Giờ này khắc này không phải chỉ có hai người các nàng, mà là ở trước cửa Minh Phượng cung, trước mắt bao người, Thẩm Chỉ Y tát một cái vang dội như thế có thể nói không hề dự định để lại cho Tiêu Xu chút thể diện nào.
Nàng ta nên cảm thấy bối rối.
Ngay cả Tiêu Xu cũng cho là mình sẽ bối rối, nhưng trong lòng chỉ có một loại bình thản “vốn nên như thế”, nhẹ nhàng đưa tay lên ôm lấy gương mặt mình, giọng nói của nàng ta mờ mịt xa xăm: “Nếu như có thể không hạ tiện, ai chẳng muốn sống có tôn nghiêm? Thần thiếp cũng có một câu muốn nói với điện hạ từ lâu.”
Cơ hồ Thẩm Chỉ Y dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn nàng ta.
Ngược lại Tiêu Xu không cảm thấy mình có gì đáng xấu hổ, lúc thả tay xuống mở bàn tay ra nhìn thoáng qua, tức giận ở đáy mắt cũng biến mất sạch sẽ, nói: “Từ khi còn rất nhỏ, ta đã nghĩ, Công chúa được nuông chiều tùy ý như vậy, đổi lại là ta ta cũng làm được. Công chúa cao cao tại thượng không biết đến nỗi khổ của nhân gian, đương nhiên không biết sự khó xử của kẻ làm thần tử, làm nô lệ.”
Thẩm Chỉ Y không nói.
Tiêu Xu nở nụ cười xinh đẹp với nàng: “Đi thôi, Công chúa điện hạ.”
Quả thật hoàng đế Thẩm Lang và Tiêu Thái hậu đã đợi được một lúc.
Lâm Truy vương Thẩm Giới cũng ở đó.
Có lẽ kết quả tuyển phi tháng trước không quá như ý, mặc dù phải tháng sau mới thành hôn, nhưng sắc mặt hắn đã có chút chán nản, trông không quá vui vẻ.
Cung nhân bên ngoài thông truyền trước, Thẩm Chỉ Y mới từ ngoài điện đi vào. Trái ngược với vẻ kiêu ngạo hoạt bát mọi khi, nàng hành lễ vấn an theo khuôn phép cấp bậc lễ nghĩa cung đình.
Tiêu Xu đi phía sau nàng.
Trên gò má có dấu tay hơi sưng đỏ dù không chướng mắt nhưng lại vô cùng rõ ràng.
Hoàng đế mang sắc mặt mỏi mệt ngồi trên cao liếc qua đã thấy rõ ràng, đuôi lông mày nhướng lên một cái, lại nhìn Thẩm Chỉ Y, khóe môi hiện lên ý cười, nhưng cố ý không hỏi lấy một từ, nói chuyện với Thẩm Chỉ Y như thường lệ, như thể không thấy gì lạ.
Tiêu thái hậu cũng thi thoảng phối hợp nói đôi câu.
Chỉ là ngay cả Tiêu Xu, bà ta cũng không nhìn lấy một lần.
Trên triều gió giục mây vần*, vì tra lại án chiếm đoạt lương thực của cải cứu tế thiên tai ở Cán Châu, Tiêu thị bị người ta đánh không kịp đỡ, được đằng này, hỏng đằng khác, đủ loại bằng chứng nhảy ra như thể tự có mắt, không thể không khiến Tiêu thái hậu nghi ngờ, hôm Tiêu Xu rời khỏi Từ Ninh cung, sau đêm đó nàng ta được phong thành Hiền phi, đã có giao dịch gì với Hoàng đế.
*Gió giục mây vần: Biến đổi nhanh chóng vội vã như gió mây.
Một hoàng thất lớn như vậy, người ngồi đầy cả một điện, nói bao lời quan tâm chúc phúc, nhưng đều lộ vẻ đường đường chính chính lại như đau khổ này chẳng liên can gì tới mình.
Duy nhất còn có chút tình người có lẽ là Thẩm Giới.
Từ lúc bắt đầu, nhìn thấy Thẩm Chỉ Y tiến vào, hắn vẫn luôn chau mày, lúc thì lo lắng gió bụi trên đường, lúc lại căn dặn đồ ăn thức uống dọc đường, mấy lần mở miệng dường như còn muốn nói gì đó, nhưng thấy sắc mặt của hoàng huynh cùng mẫu hậu bên trên, cuối cùng vẫn kiềm lại.
Hắn không phải đích trưởng tử của hoàng tộc, từ nhỏ lớn lên dưới sự bảo hộ của phụ hoàng, mẫu hậu cùng hoàng huynh, chuyện đoạt ngôi ngày trước cũng không liên quan gì đến hắn, đã không gánh vác kỳ vọng của mọi người, do đó cũng tránh được đủ loại tranh chấp trong tối ngoài sáng, trái lại khiến tính cách hắn giàu tình cảm.
Nhưng giàu tình cảm cũng bị sự nhu nhược giới hạn.
Ngày trước Thẩm Chỉ Y chỉ cảm thấy vị vương huynh này thân thiết vui vẻ, hôm nay tuy là người trong cuộc lại nhắm mắt thờ ơ, ngược lại nàng chú ý đến những việc ngày trước không chú ý, nhìn rõ những chi tiết ngày trước chưa từng nhìn rõ.
Khi chuyện trò kết thúc, lại dâng hương thờ thần, tuyên đọc ngự chiếu, trao ấn tín Đại Càn, để Thẩm Chỉ Y nhận trách vụ sau khi đến Hung Nô lấy thân phận Công chúa Đại Càn hòa giải mâu thuẫn hai nước.
Đợi đến lúc kết thúc lễ nghi, đã quá trưa.
Hào môn quý tộc trong kinh thành có quan hệ tốt với Thẩm Chỉ Y, như đông đảo thư đồng ngày trước ở Ngưỡng Chỉ Trai, hay như bạn cùng chơi Bình Nam Vương tâm tư đơn thuần, đều vào cung thăm nàng, cùng nàng dạo chơi Ngự Hoa viên.
Mặc dù Tiêu Xu từng làm thư đồng ở Ngưỡng Chỉ Trai, nhưng không hề đi cùng, chỉ ở cạnh hòn non bộ xa xa mà nhìn, dặn dò cung nhân bên cạnh: “Những thủ vệ ban đầu thêm vào ở Minh Phượng cung đều hủy bỏ, rút lui về trấn hai cửa cung Tây Bắc và Đông Bắc, nếu không có lệnh của bổn cung, không ai được manh động. Ngoài ra cắt cử người cẩn thận theo dõi, nếu Nhị cô nương của phủ Khương Thị Lang đến, báo cho ta biết trước.”
Cung nhân thật có chút khó hiểu.
Tiêu Xu lại cụp mắt xuống cố gắng thu lại ánh mắt sắc bén, cùng không nhìn đám người trong Ngự Hoa viên nữa, trở về cung điện của mình.
Khương Tuyết Ninh thong dong đến trễ.
Dọc đường đi qua mấy cửa cung, chỉ cảm thấy ngoài treo đèn kết hoa ra, cũng không khác gì so với mỗi lần vào cung trước kia. Ở kiếp trước lúc Thẩm Chỉ Y phụng chiếu hòa thân, nàng đã được chọn làm Lâm Truy Vương phi, phải ở trong phủ đợi ngày thành hôn, mà Thẩm Chỉ Y căm ghét, giễu cợt nàng, không hề thân thiết với nàng, đương nhiên nàng chỉ mong vị tiểu cô (em chồng) này đi càng sớm càng tốt, sao có thể vào cung tiễn nàng ấy? Vì vậy cũng không thể so sánh kiếp trước có khác biệt gì với kiếp này.
Nhưng trong cung lại có Trịnh Bảo.
Mới qua hai cửa cung, còn chưa đi vào Ngự Hoa viên, đã thấy Trịnh Bảo đi đến từ hướng Kiền Thanh cung đối diện, lúc lướt qua đã nói rất nhanh một câu: “Hiền phi điều động thủ vệ, gậy ông đập lưng ông. Thế thân đã ẩn nấp trong Phượng Minh cung, đúng giờ dậu ba khắc phượng giá của công chúa xuất cung, cô nương cần phải xong việc vào giờ dậu hai khắc, để Công chúa giả trang thành cung nhân đi ra từ cửa Thuận Trinh, xin cô nương cũng hãy rời cung nhanh hết sức có thể.”
Giờ dậu ba khắc là giờ lành mà Khâm Thiên Giám tính ra.
Vào mùa xuân, ngày và đêm dài gần bằng nhau, giờ dậu ba khắc là lúc mặt trời khuất bóng mặt trăng ló dạng, từ dương chuyển sang âm.
Nhưng Khương Tuyết Ninh suy nghĩ, đại khái giống Dũng Nghị Hầu phủ bị lưu đày vào nửa đêm, dân chúng rất chỉ trích việc hòa thân, triều đình sợ ban ngày nhiều người náo loạn gây sự khó giải quyết, dứt khoát bịa một lý do quang minh chính đại đổi thời giờ thành ban đêm.
Nàng nghe thấy chỉ gật đầu, cũng không nói gì thêm, lướt qua điềm nhiên như không.
HIển nhiên các cung nhân đưa nàng tới Ngự Hoa viên.
Thẩm Chỉ Y nhìn thấy nàng, điềm nhiên như không, oán trách nàng đến muộn.
Viền mắt Khương Tuyết Ninh đỏ lên, nói, vậy thì phạt thần nữ ở lại cùng Công chúa nhiều hơn.
Lúc mọi người vào học tại Phụng Thần điện đã biết, Lạc Dương trưởng công chúa thiên vị Khương Tuyết Ninh bao nhiêu, chỗ dựa lớn như thế sắp rời đi, đương nhiên Khương Tuyết Ninh không nỡ, làm bộ làm tịch như vậy cũng không có chỗ nào khả nghi, ở lại nói nhiều thêm mấy câu cũng phải. Vả lại bọn họ tới từ sớm, mà không chừng hai người muốn nói mấy lời riêng tư. Lúc mặt trời sắp ngả về Tây, bọn họ đều cáo từ, nói sẽ đợi ở ngoài cửa thành tiễn biệt Công chúa.
Lúc đám người ở đó, Khương Tuyết Ninh còn có thể kìm nén, không để nước mắt rơi xuống.
Đám người vừa đi, nàng liền kéo tay Thẩm Chỉ Y, đau xót kêu một tiếng: “Điện hạ.”
Đã vào cuối xuân, kỳ thực hoa nở rộ trong Ngự hoa viên không còn nhiều nữa.
Bóng tối dần bao phủ khắp mặt đất, ánh chiều tà le lói.
Cung nhân đều đứng ở xa, đám bằng hữu mới vừa cười nói rộn rã đều đã rời đi, chỉ còn lại sự vắng vẻ khắp khu vườn.
Hoa phục trên người Thẩm Chỉ Y, tầng tầng lớp lớp trang sức nặng nề nhưng có chút rườm rà quá, đè ép trên đầu trên vai, run rẩy lắc lư.
Nàng cười nhìn Khương Tuyết Ninh: “Trước đó Tô Thượng Nghi nói muốn tìm ngươi đến trang điểm cho ta, ta nói Ninh Ninh mà nhìn thấy ta sẽ khóc nhè, vừa nãy thấy ngươi không khóc ta còn tưởng mình đoán sai rồi, không ngờ ngươi vẫn chẳng ra sao cả.”
Ngày tàn đã là giờ dậu.
Khương Tuyết Ninh nào còn có tâm tư trêu đùa với nàng ấy, nước mắt cũng không kịp lau, chỉ kéo nàng từ trong đình này đứng lên, nói: “Điện hạ, không còn nhiều thời gian nữa, mau đi cùng ta, trước tiên trở về Minh Phượng cung đã.”
Thẩm Chỉ Y ngơ ngác: “Sao vậy?”
Khương Tuyết Ninh nhìn xung quanh, chỉ xa xa thấy có một tiểu thái giám thò đầu ra nhìn về phía này, đoán là người trong cung đến giám thị, đáy lòng cười khẩy một tiếng, quả quyết nói: “Tất cả mọi việc đã được an bài thỏa đáng, điện hạ cùng ta trở về Minh Phượng cung, thay đổi thân phận cải trang liền có thể xuất cung. Việc hòa thân, tự có người đến giải quyết hậu quả. Chỉ cần điện hạ có thể xuất cung an toàn, việc còn lại đã mười phần chắc chín!”
Nàng nắm chặt tay Thẩm Chỉ Y tiến về phía trước.
Nhưng sau đi được hai bước mới cảm thấy phía sau lưng truyền đến một lực cản, quay đầu lại, nhìn Thẩm Chỉ Y đứng tại chỗ, dùng vẻ mặt khó hiểu mà nhìn nàng.
Khoảnh khắc này, đáy lòng Khương Tuyết Ninh đột nhiên run lên.
Thẩm Chỉ Y lặp lại một lần: “Xuất cung?”
Khương Tuyết Ninh cảm thấy trái tim mình như bị một sợi dây mỏng manh treo lên cao cao giữa không trung, ngay cả giọng nói cũng chứa đựng sự run rẩy: “Đúng vậy, Điện hạ không nhớ sao? Ngày đó ta đã từng hỏi điện hạ.”
Dường như Thẩm Chỉ Y không nhớ ra.
Trước khi vào cung, Khương Tuyết Ninh đã nghĩ đến đủ loại tình huống mình sẽ đối mặt sau khi vào cung, cho dù là sự tình bại lộ, hay Tiêu Xu chặn đường, nhưng lại không có giả thiết nào giống với thời khắc này cả.
Nàng cảm giác nơi nào đó đã xảy ra sai sót.
Lời hồi đáp của Thẩm Chỉ Y đêm đó còn rõ ràng bên tai, nàng lặp lại với nàng ấy, nhắc nhở nàng ấy: “Ngày sinh thần của ta, uống rượu tại cung của Điện hạ, ta hỏi Điện hạ, không hòa thân trốn đi thật xa có được không, Điện hạ đã trả lời ta, còn nói hận vì sinh ra trong nhà đế vương…”
Sắc trời đã tối.
Đèn cung đình trong Ngự Hoa viên sáng lên rồi.
Xa gần có tiếng chim hót và côn trùng kêu ồn ào náo động, lại càng làm nổi bật vẻ vắng lặng lúc này.
Thẩm Chỉ Y ngẩn ngơ một chút, một chiếc lại một chiếc đèn cung đình phản chiếu trong mắt nàng, nhưng chỉ là hình bóng vô nghĩa, chẳng thể mang lại bao nhiêu hơi ấm.
Chớp chớp mắt, cánh hoa đào màu hồng nhạt nơi khóe mắt run rẩy.
Vô cùng giống một giọt lệ hồng.
Rốt cuộc nàng ấy đã nhớ ra, trong lòng cảm động, vành mắt đỏ hồng, lúc cười lại cảm thấy tràn đầy đắng chát, đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gò má hơi lạnh của Khương Tuyết Ninh, rưng rưng nước mắt, nói: “Ninh Ninh ngốc, ngươi cũng đã nói là uống rượu, những lời đó đều là nói trong lúc say, sao có thể coi là thật…”
Cứ như thế, “Bộp” một tiếng, dây cung kia, cuối cùng bị câu nói nhẹ nhàng này làm cho đứt đoạn, trái tim treo trên cao của Khương Tuyết Ninh rơi xuống, ngã thật đau đớn, ngã đến mức tỉnh ngộ, cũng ngã đến nỗi tê dại.
Nàng cơ hồ không dám tin những gì mình nghe được.
Trong tâm trí là một mớ hỗn độn.
Phải mất một lúc để phản ứng lại, nàng mới không chịu đựng nổi mà lui về sau một bước, nàng tựa như vừa rơi vào ảo mộng, nói: “Sao có thể? Đi Thát Đát hòa thân, rõ ràng Điện hạ không nguyện ý mà. Lần này không nên là điện hạ đi, cũng không thể là điện hạ đi. Nếu đã không muốn đi, vì sao phải đi? Ta đã thu xếp thỏa đáng cả, điện hạ chỉ cần về Minh Phượng cung, tráo đổi một chút sẽ có thể thoát khỏi tường cung vây tứ bề, không cần tuân theo số mệnh, vì sao lại không đi, vì sao lại không đi chứ?”
Thẩm Chỉ Y chưa từng nghĩ, nàng coi những lời mình nói lúc say là thật, mấy lần kìm nén, trong viền mắt vẫn dâng lên nước mắt nóng hổi.
Cố gắng ngẩng đầu, không để nước mắt rơi xuống.
Một góc trăng khuyết treo lơ lửng trên cây ngô đồng, sương lành lạnh bao phủ gương mặt vốn nhợt nhạt của nàng, nhưng lại vì tầng son phủ lên gò má tinh xảo tạo nên vẻ ửng đỏ lạ thường.
Gió tới, thổi tà váy dài.
Không biết lần này Ninh Ninh đã tốn bao nhiêu tâm huyết để chuẩn bị, nàng nghĩ mình không nên phụ lòng nàng ấy, nên theo tính tình hồn nhiên thoải mái của mình trước đây cứ thế mà đi, nhưng hết lần này đến lần khác lại có thứ gì đó nặng trĩu, đặt trên vai nàng, chìm sâu vào đáy lòng nàng.
Nhất thời, Khương Tuyết Ninh có phần không thấy rõ nét mặt nàng, không nhìn rõ được ánh mắt nàng. Chỉ có giọng nói khàn khàn của nàng. Thẩm Chỉ Y chầm chậm nói: “Trên đời này ai cũng có tư cách chạy trốn, nhưng ta không thể, cũng chỉ mình ta không thể.”
Khương Tuyết Ninh vô cùng không hiểu.
Nhưng Thẩm Chỉ Y đứng trên bậc thềm, cười bi ai mà tự giễu, ánh trăng bao phủ toàn thân, gia tăng thêm một loại nặng nề khó tả: “Người ta thường nói, ăn lộc vua phải trung với vua. Thực ra câu này phải nói ngược lại, nhận ơn của dân phải nghĩ cho dân. Ngai vàng của hoàng đế, sự tôn kính của hoàng thất, không phải từ trên trời rơi xuống. Thuế má của thiên hạ, lao dịch của vạn dân, cẩm y ngọc thực được cung cấp, dân chúng quỳ bái thỉnh cầu, tự xem mình làm trâu ngựa, phụng thờ hoàng tộc như thần linh. Ta ở trong cung, vốn tính kiêu ngạo, hiểu biết không nhiều. Nhưng ngươi ở nơi phố phường, lớn lên ở nông thôn, thấy nhiều đau khổ, hẳn đã biết. Nếu nổi lên chiến sự, quốc gia có giặc lớn, trung lương không người kế tục, sao có thể giành chiến thắng? Hoàng thất sụp đổ là chuyện nhỏ, lê dân phải chịu khổ cực là tội lớn. Cho dù nội bộ triều đình có thối nát thế nào, ta vẫn là công chúa của quốc gia này…”
Khương Tuyết Ninh hoàn toàn sững sờ.
Nội tâm nàng nảy ra một ý nghĩ kể cả kiếp trước cũng chưa từng xuất hiện.
Thẩm Chỉ Y chầm chậm khép mắt lại, hình như muốn kìm nén xúc cảm cuồn cuộn nơi đáy lòng, hoặc có lẽ khiến bản thân xốc lại dũng khí đừng lùi bước, nói tiếp: “Ninh Ninh, ta không xuất phát từ việc hiểu rõ đại nghĩa gì cả. Chỉ là sợ, vô cùng sợ.”
Cổ họng Khương Tuyết Ninh nghẹn lại, nói không nên lời.
Thẩm Chỉ Y nhìn nàng chăm chú, ánh mắt đã thêm mấy phần lạnh giá và kiên định ngày trước chưa từng có: “Ta sợ, sợ chạy trốn hôm nay vào lúc vận mệnh phủ xuống, từ đó không đánh mà bại, biến thành kẻ hèn nhát sợ đông sợ tây. Ta sợ, sợ bản thân tránh né ngay lúc trách nhiệm ập đến, sau này trăm họ lầm than, không thẳng lưng nổi trong tiếng trẻ thơ khóc òa!”
Kiếp trước, Thẩm Chỉ Y đi Thát Đát hòa thân thế nào, Khương Tuyết Ninh không hề hiểu được, chỉ biết công chúa xinh đẹp ngày trước, đã ngủ say trong quan tài.
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này…
Vị Công chúa được nuông chiều, ngạo mạn ngày trước, đã tự nguyện đi!
Kiếp trước nàng nữ phẫn nam trang, Thẩm Chỉ Y yêu lầm nàng, lại hận nàng; kiếp này nàng tiếp cận với Thẩm Chỉ Y, nói là chân tình, thật ra nhiều hơn là xuất phát từ sự lấy lòng để xu lợi tị hại.
Nàng muốn cứu Thẩm Chỉ Y, chỉ nghĩ muốn báo đáp ân tình mà đối phương đã dành cho.
Nhưng đến thời khắc này, nàng mới biết mình có bao nhiêu sai lầm, bao nhiêu nực cười, lại bỏ lỡ bao nhiêu…
Nói đến đây, Khương Tuyết Ninh cảm thấy, mình không nên cố chấp, cưỡng cầu nữa, suy cho cùng một người tâm tư đã định, sao kẻ khác thay đổi được?
Nhưng nàng cứ không cam lòng, cứ không muốn thế.
Lẽ nào phải giương mắt nhìn nàng ấy lao vào số kiếp mất mạng kia mà không ngăn cản thêm chút nào sao?
Nàng kéo tay Thẩm Chỉ Y lại, gần như cầu xin mà nói: “Đừng như thế, điện hạ, đừng như thế. Bất kể có phải lời nói lúc say hay không, ngươi đã đồng ý với ta, ta đưa ngươi xuất cung, ta đưa ngươi đi!”
Nước mắt Thẩm Chỉ Y chảy xuống: “Cứ coi như đó là nguyện vọng xa xỉ vĩnh viễn không bao giờ thành hiện thực đi.”
Nàng xoay người rời đi. Chỉ sợ bản thân nhìn Khương Tuyết Ninh thêm một lát, sẽ mềm lòng hối tiếc.
Khương Tuyết Ninh lại đuổi theo, cuối cùng kiềm chế không nổi mà hét lên: “Thát Đát lòng lang dạ sói, hòa thân chẳng qua chỉ là kế hoãn binh, vốn dĩ không nên là điện hạ trả cái giá này! Điện hạ có biết chuyến này người đi có thể sẽ…”
Thẩm Chỉ Y dừng bước.
Nàng rốt cục không dám nói ra từ kia, chỉ sợ mình nói ra sẽ biến thành sự thật, trông theo hình bóng nàng ấy, suy sụp nói: “Điện hạ, đến đất khách cách vạn dặm, đường về xa xôi, chỉ là, chỉ là ta sợ người đi quá lâu, lúc nhớ người, ta cũng không gặp được.”
Hoa trong đình đã rụng hết, hòa lẫn trong bóng cây.
Gốc lục mai trân quý ở góc vườn kia có cành cây trơ trọi, hệt xương trắng ngoài Nhạn Môn Quan không người mai táng.
Trong không khí lại có hương hoa sơn chi ngọt ngào.
Thẩm Chỉ Y đưa lưng về phía Khương Tuyết Ninh, nhìn về phía vầng trăng khuyết giữa vòm trời xanh màu mực, nhìn chung quanh một lượt, qua rất lâu, mới ngoái nhìn nàng, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ cúi người vốc lên một chút bùn đất dưới gốc cây, trở về trước mắt nàng.
Sau đó đặt bùn đất này vào lòng bàn tay nàng.
Không thể nói là nhẹ bỗng, hay trĩu nặng.
Thẩm Chỉ Y cười với Khương Tuyết Ninh, đôi mắt xán lạn như sao trời: “Ninh Ninh, đừng đi tiễn ta. Đợi sau này, khi Yến Lâm suất lĩnh gót sắt Đại Càn đạp nát Nhạn Môn, mang theo nắm đất này, đến nghênh đón ta về cố quốc, trở lại cố đô!”
Lệ nóng đột nhiên khiến tầm mắt nhòe đi.
Giờ dậu hai khắc, Thẩm Chỉ Y không dừng lại nữa, đi qua khỏi hàng đèn cung đình sáng tỏ.
Cho đến khi hình bóng nàng sắp biến mất rồi, Khương Tuyết Ninh mới lảo đảo vài bước đuổi theo, nhưng chớp mắt trong bóng đêm đã không thấy rõ gì nữa: “Điện hạ, ta hứa với người!”
Giọng nói khàn khàn kia phá vỡ màn đêm.
Điện hạ, ta hứa với người…
Sau này gót sắt đạp nát Nhạn Môn, ta mang theo nắm đất này, nghênh đón điện hạ về cố quốc, trở lại cố đô!
Ta hứa với người.
Danh Sách Chương: