Giáo chúng Thiên Giáo vốn định đi ra theo cửa thành Đông, bây giờ lại theo Trương Già đi cửa thành Tây, mà lúc nãy lại có một nhóm nhỏ giáo chúng Thiên Giáo đã đi qua hướng cửa thành Đông bên kia, Hoàng Tiềm không khỏi âm thầm sinh ra mấy phần lo nghĩ.
Nếu như lời Trương Già đã nói lúc trước, những người đã đi cửa thành Đông, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều rồi.
Hắn yên lặng chờ một lát không nghe thấy câu trả lời của Trương Già, trong lòng càng lúc càng tin tưởng thân phận người này không hề tầm thường, thế là lại không dám đắc tội hắn, cân nhắc một hồi mới nói: “Giờ đây đã ra khỏi thành rồi, xem như tạm thời yên ổn. Trong giáo vốn dĩ đã phái người tới tiếp ứng, chỉ có điều người ở phía thành Đông vẫn không có tin tức gì, tối nay lại xảy ra chuyện lớn như vậy, trong thành tất sẽ không yên ổn. Đêm nay đã khuya rồi, Trương đại nhân, chư vị giáo chúng cùng với các vị bằng hữu cùng trốn ra đây, chi bằng cùng chúng ta tìm một chỗ nghỉ chân ở ngoài thành trước đã?”
Mưu đồ một kế hoạch lớn như vậy, Thiên Giáo chắc chắn sẽ sắp xếp người tiếp ứng ở bên ngoài.
Đám người nghe xong đều không có ý kiến gì.
Đám tù nhân thừa dịp loạn lạc trốn ra từ thiên lao nghe vậy thì trước mắt như rõ ràng hơn, có người tính tình hoạt bát, thẳng thắn chắp tay nói: “Vậy thì thật sự cầu còn không được, sớm đã nghe nói tới danh tiếng tốt của nghĩa sĩ Thiên Giáo, vốn tưởng còn có mấy phần nói quá lên, hôm nay gặp mặt mới biết lời đó không ngoa. Chúng ta được hưởng nhờ hào quang rồi.”
Thiên Giáo truyền giáo, từ trước đến nay đều không cự tuyệt ai.
Người gia nhập giáo có dân chúng bình thường, cũng có người buôn bán nhỏ, kẻ nhà nông mất ruộng chiếm đại đa số, trong đó nhiều hơn cả là những tên trộm cướp trong rừng, thậm chí giặc cướp thổ phỉ có thù hận với triều đình, cũng ở trong đó.
Đám tử tù từ trong thiên lao ra này, nếu như cũng có thể gia nhập Thiên Giáo, thì thật đúng là không còn gì tốt hơn.
Đã bị Trương Già nói toạc ra thân phận rồi, nên lấy khăn đen che mặt xuống, nghe thấy những lời mang ơn của những tù nhân này, trên mặt Hoàng Tiềm rốt cục cũng lộ ra mấy phần ý cười.
Cũng lúc này, Khương Tuyết Ninh mới nhìn rõ gương mặt người này.
Gương mặt chữ điền bình thường, chỉ có trên lông mày có một vết sẹo, thêm mấy phần khí chất giang hồ, đôi mắt tam giác treo ngược có chút sắc bén, cũng quả thực giống một người có vị trí không coi là thấp trong Thiên Giáo.
Đám người đã thống nhất, Trương Già cũng không ý kiến gì thêm.
Thế là đoàn người bí mật rời đi trong màn đêm.
Bên ngoài kinh thành có rất nhiều trấn nhỏ, có không ít người ở, chỉ là sẽ dễ bị người ta phát hiện. Phía Thiên Giáo đã sớm tìm được điểm dừng chân tạm thời, Hoàng Tiềm dẫn theo đám người đi thẳng về hướng rừng núi hoang vắng phía tây nam.
Tới cuối giờ Tý, rốt cục ở phía trước dưới chân một ngọn đồi, cũng nhìn thấy được một miếu thờ rách nát còn thắp đèn. Có lẽ sơn dân ở đây dùng nơi này để tế tự Sơn Thần, bức tường vây đắp lên từ bùn đất đã bị mưa gió bào mòn nghiêng ngã muốn sụt xuống, cánh cửa mục nát đổ xuống trên mặt đất, gió thổi qua giấy còn sót lại trên cánh cửa run lên lẩy bẩy.
Thoáng nhìn còn có chút khiếp người.
Nhưng lúc đi tới gần liền có thể trông thấy có bóng người qua lại bên trong, là có người đang quét dọn sắp xếp bên trong.
Vừa nghe ở đường núi phía trước có động tĩnh vọng tới, dưới bóng tối bên ngoài bức tường đổ nát ngoài miếu liền xuất hiện mấy bóng người, ngẩng đầu nhìn liền thấy người tới còn nhiều hơn dự tính, không khỏi ngẩn ngơ, mới hỏi: “Đều cứu ra hết rồi?”
Hoàng Tiềm vô thức nhìn Trương Già đằng sau một cái, lắc đầu.
Người kia liền hơi nhíu mày, nói: “Người của phía công tử bên kia cũng còn chưa tới, e là phải chờ một lát, bên ngoài gió lớn, vào trong đã rồi nói.”
Dù sao Khương Tuyết Ninh cũng là tiểu thư nhà quan, dù ngày trước ở cùng Uyển Nương nhưng xưa nay cũng không phải người có thể chịu khổ được, dọc đoạn đường này cũng không ngắn, lại có tiếng là gập ghềnh hiểm trở, có vài lần nàng suýt chút nữa thì ngã sấp xuống.
Cũng may cả đoạn đường Trương Già đều chiếu cố tới nàng.
Mặc dù không nói lời nào, nhưng đều kịp thời đưa tay đỡ nàng, nhiệt độ giao nhau giữa hai bàn tay, tạo cảm giác an tâm lạ thường.
Vì sợ người khác chú ý tới nàng, trên đường đi nàng đều rất nhẫn nại.
Nhưng ngay lúc đi vào trong miếu thờ rách nát này, rốt cục Khương Tuyết Ninh cũng không gượng nổi nữa, thở dốc một hơi, cơn đau từ chân lúc trước vẫn luôn nhịn lại nay bắt đầu lan lên, hai chân bủn rủn không còn chút sức lực nào, không đứng nổi nữa, thế là liền ngã ngồi trên mặt đất.
Nàng đang mặc y phục của Trương Già.
Toát ra chút mộc mạc, đơn giản mà hơi rộng, khi nàng ngã ngồi xuống đất, cổ áo lập tức hơi hở ra một chút, lộ ra làn da trắng noãn trên cổ, khóe mắt hơi ươn ướt, tạo cảm giác có chút đáng thương chật vật. Vì che giấu nên Trương Già đã bôi đen mặt nàng đi, nhưng có đôi mắt linh động như vậy, cũng đã đủ để lộ ra hào quang của nàng rồi.
Cũng may lúc này những người khác cũng đã tiến vào, đột nhiên tới một nơi an toàn như vậy, dù là tạm thời, cũng không khỏi thở dài một hơi, hành động cử chỉ cũng không tốt hơn Khương Tuyết Ninh là bao.
Miếu thờ rách nát này bốn phía đều hở.
Nhưng dùng làm nơi nghỉ chân tạm, lại đủ rồi.
Hoàng Tiềm đi ra ngoài nói chuyện cùng những người kia, những người còn lại thì mạch ai nấy ngồi xuống quây quanh trong miếu thờ, có kẻ tựa ở chân tường, có người tựa vào trụ, phần lớn đều là những kẻ liều mạng, nào để ý bẩn hay không?
Ai nấy đều ngồi trên mặt đất.
Trương Già lại nhìn chung quanh, cố lắm mới tìm được một chiếc bồ đoàn cũ kỹ tạm coi như nguyên vẹn ở dưới bàn thờ đã sụp đổ, thả trên mặt đất, cũng không nhìn Khương Tuyết Ninh chút nào, chỉ khẽ nói: “Trên mặt đất lạnh, ngươi ngồi đây đi.”
Khương Tuyết Ninh vốn dĩ đã cực kỳ mệt mỏi, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích nữa, nhưng mà nghe thấy hắn nói lời này, lại nhẹ nhàng nâng mi mắt lên, liền trông thấy đường nét góc nghiêng của nam tử này nửa biến mất vào trong bóng tối, gầy gò mà trầm tĩnh, đôi môi đóng chặt, vành môi ngang thẳng, giống như mới vừa rồi không hề nói gì vậy.
Đây là một người ngôn từ không khéo cũng không thích biểu đạt.
Nhưng mà vừa rồi nàng nghe rất rõ không sót chữ nào.
Thế là giống như lúc trước ở ngoài cửa thành hắn cảm nhận được khi tay nắm tay, một loại ngọt ngào cực kỳ bí ẩn lặng lẽ xuất hiện ở đáy lòng nàng, rõ ràng đã lâm vào hiểm cảnh không rõ đầu đuôi này, vậy mà nàng vẫn cảm nhận được chút ngọt ngào bé nhỏ.
Khương Tuyết Ninh cũng không nói lời nào, nhìn hắn nháy nháy mắt, khóe môi liền nhẹ nhàng cong lên mấy phần, cực kỳ nghe lời chuyển sang ngồi xuống trên chiếc bồ đoàn không tính là sạch sẽ kia.
Trương Già lặng im không nói gì như cũ.
Hắn buông thõng tầm mắt, cũng không đáp lại ánh mắt của nàng, chỉ bình tĩnh nhấc vạt áo choàng, ngồi xếp bằng trên mặt đất bên cạnh Khương Tuyết Ninh, không nhìn ra chút kiểu cách nhà quan nào.
Miếu thờ này đã không ai tới tế bái từ lâu, chung quanh dù có vách tường, nhưng phần lớn đều có khe hở. Bức tranh vẽ trên tường đã không còn màu sắc vốn có từ lâu, chỉ còn chút vết bẩn bên trên mà thôi. Mặt trước có một pho tượng phật không rõ là gì, nhưng cũng rơi mất nửa cái đầu, trông không hề kinh khủng, trái lại có chút buồn cười.
Người tiếp ứng của Thiên Giáo đã dọn dẹp qua nơi này từ sớm.
Lúc này, một phu nhân búi tóc áo vải bưng một giỏ bánh hấp, còn có một nhóc con mười mấy tuổi buộc một nhúm tóc vểnh lên trời, tay mang cái ấm nước, tay kia cầm mấy cái chén sành thô, lần lượt đi vào.
“Hẳn các vị tráng sĩ đều mệt cả rồi?”
Phu nhân kia hơi mập, da mặt cũng hơi ngăm đen, đôi tay đưa ra có hơi thô ráp, có thể nhận ra được là người xuất thân nông dân, nở nụ cười rất đơn thuần chất phác, khiến người ta rất dễ có ấn tượng tốt.
“Trong đêm khuya cũng không tìm được đồ ăn gì khác, đây là bánh hấp trong nhà làm, miễn cưỡng có thể lấp bụng, xin mọi người chớ ghét bỏ.”
Từ trong lao ra, cả đoạn đường chạy lấy chạy để, căng thẳng không ngừng, mãi cho tới tận đây, có ai là không mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần đâu?
Lúc căng thẳng còn không cảm nhận được, giờ đây ngồi xuống nhẹ nhõm rồi mới thấy đói khát từ trong bụng.
Ngay thời điểm này, lại có bánh hấp đưa tới, quả thật là nắng hạn gặp mưa rào.
Nhất thời, chung quanh đầy tiếng cảm tạ, càng có người dám cảm thán Thiên Giáo cân nhắc chu toàn, rất là nghĩa khí.
Phu nhân kia đưa đồ ăn cho đám người, tiểu tử mười mấy tuổi kia thì rót nước.
Đứa trẻ gầy tong teo như con khỉ nhỏ, cái đầu lại tròn tròn, đôi mắt thật to, động tác tay chân có sự lanh lợi không phù hợp với lứa tuổi, cười lên cũng rất tươi vui.
Há miệng là gọi “Vị đại ca này”, làm cho nhóm người này nghe rất thoải mái.
Chỉ có điều, quả thực mấy người này chuẩn bị vội vàng gấp gáp, mặc dù có nước, nhưng chén cũng không đủ. Cũng may mọi người đều là người vào nam ra bắc không câu nệ tiểu tiết, cũng một cái chén con, người uống ta cầm lấy lại uống, trái lại cũng không có gì là không được.
Nhưng mà tới Khương Tuyết Ninh, lại có chút lúng túng.
Đầu tiên là phu nhân kia đưa bánh hấp.
Khương Tuyết Ninh nhận lấy.
Lúc đầu phu nhân kia còn không quá để ý, nhưng tới khi Khương Tuyết Ninh đưa tay ra nhận lấy bánh hấp, trông thấy một đoạn cổ tay trắng như tuyết của nàng lộ ra, vẻ mặt liền giật mình lo lắng một chút, nhưng cũng không nói gì, chỉ cười với nàng một tiếng.
Khương Tuyết Ninh liền cảm giác phu nhân này đã nhận ra nàng là nữ nhi rồi, cảm thấy có chút lúng túng, vội vã rụt tay vào trong tay áo rộng dài, cầm cái bánh cắn một miếng nhỏ.
Tiểu tử kia đi theo tới rót nước ra.
Trên tay đứa trẻ là cái chén đã bị người khác dùng rồi.
Khương Tuyết Ninh không quá đói, nhưng lại hơi khát, nhìn chén nước này, cảm thấy do dự. Ngay lúc nàng cắn môi, muốn lấy can đảm đưa tay ra đón lấy cái chén, thì từ bên cạnh có một cánh tay vươn ra trước nàng, lấy được cái chén kia.
Đứa trẻ kia lập tức hơi sửng sốt, không khỏi quay đầu nhìn lại.
Đó lại là người ngồi bên cạnh Khương Tuyết Ninh – Trương Già.
Hắn cũng không nói gì, chỉ dùng nước trong chén kia, cẩn thận chà sát thành và miệng chén, lại dùng nước rửa qua, mới nhận lấy ấm nước từ tay đứa trẻ, tráng một lượt nữa, mới rót nước vào, đưa cho Khương Tuyết Ninh.
Khương Tuyết Ninh không khỏi ngơ ngẩn.
Ký ức của kiếp trước dễ dàng ùa về trong đầu.
Vẫn là lúc bọn họ bị tập kích.
Khi đó bọn họ chạy thoát được, nhưng thứ mang theo được chỉ có một túi nước cởi xuống từ một con ngựa gãy chân.
Nàng khát liền mở túi nước kia ra thẳng thừng uống nước.
Sau đó chờ tới khi nàng ngừng lại, ngẩng đầu lên thì thấy Trương Già nhìn nàng chăm chú, dường như có lời muốn nói, lại không nói nên lời.
Lúc đầu trái lại, nàng thật sự không để ý.
Hai người tìm đường núi mà đi, Khương Tuyết Ninh dừng lại uống nước hai lần, cũng không quên đưa túi nước cho Trương Già, hỏi hắn có khát không. Nhưng nam nhân viết hai chữ cứng nhắc lên mặt này, lại chỉ trầm mặc nhận lấy túi nước, sau đó giắt lên, không hề uống ngụm nào.
Khương Tuyết Ninh chỉ tưởng là hắn không khát.
Nhưng tới khi nắng lên, nàng tình cờ quay đầu lại trông thấy môi hắn khô, mới cau mày tỉ mỉ suy xét, cố ý lấy túi nước lại uống thêm một ngụm.
Sau đó nhìn hắn chăm chú, cười lên với vẻ như đang trêu tức hắn.
Nàng nói: “Là vì bản cung uống rồi, môi chạm vào rồi, nên ngươi không dám uống sao?”
Trương Già đứng trước mặt nàng, rũ mắt xuống, không tới gần cũng không nhìn đi, vẫn dáng vẻ cẩn thận khắc chế như cũ, nói: “Tôn ti trên dưới, quân thần khác biệt, vẫn xin nương nương đừng đùa giỡn nữa.”
Thế là Khương Tuyết Ninh nảy ra mấy phần oán hận.
Nàng chỉ không quá quen một Trương Già như vậy, suy nghĩ trước sau một hồi, liền “À” một tiếng, kéo dài giọng ra, đi hai bước quanh hắn, nói: “Tôn ti trên dưới, quân thần khác biệt, nói thật êm tai. Vậy vừa rồi, vì sao Trương đại nhân không nói cho bản cung, túi nước này là của ngươi, lúc trước ngươi từng uống?”
Khi đó vẻ mặt của Trương Già ra sao?
Chắc là có chút thay đổi nhỉ.
Khương Tuyết Ninh chỉ nhớ rõ hắn chậm rãi nhắm chặt mắt lại, hai tay đan vào nhau giấu trong tay áo, trái lại không thấy rõ được trong lòng hắn thế nào, qua thật lâu mới cúi đầu, nhưng lại không giải thích cho mình, chỉ nói: “Là hạ quan mạo phạm.”
Nàng uống túi nước mà hắn từng uống.
Chỉ như vậy đã làm cho người này đứng ngồi không yên, như bị tra tấn giày vò.
Chuyện này không thể nghi ngờ là khiến cho Khương Tuyết Ninh có sự vui thích trêu đùa trước nay chưa từng có, đương nhiên nàng biết lúc trước Trương Già không nói gì, một là vì nàng đã uống rồi, hai là vì bọn họ chỉ có một túi nước nhỏ này thôi. Nhưng nàng càng muốn trêu đùa hắn, đưa cho hắn túi nước hắn không uống, nàng liền cố ý uống ngay trước mặt hắn, sau đó để mắt nhìn hắn, quan sát cảm xúc sâu xa rất nhỏ, không tính là tốt của hắn.
Giống như người bị mạo phạm là hắn vậy.
Thế là nàng lại nghĩ, nghe nói người này ngay cả một thị thiếp cũng không có.
Mãi đến đoạn sau, đi qua ngọn núi này, tìm được nguồn nước, sự vui thích này của nàng mới coi như tạm thôi.
Bây giờ, lại một chén nước đưa tới trước mặt.
Những chỗ người ngoài tiếp xúc đều được tỉ mỉ rửa sạch.
Nam nhân ngoài mặt cứng nhắc này, thực ra rất cẩn thận chu đáo, rất biết chiếu cố người khác.
Khương Tuyết Ninh ngẫm lại cũng không biết ở kiếp trước rốt cuộc mình đã gặp ma chướng gì, lại nỡ đi chọc ghẹo hắn, sỉ nhục hắn, lúc ngước mắt lên, mi mắt nàng rung động nhè nhẹ, đáy mắt liền phủ kín một chút hơi nước.
Nàng nhìn hắn chăm chú, vừa định nhận lấy chén nước.
Không ngờ hành động của Trương Già mới vừa rồi đã bị người khác chú ý tới, một hán tử dáng vẻ hào sảng nhìn thấy lại cười ha hả: “Đều là đàn ông đàn ang, uống nước còn phải lau chén cho sạch sẽ, thẹn thẹn thùng thùng cứ như một cô nương vậy!”
Trương Già nhìn lên, không phản ứng gì.
Khương Tuyết Ninh nghe xong lại cảm thấy như đáy lòng có một ngọn lửa lập tức bùng lên như lan trên đồng cỏ, đột nhiên đứng dậy, chộp lấy cái bánh hấp cứng rắn mới cắn một miếng nhỏ ném về phía mặt người kia!
Dù cách một khoảng, nhưng bị cái bánh nện vào mặt cũng hơi đau.
Người kia thực sự không ngờ chỉ một tiếng cười của mình lại gặp chuyện như vậy, bị đập cho ngơ ra một lúc, sau đó cơn giận cũng bùng lên, nhưng lúc ngẩng đầu lại bắt gặp một đôi mắt nho nhã lạnh như băng, hơi lạnh từ sâu trong con ngươi kia lộ ra, thậm chí âm thầm tràn ra mấy phần gàn dở, cửa miếu thờ chợt có một trận gió lạnh thổi qua, khiến hắn giật nảy lên, rùng mình một cái!
Lửa giận lập tức bị dọa tắt đi phân nửa.
Phải biết ở đây có không ít người đều từ thiên lao ra, giết người cướp của, làm xằng làm bậy. Bề ngoài trông bẩn thỉu gầy còm, không biết chừng lại là nhân vật tàn nhẫn hung ác, nhẫn nhịn nhất thời còn tốt hơn là trêu chọc một tên sát tinh.
Người kia lại không dám mắng lại.
Lửa giận ở đáy lòng Khương Tuyết Ninh vẫn còn chưa tiêu đi, đang muốn mở miệng, chợt một cánh tay ở bên dưới đưa ra, dùng sức cầm chặt tay nàng.
Trương Già ngước mắt nhìn nàng, bình tĩnh nói: “Uống nước.”
Chén nước kia còn đang yên ổn trên tay hắn, không tràn ra chút nào.
Trước mắt không phải lúc tranh cãi trút chút giận này, huống chi cũng chưa chắc đã hơn được người ta, rốt cuộc Khương Tuyết Ninh cũng nhịn lại, lần nữa ngồi xuống, hạ hàng lông mày xuống, nhận chén nước từ tay hắn bằng hai tay, nhấp từng ngụm từng ngụm nhỏ.
Chén kia rất lớn, mặt nàng lại nhỏ như bàn tay vậy.
Lúc cúi đầu, khuôn mặt như vùi vào trong chén, giống như là nai con trong núi dừng lại chậm rãi uống nước bên khe suối.
Trương Già nhìn nàng, liền cảm thấy trong lòng cũng mềm mại đi.
Bên trong miếu thờ nhất thời yên ắng.
Hán tử kia nói thầm mấy câu, lại lườm Trương Già một chút, nhớ tới cảnh tượng ở cửa thành, đoán thân phận của người này trong Thiên Giáo không tầm thường, lại không dám có ý kiến gì, cũng chỉ đành xem như không có gì xảy ra, cúi đầu ăn bánh trong buồn bực.
Trái lại, một nam nhân bẩn thỉu trong góc tối, ánh mắt lọt qua kẽ tóc bù xù nhìn Khương Tuyết Ninh, như đang suy nghĩ gì đó.
Danh Sách Chương: