Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mở bài đăng này ra, bức ảnh trên đúng là bệnh viện bản thân đang ở, trong bức ảnh có một người phụ nữ trẻ tuổi cả người bê bết máu được đưa ra khỏi xe cứu thương, nhân viên y tế ở xung quanh đang thực hiện nhiệm vụ, cố gắng hết sức để giữ lại sinh mạng đang hấp hối này. Cùng lúc đó ở bên ngoài đám người có một người đàn ông đang mất hồn mất vía đứng im.

Sự việc này cũng gây xôn xao trên mạng, cư dân mạng đồn đoán về nguyên nhân dẫn đến việc nữ y tá này bị ngã, một số cho rằng do không chịu nổi áp lực công việc, một số người nói là bệnh viện bị oan linh cuốn lấy, thậm chí còn có người nói ra tên tuổi của người y tá này, tên là Chu Nhung, mấy năm trước đã kết hôn với một bác sĩ trưởng của bệnh viện.

Mà cuối cùng cảnh sát kết luận rằng nguyên nhân cái chết của Chu Nhung là tự sát, điều này trực tiếp phá tan tin đồn về nhiều thuyết âm mưu khác nhau trên mạng.

Xét từ những bức ảnh bị công bố trên mạng, Chu Nhung tự sát cũng khiến Triệu Hòa Văn vô cùng đau lòng, có thể dùng từ đau lòng đến muốn chết để hình dung.

Sau đó Trần Lâm kiểm tra về hồ sơ công tác của “bản thân”, trong hồ sơ máy tính cho thấy chưa đầy một tuần sau cái chết của người vợ Chu Nhung, Triệu Hòa Văn đã trở lại bệnh viện làm việc, có vẻ như anh ta rơi vào trạng thái không tập trung, cho nên khi làm việc đã xảy ra một số sai lầm.

Cho nên đây là nguyên nhân do giải phẫu thất bại?

Mặc dù các tầng của mối quan hệ đã được điều tra rõ ràng, nhưng vẫn không có manh mối rõ ràng về lý do tại sao Tề Đông Thắng trở thành lệ quỷ.

Trần Lâm nghĩ nghĩ, nhập tên của Chu Nhung vào hệ thống kiểm tra.

Sau đó ánh mắt của anh đột nhiên dừng lại.

Trong số bệnh nhân do Chu Nhung phụ trách, đột nhiên xuất hiện cái tên Tề Đông Thắng, hơn nữa thời gian điều dưỡng không chỉ nằm duy nhất một lần, mà khoảng thời gian còn dài đến mấy năm.

Tề Đông Thắng, Chu Nhung, còn có Triệu Hòa Văn, cuối cùng xâu chuỗi ba người này với nhau.

Tề Đông Thắng nằm viện trị liệu trong một khoảng thời gian dài, Chu Nhung người phụ trách điều dưỡng, Triệu Hòa Văn bác sĩ điều dưỡng… Đây là một sợi dây manh mối, mà ở giữa những manh mối này, dường như còn có một sợi dây tối vô hình nối tiếp chúng với nhau, chẳng qua Trần Lâm vẫn chưa tìm được sợi dây tối này thôi.

Đúng lúc này trong đầu của Trần Lâm đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.

Trước giờ anh luôn giới hạn điều tra phạm vi trong bệnh viện, rõ ràng anh đã tiến vào khu tư duy nhầm. Mà bây giờ, với sự xuất hiện của các đầu mối mới, một nơi khác đang dần dần trồi lên khỏi mặt nước.

Nơi đây chính là "nhà" mà Triệu Hòa Văn và Chu Nhung sống cùng nhau.

Chuyện gì đã xảy ra để Chu Nhung từ bỏ tuổi trẻ của mình và chọn cách tự tử, có lẽ bí mật nằm trong đó.

Có vẻ như bản thân thực sự nên “về nhà" một lần!

Sau khi gọi cho lão Trương về quyết định này, bên kia điện thoại có một khoảng im lặng ngắn ngủi.

"Có giá trị điều tra, nhưng mà làm như vậy cũng có thể gặp nguy hiểm."

Sau khi manh mối của Chu Nhung xuất hiện, Dương Hoa Ngọc mới bị linh dị công kích giết chết, trên thực tế sau khi tiếp xúc với Chu Nhung, bản thân và lão Trương cũng bị tập kích y như vậy, điều này đã chứng tỏ mọi thứ trong câu chuyện liên quan đến Chu Nhung, bởi vì chạm đến trung tâm cốt truyện mà trở nên cực kỳ nguy hiểm. Nhưng mà nếu không chủ động khám phá sự thật, thúc đẩy cốt truyện thì tình tiết câu truyện sẽ không có hồi kết, điều này kể cả Trần Lâm hay lão Trương đều vô cùng bất đắc dĩ.

“Được rồi, tôi vẫn nên về nhà xem chút.” Trần Lâm ra vẻ thoải mái mà cười: “Dù sao cũng là vợ của tôi, chẳng lẽ còn sẽ mưu hại chồng mình?”

“Bỏ đi… tên nhóc nhà cậu này, bản thân tự phải cẩn thận đấy!”

Trần Lâm đồng ý, cúp điện thoại, sau đó lại mở ngăn kéo của bàn làm việc ra, quả nhiên phát hiện chìa khóa phòng ốc và xe, đồng thời dựa vào chứng minh thư để ở trong ví dễ dàng tìm được địa chỉ nhà của hai người.

Dù sao bản thân mình cũng đang trong trạng thái "nghỉ phép", Trần Lâm cũng không thèm chào hỏi Trưởng phòng Tần, vênh váo bước ra ngoài. Vài phút sau, chỉ nhìn thấy anh đứng bên cạnh một chiếc xe Audi A8, trên mặt lộ ra vẻ xúc động, không khỏi phàn nàn, thật sự nhìn không ra tên Triệu Hòa Văn giàu có, có tiền đấy.

Dùng chìa khóa khởi động siêu xe của Triệu Hòa Văn, không bao lâu, một tiểu khu được bao quanh bởi bóng cây xanh xuất hiện ở trước mắt.

Với tư cách là bác sĩ trưởng của vừah viện nổi tiếng, Triệu Hòa Văn đương nhiên kiếm được rất nhiều tiền, sống trong một tiểu khu như vậy cũng là điều dễ hiểu. Vốn dĩ Triệu Hòa Văn có chút lo lắng sẽ bị nhân viên bảo vệ chặn ở cửa, nhưng đối phương lại tỏ vẻ điều đương nhiên chào hỏi với mình.

Nghe được người ta gọi mình là “Bác sĩ Triệu”, cũng khiến Trần Lâm thở dài trong lòng, lực lượng linh dị quả nhiên đã bao trùm toàn bộ thế giới truyện, cho dù bản thân mình có đi khỏi bệnh viện thì vẫn bị nó khống chế.

Bởi vì có quá nhiều cây xanh khiến cho hoàn cảnh tiểu khu cũng lộ ra dấu vết u ám, yên tĩnh. Tuy rằng chung quanh không có chuyện gì xảy ra, nhưng không biết tại sao trong lòng của Trần Lâm vẫn thấy có gì đó không thoải mái.

Ngựa quen đường cũ tìm được tòa nhà hai người ở, sau khi ấn nút thang máy anh luôn ở trong trạng thái thấp thỏm chờ đợi, trang máy dừng ở tầng chín.

Lúc này đang là giờ làm việc, cho dù trong tiểu khu hay ngoài hành lang đều không có người nào, Trần Lâm móc ra chìa khóa, “cánh cửa nhà” vang lên tiếng răng rắc rồi mở ra.

Đứng ở cửa nhìn vào, đập vào mi mắt là một căn hộ ba phòng ngủ được bài trí đẹp mắt, điều này một lần nữa khẳng định thu nhập cao của Triệu Hoa Văn.

Chẳng qua thứ Trần Lâm để ý lại không phải cái này, vừa đi vào trong nhà, ánh mắt của anh lập tức quan sát xung quanh.

Bởi vì cửa sổ đóng chặt cho nên ngôi nhà trông có vẻ khá âm u. Nhưng dường như vẫn mang hơi thở cuộc sống sinh hoạt của hai người, cũng không có cảm giác là nơi khiến người ta không khỏe.

Nhưng mà sau khi Trần Lâm cẩn thận quan sát, anh phát hiện có vài vết đen to bằng móng tay trên tấm rèm.

Không chỉ ở trên mỗi tấm rèm cửa thôi đâu, sau khi đẩy ghế sô pha ra, Trần Lâm cũng phát hiện những dấu vết màu đen như vậy, dường như bởi vì lười lau chùi cẩn thận nên đã bị ghế sô pha che lại.

Trần Lâm duỗi tay sờ sờ, dính dính nhớp nháp, có chút giống với vết máu đã khô.

Cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra ở trong ngôi nhà này?

Trần Lâm tiếp tục tìm tòi ở trong nhà, không tha cho bất kỳ ngóc ngách nào, quả nhiên anh tìm thấy một vật phẩm quen thuộc trong ngăn kéo tủ quần áo.

Thoạt nhìn nó giống như một cái bút máy, nhưng mà ở giữa lại có một màn hình hiển thị rất nhỏ và hai nút ở giữa, bản thân Trần Lâm là phóng viên đương nhiên vô cùng quen thuộc với cái này.

Đây là một cái bút ghi âm.

Trong ngăn kéo chứa đầy quần áo của phụ nữ. Rõ ràng cái bút ghi âm là do Chu Nhung trộm giấu ở chỗ này, tại sao Chu Nhung giấu một chiếc bút ghi âm trong chính căn nhà của mình? Cô ấy muốn ghi lại cái gì?

Sau khi Trần Lâm lấy nó ra, anh tò mò nhấn vào nút play.

Sau một loạt âm thanh soạt soạt, trong bút ghi âm vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Chu Nhung, cô sẽ không định tiếp tục chịu đựng như nữa chứ.”

Đây là… âm thanh của Dương Hoa Ngọc!

Trần Lâm bắt đầu thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng mà sau khi nghĩ lại Dương Hoa Ngọc và Chu Nhung đều là y tá cùng khoa, bọn họ quen biết nhau cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ.

Điều khiến anh thật sự cảm thấy khác thường chính là giọng điệu nói chuyện lúc này của Dương Hoa Ngọc với cái loại giọng điệu trơn tru lẳng lơ mà bản thân nghe được ở trong phòng làm việc hoàn toàn khác nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK