Một tia sét khủng khiếp xẹt qua bầu trời đêm, ánh chớp sáng chói giống như lưỡi dao sắc bén phá vỡ tầng mây đen nặng nề, mưa to tầm tã trút xuống thành phố đang ngủ say. Đã gần đến đêm khuya, nội thành cổ kính gần như bị bao trùm trong màn mưa, nơi này chỉ còn những âm thanh lộp độp vang vọng khắp nơi.
Trần Lâm ngồi xổm trước một toà nhà cũ, nhìn chiếc xe taxi bị cơn mưa to cọ rửa, khoảng cách đến rạng sáng còn khoảng nửa tiếng, đêm mưa như vậy chắc cũng chẳng có mối làm ăn gì, anh bĩu môi, rút ra một bao thuốc lá, đang muốn từ từ châm cho mình một điếu.
Bịch!
Một tiếng động lớn từ phía sau toà nhà truyền đến, hình như là có thứ gì đó rơi xuống mặt đất, có hơi nặng nề.
Trần Lâm bỗng nhiên giật nảy mình, tàn thuốc rơi xuống vũng nước đọng dưới chân, tắt ngúm. Anh quay người về hướng hành lang nhìn quanh một vòng, cảm giác như đã nhìn thấy có bóng người thoáng qua.
Bên trong toà nhà tối đến khiếp người, trên nền xi măng tích đầy rác bẩn, toà nhà bốn tầng cũ kỹ này hình như không có ai ở, còn nghe thấy cả tiếng mấy con chuột bò sột sột soạt soạt. Trần Lâm híp mắt, muốn nhìn tình hình bên trong rõ ràng hơn một chút, lại chỉ có thể thông qua hành lang hẹp dài, lờ mờ thấy trước cửa căn phòng nào đó có một đồ vật hình vuông, hình như nó đang mở nắp, quay vào phía trong phòng.
Việc này cũng không tính là gì, chẳng qua mặt đất bên cạnh món đồ kia có hai luồng ánh sáng rất quỷ dị, mang đến cho người ta một loại cảm giác áp bách như có như không.
“Có ai không ?”
Trần Lâm thò đầu vào trong rống lên một câu, đáp lại chỉ có âm thanh của cậu vọng về. anh đi vào hành lang, sau lưng thỉnh thoảng có cơn gió lạnh mang theo nước mưa thổi tới, rét buốt tận xương. Trần Lâm hơi run rẩy, mở đèn pin trên di động lên, rõ ràng có chút sợ hãi, lại không thể nén được tính tò mò.
Tầng lầu hoang phế có vẻ trống trải, trên bức tường có nhiều chỗ bị thấm nước mưa, nước mưa hắt lên món đồ hình vuông kia, phát ra tiếng lạch tà lạch tạch. Nhịp tim Trần Lâm tăng nhanh, anh rón ra rón rén tới gần, nhìn thấy rõ ràng, là một cái vali rất lớn, màu đen, cao cỡ nửa người.
Tiếng động lúc nãy anh nghe thấy, hình như là do cái vali này bị ném xuống thì phải?
Vali để mở, bên trong có mùi như gỉ sắt , Trần Lâm ngồi xổm xuống, duỗi tay sờ sờ trong vách, xúc cảm sền sệt làm anh cảm thấy có hơi kinh ngạc, lật tay xem xét, đây là… máu! Chính là hương vị này!
Anh vội vàng lui về phía sau vài bước, lại phát hiện trên mặt đất cũng có vết máu nhỏ giọt, kéo dài vào tận sâu trong phòng. Trần Lâm nâng di động lên, soi về phía vết máu. Ánh sáng lập loè lên vài cái, di động lại tối sầm xuống.
“Rõ ràng vừa rồi còn có không ít pin mà.”
Trần Lâm nhìn quanh bốn phía, bấm vào nút khởi động mấy lần. Di động giống như đã báo hỏng, không hề cung cấp được dù chỉ một tia sáng.
Lại tới nữa, cái cảm giác áp bách quỷ dị, giống như ở ngay phía sau lưng, lại chậm chạp không có động tĩnh. Hơi nước lờ mờ, hai luồng ánh sáng trong hành lang hình như đã tối bớt, đứng ở bên ngoài có thể nhìn loáng thoáng được cảnh tượng, hình như có thứ gì đó lăn trên mặt đất. Tuy di động đã hết pin nhưng trên người có mang theo bật lửa, Trần Lâm vừa thò tay vào túi áo, vừa từ từ bước vào.
Xoẹt xoẹt, lại có một tia chớp sáng chói xẹt qua phía trước cửa sổ, lờ mờ thấy chỗ sâu trong phòng có không ít đồ vật bị vứt loạn, ngay sau đó, thế giới lại một lần nữa chìm vào bóng tối.
Tách —— bật lửa vang lên một tiếng xong, ngọn lửa nhỏ bùng lên, chiếu sáng được phạm vi khoảng mấy mét xung quanh. Rốt cuộc, Trần Lâm cũng thấy rõ thứ lăn trên mặt đất, đó đúng là một cái đầu người, của phụ nữ! Đôi mắt trên cái đầu còn đang mở lớn, trợn trừng nhìn thẳng về phía Trần Lâm, khóe miệng khẽ nhếch cùng biểu cảm vặn vẹo, giống như còn giữ lại hết những thống khổ khi còn sống.
Không chỉ như thế, bên trong căn phòng, mảnh vụn tay chân còn vương vãi khắp nơi, cứ thế kéo dài đến tận gần chiếc vali, mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi.
Sột soạt, loẹt xoẹt, âm thanh thứ gì đó đang chuyển động đột nhiên truyền đến từ phía sau Trần Lâm.
Cái đầu của người phụ nữ vốn nằm trên mặt đất, không biết từ khi nào lại xoay một vòng, một lần nữa đập vào tầm mắt Trần Lâm, khóe miệng hơi hơi kéo lên, cô ta, hình như đang cười…
“Á!”
Trần Lâm ném bật lửa trong tay xuống, không buồn quay đầu lại mà chạy thẳng ra ngoài hành lang, vừa rồi anh đã nhìn thấy cái gì vậy trời? Hiện trường giết người vứt xác à?
Mở cửa xe, khởi động ô tô, cả quá trình liền Lâmh lưu loát. Xe taxi chậm rãi rời xa toà nhà cũ, lúc này Trần Lâm mới thở hắt ra một hơi thật dài, bình phục trái tim đang đập loạn cào cào trong lồng ngực. Lúc này, iTunes Radio vốn chỉ phát ra một đống tạp âm lại có tín hiệu, DJ của chương trình dùng giọng nữ rất dịu dàng nói lời tự thuật dạo đầu.
“Bạn đã từng nghe đến chuyện hồ ly trả ơn chưa? Hồ ly cực kỳ đói bụng, bởi vì muốn ăn vụng chút đồ ăn mà vô ý rơi vào lu nước, sau đó bị người bảo vệ rừng phát hiện được. Người đó không những không hành hạ trừng phạt nó, ngược lại còn đưa cho nó một miếng thịt để ăn, rồi thả nó về lại với núi rừng. Từ đó về sau, cứ lâu lâu hồ ly lại chạy đến căn phòng nhỏ của người bảo vệ rừng, đưa tặng ếch xanh, chim sẻ. Đây chính là câu chuyện hồ ly trả ơn trong truyền thuyết dân gian.
Có hồ ly báo ân, thì sẽ có lệ quỷ báo oán, đối với linh hồn mang theo oán hận, cái chết không phải là sự kết thúc.
Đây là < Radio chuyện quái dị >, tôi là DJ < Chuyện ma quỷ lúc nửa đêm >. Đêm nay, radio sẽ mang đến cho mọi người câu chuyện về lệ quỷ báo thù rất chân thật, mời mọi người xem lại đèn điện, lắng tai nghe, cùng nhau cảm nhận sự khủng bố phả vào mặt đi nào.
Mới vừa trải qua loại chuyện này, Trần Lâm nào dám nghe mấy chương trình như vầy nữa, đang duỗi tay muốn đổi kênh, đột nhiên cơ thể anh cứng đờ. Chưa bao giờ anh nghe radio trên taxi, anh mở iTunes Radio lúc nào chứ ?
Một tia chớp đánh xuống, chiếu sáng mọi thứ. Từ trong kính chiếu hậu, Trần Lâm đột nhiên nhìn thấy, ghế sau của xe, không biết từ khi nào đã có thêm một vị khách nam giới có sắc mặt tái nhợt, đang nhắm mắt dưỡng thần, không phát ra một chút âm thanh nào.
Trong radio, giọng nói của DJ vang lên trong màn đêm, nói liên miên:
“Trong tiết mục mở đầu ngày hôm nay, chúng tôi sẽ đọc diễn cảm lại tin nhắn của một nữ thính giả, cô ấy muốn nói với người mình yêu sâu đậm rằng - cho dù anh đã giết chết tôi, vứt bỏ tôi, nhưng tôi vẫn sẽ không rời đi…”
Trần Lâm vừa lái xe vừa chú ý đến vị khách nam ở ghế sau. Lúc này, người đàn ông kia đã mở mắt, hình như anh ta có chút nghi ngờ với nội dung đang phát trên radio.
“Tôi sẽ tìm được anh một lần nữa, tôi có thể ngửi được hơi thở của anh… Đến đây đi, đừng trốn nữa, chúng ta cùng nhau về nhà…”
Trong chương trình phát thanh, giọng nói của nữ DJ càng thêm lạnh lẽo, gằn từng chữ một, giống như bản thân đã thay vào vị trí của cô gái kia.
“Đêm hôm khuya khoắt, nghe cái chương trình rách nát gì vậy?”
Người đàn ông ở ghế sau mở miệng nói, âm thanh run rẩy lại có chút áp lực, lộ ra sự hung ác được che giấu:
“Đưa tôi đi ngoại ô thành phố, sẽ không thiếu cậu đâu, còn nữa, đừng hỏi nhiều.”
Thì ra là người…Trần Lâm cũng thoáng yên lòng, đại khái là người này nhân lúc anh vào trong toà nhà thì lên xe, chẳng qua, tại sao đối phương lại xuất hiện ở hiện trường quỷ dị này chứ?
Còn nữa, lời nhắn trên radio, Trần Lâm nghe kiểu gì cũng cảm thấy khác thường, Trần Lâm duỗi tay điều chỉnh, âm thanh của chương trình radio lại đột nhiên trở nên vang cao một cách quỷ dị.
“Anh lái xe taxi thân mến, cảm ơn anh lại một lần nữa để cho tôi tìm thấy được tình cảm chân thành!”
Đồng tử Trần Lâm đột nhiên co rút lại, một cơn rét lạnh lan khắp cơ thể, đây còn xem như trùng hợp à? Ngẩng đầu nhìn lại vào kính chiếu hậu, anh nhìn thấy chỗ lưng ghế của người đàn ông, chất đầy hài cốt của thi thể ở trong toà nhà cũ kia. Hình như gã còn chưa ý thức được, vươn đầu lưỡi liếm môi dưới.
Không thể nghi ngờ gì nữa, hành khách trước mắt chắc chắn phải có quan hệ chặt chẽ với hung án trong toà nhà cũ kia, nhưng đống thịt nát này là như nào? Đã xảy ra chuyện gì…
Hơn nữa giữa những miếng thịt vụn, hình như còn thiếu thiếu thứ gì…
Trần Lâm hoảng hoảng loạn loạn nghĩ, dưới chân lại đụng phải một vật tròn vo, anh cúi đầu nhìn thoáng qua, nháy mắt da đầu như muốn nổ tung, đây không phải là đầu của người phụ nữ lúc trước à! Lúc này nó lại lăn đến bên chân anh, trước sau như một lộ ra tươi cười đầy quỷ dị.
“Á a a a a a —!”
Cùng lúc đó, hành khách nam ở ghế sau hình như cũng đã thấy những thứ đáng sợ ở xung quanh, cho nên phát ra một tiếng kêu to đầy sợ hãi.
Trong tiếng hét điên cuồng ong hết cả tai của người đàn ông, Trần Lâm giẫm mạnh chân phanh, nhưng mà anh lại quên mất, trong đêm khuya mưa gió, chiếc xe vẫn luôn vẫn duy trì chạy ở tốc độ rất cao, cùng với tiếng phanh xe ma sát với mặt đường chói tai, Trần Lâm cảm thấy thân xe đột nhiên chấn động, một trận trời đất quay cuồng.
Trước khi mất đi ý thức, hình như có một âm thanh nào đó vang lên trong đầu Trần Lâm.
“Tài xế taxi bị cuốn vào sự kiện linh dị, có thể chạy thoát khỏi câu chuyện chân thực đầy khủng bố này hay không, tối nay, chúng ta cứ rửa mắt chờ đợi đi.”