à, nên tôi đành phải hút thuốc giải sầu.” Tư Không Minh bắt mãn lườm anh, vẻ mặt mất hứng.
Lý Phàm lắc đầu, vươn tay chỉ về phía Tư Không Minh định chạy trốn khi nãy.
“Lúc nãy tôi đã cứu ông đấy, quả thật đó là hướng chạy trốn tốt nhất, nhưng vị trí đó có cạm bẫy, nếu ông không tin thì tới thử xem.”
Tư Không Minh sửng sốt, rồi gõ tẫu thuốc xuống sàn.
“Cậu em, mặc dù bản lĩnh cậu lợi hại, nhưng xét về mắt nhìn hay cạm bẫy chạy trốn, thì Đạo môn chúng tôi là số một.
Cậu tưởng ông già này thật sự mờ mắt rồi à, tôi đã sớm nhìn ra chỗ đó có vấn đề, nhưng mấy cạm bẫy đó không ngăn cản được tôi, vì tôi là người tài cao gan dạ.”
Dứt lời, Tư Không Minh liền quay đầu đi, dáng vẻ ngang tàng.
Lý Phàm bắt đắc dĩ vươn tay làm động tác mời: “Vậy mời ông bắt đầu biểu diễn, để tôi mở mang tầm mắt, xem thử ông né cạm bẫy thế nào?”
“Hừ! Cậu thật sự cho rằng tôi chỉ thuận miệng nói thôi à, nếu cậu muốn mở mang tầm mắt, thì hôm nay tôi sẽ cho cậu thấy.”
Tư Không Minh xoay tâu thuốc trong tay ra vẻ đẹp trai, rồi sải bước về phía mới chạy trốn.
Bước chân ông ngày càng lớn, tốc độ cũng nhanh dần, nháy mắt Tư Không Minh đã nhảy qua tường rào hơn hai mét, rồi một loạt tiếng động kỳ lạ cùng tiếng rống giận của ông.
“ÁI Mẹ kiếp, không ngờ lại là liên hoàn bẫy, thật dồi trái”
Tư Không Minh thể hiện thành công thế nào là mắc bẫy, giờ ông đang bị treo ngược xuống dưới, trong lòng cực kỳ buồn bực, cảm thấy cả người đều không khỏe.
Khốn khiếp, xui xẻo gì thế này, sao ông có thể giẫm trúng bẫy chứ, ông mới khoác lác xong, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt ông.
Trong lòng Tư Không Minh cực kỳ rối bời, đang nghĩ cách tự cứu mình, thì Lý Phàm đã đứng trên đầu tường.
Lý Phàm cười híp mắt nhìn Tư Không Minh: “Tư Không Minh, ông sao vậy, chẳng phải ông mới nói né bẫy là sở trường của ông à?”
Tư Không Minh thầm hỗ thẹn, vội giơ tay che khuôn mặt đỏ bừng, cảm thấy lần này thật sự mắt hết mặt mũi rồi.
“Tôi già rồi, tôi thừa nhận mình già rồi được chưa, tôi mờ mắt không nhìn thấy rõ, nên cứ thế bước đi, cậu em à, cậu mau giúp tôi thả xuống đi, nếu cứ bị treo máu dồn thẳng xuống đầu như này, chẳng máy chốc sẽ tụ máu não mắt.” Tư Không Minh mặt dày cầu cứu.
Lý Phàm mỉm cười nhảy xuống bức tường, giơ tay ném một mảnh đao, vụt, đầu Tư Không Minh cắm xuống đất.
Lúc đầu ông sắp chạm đất, Tư Không Minh vội chống hai tay xuống đắt, lộn một vòng về phía trước, để giảm bớt lực rơi xuống.
Tư Không Minh lộn hai vòng dưới đất, mời vững vàng đứng dậy.
Lý Phàm vỗ tay cười hớn hở như xem xiếc khỉ: “Ông lộn nhào hai vòng rưỡi rồi tiếp đất vững vàng, đứng thẳng tắp, không hồ là kiện tướng thể thao.”
Tư Không Minh cạn lời ngửa đầu nhìn trời đêm, cảm thấy hôm nay là ngày tối tăm nhất trong cuộc đời: “Cậu em, chuyện đã đến nước này rồi, tôi có thể đi được chưa?”
“Tất nhiên là được, chân mọc trên người ông, ông muốn đi đâu thì đi.”
“Không phải, ý tôi là, nếu tôi đi cậu sẽ không ngăn cản đúng không?” Tư Không Minh dè dặt nhìn Lý Phàm.
Lý Phàm bắt đắc dĩ nói: “Tôi ngăn cản ông làm gì, tôi đâu có trách nhiệm và nghĩa vụ nuôi dưỡng ông, ông muốn đi thì mau đi đi, tôi cũng phải quay về ngủ một giấc.”
Dứt lời, Lý Phàm đi qua người Tư Không Minh, nhanh chóng biến mắt trong tầm mắt ông.
Tư Không Minh gãi đầu bằng tẫu thuốc: “Quái lạ, không ngờ cậu ta lại thả mình đi như thế? Bỏ đi, nếu cậu ta đã thả mình đi, thì mình mau đi thôi, nếu không lát nữa sẽ không đi được.”
Tư Không Minh không dám nán lại, xoay người chạy như điên về phía ngược hướng với Lý Phàm.
Lý Phàm quay về xe, nhắm mắt ngẫm nghĩ mọi chuyện, rồi suy đoán rốt cuộc là thế lực nước ngoài nào đứng sau chị Thu?
Chỉ có máy thế lực nước ngoài có thể đọ sức với Long Môn, ví dụ như Hội nghị Hắc Ám Châu Âu, Ky sĩ Thần Thánh vân vân, và kẻ điên nghiên cứu khoa học tạo ra đám người biến dị Trương Gia Đông và Trần Phú ở bên kia đại dương, đây đều là đối thủ máy trăm năm nay của Long Môn.
Lý Phàm loại trừ mấy kẻ điên nghiên cứu khoa học ở bên kia đại dương trước, anh nghĩ có lẽ hai tổ chức Châu Âu kia đang giở trò quỷ.
Có lẽ bọn họ đã nhìn ra giờ Long Môn đang lục đục nội bộ nghiêm trọng, ở trong giai đoạn thay đổi quyền lực không ổn định, nên muốn thêm dầu vào lửa để nội bộ Long Môn càng trở nên hỗn loạn, như vậy bọn họ sẽ có cơ hội lần át.
Mâu thuẫn tranh chấp trong nội bộ Long Môn đã dẫn đến sự thay đổi các yếu tố bên ngoài, Lý Phàm cảm thấy mình không còn nhiều thời gian nữa, anh phải mau chóng nắm giữ Long Môn mới được, bằng không sẽ tạo ra cục diện loạn trong giặc ngoài.
CHƯƠNG 745: VÔ KỶ LUẬT, KHÔNG BIẾT GIỚI HẠN
Giang Vương Phủ bên sông là sản nghiệp của Sở Trung Thiên, là một nhà hàng cao cấp chuyên về đặc sản đồ sông.
Giang Vương Phủ ở Hán Thành là một truyền thuyết, có rất nhiều người biết đến tên Giang Vương Phủ nhưng thật sự vào được đó thì lại rất ít, chỉ một nhóm nhỏ những người nằm ở hàng top của Hán Thành mới có thể trở thành khách ở đây.
Giờ phút này những kẻ có máu mặt nhất Hàn Thành đều bị giật mình bởi cảnh tượng trước mắt ngay trong Giang Vương Phủ.
Sở Trung Thiên thế mà lại rất khiêm tốn, dẫn đường cho một thanh niên ăn mặc bình thường.
Mà người thanh niên mặc quần áo bình thường đó chính là Lý Phàm.
Thuộc hạ của Sở Trung Thiên đã làm rối tung mọi chuyện, Dương Tiền Tiến bị người ta chặn giết giữa đường, vì thế Sở Trung Thiên đã đặc biệt tổ chức một bữa tiệc ở Giang Vương Phủ với ý định giải thích rõ ràng và hơn thế nữa là để chuộc lỗi.
Lập tức khách khứa trong Giang Vương Phủ đều sôi nổi bàn tán về Lý Phàm, hỏi nhau xem có ai biết gì về Lý Phàm không.
Nhưng sau khi hỏi nhau, không ai có thể đưa ra thông tin gì về Lý Phàm, khiến những người này vô cùng †ò mò.
Trong phòng riêng trên tầng hai của Giang Vương Phủ một vài cậu ấm con nhà giàu đang bàn luận về Lý Phàm.
Bên cạnh những cậu ấm này đều có các nữ sinh trẻ đẹp ngồi cùng, nhưng trong góc phòng lại có một nữ sinh đang co người, cúi gằm mặt, trông thật đáng thương.
“Có thể khiến cho Sở Trung Thiên như vậy, xem ra tên nhóc này không đơn giản đâu, chúng ta có nên đi kết giao không nhỉ?”
“Kết giao? Không dễ ăn như vậy đâu, người mà ông Thiên nịnh bợ sợ rằng chúng ta không có cơ hội làm quen.”
“Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng người thôi, chúng ta phải chớp lấy cơ hội thử càng sớm càng tốt, dựa hơi được những nhân vật lớn như vậy sau này sẽ thu được rất nhiều lợi ích đấy.
Một nữ sinh đảo mắt, nhìn về phía cô gái đang ngồi thu lu trong góc.
“Vũ khí tốt nhát để đối phó với đàn ông chính là phụ nữ. Mọi người thấy Nhạc Tĩnh Di thích hợp hay không, Nhạc Tĩnh Di của chúng ta không những là hoa khôi giảng đường mà đến bây giờ còn chưa có bạn trai, là một xử nữ đó.”
Nhạc Tĩnh Di run rấy, cô nao núng ngẩng đầu, sợ hãi nhìn cô gái đang nói chuyện: “Tiểu Thiên, cô, sao cô có thể như vậy, tôi, tôi…”
“Nhạc Tĩnh Di, cô giả bộ gì chứ, cô thật sự tưởng mình là hoa khôi trong sáng à, tôi giới thiệu cô tới làm quen với anh Phong và mọi người là đã cho cô thể diện lắm rồi, bỏ cái dáng vẻ ngây thơ trong sáng đó đi!
Cô lại còn khóc, khóc cho ai xem đấy!”
Hầu hạ anh Phong cho tốt thì nửa đời sau của cô không cần phải lo nữa, bây giờ là cơ hội để cô chuộc lỗi đấy, chỉ cần cô có cách tiếp cận được người đàn ông đó để anh Phong làm quen được với người ta thì anh Phong sẽ không tính toán với cô nữa, còn không thì, chậc chậc…”
Tiểu Thiên nở một nụ cười xấu xa, Nhạc Tĩnh Di lại càng run rẫy, nước mắt rơi lã chã, đôi mắt xinh đẹp đã sưng tấy lên vì khóc.
Anh Phong vừa nhìn thấy Nhạc Tĩnh Di khóc liền nhíu mày không vui.
“Khóc đám tang hả! Chỉ cần làm theo những gì Tiểu Thiên nói, cô phải đi quyến rũ anh ta ngay bây giờ cho tôi, nếu hôm nay cô không thể móc nồi với tên đó thì cô biết hậu quả rồi đó, cút đi làm đi!”
“Tôi, tôi…” Nhạc Tĩnh Di nức nở, nói không nên lời.
Tiểu Thiên cười xảo quyệt, đứng dậy túm áo Nhạc Tĩnh Di kéo lên rồi đẩy ra khỏi phòng bao.
“Nhạc Tĩnh Di, đừng nói là tôi không cho cô cơ hội đấy nhé, tôi đã trọn tình trọn nghĩa của một người bạn học rồi, hôm nay cô chọc tức anh Phong, khiến tôi cũng phải liên lụy theo cô, cô nhanh tìm cách khắc.
phục đi nếu không lát nữa chết bây giờ.”
Tiểu Thiên hung dữ nói vài câu, sau đó quay trở lại phòng bao, đóng cửa lại.
Nhạc Tĩnh Di dựa vào tường, hai tay bịt chặt miệng khóc, cảm thấy mình thật bắt lực, thực sự mong muốn có một anh hùng từ trên trời rơi xuống và cứu mình ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng này.
Giọng của Sở Trung Thiên vọng ra từ hành lang: “Anh Lý, từng ngọn cây cọng cỏ ở đây đều được cần thận bồ trí, hơn nữa đều do các chuyên gia phong thuỷ thiết kế, cực kỳ chú ý đến bồ cục.”
Bồ cục trang trí của Giang Vương Phủ rất có thẩm mỹ, Sở Trung Thiên giới thiệu cho Lý Phàm cực kỳ cẩn thận, cho nên hai người không trực tiếp đi thang máy.
Nhìn thấy bóng người đi cùng Sở Trung Thiên, Nhạc Tĩnh Di có cảm giác rất quen.
Sẽ không phải là ảo giác chứ? Chắc là khóc nhiều quá nên mắt mình đã nhoè đi, khiến mình nhìn gà hoá cuốc chăng.
Nhạc Tĩnh Di vội vàng đưa tay lên chà mạnh hai mắt.
Lý Phàm cũng nhìn thấy Nhạc Tĩnh Di, liếc mắt một cái liền nhận ra cô: “Lão Sở, tôi thấy một người bạn, qua đó xem thử nhé.”
“Ò? Đi xem xem, người đó đang khóc à?” Sở Trung Thiên cau mày, trong lòng thoáng có chút bắt an.
Nếu đây là bạn của Lý Phàm, lại còn xảy ra chuyện trong nhà hàng thì…
Sở Trung Thiên rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp, nếu Lý Phàm thực sự nỗi giận sợ rằng sẽ đập tan Giang Vương Phủ chỉ trong nháy mắt mắt.
Sở Trung Thiên lập tức nói: “Anh Lý, hình như bạn của anh bị người ta bắt nạt, tôi sẽ kiểm tra tình hình và nhất định sẽ xử lý những kẻ bắt nạt bạn của anh.”
Nhạc Tĩnh Di nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn Lý Phàm, như thể nhìn thầy một anh hùng từ trên trời giáng xuống trông còn đẹp trai phong độ hơn cả hoàng tử cưỡi ngựa trắng mà đến nữa.
Hết thảy những ảo tưởng của Nhạc Tĩnh Di đối với tình yêu giờ phút này đều được Lý Phàm thỏa mãn.
Lý Phàm bước tới trước mặt Nhạc Tĩnh Di, nhẹ nhàng hỏi: “Sao em lại khóc ở đây, chuyện gì xảy ra vậy?
“Oa! Hu hu hu.” Nhạc Tĩnh Di rốt cuộc không nhịn được bắt bình trong lòng nữa, dang hai tay ôm chặt Lý Phàm, khóc lớn, nước mắt đã sớm thắm ướt quần áo của Lý Phàm.
Lý Phàm bắt đắc dĩ nhìn Sở Trung Thiên: “Tìm một chỗ ngồi đi, cô nhóc này chắc phải khóc một lúc nữa đó.”
“Anh Lý, mời sang bên này, chúng ta trực tiếp lên phòng bao trên tầng cao nhát, chỉ cần bạn của anh bị uất ức ở chỗ của tôi thì tôi sẽ chịu trách nhiệm mọi chuyện, và tôi hứa sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng.”
Sở Trung Thiên vừa nói vừa dẫn hai người đi đến thang máy.
Lý Phàm trần an Nhạc Tĩnh Di, Nhạc Tĩnh Di nghẹn ngào, tiếng khóc của cô cũng dần nhỏ hẳn đi.
Ngồi trong căn phòng bao siêu xa hoa trên tầng cao nhất của toà nhà, Lý Phàm rút khăn tay ra đưa cho Nhạc Tĩnh Di: “Lau nước mắt đi rồi nói chuyện gì đã xảy ra, anh sẽ làm chủ cho em.”
Nhạc Tĩnh Di lau nước mắt, nhìn Lý Phàm với bộ dạng đáng thương.
“Anh Lý Phàm, em… Em tới cùng bạn học, nói là mời em ăn cơm, còn có thể làm quen với một vài người máu mặt, như vậy sau khi tốt nghiệp sẽ dễ tìm được công việc.
Tuy nhiên, sau khi đến đây, em mới biết là mấy tên con nhà giàu đó muốn bao nuôi em, em từ chối thì bọn họ liền chửi mắng, đánh đập em, hu hu hu…”
Nhạc Tĩnh Di càng nói càng cảm thấy uất ức, liền che mặt rồi lại oà khóc.
Lý Phàm nhướng mày, anh khá bắt mãn với cách hành xử của những tên con nhà giàu đó, cách hành xử như vậy đúng là vô kỷ luật và không biết giới hạn.