Người đàn ông kết giao với Hà Thu Nhã được viết trong nhật ký, tên gọi là Khương Nam, hình như cũng là một anh trai chạm tay vào là bỏng, kiểu nhân vật bên ngoài đẹp trai bên trong lại lắm tiền, nhìn ra được, Hà Thu Nhã đã đặt rất nhiều hy vọng vào đoạn tình yêu này. Giữa những hàng chữ toát ra ảo tưởng của một cô gái trẻ ngây thơ hồn nhiên.
Chìm trong một đống lời đường mật của gã đàn ông, Hà Thu Nhã nhanh chóng dọn từ ký túc xá sinh viên đến chung cư này, bắt đầu cuộc sống chung của hai người.
Theo thời gian trôi qua, phần sau của cuốn nhật ký, phong cách đã dần dần trở nên u ám. Tuy Hà Thu Nhã là một cô sinh viên không hiểu việc đời, nhưng dựa vào trực giác của phụ nữ, cuối cùng vẫn phát hiện ra sự thật là đối phương đang bắt cá hai tay.
Chẳng qua, đối tượng mà người đàn ông bắt cá hai tay lại là một người phụ nữ cực kỳ có tiền có thế. Bên này là cô nữ sinh cả đầu toàn là những ảo tưởng ngây thơ, bên kia lại là tấm ván có thể thúc đẩy, trợ giúp mình trong sự nghiệp, cán cân tình yêu, rất tự nhiên sẽ nghiêng về phía tiền tài cùng quyền thế. Hơn nữa, quan hệ của bọn họ đã thật sự tới mức bàn chuyện cưới hỏi.
Đối với người đàn ông đã dấu diếm sự thật, Hà Thu Nhã tràn ngập đau khổ và oán hận, Cho dù cô đã đau khổ cầu xin, nhưng trước cơ hội thăng chức nhanh như diều gặp gió, người đàn ông gần như không có một chút nể nang tình cũ, dứt khoát đưa ra đề nghị chia tay.
Hà Thu Nhã cảm thấy mình bị lừa gạt, điên cuồng thổ lộ nỗi oán hận và phẫn nộ của mình vào cuốn nhật ký, trang cuối cùng đã viết như vậy:
[ Khương Nam, anh chính là một tên lừa đảo! Tôi đã chịu đủ sự lừa gạt và đùa bỡn của anh, nếu anh đã muốn vứt bỏ tôi, vậy thì tôi dứt khoát sẽ khiến anh trắng tay, thân bại danh liệt!
Tôi sẽ đem tất cả mọi chuyện của anh, kể cả mối quan hệ của chúng ra, công khai hết ra ngoài!
Chẳng qua, tôi vẫn tình nguyện cho anh thêm một cơ hội, nếu anh còn muốn cứu vãn mọi chuyện, vậy thì tối nay, phải tới gặp tôi. ]
Sau trang này, sổ nhật ký đã trống rỗng, cô nàng Hà Thu Nhã này, không còn để lại bất kỳ một câu một chữ nào.
Khép sổ nhật ký lại, Trần Lâm không khỏi có tí thổn thức.
Gã Khương Nam này, không thể nghi ngờ gì, từ đầu đến cuối đều là một thằng cha cặn bã, nhưng cho đến tận trang nhật ký cuối cùng, nữ sinh tên tên Hà Thu Nhã vẫn không thể tự thoát ra được, đã thống hận người đàn ông lừa gạt mình, lại gửi gắm hy vọng đối phương trở lại bên cạnh.
Thậm chí, không tiếc dùng đến cả cách đe doạ.
Nhưng mà, tại sao nhật ký lại bị gián đoạn ở đây?
Có lẽ cô đã nhận ra người đàn ông đã thật sự phản bội mình, nản lòng thoái chí, từ bỏ việc ghi chép lại đoạn tình cảm lưu luyến này trong những trang nhật ký, quyết định một lần nữa bắt đầu cuộc sống.
Lời giải thích này rõ ràng không thể khiến người ta tin phục được, nếu so sánh, thật ra Trần Lâm có khuynh hướng tin là có lý do khác hơn.
Có thể là do đã bị đe doạ hay không? Gã đàn ông kia không có cách nào thoát khỏi sự đeo bám dây dưa của cô, nên đã áp dụng thủ đoạn cực đoan nhất, trong lần gặp mặt cuối đã giết chết Hà Thu Nhã, sau đó vứt xác không để lại dấu vết?
Nói như vậy, đã có sự liền mạch với phần mở đầu của câu chuyện, hành khách trong đêm mưa, vali hành lý, mục đích khi đến chỗ hoang vắng…
Nói như vậy, nữ quỷ đang lảng vảng bên ngoài, chính là nữ sinh Hà Thu Nhã bị giết hại, oan hồn lấy mạng gì đó, hoàn toàn là chuyện có thể nói thông được.
Ngay từ đầu, trong câu chuyện này, thực tế là Hà Thu Nhã đã báo thù được rồi, nhưng oán niệm điên cuồng lại không vì vậy mà biến mất.
Nói cách khác, nó đã khiến cô ta không còn tính người, không khác gì lệ quỷ chỉ biết giết chóc!
“Con mẹ nó, sẽ khó nhằn lắm đây…”
Khi trong đầu Trần Lâm hiện lên suy nghĩ này, xoẹt xoẹt, lại một tia chớp xẹt qua trước cửa sổ, cùng lúc đó, ánh sáng cũng chiếu lên một bóng dáng mơ hồ ngoài cửa sổ.
Nhìn kỹ, thế mà lại là con nữ quỷ kia. Giây phút này, dưới ánh chớp sáng rực, nó đang dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Trần Lâm!
Trong đầu Trần Lâm, tức khắc hiện lên một dự cảm bất tường, ngay sau đó đột nhiên phát hiện, khe hở chỗ cửa sổ, không biết thế nào lại có một lượng lớn tóc đen đang tràn vào.
“Tôi đi…Không phải đâu…”
Theo một lượng lớn tóc tràn vào, cửa sổ căn phòng đã bị mở ra một khoảng, hơi thở âm u lạnh lẽo đột nhiên lướt vào, nữ quỷ ngoài cửa sổ, thì đang từ chỗ hé mở, chậm rãi bò vào.
Trần Lâm đột nhiên phát hiện, bản thân đã phạm một sai lầm.
Lúc trước anh vẫn luôn cho rằng, chỉ cần không ra khỏi tòa chung cư này, nữ quỷ sẽ không có cách nào tập kích anh được, nhưng bây giờ xem ra, tình tình cũng không phải như vậy.
Cấm chế của chung cư đối với nữ quỷ, hình như chỉ là tạm thời giảm xóc, để anh có thời gian tìm kiếm manh mối, hiện giờ gợi ý mới đã xuất hiện, nguy hiểm cũng theo đó mà rơi xuống.
Đây là một kịch bản rập khuôn cũ mèm.
Không chút do dự ném sổ nhật ký xuống, đúng lúc Trần Lâm xoay người chuẩn bị chạy trốn như điên, một cơn gió mang theo âm khí lạnh lẽo gào thét thổi qua, rầm một tiếng, cửa lớn của căn phòng lại một lần nữa bị đóng lại!
“Ơ, vãi, đây là tiết tấu muốn chơi chết ông mày hả.”
Nữ quỷ bò lại gần giống như một con nhện, Trần Lâm trốn tránh không kịp, một cơn đau sắc nhọn, nháy mắt truyền đến từ phía sau lưng.
“Híz-khà-zzz!”
Cảm giác đau đớn khiến Trần Lâm hít sâu một hơi, ngay sau đó là cảm giác lạnh băng…
Cơ thể anh gần như có thể cảm nhận được, bàn tay với những móng nhọn lạnh lẽo của nữ quỷ đang dán lên sống lưng mình, có lẽ nháy mắt tiếp theo, sẽ tàn nhẫn móc ra một lỗ máu trên người anh.
Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, ánh mắt Trần Lâm đảo qua, lập tức chú ý tới, ở trong tay phải của anh, thế mà lại có một cánh cửa.
Rầm một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị mở tung, trước mắt Trần Lâm, bất ngờ xuất hiện một căn phòng tắm tràn ngập vết máu, nhưng cái quan trọng nhất chính là, một bên vách tường gần bồn tắm không biết tại sao bỗng nhiên sụp xuống, lộ ra một lỗ hổng lớn, đen ngòm.
Chuyện linh dị chính là chuyện linh dị, để thúc đẩy cốt truyện phát triển, chuyện lạ quái quỷ gì cũng có thể xảy ra, mặc dù không biết lỗ hổng trên tường thông đến đâu, Trần Lâm vẫn cắn răng một cái, cong lưng như mèo mà chui vào trong lỗ hổng!
Phía sau, truyền đến tiếng hét thê lương của nữ quỷ, lấy bộ dạng hiện tại của ả, rõ ràng là không có cách nào chui vào lỗ hổng nhỏ hẹp này. Trần Lâm thở hắt ra được một hơi dài nhẹ nhõm, bò trong lỗ hổng trên tường một thời gian, rốt cuộc cũng chạm vào được biên giới.
Chui ra khỏi lỗ hổng quỷ dị này, Trần Lâm đứng dậy, có chút nghi hoặc quan sát chung quanh, vách tường đối diện, con số ‘B5’ to chà bá đập vào trong mắt.
Lỗ hổng trong phòng ở tầng B2, nhưng lại liên tiếp đến cầu thang bộ của tầng B5, quả nhiên, độ vặn vẹo của thế giới này đúng là không tưởng tượng nổi.
Nữ quỷ tên Hà Thu Nhã, hình như tạm thời bị ném ở tầng B2, thay vì nói là may mắn, ngược lại, Trần Lâm cảm thấy đây là do câu chuyện cố tình sắp xếp. Khoảng thời gian này, là để cho anh cơ hội tiếp tục tìm kiếm manh mối, giải quyết sự kiện linh dị này!
Cảm thấy bản thân đã dần dần nắm bắt được quy tắc của câu chuyện, Trần Lâm đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người, phát hiện trước mắt là một hành lang âm u sâu hun hút, trên đó cũng có một khe cửa đang hắt ra ánh đèn.
Không thể nghi ngờ gì, đây lại là một gợi ý mới.
Từ tình hình lúc nãy mà suy đoán, sau khi gợi ý được kích hoạt, rất có thể là sẽ có nguy hiểm kéo đến, nếu làm theo cách ngược lại, cố tình không hành động theo kịch bản, có phải là sẽ tránh được sự xuất hiện của nữ quỷ hay không.
Nhưng mà, chắc là không đơn giản như vậy.
Một câu chuyện khủng bố đủ tư cách, nghĩ thế nào thì cũng không thể xuất hiện lỗ hổng rõ ràng như vậy. Lý trí Trần Lâm càng nguyện ý tin tưởng, đến một khúc ngoặt nào đó, con lệ quỷ khủng bố kia nhất định sẽ ‘đổi mới’, toàn bộ không gian đều sẽ bị sức mạnh linh dị khống chế, lúc đấy anh có thể trốn đến chỗ nào được chứ.
Cuối cùng, Trần Lâm vẫn đi đến trước cánh cửa phòng đang hắt ra ánh đèn kia, chẳng qua lần này, đúng lúc anh chuẩn bị dán lỗ tai dán lên cửa, lại đột nhiên phát hiện, chính giữa cửa phòng, có một cái mắt mèo*.
Chú thích: Mắt mèo là lỗ quan sát, chống trộm, hay được gắn trên cửa mấy căn hộ.