Edit: Mai. Beta: Vũ
Chu Dần Chi nói ra tất cả ngọn nguồn sự việc, trong lòng lại nổi lên sự bồn chồn hiếm thấy, cũng không dám ngẩng đầu đánh giá vẻ mặt của Tạ Nguy cho lắm.
Còn Tạ Nguy từ đầu đến cuối lại không hề mở miệng.
Ngón tay đánh đàn hay cầm bút thường ngày rất đẹp, giờ phút này đang rỉ máu, sắc mặt hắn lại không chút thay đổi, chỉ thả con dao khắc đã dính máu xuống, cầm lấy chiếc khăn gấm màu tuyết trắng trên góc bàn cầm máu, vết thương trên da thịt thấm ra vài phần cảm giác đau đớn.
Không tính là rất mãnh liệt.
Cũng chỉ một chút như vậy nhưng lại nằm ngay ở đầu ngón tay. Không đè nặng thì máu sẽ chảy thêm, nhưng ấn mạnh thì lại tăng thêm nhức nhối nơi vết thương.
Chu Dần Chi kể xong, nói: “Chuyện là như thế.”
Ánh mắt Tạ Nguy lại lơ đãng rơi trên vết máu dính nơi mũi dao khắc, hỏi: “Vậy là Khương Thị lang bên Khương phủ còn chưa biết đến chuyện này?”
Chu Dần Chi nói: “Chuyện này trọng đại, hạ quan không dám tự ý quyết định.”
Ánh mặt trời bên ngoài đã dần lan tỏa, chỉ sợ bên Khương phủ cũng sẽ phát hiện có chuyện không bình thường ngay thôi.
Chuyện này không thể kéo dài.
Trong nháy mắt này có rất nhiều ý tưởng xẹt qua trong lòng Tạ Nguy, từng thứ đều vô cùng rõ ràng, nhưng mà khi lướt qua rồi lại chẳng lưu lại bất kỳ dấu vết gì.
Chỉ còn lại đoạn hội thoại với Kiếm Thư đêm qua.
Kiếm Thư nói: “Mọi chuyện tiến triển thuận lợi, thiên lao đã bị đám người này công phá, bên cửa thành cũng đã sắp xếp thỏa đáng, chỉ còn chờ Trương đại nhân dẫn người đi qua. Có Tiểu Bảo ở đó, cả hành trình hẳn là sẽ không mất dấu. Chỉ là Mạnh Dương…”
Sau đó hắn nói gì nhỉ?
Hắn nói: “Mỗi người đều sẽ có giá trị sử dụng, chỉ là một tên tiểu tốt thôi, cũng đâu thể phá hỏng đại sự được.”
Ánh nắng mờ ảo hắt vào từ khung cửa giấy màu trắng trong, xua tan đi màu sắc ấm áp được bao phủ bởi những ngọn nến lung linh trong Chước Cầm Đường, khuôn mặt Tạ Nguy chỉ còn lại vẻ bệnh tật, tái nhợt và lạnh lùng!
Một cảm giác âm u tàn độc không thể khống chế mà bùng lên.
Lồng ngực hắn hơi phập phồng.
Giờ khắc này hắn chậm rãi nhắm mắt lại mạnh mẽ áp chế, ngừng một lát mới nói tiếp: “Làm phiền Thiên Hộ đại nhân đến đây báo tin, ta và Khương đại nhân là bạn cũ, Ninh Nhị lại là học trò của ta, ta sẽ xử lý chuyện bên Khương phủ, ngươi cũng không cần nhúng tay nữa.”
Tốc độ nói chuyện của hắn không nhanh, như là đang phải cân nhắc chuyện gì đó.
Mỗi một câu đều rất thong thả rõ ràng, nghe qua thì rất bình thường và điềm đạm, nhưng mà càng bình thường như vậy, càng điềm đạm như thế, lại càng khiến cho Chu Dần Chi cảm nhận được sự bất thường và thiếu bình tĩnh.
Từ góc nhìn của hắn chỉ có thể thấy được ánh sáng hắt lên một bên mặt Tạ Nguy, chiếc khăn gấm đang được ấn lên vết thương trên tay, còn có con dao khắc dính máu nằm trước thân đàn…
Mí mắt Chu Dần Chi giật giật, đáy lòng phát lạnh.
Hắn không dám nói rằng chuyện này không liên quan tới mình, chỉ cúi đầu xuống nói: “Hạ quan không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng việc này không tránh khỏi có liên quan đến hạ quan, sức hèn lực mọn không so được với Thiếu sư đại nhân, chỉ xin đại nhân nếu có chỗ nào cần dùng thì cứ việc phân phó.”
Nói xong những lời này hắn mới cáo lui.
Tuy rằng Kiếm Thư ở bên ngoài Chước Cầm Đường nhưng vẫn luôn vểnh tai, nghe thấy rõ ràng tình huống bên trong thì thầm cảm thấy kinh hãi. Đợi sau khi Chu Dần Chi rời đi hắn mới bước vào trong, nhìn thấy Tạ Nguy bị thương ở tay lại tăng thêm vài phần kinh sợ.
Hắn nói: “Ngài…”
Tạ Nguy bình tĩnh ngắt lời hắn: “Gọi Lữ Hiển đến đây.”
Trong Chước Cầm Đường có thuốc mỡ, mấy vết thương nhẹ không cần hắn phải lo lắng.
Kiếm Thư do dự một lúc, nhưng cuối cùng không dám trái lệnh, lập tức cưỡi ngựa đến U Hoàng Quán mời Lữ Hiển đến.
Trời mới biết thời tiết lạnh giá này, Lữ Hiển đang ngủ ngon lành trong chăn ấm đệm êm, trong mơ Ngọc Hoàng nói rằng hắn là kỳ tài có công với thiên hạ, ban thưởng cho hắn một tòa thành toàn bảo vật vàng bạc, hắn đang định nhận lấy thì có người xốc chăn ấm ra.
Kho báu vàng bạc nháy mắt hóa thành mộng ảo.
Sắc mặt hắn tái xanh, dọc đường đi hỏi han tình hình, ánh mắt càng thêm âm trầm mất kiên nhẫn, gần như đang đè nén lửa giận trong lòng đi đến Tạ phủ.
Tạ Nguy đã ngồi xuống một lần nữa.
Nhưng Kiếm Thư thấy rõ vết thương của hắn vẫn chưa được bôi thuốc, nhưng lúc này cũng không dám nhiều lời.
Chỉ có Lữ Hiển sau khi vào phòng thì ném luôn chiếc áo khoác lông cừu đang quấn trên người, không thèm ngồi xuống, khó chịu nói: “Chuyện vặt vãnh như vậy cũng phải tìm đến ta, Tạ Cư An ngươi có ý gì?”
Khương nhị cô nương mất tích rồi?
Mất tích thì mất tích thôi, mất tích lại hay!
Với tính tình của Lữ Hiển, chẳng cần quan tâm là mất tích thế nào, cứ che đậy thành ban đêm trên đường muốn về phủ thì gặp phải bọn bắt cóc, nhân cơ hội này lại đổ thêm một trọng tội cho Thiên Giáo, lại vì Khương Bá Du là cha của Khương Tuyết Ninh, Tạ Nguy và Khương Bá Du có giao tình, có thể xoay chuyển thành chuyện lúc trước vì Cố Xuân Phương tiến cử Trương Già tham gia việc này mà sinh ra chuyện ngoài ý muốn, và lợi dụng tình hình để “điều tra” tung tích của những người đó, đưa sự việc trở lại trong tầm kiểm soát.
Quả thực là một cơ hội trời cho!
“Chu Dần Chi tới tìm ngươi cũng không phải chuyện tốt, một cẩm y vệ Thiên hộ lại là hạng người có tâm tư thâm sâu, vội vàng chủ động đến tìm ngươi, nhưng với bản lĩnh của ngươi nếu muốn thu dùng cũng không thành vấn đề, không cần lo lắng về việc hắn sẽ huyên thuyên với người ngoài.”
Lữ Hiển thật sự là càng nói càng tức giận: “Tên Trương Già kia vào Hình bộ tra án rất có năng lực, rất giỏi nắm bắt các dấu vết để lại, để hắn tham gia việc này chính là mầm tai hoạ, phải trừ khử càng sớm càng tốt. Nếu ta nhớ không lầm thì Khương gia nhị tiểu thư này cũng quen biết với hắn, một cô nương nhỏ bé sao có thể biết nhẫn nhịn, nhất định nơi nào cũng lộ ra sơ hở. Vả lại nếu việc này còn liên lụy đến tiểu thư nhà quan, mấy tên quan trong triều kia nhất định sẽ cảm thấy kế sách ngươi đưa ra cũng không thỏa đáng, nếu bọn họ công kích ngươi, chỉ sợ ngay cả cục diện trong triều cũng không khống chế được. Không bằng cứ dùng cách dễ dàng nhất, cứ bảo hai người này đã chết cùng một chỗ, vĩnh viễn trừ bỏ hậu hoạn, thật sự không thể đơn giản hơn! Rốt cuộc ngươi bị động dây thần kinh nào mà mới sáng sớm đã cho người đến gọi ta?”
Sáng sớm còn chưa được uống một chén nước, vẻ mặt của Lữ Hiển càng trở nên cáu kỉnh.
Hắn đang định tự mình rót trà, hạ mắt xuống, nhìn thấy vết máu trên khăn gấm mà Tạ Nguy đang ấn vết thương, đột nhiên dừng lại, cau mày hỏi: “Tay ngươi bị thương à?”
Lúc này hắn quay đầu lại nhìn vào trong phòng mới phát hiện khúc gỗ và con dao khắc nằm ở đó.
Không hiểu sao trong lòng lại có một dự cảm không lành.
Quả nhiên, còn không đợi hắn mở miệng nói tiếp, Tạ Nguy đã nói: “Ta vào triều trước, hạ triều sẽ dẫn người truy đuổi Thiên Giáo. Trong kinh thành không thể thiếu người, tạm thời sẽ giao cho ngươi trấn thủ.”
Đích thân dẫn người đuổi theo Thiên Giáo?
Nghe qua lời này thì kỳ thật không có vấn đề lớn gì.
Nhưng mà Lữ Hiển tinh ý nhận ra rằng Tạ Nguy không đề cập đến trọng điểm là cách tạo nên tai nạn ngoài ý muốn của Trương Già cùng Khương Tuyết Ninh, vì thế nhìn chăm chú vào hắn, hỏi: “Trương Già và Khương Tuyết Ninh thì sao?”
Tạ Nguy đứng dậy, trợn tròn mắt: “Chuyện này ngươi không cần lo lắng.”
Lữ Hiển dễ dàng nghĩ đến tình huống khi hắn hỏi về ngân phiếu đêm hôm đó trong U Hoàng Quán, lại nghĩ tới lại nghĩ tới Khương Tuyết Ninh chính là học trò của hắn, một loại linh cảm xấu lặng lẽ lan truyền.
Ánh mắt hắn dán sát lại: “Ngươi muốn đi cứu người?”
Tạ Nguy nói: “Chuyện cũng không hẳn là tệ như vậy, đến lúc đó xem xem.”
Sắc mặt Lữ Hiển hoàn toàn tối sầm lại, cân nhắc những lời này hồi lâu, thấy hắn đi ra phía hậu đường, liền biết hắn chuẩn bị thay quần áo lên triều, bèn nói: “Ta nghĩ Công Nghi Thừa ngươi còn giết được, là đã nghĩ đến con đường sau này, hiện tại lại muốn bỏ đơn giản mà tìm phức tạp, có sẵn phương pháp gọn gàng không dùng mà lại tự chuốc lấy phiền phức?”
Tạ Nguy không nói.
Lữ Hiển lạnh lùng nói: “Ngươi không muốn giết Khương gia nhị cô nương!”
Tạ Nguy khựng lại, nhưng vẫn nói: “Ừ.”
Lữ Hiển nói: “Lòng dạ đàn bà! Ngươi có biết hiện giờ tình thế của Thiên Giáo ra sao, trong kinh thành lại là tình hình như thế nào không? Sai một li đi một dặm, ngươi không thể chấp nhận dù là một chút rủi ro! Chỉ là một học trò ngươi dạy dỗ vài ngày thôi, có ai công thành mà không có thương vong, ngươi thế mà lại không nỡ sao?”
Trong những lời này ẩn chứa lời chất vấn còn sâu sắc hơn.
Cả hai người họ đều nhận thức rõ điều này.
Nhưng mà Tạ Nguy đã quay lưng lại với hắn, một lúc sau chỉ chậm rãi nói: “Nàng ấy khác.”
Điều mà Lữ Hiển lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Kiếm Thư ở ngoài cửa cảm thấy tim mình nhảy lên cổ họng.
Trong đầu Tạ Nguy xẹt qua hình ảnh ngày hôm đó trên đường bên ngoài Tằng Tiêu Lâu, cô gái nhỏ cẩn thận cầm lấy khăn gấm trên tay hắn, nhẹ nhàng lau vết máu trên tai mình. Lúc đó mấy tên thích khách Bình Nam Vương đều đã chết, đầu bị mũi tên xuyên thủng, nằm ngổn ngang trên mặt đất. Nàng liếc mắt nhìn qua, tuy cố trấn tĩnh nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn tiếp.
Hắn hiểu rõ bọn người Thiên Giáo.
Những kẻ thoát khỏi nhà tù lại càng là loại cùng hung cực ác, trong đó còn có Mạnh Dương, nếu nàng bị mắc kẹt trong đó…
Hắn siết chặt ngón tay, nỗi đau kia cũng trở nên rõ ràng, máu đỏ sẫm nhuộm đỏ chiếc khăn gấm, nhưng lại không phải máu của người khác.
Tạ Nguy nghĩ tình huống có lẽ không tệ như suy nghĩ của Lữ Hiển.
Hắn như thế này xem như là báo ân.
Thế là, lần đầu tiên sau rất nhiều năm, hắn thổ lộ bí mật chôn sâu nơi đáy lòng đó với một người không hay biết gì, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Lữ Chiếu Ẩn, nàng ấy không giống với người khác. Nàng từng cứu ta, ta nợ nàng một mạng…”
Danh Sách Chương: