Trong lúc Trần Lâm đang do dự nên đi vào thám thính một chút hay không thì phía cửa chính khép hờ bỗng phát ra một tiếng kẽo kẹt. Ngay sau đó, một bóng trắng xuất hiện trong màn đêm.
Anh bất ngờ không kịp đề phòng, bị bóng trắng này dọa đến hoảng sợ. Lúc nhìn kĩ lại Trần Lâm mới phát hiện ra đó là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, dáng người trung bình, trên mặt đeo khẩu trang, đang cầm đèn pin trong tay. Người này bỗng dưng im hơi lặng tiếng xuất hiện sau cửa chính, không khiến người ta giật mình mới lạ.
Người có chìa khoá sẽ có thể tự ý ra vào nhà xác, vậy không cần nghĩ nhiều, người này hẳn là lão Trương trông cửa ở nơi đây. Chẳng trách lúc nãy ở phòng trực ban không nhìn thấy người nào, thì ra ông ta đã chui vào nhà xác, tối om như vậy cũng không biết đang giở trò gì.
Tuy rằng đã đoán tám chín phần mười người này chính là lão Trương, nhưng vì cẩn thận Trần Lâm không lập tức đi lên phía trước mà len lén liếc mắt nhìn xuống dưới chân đối phương.
Dưới sự chiếu rọi của ánh đèn sợi đốt, thân hình lão Trương in trên mặt đất một cái bóng đen dài, vậy nên chắc không phải là “cái thứ đó” rồi.
Trần Lâm thở phào nhẹ nhõm: “Lão Trương, là tôi! Triệu Hoà Văn. Viện trưởng bảo tôi đến tìm ông.”
“Viện trưởng? Tìm tôi làm gì?” Lão Trương tháo khẩu trang xuống, sắc mặt chất phác khẽ động.
Tên này! Rốt cuộc là ngu thật hay giả ngu vậy.
“Còn có thể là chuyện gì nữa, đương nhiên là chuyện thi thể mất tích đêm qua rồi.” Nói xong, Trần Lâm lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Không phải ông trực ban ở đây tối qua sao, chuyện xảy ra sát vách như vậy lẽ nào một chút dấu vết cũng không có?”
Vừa nói Trần Lâm vừa đánh giá đối phương, lão Trương này không chịu ở phòng trực ban mà chạy đến nhà xác làm gì không biết, nhìn qua cũng có vài phần khả nghi.
Nghe Trần Lâm nói xong, trên mặt lão Trương thoáng chút do dự, đột nhiên lão thở dài nặng nề.
“Bác sĩ Triệu, không phải tôi biết chuyện không báo mà có một số chuyện nói ra cũng không ai tin, cấp trên đã cảnh cáo nếu tôi còn đi khắp nơi nói bậy thì họ sẽ đuổi tôi đi.”
Nói bậy?
Trần Lâm nhạy bén nắm bắt được chỗ khác thường, điều này chứng tỏ lão Trương đã gặp phải không ít chuyện không bình thường, thậm chí đó có thể là manh mối mấu chốt của sự việc lần này.
“Gì mà nói bậy với không nói bậy, chỉ cần có đầu mối để giải quyết vấn đề thì ông nên nói ra. Lão Trương! Tôi được viện trưởng phân công xuống đây để tìm hiểu tình hình, ông cũng không cần băn khoăn gì cả, biết cái gì cứ nói cái đó.”
Lời này tuy tương đối uyển chuyển nhưng với kinh nghiệm của lão Trương, Trần Lâm tin rằng lão có thể nghe ra ngụ ý của anh: Cấp trên của ông là cái thá gì, tôi đây đang cầm Thượng Phương Bảo Kiếm của viện trưởng, đừng để ý mấy lời vô nghĩa kia nữa, có gì nói đó đi.
Chần chờ một chút, lão Trương hơi chột dạ nhìn trái nhìn phải: “Nơi này không tiện nói chuyện, đi! Đến phòng trực của tôi.”
Lão cứ liếc nhìn xung quanh, thật giống như… sợ những xác chết sẽ hội tụ lại để nghe lén cuộc trò chuyện của mình vậy.
Trong phòng trực ban, Trần Lâm rót cho lão Trương một ly nước: “Nói đi, rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Lão Trương cầm ly nước, sắc mặt có chút cứng lại.
“Bác sĩ Triệu, bác sĩ có tin lời nói của quỷ thần không?”
“Nếu tôi nói về chuyện xác chết sống dậy, cậu có tin không?”
Xác chết sống dậy?
Lông mày Trần Lâm khẽ nhíu chặt.
Xem ra vấn đề đúng là ở khối thi thể kia…
Theo lời lão Trương, Trần Mặc giả vờ tò mò: “Xác chết sống dậy? Làm thế nào để xác chết sống dậy? Ông nhìn thấy sao?”
Lão Trương lập tức lắc đầu xua tay: “Không có! Không có! Tôi không có lá gan này đâu!”
“Có thể nói cụ thể chút không?”
Lão Trương ho khan hai tiếng, giống như điều chỉnh lại suy nghĩ do khẩn trương nên có chút lộn xộn: “Tối hôm qua, tôi trực ban một mình nên chuẩn bị chút rượu cùng thức ăn, mới uống hai ngụm không ngờ rượu lại lên đầu, tôi không cẩn thận vừa tựa vào ghế đã ngủ thiếp đi, nửa đêm mới tỉnh lại vì quá lạnh. Khi tỉnh rồi tôi đột nhiên nghe được tiếng động rầm rầm, có chút tò mò nên tôi mơ màng đứng lên, sau đó nhớ ra tầng phụ cũng có một phòng trực và nhà xác này thôi, nếu tiếng động không phải phát ra từ phòng trực thì chính là…”
Lão Trương nuốt nước bọt, lão không muốn nói ra từ ngữ khiến lão cảm thấy không thoải mái: “Lúc ấy còn hơi men, tôi tìm một chiếc đèn pin để tự mình đi xem một chút. Kết quả là đúng lúc ấy đột nhiên nghe được tiếng kẽo kẹt giống tựa như tiếng mở cửa, như có thứ gì đó đang đi tới, đi qua cửa phòng trực ban của tôi.”
“Thứ gì? Ông nhìn thấy sao?” Trần Lâm chen vào một câu.
“Thấy? Lúc đó tôi sắp bị dọa đến chết rồi, đâu dám thò đầu ra xem! Cậu nghĩ xem bên cạnh là nơi nào, thứ đi ra từ phòng đó có thể là thứ tốt lành gì sao?”
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó... sau đó, tôi không biết gì cả. ”
"Không biết?"
Trên mặt lão Trương cũng lộ ra vẻ nghi hoặc: “Lúc ấy rõ ràng là tôi đã rất sợ hãi nhưng không hiểu tại sao lại ngủ thiếp đi. Sau khi tỉnh lại thì trời cũng đã sáng, bấy giờ tôi mới dám sang bên đó kiểm tra, phát hiện cửa nhà xác ở sát vách vẫn được khóa kỹ, vốn chẳng có dấu hiệu cạy mở nào cả!”
“Bác sĩ Triệu, cậu nói xem có phải bệnh viện của chúng ta thật sự… bị ma ám không?”
Lúc nói lời này, ánh mắt sâu kín của lão Trương lại nhìn về phía Trần Lâm, giống như ẩn chứa thâm ý nào đó, trong lúc nhất thời lại khiến người ta không thể nào nắm bắt.
“Ma gì mà ma, nói bậy nói bạ!” Trần Lâm nhanh chóng cắt ngang lời nói của lão Trương: “Trải nghiệm này của ông nghe qua thật sự rất mơ hồ.”
“Không phải sao, sáng sớm cấp trên xuống hỏi tình hình, tôi đã nói rồi nhưng bọn họ không tin, còn gán cho tôi tội danh bịa đặt sinh sự, không cho tôi nói bậy nữa. Hừ! Lão Trương tôi làm việc ở bệnh viện này nhiều năm như vậy, có lúc nào bịa đặt sinh sự chưa.”
Lão Trương nói xong, nét mặt của lão khiến Trần Lâm cảm thấy có chút buồn cười. Chẳng trách lúc đầu khi anh hỏi đến, đối phương lại có vẻ mặt bất mãn như vậy.
Nếu đã nắm được tình huống kha khá, Trần Lâm cũng không muốn ở lại chỗ này lâu. Lúc định chào để rời đi thì trong đầu anh đột nhiên lại hiện lên hình ảnh lão Trương cầm đèn pin đứng trước nhà xác.
“Đúng rồi, còn có một chuyện nữa.”
Trần Lâm nhìn lão Trương, lộ ra biểu tình đầy suy nghĩ.
“Vừa rồi một mình ông chạy tới nhà xác làm gì?”
Trong phút chốc, trên mặt lão Trương hiện lên một tia khác thường, tuy rất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt chất phát như trước nhưng chút biến hoá này cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của Trần Lâm.
“Cũng không có gì, làm việc mà, đi kiểm tra chút thôi.”
Bên trong nhà xác đều là bệnh nhân vừa mới tử vong trong bệnh viện. Trần Lâm cảm thấy đây không phải là lý do đáng tin.
Lão Trương nhát gan này tuyệt nhiên không buồn cười chút nào.
Trong nháy mắt, chuyện này thậm chí còn khiến anh sinh ra một loại cảm giác, tính cách thật sự lão Trương này không giống như biểu hiện bày ra ở trước mặt anh, nhưng vì sao lão phải che giấu hoặc nói là “diễn kịch” trước mặt anh chứ?
Một ý niệm không thể tưởng tượng được bất chợt nảy ra trong đầu Trần Lâm.
Một nhân viên kỳ cựu đã làm việc ở nhà xác mấy chục năm sẽ rảnh rỗi đến mức cầm đèn pin đi tìm đống thi thể để điều tra sao?
Không!
Kẻ làm như vậy chỉ có một loại người.
Trần Lâm ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn lão Trương ở trước mặt: “Một chuyện cuối cùng.”
“Về Triệu Hoà Văn, ông còn biết gì nữa?”
Tuy Trần Lâm đã tháo bảng công tác xuống, lão cũng dựa vào quan hệ mà được giới thiệu đến bệnh viện, không có khả năng không biết chức vụ của mình và những tin tức liên quan.
Nhưng đúng lúc này một điều kì lạ đã xảy ra, lão Trương ở trước mặt không trả lời câu hỏi, ngược lại sắc mặt lão lại dần trở nên cứng lại, không còn vẻ đần độn như lúc trước.
“Không trả lời được sao? Về cơ bản tôi đã có thể xác định.”
Trần Lâm nhìn đối phương, chậm rãi nói từng chữ từng chữ.
“Hoá ra ông cũng là người tham gia vào câu chuyện này!”