Khi sự chú ý của tất cả mọi người đều bị thu hút bởi vụ án ly kỳ này, Trần Lâm lợi dụng lúc không ai chú ý, mở cửa phòng nghỉ, và nhanh chóng phát hiện ra có một dãy tủ đựng đồ in ký hiệu chữ F.
2F08, chắc là chỉ số của tủ khóa, còn dư lại 4 số cuối cùng, sau khi Trần Lâm nhìn đến khóa mật mã 4 chữ số trên tủ, lập tức hiểu được.
Có khả năng Dương Hoa Ngọc đã bị tấn công khi viết ra chuỗi dãy số này, cô ta không còn thời gian để làm thêm điều gì nữa, chỉ có thể để lại thông tin quan trọng.
Trần Lâm nhập mật khẩu vào khóa trước tủ, một tiếng bíp vang lên, tủ đựng đồ số 08 được mở ra, bên trong chỉ có một ít quần áo và đồ lặt vặt. Trần Lâm đem mấy thứ này di chuyển ra, phát hiện ra một cái túi hồ sơ bằng nhựa trong suốt nằm phía dưới.
Lúc mở túi hồ sơ ra, Trần Lâm nghĩ đó là những thông tin liên quan đến Tề Đông Thắng, nhưng ngay sau đó phát hiện chính mình đã nhầm, đây là hồ sơ bệnh án và hồ sơ chữa trị của một người phụ nữ tên là Chu Nhung.
Theo kết quả khám bệnh, trên cánh tay, chân thậm chí cả phần lưng của người phụ nữ tên Chu Nhung này đều xuất hiện những vết bầm tím nghiêm trọng. Trần Lâm nhìn chằm chằm ảnh chụp một lúc, bỗng nhiên anh cảm thấy Chu Nhung có hơi quen mắt.
Hình như anh đã nhìn thấy người phụ nữ này ở đâu rồi.
Là nhà báo, trí nhớ và khả năng quan sát của Trần Lâm khá tốt, anh rõ ràng có chút ấn tượng mơ hồ đối với người phụ nữ trên ảnh chụp, nhưng nghĩ kiểu gì cũng không nhớ nổi anh và cô ta gặp nhau khi nào.
Chờ một chút, ảnh chụp?
Trong đầu dường như có một tia sáng lóe lên, cuối cùng Trần Lâm cũng nhớ ra, là khi mới bắt đầu tham gia cốt truyện linh dị, anh đã nhìn thấy một khung ảnh ở trên bàn làm việc của Triệu Hòa Văn với bức ảnh gần giống hệt với hình chụp này.
Trần Lâm có thể chắc chắn, hai bức ảnh này là cùng một người.
Vậy mối quan hệ của Chu Nhung và Triệu Hòa Văn là gì? Tại sao lại có hồ sơ chữa trị những vết thương này? Mà những thứ này, vì nguyên nhân gì mà nằm trong tay của Dương Hoa Ngọc.
Cuối cùng, là Dương Hoa Ngọc - người bị hại chết ở trước cửa văn phòng anh.
Đột nhiên trong đầu Trần Lâm hiện lên một suy nghĩ kì lạ.
“Chẳng lẽ Dương Hoa Ngọc này...”
Chẳng lẽ Dương Hoa Ngọc này, cũng như bọn họ, đều là người tham gia vào câu chuyện sao?
Thời điểm cô ấy hỏi anh từ lúc nào đi vào bệnh viện, cô ấy đã bắt đầu nghi ngờ thân phận thật sự của anh?
Nếu Dương Hoa Ngọc cũng là người tham gia, vậy một số chuyện đã có lời giải thích. Chữ trên tờ giấy viết “có phải là anh ta hay không” có lẽ không phải nói đến Tề Đông Thắng, mà là sự nghi ngờ của Dương Hoa Ngọc đối với anh, cô ta đang đoán xem anh có phải người tham gia không, còn chuyện tìm đến anh, có khả năng cao là để xác định thân phận thật của anh, sau đó lại mới xem xét việc trao đổi thông tin với nhau.
Hồ sơ khám bệnh của Chu Nhung là con bài tẩy mà Dương Hoa Ngọc dự định sử dụng để trao đổi thông tin.
Đáng tiếc, Dương Hoa Ngọc chờ đến khi anh trở lại văn phòng, đã bị một lực lượng linh dị tấn công, không còn sự lựa chọn khác, cô đành phải để lại manh mối bằng cách này.
Lấy đi hồ sơ điều trị của Chu Nhung, tâm trạng của Trần Lâm trở nên nặng nề hơn một chút.
Nếu Dương Hoa Ngọc cũng là người tham gia, cái chết bi thảm của cô ấy có nghĩa là sức mạnh linh dị trong cốt truyện đã bắt đầu tấn công những người tham gia như bọn họ!
Nói cách khác, những manh mối tìm thấy từ trước đến nay đã đủ để kích hoạt án mạng!
Đúng lúc này, đột nhiên, Trần Lâm cảm giác có điều gì đó không đúng.
Mặc dù thời gian này không có ai trong phòng nghỉ, nhưng mà không gian xung quanh lại quá yên lặng!
Vừa nãy vẫn còn nghe tiếng ồn ào của bệnh viện, nhưng sau khi anh đặt chân vào phòng nghỉ, không biết từ lúc nào, tất cả âm thanh xung quanh biến mất hết.
Không những thế, án mạng xảy ra ở văn phòng của anh, theo như bình thường bây giờ cảnh sát cũng phải tìm đến anh để nói chuyện mới phải.
Những chuyện đáng lẽ phải xảy ra, nhưng lại không hề xảy ra, khiến trong lòng Trần Lâm bất chợt xuất hiện một dự cảm chẳng lành.
Cảm giác lãnh lẽo đột nhiên bao trùm lại đây, ngay lúc này, Trần Lâm đột nhiên nghe được tiếng bước chân mơ hồ như có như không từ phía xa xa vang lên.
Cộp cộp, cộp cộp.
Bước chân lê trên mặt đất, chậm rãi đi về phía trước.
Mặc dù có vẻ như đến từ khoảng cách rất xa, nhưng biểu cảm của Trần Lâm vẫn thay đổi trong nháy mắt.
Sức mạnh linh dị đang nhắm đến anh.
Nhìn tủ đựng đồ trước mặt, trong đầu Trần Lâm bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.
Có lẽ anh nên trốn vào trong tủ đựng đồ này trước khi âm thanh kia trở nên ngày càng gần hơn, nhờ vào khe hở ở cửa tủ có thể anh sẽ nhìn thấy được gương mặt thật của lệ quỷ.
Tuy nhiên nếu làm như vậy thì rủi ro quá lớn, ai biết được lệ quỷ có thể tìm được chỗ anh trốn hay không.
Tiếng bước chân cộp cộp, cộp cộp mơ hồ đã dần dần trở nên rõ ràng hơn khi đến gần.
Vào chính lúc này, xuyên qua cửa kính của phòng nghỉ, đột nhiên Trần Lâm nhìn thấy một thứ khiến anh lạnh cả sống lưng.
Cuối hành lang, một đám sương mù xám xịt không biết từ chỗ nào xuất hiện, đang di chuyển về phía của anh, dần dần chiếm lấy không gian xung quanh, mà tiếng cộp cộp, cộp cộp, là từ bên trong đám sương mù xám phát ra.
Còn bệnh viện đông đúc người đi kẻ lại, nhốn nháo nhộn nhịp không biết từ lúc nào đã không còn một bóng người.
Trong đầu Trần Lâm bất chợt lóe lên một cảm giác mơ hồ.
Anh không thể trốn ở chỗ này.
Không thể bị đám sương mù xám kỳ lạ này bắt được.
Chạy đi!
Trước khi đám sương xám đó có thời gian bao phủ toàn bộ hành lang, Trần Lâm đột ngột mở cửa, lao ra khỏi phòng nghỉ, chạy như bay về phía cầu thang.
Bên ngoài, màn sương xám đang chậm rãi bao trùm, ngay lúc Trần Lâm phá cửa xông ra, trong chớp mắt nó chuyển động điên cuồng, nhanh chóng lao về phía anh, như thể sắp nuốt chửng anh ngay lập tức.
Cảnh tượng sau lưng vô cùng kinh khủng, Trần Lâm cũng không có can đảm quay đầu nhìn xem, mà nhanh chóng chạy thẳng về hướng cầu thang, nhưng chạy được vài bước, anh mới phát hiện ra một bên hành lang của cầu thang cũng đang có đám sương mù khác vọt tới, hai bên sương mù che kín, khiến anh mắc kẹt ở giữa hành lang.
Ngay khi Trần Lâm cảm thấy tuyệt vọng tột cùng, bỗng nhiên một tiếng ting từ phía sau vang lên, anh vừa quay đầu lại nhìn, mới nhận ra không ngờ bản thân trong lúc không để ý đã chạy đến trước một cái thang máy, càng may mắn hơn là không rõ là ai đã nhấn nút đi xuống tầng này, vừa vặn mở ra ngay lúc đám sương mù đã theo sát đến sau lưng.
Như người sắp chết đuối bắt được cọng rơm, Trần Lâm không kịp suy nghĩ nhiều, xoay người chạy vào bên trong, tay nhanh chóng nhấn nút đóng cửa, gần như cùng lúc đám sương mù màu xám tràn vào, hai bên cửa của thang máy cuối cùng cũng từ từ đóng chặt lại, rồi sau đó ánh đèn mờ dần đi, dưới chân chùng xuống, toàn bộ thang máy lao xuống phía dưới một cách nhanh chóng!
Dù cho tố chất tâm lý của Trần Lâm từ xưa đến giờ khá tốt, ngay lúc này cũng phải sợ trắng cả mặt, chẳng lẽ cái thang máy này cũng bị sức mạnh linh dị khống chế, muốn giết chết anh ở chỗ này sao? Nhưng ngay khi anh vừa mới xuất hiện ý nghĩ này, cảm giác chỗ đứng dưới chân cũng bắt đầu giảm tốc độ và dừng lại sau một khoảng thời gian ngắn.
Trong bóng tối ánh sáng màu đỏ của đèn cho thấy thang máy đã xuống đến tầng B1.
Một tiếng ting, cửa thang máy mở ra hai phía, lộ ra một cái hành lang sâu thẳm.
Trần Lâm thở phào nhẹ nhõm, tự hỏi phải chăng do không bị sức mạnh linh dị ăn mòn hay không, tầng B1 cũng không có xuất hiện đám sương mù xám kỳ lạ.
Nhưng mà quá lạnh lẽo.
Nhiệt độ bây giờ của toàn bộ tầng B1 so với lúc Trần Lâm đến trước kia còn hạ thấp hơn rất nhiều, cảm giác như đang đi ở bên trong hầm băng vậy.
Anh bước đi trong im lặng, điều này dường như khiến cho hành lang âm u yên tĩnh này trở nên sâu và dài đến lạ thường. Trần Lâm còn chưa tìm ra được cách để giải quyết lần tấn công siêu nhiên này, bỗng nhiên, bên tai lại lần nữa nghe thấy những âm thanh như có như không vang lên.
Cộp cộp, cộp cộp.
Giống như tiếng bước chân đang kéo lê trên mặt đất, từ nơi rất xa dần dần lại gần.
Đám sương mù đáng sợ kia, nó đang đuổi theo anh.