Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo cách nói của viện trưởng, vào sáng sớm hôm nay bệnh viện huy động toàn bộ nhân viên đi tìm xác chết biến mất, không ngờ rằng không tìm được mà lại bất ngờ phát hiện một người khác chết trong văn phòng bị khóa trái cửa.

Người này là một bác sĩ họ Triệu, có một điều lạ lùng là khi phát hiện, toàn thân người này không có một vết thương nào cả. Tuy bệnh viện đã thông báo với bên ngoài rằng nguyên nhân tử vong là do mệt nhọc quá độ dẫn tới đột tử nhưng vẻ kinh hoàng và đau khổ vô hạn trên gương mặt người chết vẫn khiến cho lời đồn đãi nổi lên khắp nơi trong bệnh viện.

Thậm chí còn có cách nói “ma quỷ” truyền ra.

“Nơi này là bệnh viện, những bác sĩ như chúng tôi đều là người theo thuyết vô thần, vậy mà bây giờ lại có những lời đồn đại như thế. Chẳng phải là quá vô lý rồi sao?”

Nói xong, viện trưởng Tần tức giận tới mức vỗ mạnh lên bàn.

“Gặp phải những chuyện như thế bọn tôi chỉ đành báo cho cảnh sát để giải quyết. Tin rằng họ sẽ có kết quả điều tra trong thời gian ngắn nhất. Cậu phóng viên, vấn đề giải thích với bên ngoài xin làm phiền cậu vậy.”

Nói xong, viện trưởng Tần lại dùng vẻ mặt tha thiết nói lời khách sáo một lúc.

Những gì có thể biết cũng đã biết hết, Trần Lâm nhìn thấy thời gian không còn sớm nữa nên tỏ vẻ cảm kích với viện trưởng Tần Thanh rồi cũng đứng dậy xin phép ra về.

Khi anh về đến phòng làm việc cũng đã là buổi chiều. Có lẽ bởi vì bây giờ đang là cuối tuần cho nên không có quá nhiều người đi qua đi lại ở trước tòa nhà. Tấm biển 'Thời báo Giang Thành' tản ra vầng sáng ảm đạm dưới ánh nắng nhẹ nhàng của trời chiều. Trần Lâm bước vào văn phòng không một bóng người, tự rót cho mình một cốc nước rồi mở máy tính lên.

Chẳng biết vì sao mà ngày hôm nay làm việc rất không ổn, dường như có vô số mảnh vỡ cứ lượn lờ tán loạn trong đầu óc Trần Lâm khiến cho anh không thể nào tập trung chú ý được. Viết không tới mười phút, cảm giác buồn ngủ không biết đến từ đâu cứ không ngừng quanh quẩn trong đầu anh.

Theo bản năng, Trần Lâm cảm thấy có gì đó không bình thường. Tuy nhiên việc kháng cự thứ cảm giác giống như buồn ngủ này là một việc quá khó khăn, anh vô thức nhắm hai mắt lại trong khi vẫn duy trì tư thế ngồi trước bàn làm việc.

Dường như vài phút đã trôi qua, cũng có lẽ chưa tới một phút đồng hồ. Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, Trần Lâm đã giật mình mở mắt, kinh ngạc vì vừa rồi mình lại bỗng nhiên ngủ mất.

Khoan đã…

Rất nhanh sau đó vẻ mặt của Trần Lâm đã thay đổi, bởi vì anh chợt phát hiện một điều, tuy hiện tại anh vẫn ngồi trước bàn máy tính nhưng cảnh tượng xung quanh lại quá đỗi xa lạ.

Chiếc áo khoác trắng được treo trên tường, trên bàn là một chồng tư liệu, hơn nữa còn có thứ mùi quen thuộc của thuốc khử trùng xộc vào cánh mũi.

Nén lại sự kinh ngạc trong lòng, Trần Lâm chậm rãi đứng dậy từ trên ghế và quan sát bốn phía. Anh phát hiện đây là một phòng làm việc rộng chừng mười mét vuông, trên chiếc bàn trước mặt có đặt máy tính, một vài văn kiện và giá để đồ, bên cạnh là một tủ tài liệu, trên giá áo có treo một chiếc áo khoác màu trắng.

Cảnh này không giống như những phòng làm việc bình thường mà trông giống bệnh viện hơn.

Không phải chứ!

Chẳng lẽ mình lại bị kéo vào một nơi kỳ lạ nào đó nữa sao?

Hít một hơi thật sâu, Trần Lâm bắt chính mình tỉnh táo lại. Tuy tất cả những việc này xảy ra quá đột ngột và lạ thường nhưng anh đã trải qua chuyện đêm qua, phản ứng đầu tiên của anh là tự nói với chính mình dù sau đó có thế nào đi chăng nữa cũng không được phép hoảng loạn.

Cúi đầu nhìn bản thân, trên người anh cũng mặc áo khoác trắng, trước ngực còn cài một tấm thẻ nhân viên. Trần Lâm im lặng cầm nó lên, trong ảnh là một người đàn ông trung niên có gương mặt nhã nhặn, bên dưới đề ba chữ Triệu Hòa Văn và chức vụ bác sĩ chủ nhiệm.

Triệu Hòa Văn? Tại sao lại quen tai vậy chứ? Đọc lại cái tên ấy một lần nữa, Trần Lâm chợt nhớ lại.

Triệu Hòa Văn, bác sĩ Triệu.

Thế giới anh tiến vào lúc này lại có liên quan tới những gì anh đã trải qua vào ban ngày, mà thân phận anh được phó thác cho lại là một người đã chết ở trong hiện thực.

Không, phải nói là…

Dòng thời gian của thế giới linh dị này đảo ngược về hơn mười mấy tiếng trước đó, cũng chính là sáng sớm ngày hôm qua.

Trước khi bác sĩ Triệu chết đi.

Cùng lúc đó, ngay trên tờ giấy trắng trước mắt Trần Lâm có một vài “nòng nọc” màu đen dần xuất hiện. Ban đầu anh còn nghĩ mình hoa mắt nhưng rất nhanh sau đó những đường cong màu đen kia bắt đầu vặn vẹo rồi nối liền với nhau, hình thành một dòng chữ trong đôi mắt của Trần Lâm.

“Hoan nghênh bước vào thế giới của những câu chuyện kinh dị, chương mới đã bắt đầu mở ra.”

“Hiện tại bạn đang đóng vai một bác sĩ, trong bệnh viện mà bạn làm việc đã xảy ra một chuyện kỳ lạ: Xác chết biến mất.”

“Trong câu chuyện này, người tham dự có hai lựa chọn. Thứ nhất: Chuyện sẽ chủ động chấm dứt vào lúc một giờ rạng sáng ngày hôm sau. Thứ hai: Tìm ra chân tướng sự việc và giải quyết nhưng phải hoàn thành trước khi câu chuyện này kết thúc.”

“Câu chuyện đã được bắt đầu, chúc bạn may mắn.”

Vài giây sau, chữ viết bắt đầu vặn vẹo biến thành những con nòng nọc màu đen rồi biết mất không thấy đâu nữa.

Quả nhiên lại là sự kiện linh dị…

Đứng trong phòng, Trần Lâm đành phải xem xét mọi thứ xung quanh. Dù anh không đồng ý lời mời kết bạn Facebook nhưng cũng không thể thoát khỏi mấy chuyện lạ lùng này.

Trong chốc lát ngắn ngủi, không phải trong đầu anh chưa từng nghĩ đến những ý muốn khác, ví như rời khỏi bệnh viện kỳ quặc này ngay lập tức.

Nhưng suy nghĩ ấy cũng chỉ thoáng qua trong đầu mà thôi.

Cảnh tượng xung quanh nhìn như bình thường nhưng trên thực tế, Trần Lâm chắc mẩm rằng mình đang nằm dưới sự bao phủ của một sức mạnh linh dị nào đó.

Trong câu chuyện lần trước, sức mạnh linh dị này có thể tùy ý biến đổi mọi cảnh tượng xung quanh, lúc này đây nó cũng có thể có vô số phương pháp để bao vây bệnh viện nơi anh đang đứng.

Lùi mười nghìn bước mà nói, cho dù anh có thể rời khỏi nhưng hậu quả của việc vi phạm nội dung câu chuyện... chỉ sợ chính anh cũng chẳng tài nào thừa nhận nổi.

Ngẩng đầu nhìn bốn phía, hiện tại ánh mặt trời phía bên kia cửa sổ vẫn tỏa sáng rực rỡ, nhưng ánh nắng chói lọi kia lại chẳng thể đem lại chút ấm áp nào cho anh.

Đúng lúc này bỗng có tiếng ồn ào vang lên ở bên ngoài.

Anh bước tới trước cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy cửa hé ra một khe hở nhỏ. Trần Lâm phát hiện chỗ cổng lớn của bệnh viện ở nơi xa xa có một đám người tụ tập đứng nhốn nháo. Mà ngay chính giữa đám đông là một đôi vợ chồng già đang ôm nhau, rất thu hút sự chú ý của người khác, trên mặt họ đều hiện lên vẻ đau khổ khiến người khác phải lo lắng.

Trên tay đám người đứng xung quanh giơ từng tấm biểu ngữ màu trắng "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác", bảy chữ lớn nhìn mà rợn người.

Trong nháy mắt có hai chữ nhảy ra trong đầu Trần Lâm.

Náo loạn.

Không khó để đoán ra hai vợ chồng già kia là cha mẹ của người chết. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh vốn chính là thảm kịch của thế gian, vậy mà hiện tại sống lại không thấy người chết không được thấy xác, chuyện như thế khó mà giải thích nổi.

Nhưng giờ phút này Trần Lâm lại không hề cảm thấy đồng tình chút nào. Không phải do anh vô cảm mà là bởi vì anh vẫn chưa quên, lúc này đây mình đang ở trong một thế giới linh dị vô cùng nguy hiểm.

Anh hít một hơi thật sâu, đang muốn sắp xếp lại suy nghĩ thì đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên. Cốc, cốc, cốc, cốc, cốc, cốc. Ở ngoài cửa có tiếng gõ liên tục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK