*Tên gốc của chương là 阴差阳错, Hán Việt là Âm soa dương thác: chỉ một sự việc vì bị ảnh hưởng bởi nhiều yếu tố ngoài mà có kết cục bất ngờ. Tên hiện tại là từ convert, nhưng ta vẫn không ưng ý lắm, ai có câu nào hay hơn thì góp ý giúp ta. Đa tạ.
Thế nhưng lúc Khương Tuyết Ninh hỏi tới vấn đề này, hai hàng lông mày của Chu Dần Chi hơi nhăn lại, do dự một chút, mới nói: “Không lấy được.”
Khương Tuyết Ninh hơi bất ngờ, hỏi lại: “Không có?”
Chu Dần Chi nói: “Thư không có trên người hắn, phía Thiên giáo tựa hồ còn có người khác tiếp ứng. Người mà ta bắt được chỉ nói hắn tới tìm hiểu tình hình, phải chờ tới lúc thích hợp mới giao thư ra. Bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, ta nghĩ chuyện này đối với Nhị cô nương hẳn là cực kỳ trọng yếu, cho nên chưa cẩn thận thẩm vấn hắn, vội tới đây báo trước một tiếng, không biết tiếp theo phải xử lý như thế nào?”
Ánh mắt Khương Tuyết Ninh lúc này chuyển sang nhìn Chu Dần Chi, tựa như đang tự hỏi gì đó, sau một lúc lâu mới đáp: “Người này còn ở chỗ ngươi không? Mang ta đi gặp hắn.”
Lúc này đã là đêm hôm khuya khoắt. Chu Dần Chi có chút không ngờ Khương Tuyết Ninh lại quả quyết như vậy, nhưng nghĩ lại liền hiểu được, bản thân hắn dù sao cũng là người của Cẩm y vệ, chỉ sợ Khương Tuyết Ninh không dám tín nhiệm tuyệt đối, chuyện lớn như vậy tự mình đi một lần mới tương đối thoả đáng. Thế nên hắn cũng không ngăn cản.
Ngược lại, người gác cổng bên ngoài Khương phủ nhìn thấy nhị cô nương nhà mình đêm hôm khuya khoắt còn muốn ra ngoài, thì giật nảy mình. Nhưng Khương Tuyết Ninh chỉ phân phó nếu trong nhà có hỏi thì nói nàng đi cùng Chu Dần Chi ra ngoài làm việc, trong nhà không cần lo lắng, rồi cứ thế đi ra.
Chu Dần Chi thật đúng là không nói ngoa chút nào. Người kia quả nhiên bị hắn nhốt vào trong phủ mình. Chỉ là Khương Tuyết Ninh chợt phát hiện, mới hơn nửa tháng, Chu Dần Chi vậy mà đã dời phủ tới đầu ngõ cây liễu, mặc dù vẫn không tính là xa hoa như cũ, nhưng gạch xanh ngói đen, nhìn thế nào cũng thấy tốt hơn phủ cũ không biết bao nhiêu lần.
Trước cửa còn có một người đứng canh mang y phục Cẩm Y vệ đen tuyền, nhìn có vẻ là thuộc hạ của Chu Dần Chi. Tính ra, đối với chuyện đổi phủ đệ nàng không quá kinh ngạc, Chu Dần Chi nếu không kiếm được nhiều tiền như vậy thì không phải là Chu Dần Chi mà Khương Tuyết Ninh quen, nhưng chỉ mới vào Cẩm Y vệ thời gian ngắn như vậy mà hắn đã có thuộc hạ thân tín, năng lực thực sự không nhỏ. Lúc đi vào, Khương Tuyết Ninh không khỏi nhìn Cẩm Y vệ giữ cửa này nhiều thêm một chút.
Chu Dần Chi nói: “Tên hắn là Vệ Khê, võ nghệ rất ổn.” Khương Tuyết Ninh gật đầu.
Thiếu niên Vệ Khê kia, mày rậm mắt to, dáng vẻ rất câu nệ, chỉ là lúc Chu Dần Chi giới thiệu hắn không nhịn được lặng lẽ nhìn Khương Tuyết Ninh một chút, hiển nhiên cũng hiếu kì người có thể được cấp trên lễ mạo như vậy là ai. Không ngờ rằng, người này lại là một cô nương rất xinh đẹp. Hắn bất ngờ đến nỗi cứ thế trợn tròn mắt nhìn nàng. Đến khi tỉnh hồn lại mới phát hiện cô nương trước mắt đang dùng loại ánh mắt cười như không cười mà nhìn hắn, trong mắt lại không chút sắc bén, thế là hắn không hiểu sao lại đỏ mặt, lập tức gục đầu xuống.
Chu Dần Chi nhìn thấy một màn này, đôi mày của hắn hơi nhăn lại, chỉ hỏi: “Người vẫn còn ở đây chứ?”
Vệ Khê lập tức tập trung tinh thần trả lời: “Vẫn còn bên trong.”
Chu Dần Chi thế là mang Khương Tuyết Ninh đi vào. Khương Tuyết Ninh lại nhíu mày cố ý nhìn thiếu niên Vệ Khê này thêm một cái mới cất bước theo sau Chu Dần Chi đi vào trong. Vệ Khê thì đầu óc rối rắm tụt lại đằng sau Khương Tuyết Ninh.
Người đang bị nhốt ở kho củi góc tây nam trong phủ. Đẩy cửa ra, khung cảnh bên trong ngược lại khá sạch sẽ. Một người bị trói vào cây cột bằng dây thừng thô lớn cùng với xiềng xích sắt, từ cửa đi vào liền có thể trông thấy y phục của tiểu lại Hình bộ trên người hắn.
Khương Tuyết Ninh dừng lại ở cửa, không đi vào trong. Chu Dần Chi lại đi thẳng đến trước mặt người kia. Không đợi hắn nói chuyện, người kia thấy là hắn liền ra sức giãy giụa, phảng phất lúc trước đã nếm không ít khổ sở, nay mười phần sợ hãi mà rằng: “Ta thực sự không biết gì cả, thư cũng không ở chỗ ta, ngươi không phải đã nói ta khai thì sẽ tha cho ta sao?!”
Chu Dần Chi từ trên cao nhìn xuống hắn nói: “Kẻ liên lạc với ngươi là ai?”
Người kia run rẩy: “Người trong giáo chúng ta đều làm việc bí mật, mấy người chúng ta đều nghe lệnh Công Nghi tiên sinh từ Kim Lăng, mỗi ngày cứ giờ Tý đưa thư tới Bạch Quả tự, sau đó sẽ có người lấy đi, hôm sau liền có thư hồi đáp. Nhưng ta từ trước tới nay chưa từng gặp những người kia, nhìn chữ viết trên hồi âm ít nhất có ba người. Chu đại nhân, ngài bắt ta cũng không có ích gì a! Thư thật sự không ở chỗ ta!”
Chu Dần Chi nhìn sang phía Khương Tuyết Ninh. Khương Tuyết Ninh vẫn đứng gần cửa, nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ngươi là quan viên Hình bộ, lại có thể tiếp cận thiên lao, những người kia muốn ẩn thân âm thầm để ngươi thám thính tin tức, vậy chắc hẳn bọn hắn cũng cần ngươi giao phong thư kia cho triều đình a? Nói cách khác, chỉ cần ngươi nói thời cơ đã tới, vậy bọn hắn ắt sẽ đem thư giao cho ngươi?”
Vừa nghe thấy giọng nói này toàn thân người kia đều nổi da gà. Cho đến lúc ấy tên xui xẻo kia mới ý thức được, lần này còn có người khác trở về cùng Chu Dần Chi, hơn nữa còn là một cô nương, nghe lời này có vẻ là người đứng sau Chu Dần Chi, nhất thời đáy lòng sinh ra mấy phần sợ hãi. Hắn vô thức quay đầu lại muốn nhìn xem đó là ai.
Nhưng hắn mới khẽ động, Chu Dần Chi đã đạp một cước thật mạnh lên người hắn: “Đó là người mắt ngươi có thể nhìn sao?”
Người kia bị đau lập tức la lên một tiếng. Chu Dần Chi chỉ nghiêm nghị nói: “Cô nương hỏi ngươi, có phải thế không?”
Người kia gào khóc: “Vâng, đúng!”
Khương Tuyết Ninh mới nói: “Vậy thì đơn giản, ngươi liên hệ với bọn họ, nói tam tư hội thẩm đang thời cơ đã chín muồi, có thể giao thư ra rồi. Ngươi viết thư đi, giờ Tý đêm nay liền đưa qua, chớ có giở trò gì.”
Người kia hoảng sợ cực kỳ: “Không, không, nếu như bị trong giáo biết...”
Đôi mày Khương Tuyết Ninh lập tức nhíu lại. Chu Dần Chi quay lại nhìn nàng một cái, nói: “Hay là ngài tránh đi một chút?” Nói xong, hắn giật lấy một cái giẻ lau gần đó, nhét vào miệng người này.
Khương Tuyết Ninh thấy vậy liền lui ra ngoài. Nàng đứng dưới mái hiên bên ngoài kho củi. Chỉ chốc lát nàng đã nghe thấy tiếng kêu thảm truyền ra cùng với âm thanh xích sắt va chạm kịch liệt trên cây cột, một hồi lâu sau mới ngừng lại. Ước chừng là cái giẻ nhét miệng kia bị lấy khỏi, tiếng người kia thở hổn hển thống khổ mới truyền ra. Nhưng so với lúc trước hắn tựa hồ đã suy yếu đi rất nhiều. Chu Dần Chi nhàn nhạt hỏi: “Viết không?” Người kia không dám chống đối nữa, vội nói: “Viết, viết, ta viết.”
Khương Tuyết Ninh liền biết, Chu Dần Chi khẳng định đã dùng chút thủ đoạn thẩm vấn của Cẩm Y vệ, để người này đi vào khuôn khổ.
Vệ Khê lập tức đi lấy giấy bút. Người kia run run rẩy rẩy viết từng nét một. Thư viết xong, Chu Dần Chi nhìn qua một lần, lại đưa Khương Tuyết Ninh xem. Khương Tuyết Ninh nhìn kỹ nhiều lần, không thấy gì bất ổn mới trả lại cho Chu Dần Chi, để hắn mang người này trong đêm đi đến Bạch Quả tự gửi thư đi, chờ những người kia mắc câu. Chu Dần Chi cho người mai phục tại phụ cận. Khương Tuyết Ninh thì đêm đó liền trở về.
Nhưng mà vạn vạn không ngờ tới, chạng vạng tối ngày hôm sau Chu Dần Chi đúng là bắt được người, nhưng lại chỉ mang theo nửa phong thư!
Vả lại, tựa hồ đã sớm đoán được có dàn cảnh như thế đang chờ hắn, không chút hoảng loạn, chỉ cười nói với Chu Dần Chi: “Hôm qua Chu thiên hộ bắt người đi, chúng ta đã phát hiện. Sau khi nhận được thư kia, liền đoán được có mai phục. Chỉ là, đồ bỏ đi kia hẳn đã kể hết cho ngài, nên tại hạ cũng không vòng vèo nữa. Bọn ta chính là cọc ngầm của thiên giáo cắm xuống, ngoại trừ Công Nghi tiên sinh ra, không liên lạc cùng ai khác, nhưng hiện tại mất liên lạc với tiên sinh, chỉ sợ đã ngài ấy đã gặp bất trắc hoặc rơi vào tay triều đình. Theo như Công Nghi tiên sinh phân phó, phong thư này vô luận thế nào cũng phải đưa đến Hình bộ, nhưng bây giờ kế hoạch này đã bị các ngươi nhìn ra, hẳn là không làm tiếp được. Bọn ta chỉ xuất thân thấp kém, chưa chắc nhất định phải xả thân hoàn thành nhiệm vụ này. Người sống trên đời, chỉ đơn giản là vì cầu danh cùng lợi. Nửa phong thư này Chu đại nhân chi bằng mang về xem thử, về phần nửa còn lại, phải xem Chu đại nhân ngài có bao nhiêu ‘Thành ý’.”
Chu Dần Chi cũng không ngờ có ngày bị người dùng chiêu này mà trục lợi ngược lại chỗ hắn. Huống chi thư này...
Hắn hỏi: “Các ngươi muốn gì?”
Đối phương lạnh lùng nói: “Năm vạn lượng vàng, mua mạng của cả Yến thị nhất tộc, nhận được tiền bọn ta sẽ rời kinh thành, sau này không quay lại nữa! Nhưng nếu không có, nửa phong thư còn lại, đảm bảo sẽ xuất hiện trên bàn Định quốc công Tiêu Viễn!”
*
Hôm nay Tạ Nguy phải vào cung.
Bên trong Chước Cầm đường đã sớm dọn dẹp sạch sẽ, không còn chút vết tích nào. Thi thể Công Nghi Thừa cũng đã mang đi. Nhưng tâm tình Tạ Nguy lại tựa hồ không tốt hơn chút nào, thậm chí so với vài ngày trước còn tệ hơn rất nhiều. Sau khi thay qua bộ đạo bào màu thiên thanh, lông mày của hắn vẫn còn nhíu chặt, chỉ hỏi: “Còn chưa tra ra được sao?”
Đao Cầm đứng đằng sau, lắc đầu.Trên mặt Kiếm Thư cũng đăm chiêu căng thẳng, đến động tác chỉnh lại áo cho Tạ Nguy cũng trở nên mười phần cẩn thận, thấp giọng nói: “Tổng đàn ở Kim Lăng xác thực có lưu lại một số người ở kinh thành làm cọc ngầm, nhưng những người này chỉ nghe lệnh Công Nghi Thừa. Hiện tại chúng ta đã khống chế được hương đường ở kinh thành, thẩm vấn những người đi theo bên cạnh Công Nghi Thừa thời gian trước, chỉ biết hắn có truyền lệnh xuống, nhưng, nhưng không ai biết cụ thể là lệnh gì.” Nói càng về cuối, giọng nói càng nhỏ lại.
Tàn nhẫn cùng sát phạt trong mắt Tạ Nguy từ từ dâng lên, nhưng tựa hồ hắn vẫn nhẫn nhịn lại, hỏi: “Định Phi thì sao?”
Kiếm Thư càng không dám nhìn hắn, cúi đầu nói: “Hôm đó sau khi được tiên sinh phân phó, liền tìm kiếm khắp kinh thành, Định Phi công tử không hề trở lại hương đường. Có người nói hắn ở Túy Lạc phường, nhưng người của chúng ta tới tìm thì chỉ biết hắn để lại một câu rằng đi ‘Thập niên nhưỡng’ uống rượu, nhưng tới đó cũng không tìm được người...” Nói cách khác, người này cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Tạ Nguy lại trầm trầm cười một tiếng: “Không sai, rất tốt.”
Kiếm Thư, Đao Cầm đều nghe ra ý tứ hung hiểm bên trong lời nói ấy, lại không dám tiếp lời. Tạ Nguy sau khi chỉnh lý y phục xong, thản nhiên nói một câu “Tiếp tục tìm”, rồi ra khỏi phủ, lên xe ngựa hướng hoàng cung mà đi.
Trong thư phòng, nghị sự đang diễn ra. Tâm tình Thẩm Lang đang tốt ở mức trước nay chưa từng có, ngoại trừ trong hậu cung Ôn chiêu nghi có thai ra, trên triều đình vậy mà cũng có chuyện tốt khác khiến lòng người phấn chấn.
Tạ Nguy mới vừa tiến vào, Thẩm Lang liền cười ha hả: “Tạ tiên sinh tới rồi a, phía Thuận Thiên phủ doãn đã báo tin, lần này tóm được một nhân vật trọng yếu của thiên giáo, Tạ tiên sinh lập đại công!”
Ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở chỗ Tạ Nguy, ít nhiều đều có chút bội phục. Tạ Nguy giống như không nhìn thấy những thứ này, mỉm cười không chút sơ hở, nói: “Chỉ là thuộc hạ của thần may mắn phát hiện được hương đường nơi bọn họ tập trung, nên mới liên hệ với Thuận Thiên phủ doãn phái người vây quét, còn loạn tiễn bắn chết Công Nghi Thừa kia. Vi thần biết tin tức còn không nhanh bằng thánh thượng đâu, thực không dám tranh công.”
Nếu Lữ Hiển ở đây, nghe thấy mấy câu này chỉ sợ sẽ vô cùng kinh hãi —— Công Nghi Thừa không phải bị Tạ Nguy tự mình giết sao? Tại sao lại thành Thuận Thiên phủ doãn vây quét mà chết?!
Nhưng ở trong thư phòng này không một ai biết chân tướng, bọn họ chỉ thầm nghĩ vị Tạ thiếu sư này vốn đã rất được Thẩm Lang tín nhiệm, sau việc này sẽ chỉ thêm chứ không bớt, thật khiến người cực kỳ hâm mộ.
Thẩm Lang thì vui đến không khép miệng được. Hắn chắp tay dạo bước xuống, thậm chí dáng vẻ còn có chút hăng hái, nói: “Thiên giáo này tâm tư bất chính mưu đồ lật đổ triều ta, thừa dịp có án Dũng Nghị hầu phủ liền rải lời đồn làm loạn bốn phía, lần này lại bị ta tiêu diệt cứ điểm ở kinh thành, còn giết được phản tặc chuyên bày mưu nghĩ kế cho tên đầu sỏ kia! Cứ tiếp tục như thế rất nhanh ta sẽ có thể diệt tận gốc bọn chúng!”
Tất cả mọi người phụ họa “Thánh thượng anh minh”. Nhưng Hình bộ thượng thư mới nhậm chức Cố Xuân Phương trên mặt vẫn lạnh nhạt, mày thì nhăn lại, không có bao nhiêu vui vẻ, chỉ nói: “Đáng tiếc lúc Thuận Thiên phủ vây quét không biết thân phận người này, mà loạn tiễn bắn chết. Người này đã ở bên cạnh tên phản tặc kia hai ba mươi năm, bày mưu tính kế, nhất định biết rất nhiều chuyện nội bộ thiên giáo. Nếu khi đó có thể bắt sống hắn, tra khảo một phen, không biết chừng sẽ thu được bao nhiêu tin tức quan trọng...”
Mọi người nhất thời trở nên ngượng ngùng. Tạ Nguy nghe vậy, ánh mắt có chút lóe lên, lại phảng phất như nghĩ ra cái gì, nói: “Nếu có thể bắt sống đích thực là tốt nhất, nhưng người này chết rồi, cũng chưa chắc đã không phát huy được tác dụng.”
Hai hàng lông mày của Cố Xuân Phương đã lấm tấm bạc, nghe Tạ Nguy nói vậy, hắn lập tức nhướng mày, nhìn Tạ Nguy: “Tạ thiếu sư có cao kiến gì sao?”
“Không dám nhận.” Tạ Nguy rất lịch sự khiêm tốn, lúc nói chuyện cũng vái chào Cố Xuân Phương, mới đáp, “Cố đại nhân không nói, Tạ mỗ cũng không nghĩ sâu; nhưng Cố đại nhân nhắc tới, trong lòng Tạ mỗ ngược lại có một ý tưởng, chỉ là có chút nguy hiểm.”
Thẩm Lang lập tức hiếu kì: “Ý tưởng gì?”
Khóe môi Tạ Nguy thoáng cong lên, nói: “Triều đình tiêu diệt loạn đảng thiên giáo, giết rất nhiều người của bọn hắn, trong đó còn có nhân vật trọng yếu như Công Nghi Thừa. Nhưng tin tức này mới chỉ quan phủ cùng triều đình biết được. Nói cách khác, thiên giáo cũng chưa biết Công Nghi Thừa đã chết. Nếu chúng ta thả tin tức giả, nói rằng Công Nghi Thừa không chết, chỉ là bị triều đình tóm được, đang nghiêm hình thẩm vấn. Theo Cố đại nhân mới nói, người này nhất định sẽ biết được rất nhiều cơ mật, thiên giáo sợ bị lộ, nhất định sẽ phái người tới cứu. Đến lúc đó ta chỉ cần sắp xếp mai phục, hoặc hung hiểm hơn...”
Lúc nói đến đây, hắn dừng lại một chút. Đám người nghe tới đó gật đầu liên tục. Đến Cố Xuân Phương cũng không khỏi vuốt râu suy tư, hỏi tiếp: “Hung hiểm hơn thì thế nào?”
Ánh mắt Tạ Nguy hơi rủ xuống, nói từng câu rõ ràng: “Những ngày qua, chúng ta đã bắt được không ít loạn đảng thiên giáo, sau khi luân phiên thẩm vấn, phần lớn đều nói đã từng gặp Công Nghi Thừa. Nhưng giúp bày mưu nghĩ kế cho tên phản tặc kia vẫn còn một người khác, gọi là ‘Độ Quân sơn nhân’, thì thâm tàng bất lộ, chưa từng có ai gặp được. Kể cả giáo chúng Thiên giáo, hay thậm chí một vài hương chủ của hương đường, cũng chưa từng gặp được. Chỉ có một vài người ở tổng đàn Kim Lăng biết được chuyện của hắn. Nếu lấy Công Nghi Thừa làm mồi, dụ địch tới cứu, lại phái một người khác trốn trong ngục cùng với giáo chúng thiên giáo, giả danh thành ‘Độ Quân sơn nhân’ này, một đường theo đông đảo giáo chúng được cứu trở về, nhất định có thể thám thính ra rất nhiều bí mật, sau khi nắm được tình báo, lại tùy thời trở về, tất sẽ có thể tiến công tiêu diệt!”
Nghe đến đó, đám người còn lại cơ hồ đều nổi da gà, đồng thời cũng không nhịn được thầm kêu một tiếng tuyệt (tuyệt vời). Đây thực là một kế hoạch to gan a! Nhưng thu hoạch to lớn đến nỗi khiến người ta không thể không động tâm.
Thẩm Lang mới hỏi: “Nhưng phái ai đi thì tốt đây?”
Đúng vậy a. Phái ai đi? Cái trước lấy Công Nghi Thừa làm mồi nhử còn được; nhưng cái sau, nếu sơ ý một chút mà bại lộ thân phận, có lẽ sẽ phải chết trên tay loạn đảng, thực quá mức nguy hiểm. Tất cả mọi người nhíu mày rơi vào trầm tư.
Tạ Nguy nhìn thoáng qua đám người, đợi một lát, không thấy ai nói chuyện, mới hơi nghiêng người, chuẩn bị mở miệng. Nhưng đúng lúc này, Cố Xuân Phương đứng cách đó không xa lại mở miệng: “Nếu bàn về trí kế, thanh danh của Tạ thiếu sư, lão thần đã nghe qua, lúc đầu đã nghĩ chỉ có thiếu sư đại nhân mới có thể ứng phó cục diện nguy hiểm bực này. Nhưng tên tuổi Tạ thiếu sư quá vang dội, nếu giả xưng là ‘Độ Quân sơn nhân’ kia, hẳn phải rất trắc trở, còn khiến người hoài nghi. Lão thần tiến cử một người, cũng biết nhiều về Thiên giáo, biết rõ bối cảnh, có lẽ có thể dùng.”
Tạ Nguy trong lòng biết không ổn, nhìn Cố Xuân Phương.
Thẩm Lang lại hỏi: “Là ai có thể dùng?”
Cố Xuân Phương nhìn ra sau lưng mình một cái, sau đó mới nói: “Chính là thuộc hạ cũ của lão thần, cũng là một trong mười ba chủ sự thanh lại tư Hình bộ hiện tại, Trương Già.”
Trương Già đứng ở cuối cùng, nhất thời ánh mắt của mọi người trong chớp nhoáng liền nhìn về phía hắn. Hắn rũ mắt cúi đầu, không có phản ứng gì quá lớn.
Tạ Nguy lẳng lặng đánh giá người này, bàn tay trong tay áo lặng lẽ nắm chặt: Cố Xuân Phương đã nói lời này, hắn không thể tự đứng ra nữa...
* Tác giả có lời muốn nói:
* Người cổ đại ngoài có tên có tự (tên chữ), còn có “Hào”. “Độ Quân sơn nhân” chính là hào của người này, mà không phải tự.
Danh Sách Chương: