"Ả ta coi bổn cung là ân nhân cứu mạng nhưng dù sao cũng không phải người của mình, nếu một ngày nào đó ả ta lại nợ ân tình của kẻ khác, người đó lại lấy việc này ra áp chế, chẳng phải ả sẽ khó xử với cả hai sao?" Thục phi lạnh giọng, lòng đã hạ quyết tâm. Nữ tử tên Linh Nhi kia là tai họa ngầm lớn nhất, không tính đến việc ả có khả năng tiết lộ bí mật của nàng ta, lỡ như một ngày nào đó có người phát hiện ả biết thuật vu cổ, lợi dụng điều này đối phó ngược lại bà ta, khi ấy bà ta chẳng phải sẽ là Hạ Hầu Âm tiếp theo sao?
Hậu cung này trước giờ âm hiểm xảo trá, từng bước đều như đi trên băng mỏng, bà ta không thể đi sai, một kẻ có khả năng trở thành tai họa ngầm với bà ta bà ta không thể bỏ qua!
Thị nữ đáp: "Nương nương nói đúng, nếu ả không chết thì đó sẽ là tai họa ngầm của nương nương. Nô tỳ biết làm thế nào rồi."
Thục phi nở nụ cười: "Tốt, bổn cung biết việc này giao cho ngươi nhất định sẽ không cần bổn cung nhọc lòng, chờ thêm một thời gian nữa Hoàng Thượng càng yêu thương bổn cung, giao cho bổn cung vị trí hoàng hậu, ngươi sẽ chính là cung nữ có địa vị cao nhất hậu cung, người nhà ngươi đương nhiên cũng được hưởng lợi."
Nghe vậy, thị nữ trở nên kích động: "Vâng, nương nương, nô tỳ nhất định sẽ giải quyết tốt chuyện này, nương nương cứ yên tâm."
Thục phi vừa lòng gật đầu, nhắm mắt lại: "Đi đi, đêm dài lắm mộng, bổn cung muốn tất cả sớm trở thành kết cục đã định!"
Thị nữ lĩnh mệnh lui xuống, để lại một mình Thục phi ở lại cung điện to lớn này.
Đêm càng sâu, trong Hoán Y Cục, một người mặc đồ cung nữ lẻn vào. Linh Nhi kia vốn là cung nữ làm việc nặng nhưng mấy ngày trước vì giặt sạch một bộ xiêm y cho Nguyên phi, Nguyên phi rất vừa lòng, ban thưởng cho cung nữ quản sự Hoán Y Cục, cũng có cái nhìn khác về Linh Nhi, cho nên sắp xếp cho nàng ta phòng riêng.
Tất cả thoạt nhìn đều là trùng hợp, nhưng có ai biết sự trùng hợp này chẳng qua là có kẻ muốn nó trở thành trùng hợp mà thôi.
Trong đêm tối, người mặc đồ cung nữ kia đi đến ngoài một căn phòng, quan sát tình hình bốn phía, cẩn thận gõ cửa. Qua một lúc lâu, bên trong mới có người đáp lại: "Ai thế? Đã trễ thế này, Linh Nhi ngủ rồi."
"Linh Nhi cô nương..." Người ngoài cửa gọi, tuy không thấy rõ mặt nàng ta nhưng nghe giọng nói này cũng đủ nhận ra đó là ai.
Chính là thị nữ bên cạnh Thục phi!
Lát sau, cửa mở, người bên ngoài đi vào.
"Muộn như vậy cô cô còn gì phân phó sao?" Trong phòng không đốt đèn, giọng của nữ tử tên Linh Nhi vang lên, "Có chỗ nào sai sót à?"
Nghĩ đến chuyện hôm nay họ làm, Linh Nhi nhíu mày. Đã lâu rồi nàng ta không dùng cổ trùng, nhưng mọi việc hôm nay đều làm theo dặn dò của Thục phi, tất cả bên này đều thuận lợi, khi nãy nàng ta cũng nghe tin tức bên Liễu Oanh điện truyền tới.
Dung phi nương nương ám sát Hoàng Thượng, đau bụng không ngừng, Hoàng Thượng lại vô tình không truyền thái y. Ai cũng biết nữ tử mang thai vốn hung hiểm, bụng xảy ra tình huống đột ngột lại không truyền thái y, ai mà dám lường trước điều gì?
"Không có gì sai sót cả, tất cả đều thuận lợi, thậm chí thuận lợi hơn kế hoạch." Thục phi tươi cười nhìn Linh Nhi, "Nương nương rất vui, nghĩ đến đây đều là công lao của ngươi cho nên dù tối cũng không để ta yên, một mực muốn ta đến ban thưởng cho ngươi." Nói rồi, thị nữ lấy đưa cho Linh Nhi một cái vòng ngọc và vài món đồ xa xỉ, "Ngươi cũng biết Dung phi vừa xảy ra chuyện, hậu cung đang căng thẳng, nương nương định sắp xếp ngươi ở Vĩnh An cung, để ngươi hầu hạ bên cạnh nhưng lại lo có kẻ nghi ngờ, do vậy nương nương nói chờ thêm vài ngày đến khi kết cục đã định, nương nương sẽ có an bài tốt hơn cho ngươi. Ngươi nhỏ hơn Tuyên thân vương điện hạ vài tuổi, sau này nếu muốn hầu hạ ngài ấy cũng được."
Tuyên thân vương?
Hoàng tử duy nhất được hoàng đế coi trọng đang có địa vị vững chắc trong triều đình Đông Sở kia sao?
Trong đầu Linh Nhi phác họa ra một thân ảnh uy nghiêm tuấn tú. Nàng ta không ngốc, hầu hạ mà cô cô nói đến có ý nghĩa gì nàng ta đương nhiên biết, điều đó tương đương với vinh hoa phú quý, một đời an ổn, nhưng... Tay theo bản năng xoa mặt mình, vết sẹo đó vô cùng rõ ràng, bản thân thế này ai mà nhìn trúng?
Linh Nhi không khỏi mất mát, chỉ sợ cho dù làm một nha hoàn cũng không có mặt mũi.
Trong bóng đêm, tuy không thấy rõ biểu cảm của Linh Nhi nhưng là người từng trải, Linh Nhi có thể cảm nhận được tâm trạng của nàng ta, vì thế mỉm cười, dịu dàng nói: "Linh Nhi cô nương vốn xinh đẹp, nếu không có vết sẹo trên mặt thì đã là một mỹ nhân. Linh Nhi, lần này ngươi lập công lớp cho Thục phi nương nương, nương nương sẽ không bạc đãi ngươi." Lúc nói chuyện, thị nữ lấy ra một cái hộp nhỏ, chậm rãi mở ra, hương thơm thanh nhã tươi mát dần tỏa khắp phòng.
Linh Nhi nhíu mày nghi hoặc.
"Linh Nhi à, ngươi đúng là may mắn, ta đi theo Thục phi nương nương nhiều năm mà chưa từng thấy bà ấy đối xử với ai tốt như vậy, lần trước gặp mặt bà ấy thấy vết sẹo của ngươi liền sai thái y của Thái Y Viện nghiên cứu chế tạo ra thuốc mỡ này, thuốc bên trong toàn dùng bằng dược liệu tốt nhất chuyên để sinh cơ nhuận da, chưa đầy một tháng, vết sẹo trên mặt ngươi sẽ không còn, đến lúc đó không phải trở sẽ trở thành một mỹ nhân sao?"
Thị nữ càng nói càng tươi cười. Nữ tử có ai mà không thích đẹp? Đặc biệt là Linh Nhi có vết sẹo trên mặt từng chịu bao nhiêu khuất nhục, nghe vậy liền vui vẻ, trên gương mặt luôn bình tĩnh cuối cùng cũng hiện lên vui sướng và chờ mong.
"Ngươi thử xem. Nghe nói bôi thuốc mỡ này lên mặt mát lạnh như nước, vô cùng thoải mái." Thị nữ đưa thuốc mỡ tới gần.
Linh Nhi nhận lấy, ngửi hương thơm man mát kia, hận không thể lập tức bôi lên mặt để vết sẹo biến mất.
Nhưng Linh Nhi đột nhiên giật mình, híp mắt phòng bị: "Tại sao nương nương lại đối tốt với nô tỳ như vậy?"
Hôm đó nàng bỏ trốn khỏi Khuynh Thành Lâu, may mà được Thục phi cứu giúp đưa vào hoàng cung, nàng có chỗ yên ổn. Nàng không biết tại sao Thục phi cứu mình, mãi đến khi gặp vị cô cô trước mắt, nàng mới biết Thục phi cứu nàng có lẽ vì nàng có khả năng dùng thuật vu cổ.
Nàng làm việc cho Thục phi là vì cảm tạ ân cứu mạng của bà ta, nhưng nói thẳng ra nàng chỉ là quân cờ Thục phi dùng để đối phó Dung phi mà thôi.
Điểm này tuy nàng không nói nhưng lòng sáng như gương.
Thục phi đối xử tốt với một quân cờ như vậy, trong đây...
Càng nghĩ Linh Nhi càng đề phòng, nhưng ngay lúc này, thị nữ lại lên tiếng: "Ngươi là cô nương thông minh, ngươi còn không hiểu sao? Nương nương nhìn trúng tài nghệ của ngươi, muốn thu nạp ngươi thành người của mình. Nương nương chỉ có Tuyên thân vương là nhi tử, nương nương làm mọi việc đều vì Tuyên thân vương, ngươi nói xem có gì mới có thể khiến quan hệ giữa ngươi và Thục phi không bị cắt đứt đây?"
Linh Nhi giật mình, ánh mắt lập lòe.
Thị nữ cô cô nói tiếp: "Thành người nhà với nương nương, ngươi sẽ không bán đứng nương nương, nương nương cũng sẽ càng tin tưởng ngươi. Nhận ngươi làm nghĩa nữ dù sao cũng có vẻ đột ngột, hơn nữa nghĩa nữ cũng phải gả chồng, rồi sẽ xa cách, nhưng nếu ngươi thành con dâu của nương nương thì lại khác, Tuyên thân vương coi trọng một cung nữ, Thục phi nương nương làm chủ ban cung nữ cho ngài ấy, việc này trong mắt người ngoài hết sức bình thường, ngươi nói xem đúng không?"
Linh Nhi suy nghĩ lại, đúng thế, việc này không phải không có lý, nhưng nàng nên tin sao?
Linh Nhi không ngốc, nàng biết Thục phi muốn nạp mình thành tâm phúc, nếu nàng từ chối, vậy chỗ an cư lạc nghiệp duy nhất của mình cũng sẽ trở thành phần mộ chôn sống nàng, trước mắt nàng chỉ có một con đường chết.
Linh Nhi hít sâu một hơi, nàng khó khăn lắm mới từ Nam Cảnh trốn tới Đông Sở, sống đến bây giờ, nàng không thể dễ dàng từ bỏ sinh mệnh của mình!
"Linh Nhi tạ Thục phi nương nương hậu ái, Linh Nhi nhất định không cô phục kỳ vọng của nương nương." Linh Nhi kiên định đáp, hoàn toàn không phát hiện ý cười trên mặt vị thị nữ cô cô trước mặt bỗng trở nên quỷ dị.
"Thử đi, thuốc mỡ này Thục phi nương nương đặc biệt sai thái y làm cho ngươi, nương nương hi vọng vết sẹo trên mặt ngươi sớm biến mất, như vậy mới thể có an bài tốt hơn cho ngươi." Thị nữ nói.
"Vâng." Linh Nhi gật đầu, không chút băn khoăn mà nhẹ nhàng bôi một ít thuốc lên vết thương trên má.
Thị nữ cười ha ha: "Đã trễ thế này, ta không quấy rầy ngơi nghỉ ngơi nữa, đây là đồ nương nương ban thưởng cho ngươi, ngươi cứ nhận đi. Sau này ngày lành thuộc về ngươi còn nhiều, thứ tốt thuộc về ngươi cũng nhiều lắm. Tương lai Linh Nhi cô nương ngươi phát đạt thì đừng quên nô tỳ đấy."
Linh Nhi giật mình: "Cô cô nói gì vậy? Nếu không có cô cô và Thục phi nương nương, nô tỳ sớm đã chết ngoài cung, nào có nô tỳ của hiện tại!"
Đang nói, Linh Nhi bỗng chóng mặt, cả ngươi cũng không còn sức, trong đầu tức khắc vang lên tiếng chuông cảnh báo: "Ta... Ta làm sao vậy? Cô... Cô cô..."
Mới kêu lên, Linh Nhi đã không chống đỡ nổi mà ngã xuống bàn.
"Thuốc mỡ này..." Linh Nhi lập tức nhận ra thuốc mỡ có vấn đề.
Điều này có ý nghĩa gì? Thục phi nương nương...
Đúng lúc này, trên cổ chợt truyền tới xúc cảm lạnh lẽo, đó là chủy thủ sắc bén. Linh Nhi ngẩn ra: "Cô cô, người làm gì vậy? Nô tỳ là Linh Nhi.."
"Linh Nhi, sao ta lại không biết ngươi là Linh Nhi!" Thị nữ lạnh giọng, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ khi nãy.
"Cô cô, người mướn làm gì? Thuốc mỡ này..." Linh Nhi muốn đứng dậy nhưng tứ chi đều không có sức lực.
"Ha ha, Linh Nhi cô nương, thuốc mỡ này đúng là có vấn đề nhưng ta không hề nói dối ngươi, đây quả thật là thứ Thục phi nương nương đặc biệt chuẩn bị cho ngươi!"
"Nhưng rõ ràng nương nương muốn nô tỳ trở thành tâm phúc của ngươi..." Cảm nhận chủy thủ trên cổ và bóng tối vô tận, Linh Nhi càng sợ hãi. Tại sao, nàng đã một lòng muốn trở thành tâm phúc của bà ta, nguyện trung thành cả đời, không vì lý do nào khác, chỉ vì bảo vệ cái mạng của mình, nhưng hoàn toàn không ngờ...
Phía sau, thị nữ của Thục phi nắm chặt chủy thủ đè xuống cổ Linh Nhi, cười ha ha: "Tâm phúc? Nếu là tâm phúc, vậy thì chết vì chủ tử chính là biểu hiện của lòng trung thành."
"Không, cô cô, nô tỳ giúp Thục phi làm một việc lớn như vậy, Thục phi..."
"Thục phi cái gì? Ngươi cũng biết đây là việc lớn, nếu để lộ phong phanh hoặc ngươi bị tra xét tới, Thục phi nương nương chắc chắn sẽ bị liên lụy. Linh Nhi, ngươi yên tâm đi đi, dù sao ở Đông Sở này ngươi cũng không nơi nương tựa, không có vướng bận..." Thị nữ cô cô lạnh lùng ngắt lời Linh Nhi, "Ngươi chết rồi, Thục phi nương nương yên tâm, ta cũng yên tâm, cái chết của ngươi có ý nghĩa vô cùng lớn."
"Không, cô cô... Nô tỳ sẽ không nói, cầu xin người tha cho nô tỳ đi, hơn nữa nếu nô tỳ chết sẽ càng khiến người ta hoài nghi."
"Sai rồi Linh Nhi cô nương, việc này ngươi nghĩ nhiều rồi, cho dù có người phát hiện ngươi chết thì cũng là vì ngươi trộm đồ của Vĩnh An Cung, bị phát hiện, sợ truy cứ nên sợ tội tự sát!" Thị nữ cô cô liếc nhìn những món đồ trên bàn, ánh mắt trở nên sắc bén.
"Ngươi..." Linh Nhi cả kinh. Dù thế nào nàng ta cũng không ngờ thì ra mấy thứ cô cô đưa cho mình không phải đồ Thục phi nương nương ban thưởng mà là thứ tiễn mình xuống địa ngục!
Vắt chanh bỏ vỏ, qua cầu rút ván, Thục phi thật sự quá tàn nhẫn!
"Thấy ngươi sắp chết rồi, có chuyện này ta nói ngươi biết cũng không sao, ngươi tưởng ngươi bị nương nương bắt gặp là trùng hợp sao? Trên thực tế từ lúc ngươi chạy ra khỏi Khuynh Thành Lâu, rất nhiều chuyện đều không như ngươi thấy."
Linh Nhi giật mình. Chẳng lẽ mọi việc đều do Thục phi an bài sao?
Nàng ta hận, nàng ta chỉ muốn sống mà thôi nhưng không ngờ lại từng bước bước vào cái bẫy của kẻ khác!
Đều chỉ vì nàng ta có năng lực thao túng cổ trùng sao?
Linh Nhi nằm trên bàn nhắm mắt lại, nàng không muốn chết, cũng không thể chết. Nghĩ đến gì đó, không biết sức lực từ đâu Linh Nhi lại vung tay lên. Thị nữ cô cô không ngờ nàng ta đã xụi lơ mà vẫn có thể dùng sức như vậy, nhất thời không kịp phòng bị, lảo đảo lùi một bước, cánh tay Linh Nhi đẩy trúng chủy thủ trong tay nàng ta.
Trong đêm không thấy rõ gì cả, nhưng mùi máu tươi lại rất nồng nặc. Lúc này, có thứ gì đó lục đục, không biết vì sao thị nữ cô cô lại thấy bất an.
"Linh Nhi, ngươi còn muốn phản kháng?" Thị nữ cô cô hắng giọng, dường như muốn mượn điều này xua tay bất an, thậm chí là sợ hãi.
"Ta đã không còn sức lực phản kháng không phải sao?" Linh Nhi cắn răng, cố gắng duy trì sự tỉnh táo, toàn thân vẫn nằm trên bàn.
Thị nữ cô cô thầm nghĩ nữ nhân này vốn quỷ dị, nhất định phải mau chóng giải quyết nàng ta.
Nhưng thị nữ vừa bước lên, chân lại bị thứ gì đó quấn lấy, còn chưa kịp xem đó là gì, giây tiếp theo, cơn đau từ đùi truyền tới, xúc cảm này...
"Rắn... A..." Thị nữ nhảy dựng lên, hét lớn. Lúc này, nàng ta mặc kệ quấy nhiễu những cung nhân khác đã ngủ ở Hoán Y Cục, dù thế nào nàng ta cũng không ngờ ở đây có rắn.
"Cô cô đừng quên ta sử dụng cổ trùng giúp các ngươi diệt trừ Dung phi nương nương, ta cũng có cách khống chế rắn độc..." Linh Nhi hít sâu một hơi, giọng nói yếu ớt nhưng lại lạnh băng.
Máu của nàng ta có thể thu hút rắn độc.
Thị nữ sửng sốt: "Linh Nhi, mau đuổi đám rắn này đi đi!"
"Đuổi đi? Đuổi đi rồi cô cô lại lấy mạng Linh Nhi sao?" Linh Nhi khẽ cười, toàn thân mềm xuống. Nàng ta không thể không thừa nhận hiệu quả thuốc mỡ của Thục phi đúng là kỳ lạ, hiện tại ngay cả tay chân nàng ta cũng không khống chế được cứ như trúng thuốc tê, thậm chí cánh tay bị thương cũng không hề có cảm giác đau đớn.
"Không, không đâu, ngươi thả ta đi..." Thị nữ theo bản năng nuốt nước bọt.
Nhưng Linh Nhi sớm đã tới cực hạn, ý thức dần mơ hồ, trước đó, nàng ta cố gắng nở nụ cười: "Cô cô, ta tin được ngươi sao? Đây đều là rắn độc... Hay là trước khi bị độc chết ngươi giết ta đi... Trên đường xuống hoàng tuyền ta cũng có cô cô làm bạn, nhưng... Nhưng nếu ngươi không giết được ta... Vậy thì một mình ngươi lên đường đi!"
Thuốc mỡ này chỉ khiến nàng ta mất sức, không hề lấy mạng nàng ta.
Mà đám rắn này do nàng ta dụ đến, tuyệt đối không làm nàng ta bị thương!
Hít sâu một hơi, Linh Nhi cuối cùng cũng yên tâm ngất đi.
Trong căn phòng hắc ám, thị nữ cô cô cũng ngã xuống, nọc độc của rắn sớm đã khiến nàng ta tê rần, chỉ kêu được vài tiếng liền không còn động tĩnh, chết ngay tại chỗ.
Trong phòng vẫn tối om, mùi máu tươi càng có vẻ quỷ dị, số rắn đó không biết đã chạy đi từ khi nào, cũng không biết là khi nào trong đêm tối đột nhiên có người mở cửa, bậc lửa, dưới ánh lửa mỏng manh có thể thấy một cung nữ đã tắt thở và một nữ tử nằm bò trên bàn.
Mà người tới vóc dáng cao lớn, toàn thân hắc y, chỉ chừa hai đôi mắt ra ngoài. Người đó quan sát nhanh trong phòng, đi đến cạnh Linh Nhi, bế Linh Nhi khoác lên vai, sau đó biến mất.
...
Đêm nay dường như đã xảy ra rất nhiều chuyện, không ai biết trong hoàng cung, mạch nước ngầm bên dưới đã bị kích động khiến người ta không kịp phòng bị.
Ở Liễu Oanh Điện, rất nhiều người cả đêm không ngủ, vừa tới hừng đông, mọi việc mới ổn trở lại, nhưng Hạ Hầu Âm vẫn hôn mê. Từ sáng sớm, hai người Hạ Hầu Nghi và Hạ Hầu Ngự Thiển đã quỳ ngoài Thừa Huy Điện cầu xin hoàng đế truyền thái y xem bệnh cho Hạ Hầu Âm.
Nhưng không ngờ đêm qua Tĩnh Phong Đế không hề ở Thừa Huy Điện.
Chuyện Hạ Hầu Nghi và Hạ Hầu Ngự Thiển quỳ gối bên ngoài truyền tới tai Thục phi vừa xuống giường, bà ta đắc ý cười, hỏi cung nữ từ Vĩnh An Cung tới Thừa Huy Điện hầu hạ mình: "Hạ Hầu Âm kia sao rồi?"
"Hồi nương nương, đêm qua Dung phi nương nương không giữ được thai nhi, nếu không nhờ Văn cô cô bên cạnh, sợ là ngay cả mạng cũng không giữ nổi!" Cung nữ hả giận nói. Dung phi trước giờ ỷ vào việc Hoàng Thượng sủng ái mà kiêu căng làm bậy, tối qua thậm chí liên lụy Thục phi cũng bị thương, chẳng phải rất đáng giận sao?
"Thế à? Xem ra Dung phi kia mạng lớn thất đấy!"
Có điều qua chuyện tối qua, không còn Thượng Phương bảo kiếm trong bụng cho dù Hạ Hầu Âm giữ được mạng thì với tội danh ám sát hoàng đế, kết cục của nàng ta e rằng chỉ có thảm hơn!
Hiện tại, Thục phi coi như cởi bỏ tảng đá nặng trong lòng, chỉ cần Linh Nhi chết, mọi việc xem như xong xuôi.
"Người đâu?" Thục phi nhìn xung quanh lại không thấy thị nữ của mình, không khỏi nhíu mày.
Cung nữ vội đáp: "Hồi nương nương, từ sáng tới giờ nô tỳ không thấy cô cô đâu, bình thường, giờ này cô cô nên tới trang điểm cho nương nương rồi!"
Đúng lúc này, một lão ma ma vội vàng tới, đó là cung nữ chưởng sự của Hoán Y Cục. Vừa thấy Thục phi, bà ta quỳ xuống: "Nô tỳ... Nô tỳ tham kiến Thục phi nương nương."
Thục phi không vui: "Hôm nay bổn cung rất mệt, dù là chuyện gì bổn cung cũng không muốn nhọc lòng."
"Nương nương... Nhưng... Nhưng đây là chuyện lớn... Nô tỳ..." Cung nữ chưởng sự hoang mang.
"Chuyện lớn gì? Không thấy nương nương bị thương hả?" Cung nữ bên cạnh quát.
"Nhưng nương nương, hôm qua ở Hoán Y Cục, trong phòng của Linh Nhi phát hiện một thi thể..."
Thục phi híp mắt. Linh Nhi chết rồi sao?
"Trong cung có cung nữ chết là chuyện bình thường, huống chi là cung nữ Hoán Y Cục... Chết thì cũng chết rồi, kéo ra ngoài ném đi, việc xui xẻo này xử lý yên ắng một chút." Thục phi nhàn nhạt nói.
"Nhưng... Nhưng người chết là cô cô bên cạnh Thục phi nương nương..." Chưởng sự nơm nớp lo sợ nói. Mạng của cung nữ Hoán Y Cục không đáng tiền, nhưng người chết...
Thục phi ngẩn ra, đầu óc trống rỗng: "Ngươi nói cái gì?"
Cô cô bên cạnh bà ta?
Sao lại chết? Người chết nên là Linh Nhi mới đúng, không phải sao?
"Nương nương... Là cô cô bên cạnh người... Không biết vì sao nàng ấy lại chết trong phòng Linh Nhi, khắp người đều là máu, nô tỳ cho người kiểm tra, hình như là bị rắn độc cắn, trong phòng còn có ngọc bội trang sức..." Ma ma chưởng sự cẩn thận bẩm báo.
Toàn thân Thục phi mềm nhũn. Ngọc bội trang sức? Đó là đồ giá họa cho Linh Nhi, sao lại...
"Linh Nhi đâu?" Thục phi nắm chặt tay thành quyền, lo lắng hỏi.
"Linh Nhi... Nô tỳ đã phái người tìm Linh Nhi nhưng vẫn chưa có tin tức." Ma ma chưởng sự đáp.
Không tìm thấy Linh Nhi?
Sao có thể?
Linh Nhi mới vào cung, không quen thuộc nhiều nơi, nàng ta có thể trốn đi đâu?
"Tra, nhất định phải tra rõ, bắt Linh Nhi kia về cho bổn cung!" Thục phi cắn răng, trong đầu chỉ có một ý niệm, nếu để Linh Nhi lưu lạc bên ngoài, vậy bí mật của bà ta chẳng nào chẳng khác nào không được đảm bảo, nếu bị người khác tìm được Linh Nhi trước một bước, vậy...
Nghĩ đến hậu quả, sắc mặt Thục phi trắng bệch.
Ma ma quản sự đang muốn lĩnh mệnh lui xuống, Thục phi đột nhiên lạnh giọng: "Đợi đã... Không được để lộ ra ngoài, không thể tra... Không, không thể khua chiêng gióng trống..."
Thị nữ của bà ta chết trong phòng một cung nữ của Hoán Y Cục vốn đã rất kỳ quặc, truyền ra ngoài, nếu để người có lòng biết, lại biết bà ta đang điều tra Linh Nhi, mọi việc chỉ sợ sẽ bại lộ sớm hơn!
Danh Sách Chương: