Mục lục
Khôn Ninh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiếp trước Vưu Phương Ngâm chưa dùng qua biện pháp này, nhưng nàng ấy từng đề cập tới, Khương Tuyết Ninh vẫn còn nhớ rõ.

Áp dụng vào trường hợp của Nhâm Vi Chí cùng ruộng muối, chính là có tầng tầng lớp lớp mục đích, người bình thường đoán ra mở đầu chưa chắc đã tính được phần giữa, dù có tính ra phần giữa cũng chưa chắc lường được kết cục, đây chính là một trong những điển hình cho biện pháp kiếm tiền mà người người không ngờ tới.

Nhưng đây là lần đầu Khương Tuyết Ninh thực hiện nó, không có tiền lệ để tham khảo, cho nên thời thời khắc khắc phải chú ý cẩn thận. Chỉ sợ lơ là một chút sẽ bỏ qua thời điểm tốt nhất. Cho nên, dù so với người khác, nàng có lợi thế biết trước một số chuyện, không đến mức quá hao tâm tổn trí lo lắng suy tới nghĩ lui, nhưng cũng phải ngồi chờ ở gian phòng riêng tại khách điếm Thục Hương mới an tâm được.

Chu Dần Chi biết Khương Tuyết Ninh cùng Vưu Phương Ngâm của Thanh Viễn bá phủ có liên hệ, lại không biết hai người bọn họ cụ thể muốn làm gì. Nhưng gần đây, nghe vài tin đồn trên phố chợ, biết Vưu Phương Ngâm sắp gả cho Nhâm Vi Chí, chuyện ruộng muối đất Thục cũng đã nghe qua. Vốn hắn còn chưa liên kết được những chuyện này, nhưng nay nghe nàng nói vậy, trong đầu Chu Dần Chi chợt lóe lên, mơ hồ đoán được trong một vạn năm ngàn lượng bạc cổ phần ruộng muối kia chỉ sợ có hơn phân nửa ở trong tay Khương Tuyết Ninh. Nhớ lại lần trước lập kế tóm đích tiểu thư bá phủ “bóc” ra một vạn lượng bạc, trong lòng hắn không khỏi chấn động.

Thân cây cổ cầm trải qua năm tháng, lúc tấu đàn, dù trong phòng không đốt hương, mùi huân hương từ nó vẫn thoang thoảng vương vấn. Tiếng đàn còn vang vọng trong không khí. Khương Tuyết Ninh nhìn chằm chằm mấy dây cung này, chỉ hỏi: “Trong triều gần đây có tin tức gì không?”

Chu Dần Chi nói: “Án của Dũng Nghị hầu phủ vẫn đang thẩm tra…” Nghe nói Tam tư suốt ngày bận bịu, chạy đông chạy tây. Một phía cho rằng hầu phủ dù có thư từ qua lại với nghịch thần loạn đảng, nhưng hầu hết đều bởi vì muốn nghe ngóng tin tức về Định Phi thế tử hai mươi năm trước, mục đích là vì tình thân, không thể xử như mưu phản, chỉ cần tịch biên tài sản, biếm thành thứ dân là đủ.

Một phía khác lại nhận định việc nghe ngóng tin tức của thế tử chỉ là cái cớ. Ai cũng biết vị Định Phi thế tử kia đã chết từ hai mươi năm trước, muốn tìm thì tới ‘Mộ Nghĩa Đồng’ mà tìm, Dũng Nghị hầu Yến Mục biết rõ đối phương là phản tặc mà vẫn liên lạc, rõ ràng có tâm tư mưu phản, cho dù tội không đến mức tru di cửu tộc, thì kẻ cầm đầu như Yến Mục cùng người thân ba đời cũng phải công khai chém đầu mới răn đe tâm tư bọn phản tặc được.

Khương Tuyết Ninh nghe xong thì trầm mặc, qua hồi lâu, lại nói: “Tạ thiếu sư hiện đang chấp chưởng Hàn Lâm viện, quyền hành trong triều ngày càng hưng thịnh, tai mắt cũng rất linh thông. Thuộc hạ ngươi có ai thích hợp không, để bọn họ lén bàn tán truyền ra chút tin tức?”

Chu Dần Chi lập tức khẽ giật mình trong lòng. Khương Tuyết Ninh lại là chậm rãi bổ sung thêm: “Đám người Thiên giáo kia sau khi lấy được tiền, nhất định sẽ không ở lại kinh thành, mà âm thầm rời khỏi. Ngươi là Cẩm Y vệ, quyền lực không tới, không làm được chuyện này, chi bằng, giao cho người khác đi.”

Số tiền kia vốn là nàng chuẩn bị cho Dũng Nghị hầu phủ, nhất định không thể để nó rơi vào tay hạng giá áo túi cơm. Nhưng chỉ dựa vào lực lượng của nàng, e rằng không có cách nào ngăn nổi việc này. Huống chi nàng cũng sợ đối phương nhận tiền không đưa thư, không bắt được thỏ còn bị ưng mổ vào mắt, quan trọng chính là lá thư này không được phép có sơ xuất gì, cho nên nàng nhất định phải có phương án dự phòng.

*

Chu Dần Chi thực có chút đoán không ra dụng ý của nàng. Vị Tạ thiếu sư này tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản, nếu muốn thần không biết quỷ không hay giả bàn tán mà loan truyền tin tức là chuyện không hề đơn giản.

Nhưng hắn đảo mắt liền nghĩ đến quan hệ của Khương Tuyết Ninh cùng Tạ Nguy. Cũng có thể coi là thầy trò a? Vì sao đã muốn Tạ Nguy biết, lại không trực tiếp nói rõ? Có lẽ quan hệ giữa hai người này chỉ sợ còn gì đó ẩn khuất, có thể là chuyện hắn không nên suy đoán, chi bằng giả bộ không biết gì, không nghĩ thêm nữa, chỉ tận tâm hoàn thành chuyện nàng giao thôi.

Sau khi gặp Khương Tuyết Ninh, Chu Dần Chi liền mang ngân phiếu một vạn lượng khi rời đi. Ra tới cửa phủ, hắn vừa vặn trông thấy một cỗ xe ngựa hết sức bình thường dừng ở đó.

Hắn vừa ngẩng lên, Vưu Phương Ngâm vừa từ trên xe bước xuống. Ánh mắt hai người gặp nhau trong chốc lát. Vưu Phương Ngâm thấy hắn thì ngẩn người, nhưng ngay sau đó liền cười một tiếng, hướng về phía hắn thi lễ một cái, nhưng ở trước cổng lớn Khương phủ dù sao không tiện nói chuyện, nên cứ thế đi vào trong.

Vưu Phương Ngâm sắp gả đi rồi. Hai ngày nay Khương Tuyết Ninh cũng đang muốn tìm cơ hội hẹn nàng ra gặp mặt một lần, giao phó vài chuyện, không ngờ nàng lại tới trước, trong lòng có chút bất ngờ cùng vui vẻ.

Nhìn kỹ cô nương này, mấy ngày nay có vẻ thay đổi rất nhiều. Đại khái biết nàng sắp xuất giá, vì mặt mũi bá phủ nên cũng làm lấy lệ một chút, may cho thứ nữ thêm mấy bộ y phục không đáng bao nhiêu tiền, huống chi còn phải trông cậy Nhâm Vi Chí kiếm thêm chút tiền, nên đối xử với Vưu Phương Ngâm đương nhiên sẽ không quá tệ.

Y phục màu đỏ hồng mới tinh, sắc mặt nàng cũng hồng hào tươi tắn lên không ít, dáng vẻ xinh đẹp cùng tú lệ. Khương Tuyết Ninh kéo nàng lại nhìn một vòng, trong lòng liền vui vẻ trở lại, nói: “Vốn dĩ ta còn cảm thấy Nhâm Vi Chí này cũng không quá tốt, nhưng thấy cách hắn đối phó với Bá phủ để lấy được ngươi, sau này ngươi cũng không cần phải ở đó chịu khổ nữa, ta lại cảm thấy người này miễn cưỡng cũng coi như xứng với Phương Ngâm nhà chúng ta.”

Vưu Phương Ngâm bị nàng nói đến đỏ mặt, lúng ta lúng túng nói: “Là, là giả thành hôn.”

Khương Tuyết Ninh lúc này mới nhớ ra, “A” một tiếng, lại không khỏi thở dài: “Xuất giá – chuyện lớn như vậy, rất nhiều cô nương cả đời chỉ có một lần, làm như vậy thực sự có chút bất đắc dĩ, khiến ngươi chịu ủy khuất rồi.”

Vưu Phương Ngâm lại không cảm thấy có gì ủy khuất, xuất giá hiển nhiên là đại sự rất nhiều người cả một đời mới có một lần, nhưng đối với nàng, những ngày tháng ở Thanh Viễn bá phủ quá gian nan khổ ải, lần này có thể mượn cơ hội rời khỏi đó, thực là chuyện may mắn trước đó không dám nghĩ tới.

Mấy ngày nay, nàng đều không dám ngủ quá sâu. Chỉ sợ ngủ một giấc, tỉnh lại mới phát hiện hết thảy chỉ là một giấc mơ đẹp. Nàng cũng không biết làm thế nào để diễn tả suy nghĩ của mình, chỉ lắc đầu, kiên định nói: “Không có, không có ủy khuất. Ngược lại, Nhâm công tử đáp ứng chuyện này với Phương Ngâm, hắn mới chịu thiệt…”

Chịu thiệt a? Cầm một khoản tiền lớn, còn cưới được cô nương tốt, mặc dù là giả thành hôn, nhưng cũng là chuyện tốt trên đời này đốt đèn lồng cũng tìm không thấy, Nhâm Vi Chí kia lại còn dám nghĩ mình chịu thiệt?

Trong lòng Khương Tuyết Ninh khe khẽ hừ một tiếng. Chỉ là trước mặt Vưu Phương Ngâm nàng cũng không nói thẳng ra: “Ngươi tới vừa đúng lúc, sắp tới sẽ có người từ đất Thục tới đón ngươi đi thành thân, chỉ sợ sau này khó có cơ hội gặp được nhau.”

Nàng vừa nói chuyện, lại xoay người sang chỗ khác lấy ra một cái hộp nhỏ. Trong đó chứa một xấp ngân phiếu. Khương Tuyết Ninh đặt vào tay Vưu Phương Ngâm, nói: “Ngày ngươi đi, ta không tiện lộ diện, dù sao tỷ tỷ ngươi – Vưu Nguyệt hận ta đến tận xương, gặp mặt có khi còn muốn bóp chết ta. Chỉ là, nghĩ cũng biết, với cái tính khí của Bá phủ kia, nhất định sẽ không chuẩn bị cho ngươi bao nhiêu đồ cưới. Vốn dĩ, ta chuẩn bị cho ngươi còn nhiều hơn một chút, chỉ là những ngày nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tiền cần dùng tăng lên, cho nên chỉ còn lại ba ngàn lượng ngân phiếu này, ngươi giữ bên người, đừng để ai biết, kể cả Nhâm Vi Chí. Tiền tài không được để lộ ra, cho dù ngươi tin hắn, cũng chưa chắc đã không gieo ra mầm tai vạ nào khác. Sau này đến đất Thục, nếu gặp phải chuyện gì, ta ở kinh thành ngoài tầm tay với, không chiếu cố được cho ngươi, trong tay ngươi có chút tiền này, cũng tiện xử trí.”

Thêm cho nàng ba ngàn lượng làm đồ cưới! Vưu Phương Ngâm giật nảy mình, cảm giác ngân phiếu này như than hồng nóng phỏng tay, căn bản không dám nhận, vội vàng đẩy trở về, cực kỳ kinh hoảng: “Ta, ta đã được cô nương chiếu cố rất nhiều rồi, sao còn có thể nhận tiền của cô nương?”

Khương Tuyết Ninh đã đoán được nàng sẽ không nhận. Nhưng số tiền này nàng nhất định phải cho Vưu Phương Ngâm, thái độ mười phần kiên quyết, nghiêm túc nói: “Tiền này không chỉ vì ngươi, mà cũng dự phòng ruộng muối bên kia có gì bất trắc. Dù sao lo xa thêm một chút cũng không mất mát gì. Nếu ruộng muối làm ăn tốt, Nhâm Vi Chí chia hoa hồng cho ngươi, trong tay ngươi có tiền đương nhiên sẽ không cần đụng đến tiền này. Tương lai có cơ hội, ngươi trả lại cho ta là được. Cứ coi như ta cho ngươi mượn, được không?”

Vưu Phương Ngâm lúc này mới do dự. Khương Tuyết Ninh lại một phen nói hết lời, nàng mới đưa tay nhận, nhưng đôi mắt đã đỏ lên, ầng ậng nước mắt, ngọng nghịu, muốn mở miệng cũng không biết nói thế nào.

Khương Tuyết Ninh bất đắc dĩ cầm khăn lau nước mắt cho nàng, vừa buồn cười, vừa cảm động chuyển sang đề tài khác: “Gần đây ngươi ở trong phủ vẫn tốt chứ, tỷ tỷ ngươi không có làm khó ngươi?”

Vưu Phương Ngâm mới đáp: “Không có, thời điểm Nhị tỷ tỷ nghe nói cổ phiếu bên khách điếm Thục Hương hạ thấp có nổi nóng mấy ngày, nhưng về sau giá tăng, tâm trạng lại vui vẻ, đối xử với ta cũng tốt hơn rất nhiều, còn mang ta ra ngoài mua thêm y phục trang sức mới.”

Xem ra Vưu Nguyệt gần đây sống rất thư thái nha. Khương Tuyết Ninh thầm nghĩ, để nàng ta được như ý thêm hai tháng nữa, sau đó lại khóc lóc là vừa. Bất quá lời này sẽ không nói ra trước mặt Vưu Phương Ngâm, cho nên nàng chỉ khẽ cười lên: “Vậy thì tốt quá rồi.”

*

Khương Tuyết Ninh đang chờ đợi một thời cơ thích hợp, suy nghĩ cho kế hoạch tiếp theo của mình, nên dặn dò Vưu Phương Ngâm vài câu. Chuyện bên phía Chu Dần Chi rất nhanh cũng đã làm xong.

Mười ngày tiếp theo, không có tin tức nào từ đất Thục, nhưng tất cả mọi người như đang mong đợi gì đó, càng gần ngày thứ nữ của Thanh Viễn bá phủ xuất giá, khách điếm Thục Hương càng có nhiều thương nhân lui tới.

Dùng đầu ngón chân cũng nghĩ cũng biết —— Nhâm thị ở đất Thục kia sắp phái người tới đón dâu, đồng thời tất nhiên cũng sẽ mang đến tin tức mới nhất của ruộng muối, mà một khi trác đồng tỉnh là thật sự có thể lấy ra nước muối từ giếng đã bỏ phế, vậy giá cổ phiếu nhất định sẽ lên đến trời!

Đám người cứ thế mòn mỏi trông mong từng ngày. Rất nhanh đã tới hai mươi ba tháng mười hai, một ngày trước khi Vưu Phương Ngâm xuất giá. Người đón dâu từ đất Thục cuối cùng cũng tới!

Sáng sớm hôm đó, trong đại sảnh khách điếm Thục Hương đông nghịt người, cho dù trong tay không có cổ phiếu ruộng muối Nhâm thị, thậm chí cũng biết mình không mua nổi, nhưng đều đến hóng chuyện, xem cảnh lạ hiếm thấy này. Tất cả mọi người thỉnh thoảng sẽ nhìn ra cửa. Mỗi khi có người đi vào đều phải ngoái đầu lại hóng xem một phen.

Cứ vậy, cả đại sảnh ngồi chờ tới gần trưa, tin tức vẫn chưa tới. Giờ cơm trưa đã kề cận, vài người không chịu nổi mà về trước, nhưng rất nhiều người vẫn ở lại khách điếm, gọi đồ ăn, cố chấp ngồi chờ.

Giờ ngọ hai khắc, một hán tử cường tráng y phục đơn giản từ xa xa phi ngựa tới, thả dây cương vào tay tiểu nhị, nện bước vào khách điếm, dùng giọng mang khẩu âm đất Thục la lớn: “Chưởng quỹ đâu rồi?”

Tất cả mọi người nghe xong, trong lòng lập tức chấn động. Chưởng quỹ đang giục tên hầu bàn ra sau bếp mang đồ ăn lên, nghe giọng này, xoay đầu lại, hai mắt lập tức sáng lên: “Ngươi là người Nhâm công tử phái tới?”

Hán tử hào sảng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng tinh, hiển nhiên là vui vẻ khoái chí đến cực điểm, nói: “Đúng đó. Ta là gia phó Nhâm công tử mới nhận, đặc biệt mang người vào kinh nghênh đón thiếu nãi nãi tương lai về Thục. Bảy ngày trước, trác đồng tỉnh Nhâm công tử làm ra đã lấy được nước muối từ giếng bỏ phế ngày trước, khắp cả vùng đều đến xem. Nhâm công tử sai ta thông báo một tiếng, cũng thỉnh chưởng quỹ viết tin tức này lên bảng, để mọi người mua cổ phiếu được yên tâm!”

Giọng hắn không nhỏ, người trong đại sảnh đều nghe được. Thế là “Ầm” một tiếng, cả đại sảnh như nổ tung, kẻ nói người cười, bàn tán rôm rả. Hán tử kia bởi vì còn phải đi Thanh Viễn bá phủ đón người, không ở lại thêm, báo xong tin tức liền rời đi.

Tất cả mọi người bị tin tức này làm cho chấn phấn. Cũng có một số ít người hoài nghi Nhâm Vi Chí có phải truyền tin giả hay không, dù sao loại chuyện như vậy quá kỳ diệu, khó tưởng tượng được. Nhưng vào buổi chiều, liền có tin tức khác truyền đến. Chuyện liên quan đến ruộng muối, tin tức linh thông nhất đương nhiên là từ các thương nhân buôn muối, rất nhanh tin tức kia liền được chứng thực.

Khai thác muối ở đất Thục, là đào giếng lấy nước muối từ dưới đáy lên, sâu đến ba, bốn trượng đã hiếm thấy, sâu hơn nữa rất khó lấy nước lên được. Thường thường một cái giếng đào sâu ba bốn trượng mà không lấy được nước muối nữa, sẽ bị bỏ hoang. Nhưng nhờ trác đồng tỉnh, nay có thể lấy nước từ mười trượng thậm chí mấy chục trượng!

Theo vòng xoay ống trúc, nước muối cứ thế mà lên theo, đây đâu chỉ đơn thuần là nước muối, là bạc vạn sáng lấp lánh a!

Thương nhân buôn muối vùng Giang Nam thì không sao, dù gì cũng làm muối từ nước biển, phát minh này không ảnh hưởng mấy tới bọn họ, chỉ là nhiều thêm một đối thủ cạnh tranh; nhưng đối với đám thương nhân buôn muối Tứ Xuyên biết tin tức này thực sự đứng ngồi không yên, không quan tâm ở nơi nào, tất cả đều ra roi thúc ngựa, muốn đến ruộng muối Nhậm thị nhìn xem một chút. Trác đồng tỉnh này ra đời, nhất định sẽ tạo nên biến đổi cực kỳ lớn với bố cục hiện tại của đất Thục!

Đám người nghe tin tức càng nhiều, nghi ngờ cũng càng nhỏ lại, đối với cổ phiếu ruộng muối Nhậm thị càng nhiệt tình hơn, giá cả đương nhiên sẽ không ngừng tăng!

Giá hơn sáu trăm văn căn bản đã không có ai muốn bán. Trong đại đường có người hô giá bảy trăm, tám trăm, chín trăm cũng không ai thèm đáp lời. Cho đến sáng hôm sau, giá một lượng bạc (= 1000 văn) bỗng nhiên xuất hiện trên thị trường, nhưng vừa nghe có người muốn bán, liền có người ra tay đoạt được!

Thời cơ Khương Tuyết Ninh chờ đợi, cuối cùng đã tới. Giá cổ phiếu ruộng muối Nhâm thị đương nhiên sẽ còn tiếp tục tăng lên trong một khoảng thời gian nữa, nhưng chuyện lá thư Dũng Nghị hầu phủ đã rất gấp rồi, đám người thiên giáo kia chỉ sợ sắp hết kiên nhẫn, dù biết để thêm có thể kiếm càng nhiều tiền, nhưng nàng không dám đợi nữa. Cái giá một lượng bạc kia, chính là hòn đá dò đường của nàng. Nhưng vụ giao dịch này nàng không lộ diện, người mua cũng không lộ diện, đương nhiên không biết thân phận của nhau.

Một vạn lượng Khương Tuyết Ninh lừa được từ Thanh Viễn bá phủ lần trước đều giao cho Vưu Phương Ngâm mua cổ phiếu ruộng muối Nhậm thị, có thể nàng hiện tại là người nắm nhiều cổ phần nhất, tổng cộng có hai vạn cổ phiếu.

Vài ngày trước mấy trăm cổ phiếu trong tay vị Lưu lão bản kia cũng là nàng thừa dịp giá thấp mua đi. Chỉ bất quá, bấy nhiêu đối với nàng chỉ là số lẻ mà thôi.

Sau khi thả đi một ngàn cổ, trong tay nàng còn hơn một vạn chín, lấy giá hiện tại tương đương một vạn chín ngàn lượng bạc. Lúc trước tiền trong tay nàng có gần bốn vạn lượng, nhưng đưa cho Vưu Phương Ngâm làm đồ cưới, lại giữ một phần dự phòng, cho nên hiện tại còn chưa tới một vạn năm ngàn lượng.

Nhưng một vạn chín cổ phiếu cũng không phải là con số nhỏ. Người có thể bỏ ra nổi số tiền này không nhiều. Nếu nàng trực tiếp bán một vạn năm ngàn cổ, chỉ sợ sẽ khiến người đa tâm nghi ngờ, tại sao giá đang tăng rất mạnh lại muốn bán ra? Không biết chừng giá tiền sẽ lại giảm. Cho nên Khương Tuyết Ninh đành rao bán từng một ngàn cổ phiếu một, thuận tiện chờ cá cắn câu.

Trong kinh, phàm là thương nhân đều đang theo dõi tình hình chuyện này, tin tức vừa mới tung ra, liền có vô số người hứng thú, nhao nhao biểu thị nguyện ý ra giá mua. Tin tức cứ thế chớp mắt liền truyền đến tai Lữ Hiển. Người khác chưa nhận ra manh mối gì, Lữ Hiển đã phát giác ra có gì đó kỳ lạ, trong mắt như có gì đó lóe lên: “Không đúng, tình huống này không đúng. Giá cổ phiến ruộng muối Nhâm thị đang tăng, nhưng người này cứ ném ra hết một ngàn lại tới một ngàn cổ phiếu, chỉ sợ hắn là người đang nắm lượng cổ phần lớn nhất kia! Loại thời điểm này lại bán ra, hoặc là không coi trọng tương lai của ruộng muối Nhâm thị, hoặc là… Hắn hiện tại rất thiếu tiền!”

Bên trong U Hoàng quán thanh tĩnh không người. Tạ Nguy ngồi xếp bằng đối diện Lữ Hiển, nhìn hắn đánh bàn tính lách cách, không khỏi nói: “Người ta thiếu tiền, vậy thì sao?”

Lữ Hiển đảo mắt cực nhanh, cười hắc hắc nói: “Đương nhiên là thời cơ tốt để nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!” Trong lòng hắn sớm đã có một ý nghĩ nảy ra, bàn tính đánh được một nửa thì trực tiếp đặt xuống bàn, đứng phắt dậy, nói: “Không được, cơ hội tốt như vậy, ta tuyệt đối không thể bỏ qua!”

Tạ Nguy nhíu mày: “Ta còn muốn bàn với ngươi chuyện thiên giáo…”

Lữ Hiển khoát tay, không quay đầu lại: “Ngươi đã có tin tức đám người kia, bọn hắn gần đây lại muốn ra khỏi thành, vậy bắt được hẳn là dễ như trở bàn tay, đâu cần phải cùng ta thương lượng. Lão tử đang vội kiếm tiền, chuyện trọng yếu hơn nữa cũng đừng làm phiền ta, ta đi tìm người đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK