Tạ Nguy vốn không phải thực sự vì muốn kiểm tra bài của nàng mới gọi nàng tới, đầu tiên hỏi chuyện ngân phiếu, kiểm tra xem nàng đàn thế nào rồi, sau đó Kiếm Thư bên ngoài liền vội vội vàng vàng đến bẩm báo: “Tam ti hội thẩm, Thánh thượng thỉnh ngài qua đó.”
Tạ Nguy liền ngừng lại một chút, nói: “Ta đi ngay đây.”
Bây giờ còn có án nào khác cần tam ti hội thẩm nữa?
Khương Tuyết Ninh liền biết được, trên mặt có thêm chút hoảng hốt cùng lo lắng, đến chuyện tranh luận lại với Tạ Nguy về năm vạn lượng kia cũng không có tinh thần mà nói nữa.
Tạ Nguy đi nha môn Hình bộ, Khương Tuyết Ninh thì về phủ.
Trên đường đi, cả biểu cảm cũng có chút suy sụp.
Nhưng nàng không ngờ, xe ngựa vừa mới dừng lại ở trước cửa phủ, vừa xốc màn xe ló đầu ra, liền nghe thấy một tiếng cười từ bên ngoài: “Ta còn đang nói hôm nay không khéo, cố ý chuồn ra khỏi cung tìm ngươi, lại đúng lúc ngươi không ở phủ. Ai ngờ mới chưa bao lâu ngươi đã về tới đây rồi.”
Giọng nói trong trẻo, nghe rất êm tai này, Khương Tuyết Ninh rất quen thuộc.
Dường như trong nháy mắt nghe thấy câu nói này, ánh mắt nàng liền sáng lên, nhìn sang hướng giọng nói truyền tới, lập tức kinh ngạc kêu lên: “Trưởng công chúa điện hạ!”
Người đang chắp tay đứng đó không phải Thẩm Chỉ Y sao.
Hôm nay nàng ấy mặc kỵ trang màu xanh như nước, eo nhỏ và cổ tay đều thắt gọn lại, đứng trước một con ngựa tốt xinh đẹp màu đỏ thẫm, tóc nàng dài đen nhánh được buộc lại thành bím tóc, ngón tay thon dài trắng nõn đang nắm một cây roi ngựa.
Nụ cười trên mặt nàng ấy rạng rỡ như nắng.
Dưới đuôi mắt mặc dù có một vết sẹo, nhưng lúc này, nó làm giảm đi vẻ mềm mại dịu dàng của gương mặt tinh xảo, lại thêm vào sự hiên ngang trước nay chưa từng có.
Khương Tuyết Ninh chưa bao giờ nhìn thấy nàng ấy ăn mặc chải chuốt như thế, nên đột nhiên bị làm cho bất ngờ ngơ ra một lúc, sau đó trên mặt đầy vẻ kinh ngạc vì sự xinh đẹp của nàng ấy, nhảy xuống xe bước nhanh tới bên cạnh Thẩm Chỉ Y, vui vẻ nói: “Điện hạ như thế này thật xinh đẹp.”
Đã hơn một tháng không gặp, dường như Thẩm Chỉ Y đã có chút thay đổi.
Sự ngang ngược vốn có trên gương mặt nàng nay chìm xuống, lại xuất hiện sự lặng yên mà vững vàng chỉ có công chúa của đế quốc mới có, nhưng giữa lông mày lại dường như tăng thêm mấy phần lạnh lẽo giống như sương tuyết, trái lại càng tôn quý hơn.
Nghe thấy Khương Tuyết Ninh nói như vậy, nàng ấy liền cười lên.
Nàng ấy chỉ nói: “Ngươi đi đâu vậy, làm sao bây giờ mới trở về?”
Khương Tuyết Ninh mới nhớ lại chuyện đã gặp phải trong phủ của Tạ Nguy, không thiếu được lén mách hắn trước mặt Thẩm Chỉ Y, nói: “Trong cung mặc dù hạ chỉ cho chúng ta tạm thời xuất cung, nhưng điện hạ đừng tưởng rằng như vậy là không cần phải đi học nữa. Còn không phải sao, hôm nay Tạ tiên sinh liền phái người đến xách ta đi kiểm tra bài tập đã giao, suýt chút nữa ta không còn mạng mà về nữa đấy.”
Nói xong nàng còn le lưỡi.
Thẩm Chỉ Y lại chỉ cho rằng nàng nói quá lên thôi, nghe vậy thì cười một tiếng, lại trầm mặc trong chốc lát, mới nói: “Tạ tiên sinh đối xử khắc nghiệt với ngươi, nhưng cũng cực kỳ khác biệt, ngươi cứ làm tốt là được. Nên biết rằng, người có thể lọt được vào mắt xanh của hắn, cũng không nhiều.”
Khương Tuyết Ninh liền khẽ giật mình: “Làm sao lại có cảm giác lời này của ngươi có hơi là lạ?”
Thẩm Chỉ Y không giải thích nhiều, chỉ gọi một thị vệ là người duy nhất đi theo nàng ấy tới đây hôm nay đưa một cây roi ngựa khác cho Khương Tuyết Ninh, nói: “Hôm nay ta chính là muốn xuất cung tìm ngươi chơi. Đã nhiều năm không thể xuất cung xem thử, thời gian qua ngươi cùng với Yến Lâm đã chơi những gì, nay cũng đưa ta đi chơi thử.”
Khương Tuyết Ninh chỉ ngây ngốc nhìn roi ngựa: “Nhưng ta không biết cưỡi ngựa.”
Thẩm Chỉ Y nói: “Vậy cứ ngồi trên ngựa cùng ta đi dạo chút cũng được.”
Khương Tuyết Ninh nghĩ cái này cũng không khó lắm, liên bò lên trên ngựa trong tư thế không mấy đẹp đẽ dưới sự giúp đỡ của thị vệ bên cạnh, nắm lấy dây cương có phần căng thẳng, đi cùng Thẩm Chỉ Y đi ra đường.
Thời tiết trong kinh đã trở nên lạnh hơn, người ra ngoài cũng không đông lắm.
Nhưng hai nữ tử trang điểm xinh đẹp như vậy cưỡi ngựa đi ngoài phố xá, không thể tránh khỏi việc cuốn hút rất nhiều ánh mắt của người đi đường.
Khương Tuyết Ninh cũng rất quen thuộc phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành này, liền chỉ vào những cửa hàng lầu gác ở hai bên, mà giới thiệu với nàng ấy, rất nhanh liền đến nơi phố chợ của thành tây, sau đó chợt nhớ tới, mới hỏi: “Những ngày này, điện hạ trong cung…”
Thẩm Chỉ Y nói: “Cũng ổn, dù sao cũng là muội muội của Hoàng đế đó, ai dám làm khó ta chứ?”
Thế là Khương Tuyết Ninh không dám hỏi nhiều thêm.
Nhắc tới mới nhớ, theo như thời gian ở kiếp trước mà nói, nếu trong tình huống bức thư kia không xuất hiện, bản án của Dũng Nghị hầu phủ cũng nên có kết quả rồi nhỉ?
Đời này, những việc nàng có thể làm đều đã làm cả rồi, lại không biết kết quả cuối cùng ra sao.
Hai người cưỡi ngựa đi tới gần một con đường, chỉ nghe phía trước có âm thanh thổi kèn đánh trống rất náo nhiệt.
Mọi người chen chúc nhau ở hai bên đường xem cuộc vui.
Thẩm Chỉ Y tò mò: “Phía trước đang làm gì vậy?”
Khương Tuyết Ninh thấy hướng của con đường này có hơi quen, trong đầu lập tức như có tia chớp xẹt qua, nàng vỗ vỗ đầu mình, kêu lên: “Hỏng bét, ta quên mất, hôm nay Phương Ngâm xuất giá!”
Những chuyện ập tới trong hai ngày liên tiếp này quả thực quá nặng nề kích động, toàn bộ tinh thần của nàng đều đổ cả vào đó, sáng nay lại bị bên Tạ Nguy sai người gọi qua, làm gì kịp nghĩ tới, Nhâm Vi Chí ở đất Thục đã phái người tới đón dâu, hôm nay đương nhiên Phương Ngâm phải xuất giá rồi.
Thẩm Chỉ Y dường như đã từng nghe nhắc tới cái tên này, nói: “Là thứ nữ của Bá phủ kia sao?”
Khương Tuyết Ninh cũng có chút kinh ngạc khi nàng ấy lại biết tới, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: “Ta phải tiễn nàng ấy một đoạn, điện hạ có muốn đi cùng ta không?”
Thẩm Chỉ Y nói: “Vậy thì đi xem một chút.”
Nghe nói Vưu Phương Ngâm đã từng được Ninh Ninh cứu mạng, vào ngày Trùng Dương yến ở Thanh Viễn bá phủ, mặc dù Thẩm Chỉ Y đi trễ một chút, nhưng đã từng nghe nói chuyện này, hơi tò mò thứ nữ Phương Ngâm này rốt cuộc ra làm sao.
Thế là liền nắm dây cương, đi theo đằng sau Khương Tuyết Ninh.
Nhưng các nàng lại không tới Thanh Viễn bá phủ, mà là đi thẳng ra khỏi thành, chờ ở bên ngoài cửa thành, phía ngoài một quán trà gần đó.
Xuất kinh hay nhập kinh đều phải đi qua quan đạo này.
Người đi đường qua lại thật đông.
Có khách buôn bán nghỉ chân trong quán trà.
Nương tử ở quán trà mặc áo quần mộc mạc, mang theo ấm trà, tươi cười như hoa, đi ngang qua những cái bàn xếp dày đặc, thêm trà cho khách nhân từng bàn.
Khương Tuyết Ninh cùng Thẩm Chỉ Y vừa cưỡi ngựa tới, nương tử này liền nhiệt tình chào hỏi, hỏi các nàng rằng: “Hai vị cô nương muốn xuống nghỉ ngơi một chút uống một ngụm trà không?”
Khương Tuyết Ninh nói: “Vậy thì ở đây đi.”
Thẩm Chỉ Y liền hất dây cương lên, tung người xuống ngựa, buộc ngựa lại gần đó, đi vào quán trà trước. Nhưng mà cúi đầu nhìn thấy trên ghế dài đen sì kia bóng mỡ, lại có chút không ngồi xuống được.
Nương tử ở quán trà thấy cách ăn mặc của hai nàng liền biết không giàu cũng sang, vội vàng đi tới cầm khăn ra sức xoa xoa trên mặt ghế kia. Chẳng qua, cái ghế dài này trải qua nhiều năm bị người ta ngồi lên rồi, có lau mấy cũng không khá hơn chút nào, ngược lại làm cho bà ta có chút xấu hổ, cảm thấy có lỗi, cười nói: “Quán nhỏ nghèo nàn, khiến cho hai vị cô nương chê cười rồi.”
Nụ cười của nữ nhân này quả thực thành thật chất phác.
Trong nụ cười kia còn có mấy phần ngại ngùng.
Trước kia Thẩm Chỉ Y chưa từng tiếp xúc với những người thế này, giật mình, mới nói: “Không sao.”
Nương tử kia đặt hai chén trà con con trên bàn, châm trà cho hai nàng, nói: “Trông hai vị hẳn là đang chờ người, nước trà kém, xin hai vị đành chấp nhận.”
Khương Tuyết Ninh ngồi xuống nhấc chén trà lên thì uống một ngụm, cười nói: “Cũng rất tốt đó.”
Nương tử kia cũng có chút bất ngờ, tiểu cô nương này nhìn trông yểu điệu lại tựa như không để ý lắm với mấy chuyện này, sửng sốt một chút mới mang theo nước trà rời khỏi đó.
Một quán trà đơn sơ lại có hai cô nương như vậy tới, không khỏi khiến người chung quanh chú ý tới.
Nhưng nơi đây dù sao cũng là phía ngoài kinh thành, ai không biết là dưới chân thiên tử?
Nghĩ cũng biết hai vị cô nương kia có thân phận không đơn giản, chỉ riêng hai con ngựa buộc ở ngoài kia đã không tầm thường rồi, cũng không ai dám lại bắt chuyện, càng không người nào dám suy nghĩ xấu xa gì.
“Bây giờ vào Nam ra Bắc làm ăn thật không dễ dàng, vừa đến mùa đông là ở biên giới rất loạn, năm nay cũng không biết làm sao triều đình không xuất binh gì, khiến cho chuyện làm ăn của ta cũng không làm nổi, chỉ có thể về sớm ăn tết. Ây da, bị mụ ở nhà biết được, lại mắng cho một trận!”
“Hẳn ngươi còn chưa biết, trong kinh xảy ra chuyện…”
“Đúng vậy đó, là Dũng Nghi hầu.”
“Cũng không đến nỗi tệ như vậy, trên đời đường nào cũng là đường, phương bắc khó làm ăn, thì đi về phương nam cũng được. Không có ngoại tộc quấy rầy, sản vật còn phì nhiêu, đi một chuyến có thể kiếm không ít tiền. Chúng ta nộp lên trên nhiều thuế như vậy, triều đình cũng coi như đang làm việc, ngươi nhìn xem mấy con quan đạo này nối thông nam bắc, nối ngang đông tây, đi đất Thục cũng chỉ mất mấy ngày, nhiều lắm là đến bên kia thì trèo đèo lội suối khó hơn một chút, nhưng so ra với ngày trước đã thuận tiện hơn không ít rồi. Đi một chuyến, xe ngựa không mệt mỏi như trước, lại có thể tiết kiệm được không ít tiền.”
“Ôi, vừa nhắc tới đất Thục này…”
…
Các khách thương đều vào Nam ra Bắc, rất nhanh đã bắt chuyện với nhau, ngẫu nhiên cũng có hài tử của hai phu phụ nào đó đưa theo đùa giỡn khóc nháo, trái lại làm cho quán nhỏ này cực kỳ nhộn nhịp.
Khương Tuyết Ninh nghe bọn họ thảo luận chuyện triều đình, lại vô thức nhìn sang Thẩm Chỉ Y một chút.
Ánh mắt Thẩm Chỉ Y lại rơi ở trên lá trà thô trước mặt.
Ngón tay của nàng áp lên thành chén trà thô ráp, qua thật lâu sau mới bưng chén lên, Khương Tuyết Ninh giật mình muốn mở miệng, nhưng còn chưa kịp nói gì, Thẩm Chỉ Y đã nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ.
Loại trà ở quán nghỉ chân ven đường này đều là dùng bã vụn của lá trà thượng đẳng giữ lại mà pha ra, trong vị nhàn nhạt có chút chát, dư vị cũng không ngọt, trái lại có chút đăng đắng mơ hồ.
Thực sự cho dù hai chữ miễn cưỡng cũng không nổi.
Vẻ mặt Thẩm Chỉ Y có chút ngẩn ngơ.
Khương Tuyết Ninh ngắm nhìn nàng ấy, cho đến lúc này mới dám khẳng định: Thẩm Chỉ Y có tâm sự, trên đường đi dường như cũng đang suy nghĩ gì, cho đến khi nhìn thấy nàng cũng không ngưng suy nghĩ.
Nhưng lúc này nàng cũng không dám hỏi kỹ.
Đang lúc âm thầm suy tư, trên đường cách đó không xa có cát bụi bay lên, là mấy con ngựa kéo một cỗ xe đi về phía này, đầu ngựa của xe ngựa có buộc một dải lụa đỏ tươi đẹp, vừa nhìn đã biết là có chuyện vui.
Lấy chồng ở xa đúng là có quy củ như vậy.
Nhà chồng phái người tới đón, nhà mẹ đẻ lại đưa người bề trên và quà lễ, đưa khuê nữ nhà mình đi về nhà chồng.
Hán tử cường tráng hôm qua từng đi khách điếm Thục Hương thông báo tin tức kia nhìn quán trà trước mặt, do dự một chút, vừa muốn hỏi trong xe có muốn dừng lại uống ngụm trà rồi hẵng đi tiếp không.
Trong ngờ trong quán trà lại có người kêu một tiếng: “Phương Ngâm!”
Từ đây tới đất Thục còn một chặng đường dài, theo như hành trình của bọn họ e rằng phải nửa tháng nữa mới tới được, cho nên hôm nay Vưu Phương Ngâm cũng không mặc giá y, chỉ mặc y phục màu sắc tươi sáng, búi tóc lên cài trâm hoa mà thôi.
Vừa lúc xuất phủ, còn có chút mất mác.
Nhưng vừa nghe thấy tiếng kêu này, nàng ấy bỗng vui lên, lập tức nói với Hàn Thạch Sơn: “Vậy dừng ở đây đi!”
Vưu Phương Ngâm đi xuống xe.
Khương Tuyết Ninh thì từ trong quán trà ra, Thẩm Chỉ Y cũng theo ngay sau nàng, đi về phía này.
Hàn Thạch Sơn chính là hộ vệ Nhâm Vi Chí mới mời về, võ nghệ cao cường, vừa khéo hộ tống Vưu Phương Ngâm đi đất Thục, nhất thời thấy hai cô nương xinh đẹp đi tới phía này, không khỏi ngẩn ngơ, có chút không biết như thế nào cho phải.
Vưu Phương Ngâm lại là trong nháy mắt nước mắt đã muốn trào ra: “Ta còn tưởng rằng cô nương không tới tiễn ta nữa.”
Khương Tuyết Ninh “A” một tiếng: “Dù thế nào cũng là ngày tốt thành hôn, đã trang điểm rồi, ngươi lại còn khóc nhòe đi, biết lấy ai vẽ lại cho. Không phải ta đã tới rồi sao?”
Thẩm Chỉ Y ở bên cạnh, nhìn Vưu Phương Ngâm một chút, lại nhìn những người đưa nàng ấy đi đất Thục kia một chút.
Thế là hỏi: “Đây là muốn gả đi nơi nào?”
Lúc này Vưu Phương Ngâm mới chú ý tới bên cạnh Khương Tuyết Ninh còn có người khác, vừa ngẩng lên chú ý tới dung mạo của nàng ấy trước, lại thấy vết sẹo cũ nơi khóe mặt kia, có chút tò mò nhưng có người ở đây nên lại rụt rè.
Khương Tuyết Ninh mới nói: “Đây là Nhạc Dương trưởng công chúa, trong cung rất chiếu cố ta.”
Vừa nói tới “Nhạc Dương trưởng công chúa”, Vưu Phương Ngâm đã giật nảy mình.
Nhưng sau đó nghe nói nàng ấy rất chiếu cố Khương Tuyết Ninh trong cung, thì vẻ mặt nàng lại thêm mấy phần cảm kích và thân thiết, giống như người nhận chiếu cố không phải Khương Tuyết Ninh, mà là chính nàng ấy vậy.
Nàng ấy vội vàng khom người hành lễ: “Gặp qua trưởng công chúa điện hạ.”
Những người hộ tống chung quanh kể cả Hàn Thạch Sơn đều giật nảy mình, vốn tưởng rằng đón chủ mẫu tương lai chẳng qua chỉ là một thứ nữ bá phủ, nào ngờ giờ phút này trong những người tới tiễn nàng ấy còn có cả công chúa, cũng không khỏi sinh ra mấy phần e ngại, đồng thời cũng nhìn Vưu Phương Ngâm bằng ánh mắt khác, thầm nghĩ chủ mẫu tương lai là người có bản lĩnh, cũng không thể nhìn bề ngoài nàng ấy mà coi thường được.
Thẩm Chỉ Y nhàn nhạt nói: “Không cần đa lễ.”
Lúc này Vưu Phương Ngâm mới có chút nơm nớp lo sợ trả lời: “Là muốn gả đi đất Thục, từ khi ta sinh ra tới nay còn chưa từng đi đâu xa như vậy, nghe nói núi cao đường xa, mới phái nhiều người tới đón như vậy, cộng thêm đường đi đất Thục vừa cao vừa nguy hiểm!”
Thẩm Chỉ Y lại hoảng hốt một chút: “Xa như vậy sao…”
“Đúng vậy, rời đi kinh thành cũng không biết còn có thể trở lại hay không.”
Vưu Phương Ngâm nhẹ gật đầu, dường như cũng có một chút lo lắng cùng ưu sầu, nhưng mà sau khi nàng ấy quay đầu lại nhìn kinh thành rộng lớn đang bị tầng tầng mây đen mùa đông bao phủ, gương mặt thanh tú lại tahr lỏng ra, lo lắng cùng ưu sầu cũng hóa thành nhẹ nhõm cùng chờ mong.
“Chẳng qua đi một nơi rất xa rất xa không trở lại đây cũng tốt.”
Đối với nàng mà nói, bên trong kinh thành này, ngoại trừ Nhị cô nương ra, không có người nào, chuyện nào đáng để lưu luyến.
Đi thì đi thôi.
Cho dù có một ngày nàng ấy trở về, cũng nhất định là trở về vì Khương Tuyết Ninh.
Nàng ấy cũng không có bao nhiêu nuối tiếc khi phải rời xa nơi cũ, trái lại tràn ngập thiết tha và chờ mong với một hoàn cảnh sinh sống hoàn toàn mới sắp tới, cả người từ trong ra ngoài, rực rỡ như sống lại, tỏa ra một vầng hào quang sáng lấp lánh.
Chân trời tối tăm mờ mịt, nặng nề như đè xuống mặt đất, cây cối tàn lụi ở núi xa xăm như tầng tầng bóng ma bao phủ, ngẫu nhiên có thể thoáng nhìn thấy mấy bóng quạ xám lướt qua không trung, lẩn vào trong rừng.
Ngỗng trời đã bay về phương nam từ lâu.
Trên mặt đất là cây cỏ đã tàn lụi, nhưng năm tới, khi gió xuân thổi tới, sẽ lại phủ xanh khắp núi đồi.
Ánh mắt Thẩm Chỉ Y cũng nhìn theo mảng cỏ trơ trụi kia đi dần về phía xa, đi tới bầu trời âm u ngột ngạt kia, dường như đã đuổi theo mấy con quạ đen đã không còn tăm hơi, không biết hội tụ lại nơi nào.
Rời khỏi kinh thành, lấy chồng ở đất Thục xa xôi.
Nàng ấy khẽ cười lên, giữa lông mày lại dường như bao phủ lên một sự phiền muộn thê lương khó mà hình dung được, nói: “Đi tới một nơi xa cũng không tệ, thật hâm mộ ngươi, rời khỏi nơi này liền tự do.”
“…”
Rốt cuộc Khương Tuyết Ninh cũng biết cảm giác không đúng lúc trước là từ đâu ra.
Ở kiếp trước Thẩm Chỉ Y đi hòa thân với phiên bang là khi nào?
Là ngay đầu năm sau.
Nàng vốn tưởng rằng vẫn còn mấy tháng nữa, nhưng chẳng lẽ bây giờ Thẩm Chỉ Y đã biết được phần nào rồi?
Xa xa, tiếng vó ngựa vọng tới từng hồi.
Từ trên quan đạo hướng kinh thành có một đội Cấm Vệ quân cưỡi ngựa cấp tốc phi tới, đi thẳng lại gần bọn họ, người cầm đầu trông thấy Thẩm Chỉ Y mới yên lòng, có chút sợ hãi tung người xuống ngựa, hành lễ với nàng ấy: “Gặp qua trưởng công chúa điện hạ, Thái hậu nương nương cùng Thánh thượng biết được người ra khỏi thành, đều có chút lo lắng, đặc biệt ra lệnh cho mạt tướng đến đây bảo vệ người chu toàn.”
Vẻ mặt Thẩm Chỉ Y liền thêm mấy phần mỏi mệt.
Nàng ấy đã sớm biết, nói là thả nàng ấy xuất cung giải sầu một chút, cũng sẽ không được quá lâu.
Thế là cười một tiếng, nói với Khương Tuyết Ninh: “Ta hồi cung đây.”
Đáy lòng Khương Tuyết Ninh bỗng nhiên như bị thắt chặt lại, trong nháy mắt đó lại cảm giác thấy trong lòng đau buồn muôn phần, cũng không biết lấy sự can đảm đâu ra, kéo góc áo Thẩm Chỉ Y lại, bỗng nhiên không nhịn được sự xúc động trong lòng mà hỏi nàng ấy: “Điện hạ cũng không muốn ở lại trong cung nữa sao?”
Bước chân Thẩm Chỉ Y dừng lại, ngoái đầu nhìn nàng, trầm mặc một lát, mới nhàn nhạt cười một tiếng, nói: “Ai muốn đâu?”
Nhưng giống như trừ câu đó ra cũng không còn gì khác có thể nói nữa.
Trên đời này, có những người, mạng của mình lại không thuộc về mình.
Nàng ấy xoay người lại thẳng thừng lên ngựa, cũng mặc kệ đám Cấm Vệ quân phụng mệnh đến bảo vệ nàng ấy, thẳng thừng phi ngựa về kinh thành, bỏ tất cả mọi người lại đằng sau.
Khương Tuyết Ninh đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng nàng ấy biến mất ở quan đạo phía đàng xa, bị bầu trời âm u che lấp mất, thật lâu sau vẫn bất động.
Một ngày này, nàng tiễn Vưu Phương Ngâm đi.
Một ngày này, sứ thần Thát Đát tới kinh thành triều kiến Hoàng đế để cầu thân.
Cũng là một ngày này, một mình nàng dắt hai con ngựa trở về Khương phủ, liền bị Khương Bá Du gọi đi, nói: “Tam ti hội thẩm đã quyết định, Dũng Nghị hầu phủ cấu kết với nghịch đảng Bình Nam Vương, có ý đồ không tốt, nhưng niệm mình đã từng lập công vì xã tắc, Thánh thượng không đành lòng giết chết, đặc xá miễn tội chết cho tam tộc, gia tài không phải sung công, phế tước vị biếm thành thứ dân, con cháu Yến thị phạt ba mươi trượng, đày tới Hoàng Châu, không có chiếu lệnh không được tự ý rời khỏi. Ôi, thánh chỉ đã hạ rồi, cũng xem như may mắn trong bất hạnh!”
Danh Sách Chương: