Trận mưa ngày đông, gió bấc thổi lạnh buốt. Người đi trên đường phố vốn không nhiều, lúc này càng thêm quạnh quẽ. Các quán xá trong kinh cũng vắng người, lão bản tiểu nhị rảnh rỗi ngồi nhìn trời mà than thở.
Chỉ là không lâu sau khi trời đổ mưa, cuối con đường tĩnh lặng kia lại truyền đến tiếng vó ngựa lộc cộc, vang dội, nối liền một mảnh không dứt, hòa lẫn tiếng giục ngựa.
Chưa được một lát liền có một tướng quân cao cao người khoác khôi giáp, râu tóc xám trắng phi ngựa, dẫn theo một đám kỵ binh chạy ngang qua phố, hướng tới nơi trú đóng của cấm quân ở cửa thành mà đi.
Người người nhìn thấy đều kinh sợ. Đến khi đoàn người dày đặc sát khí này đi qua hết rồi, lão bản cùng bọn tiểu nhị trong cửa hàng mới dám khe khẽ than thở, dáng vẻ vô cùng sợ hãi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a?”
Gió bấc thổi càng mạnh, ráng hồng nơi chân trời càng lúc càng đậm. Mưa rơi xuống, rất nhanh liền biến thành tuyết. Trận tuyết đầu mùa năm nay, cuối cùng cũng trút xuống rồi.
*
Có đôi khi Khương Tuyết Ninh ngẫm lại, thấy ông trời cuối cùng vẫn còn chiếu cố nàng mấy phần, chí ít là đã cho nàng gặp lại được Trương Già.
Nàng đi đường tắt, qua thủy tạ, rất nhanh liền đến tiền sảnh. Tuyết mịn thưa thớt rơi xuống lả tả, nàng nhìn chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối: Trương Già yêu nhất là mưa, bây giờ mưa lại biến thành tuyết, hắn có thể sẽ không vui a?
Ở trong tiền sảnh, tân khách đã ngồi rất đông. Nàng vốn định trực tiếp ngồi xuống chỗ mình, chỉ là đi đến phía trước chỗ ngoặt hành lang nàng nhìn thấy Khương Bá Du, hắn tựa hồ đang nói chuyện đồng liêu trong triều.
Hôm nay là quan lễ của Yến Lâm, trong triều cũng có mấy quan viên mạo hiểm tới. Khương Bá Du tất nhiên là một trong số đó.
Ông mặc một thân áo bào cổ tròn màu lam sẫm hoa văn bách phúc (hoa văn với nhiều chữ “phúc” đa dạng kiểu chữ viết, kích thước), cùng một người khác dưới tán cây tùng trồng trong hoa viên, cau mày, nghe người kia nói, không khỏi lắc đầu: “Đắc tội nhà khác còn dễ nói chuyện, đắc tội vị Tiêu nhị công tử kia thì khó qua rồi, Trịnh gia này cũng thực đáng thương.”
Người kia thở dài: “Chứ còn sao nữa, bên chợ thành tây đều biết người Trịnh gia, nghe nói có con trai đưa vào cung làm thái giám, dù không tính là hào môn thế gia gì, nhưng mức sống cũng coi như tốt hơn bách tính bình thường một chút. Nhưng nay gặp phải Tiêu thị nhất tộc, bá chiếm ruộng đất vườn tược, bức họ dời mộ tổ thì cũng thôi đi, còn muốn tống cả nhà họ vào ngục, thực thảm.”
Vừa mới dứt lời, hắn ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Khương Tuyết Ninh. Thế là những lời tiếp theo đều nuốt trở lại, cười với Khương Bá Du: “Thị lang đại nhân lúc trước cứ nhắc hoài, rốt cuộc lệnh ái cũng đến đây rồi.”
Khương Bá Du quay lại liền nhìn thấy Khương Tuyết Ninh, đôi mày đang nhíu chặt cũng thoáng thả lỏng ra một chút, chắp tay với đồng liêu kia, hơi áy náy, đồng liêu kia không mấy để ý, liền chắp tay với Khương Tuyết Ninh, rồi đi vào trong sảnh.
Khương Tuyết Ninh đi tới lúc nãy cũng đã nghe thấy mấy câu. Nàng tiến tới thi lễ cùng Khương Bá Du, lại không nhịn được, hỏi: “Phụ thân lúc nãy nói chuyện có nhắc tới Trịnh gia ở ngõ chợ thành tây đúng không?”
Khương Bá Du nói: “Đúng vậy, làm sao, con quen biết?” Ông nhớ Trịnh gia kia có một người vào cung làm thái giám, vừa nghĩ tới đó, liền hỏi thêm một câu.
Khương Tuyết Ninh quả thực nhớ tới Trịnh Bảo, bởi vì kiếp trước Trịnh Bảo là đại thái giám chưởng ấn tư lễ giám, hắn ở nơi nào tự nhiên là triều chính trên dưới người người đều biết. Mấy chữ “Ngõ chợ thành tây” này nàng còn chưa quên.
Nghe Khương Bá Du khẳng định, nàng liền để tâm tới. Lần trước gặp chuyện ở Ngưỡng Chỉ trai nếu không có Trịnh Bảo, chỉ sợ sẽ khó mà qua được, nàng liền nói với Khương Bá Du: “Trịnh gia này khả năng cao là người nhà của một thái giám quản sự trong Khôn Ninh cung tên là Trịnh Bảo, phụ thân có lẽ không biết, lần trước nữ nhi bị giá họa ở Ngưỡng Chỉ trai có thể may mắn thoát được phần lớn là nhờ người này tùy cơ ứng biến, hắn thật là người tâm tư trung nghĩa thiện lương. Sau đó, Tạ tiên sinh từng nói cho nữ nhi, công công tư lễ giám Vương Tân Nghĩa có ý muốn thu hắn làm đồ đệ, ít ngày nữa sẽ đề bạt đến hầu hạ bên cạnh thánh thượng...”
Nói tới nửa câu sau, dù biết chung quanh không có ai khác, nhưng giọng nàng vẫn ép xuống rất khẽ, chỉ mình Khương Bá Du có thể nghe được.
Chuyện Trịnh Bảo sẽ được Vương Tân Nghĩa thu làm đồ đệ đi Tư lễ giám hầu hạ, Khương Tuyết Ninh dĩ nhiên không phải biết từ chỗ Tạ Nguy. Lúc trước Tạ Nguy cũng không phải cố ý muốn nói cho nàng chuyện này, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc nàng muốn làm lộ chuyện này ra.
Quả nhiên, Khương Bá Du vừa nghe, mặt liền biến sắc. Người lăn lộn trên quan trường đã lâu, trước nay đã học được “Nghe huyền ca mà biết nhã ý” (nghe lời đoán ý), không cần nói sâu, liền rõ ràng ý tứ cất giấu đằng sau.
Chuyện Trịnh gia đắc tội vị Tiêu Diệp công tử ván đã đóng thuyền sẽ thừa kế gia nghiệp kia của Tiêu thị, kỳ thật vốn không phải Trịnh gia sai, chỉ vì lúc Tiêu Diệp dạo chơi ngoài kinh liền thích một mảnh đất ở chân núi, muốn rào lại làm bãi săn, khởi công xây dựng biệt phủ nghỉ hè, thế là đuổi hết dân cư ở đó đi.
Mộ tổ cùng ruộng đất Trịnh gia vừa vặn nằm trong số đó. Vốn cho rằng có thể nói đạo lý một chút với Tiêu thị, không ngờ bẩm báo nha môn xong lại khiến Tiêu Diệp giận dữ, khiến nha môn giam cả nhà họ vào ngục.
Người mới nói chuyện cùng Khương Bá Du là Thuận Thiên phủ doãn. Chuyện như vậy rơi vào tay mình, thật sự là khoai lang nóng bỏng tay, là nên mới kể khổ với Khương Bá Du.
Đang thời buổi rối ren, đối với văn võ bá quan, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tất nhiên Khương Bá Du cũng thế. Nhưng nếu Trịnh Bảo này trong cung từng có ân với Ninh nha đầu, còn có Tạ Cư An nói người này rất có tiền đồ, chuyện tất nhiên khác biệt. Hắn nhíu mi suy nghĩ sâu xa, cuối cùng nói với Khương Tuyết Ninh: “Việc này ta đã biết, con yên tâm.”
Quan lễ sắp bắt đầu, nên tất cả mọi người đã tập trung ở đại sảnh. Khương Bá Du mới nói: “Con cùng đi với Trưởng công chúa điện hạ sao? Đi thôi, chúng ta nhanh tới đó.”
Khương Tuyết Ninh trong lòng biết Khương Bá Du đã có định đoạt, nhưng cũng không tiện hỏi, chỉ nói một tiếng “Vâng”, rồi theo Khương Bá Du đi vào trong sảnh. Cho dù Dũng Nghị hầu phủ nay đã không còn ở thời kỳ danh vọng nhất, nhưng sảnh đường này cũng có đông đảo tân khách ăn mặc chỉnh tề, trang trọng.
Nhìn vào bên trong một chút liền có thể trông thấy Tạ Nguy ngồi vị trí thượng khách, bên cạnh hắn là Yến Lâm – nhân vật chính hôm nay.
Khương Tuyết Ninh vội nhìn lướt qua sảnh đường, non nửa đều là những gương mặt quen thuộc.
Kiếp trước rất nhiều thế gia vốn cũng coi như thân thiết với Dũng Nghị hầu phủ, nhận được thiếp mời hầu phủ nhưng không đến, về sau, khi Yến Lâm khải hoàn về triều, Tạ Nguy mưu phản, những gia tộc này hoặc bị tiêu diệt, hoặc bị tách rời khỏi trung tâm quyền lực; mà người không quản phong ba vẫn tới hầu phủ chúc mừng quan lễ Yến Lâm, đại đa số đều thành nòng cốt nắm quyền lực trong triều, cho dù có một số ít người ăn lộc của vua, mang tư tưởng trung quân, khiển trách lên rằng Yến Lâm hiệp trợ Tạ Nguy mưu phản, cũng không bị trả thù gì, cho dù không thăng quan tiến chức, tốt xấu cũng coi như bình yên vô sự.
Chuyện đời có đôi khi lại là trêu ngươi như vậy: Ngươi muốn tránh họa, lại không biết vì tránh mới dẫn tới tai họa thật sự; có đôi khi đạt được thứ ngươi muốn, lại mất đi thứ càng đáng giá hơn.
Đám người Thẩm Chỉ Y tới một lúc lâu vẫn không thấy Khương Tuyết Ninh, có chút sốt ruột, vừa nhìn thấy nàng tới liền vội vàng ngoắc: “Ninh Ninh, bên này.” Khương Tuyết Ninh liền đi qua.
Triều đại Đại Càn quan niệm nam nữ tách biệt dù không quá nghiêm khắc, nhưng bình thường quan lễ của nam tử trừ trưởng bối ra cơ bản là không có khách nữ đến. Nhưng Lạc Dương trưởng công chúa Thẩm Chỉ Y dù sao cũng là thân phận tôn quý, lại thân thiết với Yến Lâm từ nhỏ, tất nhiên có thể dự thính trong sảnh, vị trí ngồi lại còn rất cao. Những thư đồng này nhờ hào quang của Thẩm Chỉ Y, vị trí cũng ở gần đó.
Khương Tuyết Ninh tức thì bị Thẩm Chỉ Y kéo một phát, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh nàng.
Có người nhẹ nhàng gõ gõ một cái chuông đồng nho nhỏ trong sảnh, xung quanh lập tức yên tĩnh lại. Ánh mắt mọi người nhất thời đều tập trung lên phía trên.
Dũng Nghị hầu Yến Mục mặc một thân hoa phục nặng nề, được lão quản gia đỡ, từ hậu đường đi ra. Đám người vừa thấy liền vội vàng hành lễ, trên mặt Yến Mục tuy hơi nhợt nhạt, nhưng hôm nay ngày vui như vậy, cũng có chút tinh thần hơn ngày thường, lộ ra mấy phần khí phách như khi còn trẻ, đáp lễ xong thậm chí còn nở nụ cười. “Được chư vị để mắt, đại giá quang lâm, hầu phủ ta thực vinh hạnh.”
Ánh mắt hắn nhìn cả sảnh đường đông nghịt người, trong đôi mắt sắc bén lại có mấy phần cảm động, “Yến Mục bốn mươi lăm năm bôn ba xuôi ngược chinh chiến sa trường, không ngờ tới tuổi mới bấy nhiêu đã bệnh tật đầy mình, khiến chư vị chê cười rồi. Hôm nay ngày đông tuyết lạnh, chư vị lại không ngại đến đây, thực khiến lão già này nở mày nở mặt, cũng cho khuyển tử thể diện biết bao, Yến Mục ta vĩnh viễn ghi nhớ trong tâm, tại đây xin được cảm tạ!” Dứt lời hắn lại vươn người vái chào một lần.
Nói hôm nay “Ngày đông tuyết lạnh”, nhưng ai cũng nghe ra được nửa ý còn lại, tình thế hầu phủ trước mắt vô cùng nguy nan, bị ép vây bốn bề. Nghĩ tới Dũng Nghị hầu phủ đời đời trung liệt, Yến Mục khi còn trẻ cũng từng lãnh binh tác chiến, bây giờ lại bị thánh thượng hạ lệnh, trọng binh vây phủ, đao kiếm treo trên cổ, không biết khi nào thì hạ xuống, thực khiến lòng người thổn thức.
Yến Mục làm một cái lễ trọng như vậy, đám người sao đứng yên được? Nhất thời đều vội nói “Hầu gia quá lời rồi” “Hầu gia đừng như vậy”, rồi thi lễ trọng hơn mà đáp lại.
Quan lễ lúc này mới chính thức bắt đầu. Cả sảnh đường được bố trí không khác từ đường tông miếu là mấy. Yến Lâm mặc trên người trường bào mới tinh màu trắng, theo như nghi thức cổ đi từ ngoài phòng vào, trước khấu thiên địa, sau đó tế tông miếu, lại bái phụ mẫu, do tán giả (người phụ tá?) có mặt đọc lời chúc, bắt đầu nghi thức đội mũ.
Sĩ tộc tam gia 士族三加 (câu này ta tra không ra, ai hiểu comment giải thích giúp ta với, đa tạ!).
Yến Lâm đưa hai tay ra, tùy ý để thâm y màu đen tuyền phủ lên bờ vai, nặng nề bao phủ lấy hắn, đai lưng dài rộng bản cũng được tán giả buộc chặt trên eo hắn, một khối ngọc bội hình tròn khắc hoa văn như ý mang vào, buông xuống vạt áo.
Hắn khom người bái lần nữa. Tán giả liền hô to: “Nghi thức gia quan, mời đại tân!”
Quan lễ, quan trọng nhất chính là nghi thức gia quan. “Đại tân” thường là người đức cao vọng trọng, sẽ đích thân gia quan, lấy tự (tên chữ) cho người chịu lễ.
Giọng tán giả vừa dứt, ánh mắt mọi người liền tập trung tới chỗ Tạ Nguy.
Theo quy củ, đại tân phải ăn mặc chỉnh tề, trang trọng. Nhưng hôm nay Tạ Nguy chẳng những không ăn mặc chỉnh tề, trang trọng, thậm chí chỉ mặc một bộ trường bào tuyết trắng, bên ngoài thêm áo choàng lông cừu hoa văn hạc trắng, dáng vẻ phiêu dật không dính khói lửa thế gian, đứng giữa đám người ăn mặc chỉnh tề, trang trọng lại nhìn có vẻ không thích hợp. Nhưng mà chủ nhà không nói gì, thì ai nói cho được.
Yến Mục lúc này cũng đang nhìn Tạ Nguy.
Tạ Nguy đã trầm mặc ngồi nhìn hồi lâu, giờ phút này rốt cục thu lại tầm mắt, thản nhiên đứng lên, đi tới phía trước. Yến Lâm ngước mắt nhìn hắn, quay người qua hướng hắn.
Hạ nhân trong phủ bưng một khay gỗ phủ sơn mài đưa qua, tán giả nhận lấy, đứng cúi đầu bên cạnh Tạ Nguy.
Trên khay bày một cái quan bằng bạch ngọc, rộng ba tấc, cao một tấc rưỡi, đỉnh quan hướng ra sau hơi cuốn lên, ánh sáng chiếu vào, bạch ngọc long lanh như tỏa ra hào quang. Một đôi trâm gỗ đơn giản đặt bên cạnh quan ngọc. Quan vàng thường phối với trâm ngọc, quan ngọc thì phối trâm gỗ, cái trước phú quý xa hoa, cái sau lại thanh cao, mộc mạc. Gia huấn của Dũng Nghị hầu phủ như thế nào, từ đó có thể thấy được chút ít.
Tạ Nguy nói: “Quan giả (người chịu quan lễ), từ sau lễ này, là một người trưởng thành, là con, là huynh đệ, là người làm đại sự, lấy hiếu, đệ (?), thuận làm đầu, trước làm người, sau trị người. Nay Nguy được lệnh tôn mời, gia quan cho thế tử, sau này xin thế tử nhớ kỹ những lời huấn hôm nay.”
Hắn lấy ngọc quan từ mâm gỗ sơn mài kia. Yến Lâm vén áo bào lên, quỳ trước người hắn. Lực chú ý của mọi người đều đặt ở trên tay Tạ Nguy, ngược lại cực ít chú ý xem hắn nói cái gì, dù sao những lời trong quan lễ tới lui cũng chỉ có chừng ấy.
Nhưng mà Khương Tuyết Ninh đứng phía dưới nghe vậy lại giật mình trong lòng —— Thiếu. Tạ Nguy nói thiếu!
Trong《 Lễ Ký 》 có nói trưởng thành là phải “là một người trưởng thành, là con, là huynh đệ, là người làm đại sự, làm quân thần”, phải “Hiếu, đệ, trung, thuận”, nhưng Tạ Nguy mới chỉ nói là một người trưởng thành, là con, là huynh đệ, là người làm đại sự lại không hề nói “Làm quân thần” càng không nhắc tới nửa chữ “Trung”!
Yến Lâm cũng trong thời khắc này, ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh trầm sắc bén kia đập thẳng vào mắt Tạ Nguy. Tạ Nguy lại hạ tầm mắt đặt ngọc quan trên đỉnh đầu Yến Lâm, bình thản nói với hắn: “Cúi đầu.”
Trong lòng Yến Lâm như Trường Giang cuồn cuộn nổi sóng, có kinh ngạc, có hãi hùng, nhưng thời điểm này ngàn vạn không dám biểu lộ ra nửa phần, chỉ nhìn chằm chằm Tạ Nguy một lát, rốt cục vẫn theo lời cúi đầu xuống.
Tán giả liền đưa trâm gỗ. Tạ Nguy tiếp nhận.
Nhưng đang lúc hắn muốn xuyên trâm gỗ qua ngọc quan, bên ngoài Dũng Nghị hầu phủ bỗng nhiên nổi lên tiếng đao kiếm ồn ào, ngoài cửa tựa hồ có hộ vệ hầu phủ quát to “Các ngươi làm cái gì đó”, ngay sau đó liền im bặt, tiếp nối lại là một tràng tiếng kêu thảm thiết, chợt nghe một người lạnh lùng cao giọng quát: “Thánh thượng có chỉ, Dũng Nghị hầu phủ cấu kết nghịch đảng, ý đồ phản loạn, xúi giục trong quân bất ngờ làm phản, nay xử theo tội loạn thần tặc tử! Phàm là người của hầu phủ đều bắt lại, dám phản kháng—— bất luận tội, giết chết!!!”
“Cái gì!” Tân khách trong sảnh đều sợ hãi cả kinh, phần lớn đều hoảng loạn, nhìn ra bên ngoài. Dũng Nghị hầu Yến Mục toàn thân chấn động, đứng bật dậy!
Bên ngoài, chẳng biết từ khi nào tuyết đã rơi càng nhiều, một đội binh sĩ khôi giáp cầm đao kiếm lạnh lẽo trên tay, trực tiếp giết hộ vệ ngăn lại ở cửa, sát khí theo bước chân mà tản ra, hướng về phía tiền sảnh. Người dẫn binh gương mặt lạnh cùng kia, chính là Định quốc công Tiêu Viễn!
Bàn tay Khương Tuyết Ninh trong tay áo run lên, một màn đẫm máu nàng đã từng thấy kiếp trước ở cửa hầu phủ phảng phất như lại hiện ra trước mắt, khiến nàng như rơi vào hầm băng!
Tất cả mọi người đều biết Dũng Nghị hầu phủ đối mặt với nguy cơ sớm tối, lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện. Nhưng hôm nay là quan lễ của Yến Lâm, trong cung không nói gì, ắt thánh thượng đã ngầm đồng ý. Không ai lường được, thánh thượng vậy mà lại động thủ ngay hôm nay, ngay lúc này, mà người dẫn binh còn là Định quốc công Tiêu Viễn của Tiêu thị nhất tộc tiếng tăm lừng lẫy!
Bỗng nhiên gặp phải biến cố này, cơ hồ tất cả mọi người đều rối loạn tinh thần. Đôi mắt già nua của Yến Mục nhìn chằm chằm Tiêu Viễn đang đến gần.
Con ngươi Yến Lâm cũng co lại, liền muốn đứng dậy, nhưng mà một bàn tay nặng nề chợt đè chặt lên vai hắn. Hắn ngẩng đầu. Là bàn tay của Tạ Nguy, ép xuống ngọn lửa chợt dâng trào trong lòng hắn, ngẩng đầu từ góc độ này không cách nào phân biệt rõ ràng được thần sắc của đối phương, chỉ cảm thấy Tạ Nguy bình tĩnh như lòng biển sâu, nhưng bàn tay trên vai hắn lại truyền đến cảm giác vô cùng rõ ràng: Các ngón tay đang nắm chặt vai hắn, móng tay như muốn xuyên qua lớp áo khảm vào da thịt hắn!
Vẻ mặt Tạ Nguy rất bình tĩnh, giống như hoàn toàn không nhìn thấy đại họa trước mắt, cũng không nghe thấy động tĩnh đáng sợ gì, ánh mắt vẫn như cũ nhìn ngọc quan trên đầu Yến Lâm.
Tạ Nguy chặn Yến Lâm lại, sau đó nặng nề đưa tay, đỡ lấy ngọc quan. Trâm gỗ trên tay hắn, chậm rãi xuyên qua ngọc quan. Vẻ mặt hắn vẫn thong dong như mưa rả rích trên núi, ẩn trong đó mấy phần nặng nề, quyết liệt, đọc lên: “Kẻ sĩ hào kiệt, khí tiết hơn người. Rút kiếm mà lên, động thân mà đấu, đây là thất phu gặp nhục; nhưng lâm nguy không kinh hãi, vô cớ không nóng giận, được thiên hạ xưng danh là đại dũng giả. Thế tử không kinh hãi, không nóng giận.”
Danh Sách Chương: