Ai cũng có tính tò mò nhưng anh không muốn vì thỏa mãn sự tò mò ấy của mình mà gây ra mấy chuyện phiền phức không đáng có.
Trần Lâm bình tĩnh trở lại, khởi động ô tô một lần nữa. Sau khi đi được một lúc thì xe dừng lại trước một khu dân cư nhỏ, anh lấy điện thoại ra gõ một dãy số.
“Trần Lâm? Sớm thế?”
“Tôi tới trả xe cho anh, đang dừng ở dưới nhà.” Nghe thấy giọng nói của người kia, Trần Lâm trả lời với vẻ khá uể oải.
“Đây là do cậu tự nói muốn trải nghiệm cuộc sống về đêm của những tài xế lái taxi để tìm linh cảm sáng tác đấy chứ. Thế nào? Tìm được chút linh cảm nào không, ví dụ như vài cuộc gặp gỡ với người đẹp...?”
“Có đấy, hơn nữa có tới hai ‘người’.” Trần Lâm ngửa mặt nhìn trời với vẻ muộn phiền: “Anh dậy chưa? Đi ăn sáng cùng nhau luôn.”
Sau khi trải qua những chuyện lạ lùng, Trần Lâm vô cùng cấp bách, anh cần được cảm nhận sự sôi nổi đông đúc của con người.
“Gì? Tới tận hai người? Mau giới thiệu cho anh béo của cậu!” Có âm thanh 'lộc cộc' truyền tới từ trong loa điện thoại. Trầm Lâm ngắt máy, tiện tay ném di động lên bàn điều khiển.
Tại quầy hàng nhỏ khói mù dày đặc chật ních khách hàng tới ăn uống, tiếng nói chuyện của mọi người và âm thanh tiếp đón ân cần của chủ quán vô cùng náo nhiệt. Phùng béo khó mà tin rằng những gì Trần Lâm miêu tả lại là chuyện đã thật sự xảy ra.
Phùng béo là một người bạn của Trần Lâm, đừng thấy bình thường anh ta chỉ là một gã lái taxi thô tục, trên thực tế nhà ở dưới quê anh ta đã được đền bù, giá trị tương ứng với tám căn hộ.
Một khi con người đã có tiền thì thường sẽ nghĩ thoáng hơn một chút, cho nên Phùng béo làm tài xế lái taxi vô cùng thoải mái.
“Cậu dám chắc đó không phải là cậu đang nằm mơ?”
“Hoặc bị ảo tưởng gì đó?”
Hiển nhiên Phùng béo đã nghe thấy tin tức buổi sáng, hiện tại anh ta đang dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá cậu bạn của mình: “Tôi đã nói rồi, một người vẫn bình thường chạy đi viết truyện ma quỷ làm gì, cậu dừng lại ngay thì chúng ta còn có thể làm bạn bè.”
Trần Lâm trợn trắng mắt, lười cãi nhau. Hai người lại nói chuyện thêm một lúc nữa, thấy dáng vẻ hoàn toàn không có tinh thần của Trần Lâm, anh ta còn nghĩ có lẽ do đêm qua anh không nghỉ ngơi tốt nên dặn dò mấy câu về nhà sớm một chút để bổ sung giấc ngủ rồi chuẩn bị đứng dậy tính tiền.
Đúng lúc này, bỗng nhiên di động của Trần Lâm vang lên, anh lấy ra thì thấy có cuộc gọi đến của một người làm nghề tố giác, lão Hà.
Cái gọi nghề tố giác là một quần thể chuyên cung cấp vài thông tin cho cánh truyền thông, dựa vào phí tố giác để sinh hoạt. Nghe qua thì khá thần bí nhưng thực ra đa số là mấy ông bà nhàn rỗi không có việc gì làm mà thôi.
Từ lúc tốt nghiệp đại học rồi vào làm ở tòa soạn báo và làm trong ngành phóng viên, có thể nói Trần Lâm đã làm được một thời gian không ngắn. Vài năm nay lượng tiêu thụ báo chí giảm mạnh nên tiền phí cho những thông tin của người tố giác cũng ngày càng giảm dần, tuy vậy lão Hà chẳng để ý lắm, vẫn làm không biết mệt.
Thấy cuộc gọi đến từ lão Hà, Trần Lâm cũng không nghĩ gì nhiều, ấn nghe ngay lập tức. Chỉ là càng nghe, trên gương mặt anh lại dần hiện lên vẻ kỳ lạ.
Căn cứ vào những thông tin mà lão Hà cung cấp, ở trước cửa bệnh viện nhân dân số bảy xảy ra một cuộc náo loạn dẫn đến rất nhiều người vây xem rồi chụp ảnh đăng lên, hiện tại việc này đã được lan truyền rộng rãi ở trên mạng.
Vấn đề thiếu sự tin tưởng và gây náo loạn khi xảy ra tai nạn trong y tế vẫn tồn tại từ xưa đến nay, thật ra thì cũng không đáng để coi là tin tức nóng. Lần náo loạn này gây ra ảnh hưởng lớn như vậy là do chuyện đã xảy ra không được bình thường. Nguyên nhân cũng không giống mấy cuộc tranh cãi về tai nạn trong y tế như thường lệ mà là bởi vì bệnh viện này làm mất một xác chết của người bệnh.
“Cậu nói xem có đáng trách không.” Trong điện thoại, chính lão Hà cũng cảm thấy hơi buồn bực: “Bệnh viện có nhiều thiết bị theo dõi như vậy, sao có thể nói làm mất là làm mất được? Hơn nữa cho dù là trộm thì trộm một cái xác chết để làm gì!”
“Sao vậy? Có chuyện gì thế?”
Anh béo vừa thanh toán xong, đúng lúc quay đầu lại thì nhìn thấy Trần Lâm vội vàng đứng dậy sau khi nhận điện thoại, anh ta bĩu môi nói: “Cái đơn vị tồi tàn này của các cậu chẳng kiếm được bao nhiêu mà việc lại có không ít.”
“Được rồi, được rồi. Tôi còn có việc, để lần sau tôi mời anh.” Trần Lâm cứ cảm thấy tâm thần không yên. Hiện tại anh cũng lười tranh luận với anh béo cho nên phất tay làm động tác chào tạm biệt rồi xoay người gọi một chiếc xe, đi thẳng về hướng bệnh viện.
Đúng lúc gặp phải ùn tắc giao thông, đi một đoạn lại dừng tới mấy tiếng, cuối cùng Trần Lâm cũng tới bệnh viện. Anh vừa mới xuống xe thì đã nhìn thấy một đám người lúc nhúc vây xem ở cửa, có vẻ mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết.
Trần Lâm đẩy đám người ra chen lên phía trước, tìm được một nhân viên công tác để nói mục đích mình tới đây. Vẻ mặt của người kia hơi cứng đờ trong chốc lát, sau đó lấy điện thoại ra gọi điện, có lẽ do nhận được sự cho phép nên người này khách sáo gật đầu với Trần Lâm rồi đưa anh vào bệnh viện đang bị phong tỏa vài lớp theo cửa hông.
Bởi vì cuộc náo loạn y tế nên giờ phút này trong sảnh lớn của bệnh viện chẳng có mấy người. Nhân viên công tác kia cũng không dừng lại ngay mà tiếp tục dẫn Trần Lâm đi lên tầng trên, tới trước văn phòng của viện trưởng.
“Muốn biết tình huống cụ thể thì mời anh nói chuyện với viện trưởng.” Nhân viên công tác xoa tay, cuối cùng nói thêm một câu: “Anh cũng thấy đấy, chuyện này náo loạn đến mức này gây ảnh hưởng rất lớn tới danh dự của bệnh viện chúng tôi…”
Nhân viên công tác thở dài sau đó vội vàng rời đi ngay. Cửa văn phòng viện trưởng không đóng nên đương nhiên người ngồi bên trong cũng nghe được cuộc đối thoại của hai người, ông ta đứng dậy vẫy tay với Trần Lâm.
Trước đó, theo lời của nhân viên công tác, Trần Lâm cũng biết sơ qua người đàn ông trung niên mang vẻ mặt buồn rầu trước mặt họ Tần tên Thanh, là viện trưởng của bệnh viện nhân dân số bảy.
“Mấy người phóng viên các cậu tới đây, đúng lúc tôi có cơ hội giải thích rõ ràng. Cậu không biết đâu, cư dân mạng bây giờ quá khắc nghiệt, mắng bọn tôi thê thảm.”
Viện trưởng Tần vừa nói mà vẫn còn sợ hãi trong lòng, xoa ngực với dáng vẻ như chuẩn bị phải lấy thuốc trợ tim.
Qua lời của viện trưởng Tần, Trần Lâm cũng đã hiểu sơ về chân tướng sự việc.
Người chết trong sự kiện này tên là Tề Đông Thắng, 35 tuổi, là một bệnh nhân của khoa nội tim mạch trong bệnh viện, thời gian tử vong vào đêm hôm trước, nguyên nhân tử vong là do phẫu thuật thất bại dẫn tới sự cố.
Nhưng người nhà bệnh nhân lại không ở trong thành phố, sau khi nhận được tin tức thì mới tới Giang Thành vào sáng nay. Công việc tiếp theo hẳn là giải quyết thủ tục nhưng một việc khiến người ta khó hiểu lại xảy ra.
Vào đêm qua, thân thể của người chết vẫn luôn nằm trong nhà xác của bệnh viện lại không cánh mà bay một cách kì lạ!
Nhận được tin này, viện trưởng Tần cũng rất sợ hãi, vội vàng sai người đi tìm nhưng một đám người đào ba tấc đất, gần như lật cả nhà xác lên cũng chẳng tìm được gì.
Giấy không gói được lửa, không lâu sau đó chuyện xác chết biến mất đã tới tai người nhà, vì thế mới có cuộc náo loạn xảy ra ngày hôm nay.
“Thật ra bệnh viện chúng tôi cũng là người bị hại.” Sau khi suy nghĩ tường tận, viện trưởng nhìn Trần Lâm thành khẩn nói.
“Phóng viên Trần, thật ra còn một chuyện nữa.”
“Không chỉ có xác chết biến mất, sáng nay còn có một người khác chết ở bệnh viện chúng tôi.”