Phản ứng của Bách Lý Khiên khiến Ngọc Hoàng Hậu giật mình, nhìn ánh mắt lập lòe của gã, bà ta nhận ra được vấn đề: "Thái Tử phủ của ngươi chắc sẽ không thật sự có đào phạm đấy chứ?"
"Mẫu hậu, nhi thần hồ đồ, nhi thần cho rằng đưa Vô Song tới Thận Hình Tư trễ một ngày sẽ không có vấn đề gì..." Bách Lý Khiên nghĩ tới lời Thượng Quan Liên vừa nói, Ngự Lâm Quân mang theo chỉ dụ của Hoàng Thượng, điều này có ý nghĩa gì?
Chỉ mới một đêm, Hoàng Thượng đã phát hiện rồi sao?
Không, sao có thể?
Trong việc này nhất định có vấn đề, liên hệ tới sự việc khi nãy, đầu óc Bách Lý Khiên dần rõ ràng.
"Ngươi nói đi, rốt cuộc là chuyện thế nào!" Ngọc Hoàng Hậu lạnh lung nói, trong lòng tuy đã có suy đoán, nhưng bà ta muốn nghe chính miệng Khiên Nhi nói cho rõ ràng!
"Mẫu hậu, sự việc tối qua vốn là kế hoạch của Vô Song, muội ấy đồng ý giúp con có được An Cửu, nhưng muội ấy có một yêu cầu, đó là vào Thận Hình Tư trễ một ngày, muội ấy chắc là muốn nhìn xem An Cửu trở thành người của nhi thần mới có thể an tâm, dù sao tất cả của muội ấy đều bị An Cửu hủy hoại, muội ấy không cam lòng..." Bách Lý Khiên kể lại tất cả, gã càng nói, sắc mặt Bách Lý Khiên càng âm trầm.
"Điên rồi, Vô Song kia thật sự điên rồi, nơi như Thận Hình Tư há có thể nói vào trễ một ngày là được? Ngươi cũng hồ đồ theo hả? Tối qua sao không nói việc này với bổn cung? Bây giờ hay rồi... Sợ rằng Hoàng Thượng đã biết việc này, đường đường là phủ Thái Tử của ngươi, nếu thật sự tìm ra đào phạm, ngươi cho rằng kẻ làm Thái Tử như ngươi có thể thoát khỏi chuyện này sao? Đầu óc ngươi rốt cuộc bị sao vậy? Khi trước ngươi không phải người không biết nặng nhẹ, hừ, đúng là bị An Cửu mê hoặc tới đầu óc choáng váng!" Ngọc Hoàng Hậu nổi trận lôi đình, nhìn Bách Lý Khiên trước mặt, hận không thể cho gã thêm một cái tát.
Nhưng nhìn sắc mặt Bách Lý Khiên lúc này, Ngọc Hoàng Hậu lại nhịn xuống, nhi tử này của bà trước nay mọi việc đều thuận lợi, nhưng cố tình chỉ vì An Cửu, đầu tiên là từ hôn, sau đó bị đả kích và thất bại như thế... An Cửu kia thật sự là khắc tinh của gã!
Nhất thời, Ngọc Hoàng Hậu đổ mọi sự phẫn nộ lên người An Cửu, bà nhìn Bách Lý Khiên: "Ngươi bình tĩnh lại cho bổn cung, trước mắt Ngự Lâm Quân còn chưa tìm thấy Vô Song, tất cả đều có thể thay đổi, chúng ta nhất định phải đưa Vô Song rời khỏi phủ Thái Tử trước khi bị Ngự Lâm Quân tìm thấy, chỉ cần ra khỏi phủ Thái Tử, cho dù Ngọc Vô Song bị tìm thấy ở đâu, ngươi cứ một mực khẳng định Vô Song trốn đi, việc này không hề liên quan tới ngươi."
Lúc này, bà ta không thể quản đứa cháu kia nữa, cho dù lúc trước có bao nhiêu yêu thương, tất cả đều vì bà ta thấy được giá trị của ả, nếu lợi dụng tốt hôn sự của ả, nhất định có thể trở thành trợ lực cho Khiên Nhi, nhưng hiện tại xem ra... Một thiên kim tiểu thư mất hết thanh danh, sao có thể xứng với thế tử Bắc Vương phủ?
Chỉ sợ cho dù là nhà bình thường cũng sẽ ghét bỏ, hiện tại, bà ta phải vứt bỏ triệt để, quả quyết không để sự việc của Vô Song liên lụy tới Khiên Nhi!
"Đúng vậy, phải đuổi Vô Song đi." Bách Lý Khiên hít sâu một hơi, hoảng loạn trong đáy mắt dần biến mất, thay vào đó là vẻ hung ác nham hiểm và thanh minh ngày xưa. Sự việc tại sao lại có cục diện này, lòng gã đã có đáp án.
Sao lại có chuyện trùng hợp Hoàng Thượng phát hiện Vô Song mất tích, người vốn nên là An Cửu lại biến thành Bắc Nhu? Thật sự trùng hợp sao?
Bách Lý Khiên gã không tin!
Lúc nói chuyện, Bách Lý Khiên đã tới cửa, Ngọc Hoàng Hậu cũng lập tức đi theo, có một số việc, bà ta cần đích thân xử lý!
Đoàn người mới tới cửa, liền thấy Nguyên Phi đi tới, Ngọc Hoàng Hậu nhíu mày, bà ấy không phải đã đi rồi sao? Sao lại...
"Hoàng Hậu nương nương, người xem thần thiếp vừa ra khỏi cửa, còn chưa kịp lên kiệu đã thấy Ngự Lâm Quân vào phủ Thái Tử, nói là lục soát đào phạm gì đó, thần thiếp thắc mắc trong phủ Thái Tử này có thể có đào phạm gì, nghĩ đến Hoàng Hậu còn ở đây, thần thiếp lo có nô tài bất cẩn va chạm Hoàng Hậu nương nương, cho nên lập tức quay lại. Hoàng Hậu nương nương, người không sao chứ?" Nguyên Phi quan tâm hỏi thăm, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ hưng phấn.
Hôm nay phủ Thái Tử này đúng là náo nhiệt, trò hay vừa rồi, bà xem đúng là đã ghiền!
Ngọc Hoàng Hậu nhíu mày: "Không có gì, muội hồi cung trước đi."
Nguyên Phi này nào lo có người va chạm bà ta, ả là xem diễn chưa đủ, còn muốn xem tiếp!
Ngọc Hoàng Hậu không khỏi chán nản, bà ta hối hận rồi, vốn tưởng rằng người ở trong phòng Khiên Nhi sẽ là An Cửu, cho nên, bà ta gọi Nhàn Phi tới, bởi vì hôm qua thời điểm Khiên Nhi viết thư từ hôn, Nhàn Phi cũng có mặt, bà ấy chứng thực quan hệ giữa An Cửu và Khiên Nhi là chuyện không thể tốt hơn, mà Nguyên Phi... Con người Nguyên Phi xưa nay lắm mồm, chuyện gì một khi để bà ấy biết, chẳng khác nào cả hoàng cung đều biết đến.
Hiện tại xem ra, hôm nay để bọn họ tới, sợ là tự cầm cục đá đập chân mình.
Nhìn ánh mắt mong chờ của Nguyên Phi, Ngọc Hoàng Hậu càng khó thở, nhưng nghĩ đến Ngự Lâm Quân đã vào phủ Thái Tử, Ngọc Hoàng Hậu nhíu mày, bà ta không rảnh để ý tới Nguyên Phi này, hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là nhanh chóng đuổi Vô Song đi.
Ngọc Hoàng Hậu liếc nhìn Nguyên Phi, theo Bách Lý Khiên đi về phía trước.
Nguyên Phi hành lễ, nhìn bóng dáng hai người vội vàng rời đi, cười lạnh.
Không có chuyện gì? Hừ, quỷ mới tin! Đào phạm sao? Bà ta phải xem đào phạm kia rốt cuộc là ai, càng không thể bỏ lỡ cơ hội xem trò hay của phủ Thái Tử, không phải à?
Nghĩ vậy, Nguyên Phi cẩn thận đi theo.
Phủ Thái Tử, dưới chỉ dụ của Hoàng Thượng, đối mặt với Ngự Lâm Quân, bọn họ làm sao chống cự?
Ngự Lâm Quân lục soát xung quanh chủ viện của Thái Tử trước, Ngọc Hoàng Hậu và Bách Lý Khiên quả nhiên tới căn phòng sắp xếp cho Ngọc Vô Song trước, cửa thậm chí cũng không gõ, cứ thế xông vào.
"Vô Song, đi mau..." Bách Lý Khiên vội vàng vào trong, nhưng vừa vào phòng, chứng kiến tất cả, gã lập tức sững sờ.
Đây là cảnh tượng thế nào? Trong phòng, y phục rơi hỗn loạn dưới đất, có nam có nữ, ánh mắt hướng lên trên dừng ở trên giường, đôi nam nữ kia... Bách Lý Khiên bị cảnh trước mắt dọa sợ, thậm chí theo bản năng lui về sao một bước.
"Sao lại như vậy?" Bách Lý Khiên lẩm bẩm, lúc này mới nhận ra bầu không khí không bình thường tràn ngập khắp phòng.
Nữ tử kia, cả người chật vật, không gì che đậy nằm liệt trên giường, chỉ nhìn một cái, Bách Lý Khiên liền nhận ra, người nọ không phải Ngọc Vô Song thì còn là ai?
Chỉ là, sao lại như vậy? Mà nam nhân kia... Bách Lý Khiên nhìn nam nhân vẫn còn ngủ say, con ngươi hung ác thâm trầm càng đáng sợ. Bắc Mục? Thế mà là Bắc Mục!
Cùng một đêm, hai người Bắc Nhu và Bắc Mục đều xuất hiện ở phủ Thái Tử, hơn nữa còn cùng phương thức này, điều đó có nghĩa là gì?
Một suy nghĩ lóe qua đầu Bách Lý Khiên, nhưng ngay lập tức biến mất khiến gã không thể bắt lấy.
"Khiên Nhi, Vô Song đâu? A..." Ngọc Hoàng Hậu đi vào, thấy cảnh tượng như vậy cũng không nhịn được mà hét lên, đợi thấy rõ một mà trước mắt, khuôn mặt nghẹn khuất đến trắng bệch, cả người giận đến run rẩy.
"Ưm..."
Có lẽ vì tiếng kêu của Ngọc Hoàng Hậu, Ngọc Vô Song bừng tỉnh, Bắc Mục cũng nhíu mày, dường như có dấu hiệu tỉnh lại.
Ngọc Vô Song cau mày, dần dần thanh tỉnh, cảm thấy cơ thể khác thường, ả theo bản năng nhớ tới món đồ hắc y nhân kia rót vào miệng mình trước khi mất đi ý thức.
"Bí dược hoàng cung, thứ có thể khiến người ta động tình..."
Giọng nói kia như quỷ mị hiện lên trong đầu Ngọc Vô Song, ngay lập tức, Ngọc Vô Song tỉnh táo lại, mở mắt ra, trước tiên là kiểm tra thân thể mình, nhưng còn chưa làm gì cả đã thấy nam nhân bên cạnh mở mắt nhìn mình.
Trong chớp mắt, hai người đều sửng sốt, ngay sau đó, cả hai tách nhau ra, tiếng kêu vang vọng khắp phòng, thậm chí truyền ra ngoài cửa.
"Ngươi..." Ngọc Vô Song nhìn người này, Bắc Mục, nàng biết hắn là Bắc Mục, Nhị công tử của Bắc Vương phủ, chỉ là...
"Ngươi..." Bắc Mục cau mày, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.
Nhưng hai người căn bản không kịp tìm hiểu nhiều, giọng của Ngọc Hoàng Hậu truyền tới khiến bọn họ chấn động.
"Hỗn trướng, các ngươi... Còn ra thể thống gì hả..." Ngay cả giọng của Ngọc Hoàng Hậu cũng run rẩy, đầu tiên là Khiên Nhi, hiện tại là Vô Song, bà ta biết, việc này không đơn giản như vậy.
"Cô... Cô cô..."
Hai người nhìn thấy Ngọc Hoàng Hậu, Ngọc Vô Song theo bản năng kéo chăn che lấy cơ thể, Bắc Mục cũng nhanh chóng mặc xiêm y vào.
"Cô cô..." Ngọc Vô Song quỳ gối trên giường, "Cô cô, người phải làm chủ cho Vô Song, là An Cửu, nhất định là An Cửu, tối qua nàng ta phái người đánh con hôn mê, còn..."
Ngọc Vô Song nhìn Bắc Mục, hận đến nghiến răng nghiến lợi, hay cho một An Cửu, nàng ta trả thù ả như vậy sao?
Lọ bí dược kia... Nam nhân trước mặt này... Nhớ tới từng màn tối qua, Ngọc Vô Song nắm chặt hai tay thành đấm: "Đều là An Cửu... Nàng hại con, nàng hủy hoại trong sạch của con, nàng..."
"Đủ rồi!" Ngọc Hoàng Hậu cắt ngang, ánh mắt phẫn nộ không thua gì Ngọc Vô Song.
Bà ta còn không rõ con người Ngọc Vô Song sao?
Cho dù là An Cửu thì thế nào?
Làm chủ? Bà tuy là Hoàng Hậu, làm chủ cũng cần chứng cứ, không phải à? Huống hồ, Ngọc Vô Song này còn là kẻ mang tội trên người!
Bà ta không ngốc, nghi hoặc vừa rồi hiện tại đều rõ ràng, khẳng định là Ngọc Vô Song ra chủ ý cho Khiên Nhi, muốn bắt An Cửu tới, có điều... Kế hoạch thất bại, lại bị An Cửu phản pháo, hừ, nếu không phải Ngọc Vô Song, hôm nay sao Khiên Nhi lại làm ra chuyện đó với Bắc Nhu?
Còn khiến không ít kẻ nhìn thấy cười chê!
"Cô cô..." Ngọc Vô Song nhìn sắc mặt Ngọc Hoàng Hậu, không khỏi lo lắng, thái độ của cô cô hôm nay hình như không đúng lắm, nhưng... Ngọc Vô Song nhìn tình hình bốn phía, lòng càng cảm thấy khuất nhục và phẫn nộ, "Cô cô, người biết đây không phải lỗi của con mà..."
Là An Cửu hại ả, ả mới rơi vào kết cục như vậy, mới phải... Nhìn Bắc Mục, Ngọc Vô Song hận không thể giết người này.
"Ngươi vốn nên ở Thận Hình Tư, hiện tại xuất hiện ở phủ Thái Tử chính là lỗi của ngươi!" Ngọc Hoàng Hậu lạnh lùng nói, ánh mắt không còn chút tình cảm của cô cháu ngày xưa, "Ngươi có biết Hoàng Thượng đã phát hiện ngươi không ở Thận Hình Tư rồi không? Hiện tại ngươi đã trở thành đào phạm, Ngự Lâm Quân cũng đang ở phủ Thái Tử tìm ngươi, nếu ngươi bị tìm ra, liên lụy Thái Tử, ngươi gánh vác nổi không hả?"
Đào phạm? Ngọc Vô Song rét run.
Trong sạch của ả bị hủy, lúc này cô cô không phải nên truy cứu An Cửu, làm chủ cho ả sao?
Nhưng... Liên lụy Thái Tử?
Ngọc Vô Song nhìn gương mặt lạnh lẽo của Ngọc Hoàng Hậu, đây là điều trước nay ả chưa từng thấy, ngày trước cô cô sủng ái ả vô cùng, thậm chí ngay cả Sùng Ninh công chúa cũng không sánh kịp, nhưng hiện tại, trong lòng bà ấy thế mà chỉ có Thái Tử?
"Còn ngây ra đó làm gì? Không mau rời khỏi phủ Thái Tử?" Ngọc Hoàng Hậu cao giọng, lại nhìn Thượng Quan Liên đi cùng, lạnh lùng nói, "Thượng Quan trắc phi, còn không mau đuổi ả ra khỏi phủ Thái Tử cho bổn cung?"
Thượng Quan Liên sửng sốt, nhìn Ngọc Hoàng Hậu, lại nhìn Ngọc Vô Song, Ngọc Vô Song lúc này áo rách quần manh, bộ dáng chật vật, đuổi ra ngoài như vậy, ai nhìn cũng biết ả đã gặp chuyện gì!
Mẫu hậu không mảy may tới mặt mũi của Ngọc Vô Song sao?
"Còn đứng đó? Ngươi cũng muốn nhìn ả liên lụy Thái Tử à?" Thấy Thượng Quan Liên không có hành động, Ngọc Hoàng Hậu lần nữa thúc giục.
"Vâng, mẫu hậu." Thượng Quan Liên hành lễ, lập tức nhận lệnh, đi tới trước mặt Ngọc Vô Song, "Vô Song tiểu thư, mời đi."
Ngọc Vô Song sớm đã bị Ngọc Hoàng Hậu lãnh khốc vô tình đả kích đến sửng sờ, đuổi ra khỏi phủ Thái Tử? A, cô cô hôm nay vô tình như thế sao?
"A... Ha ha, cô cô... Không, Ngọc Hoàng Hậu..." Ngọc Vô Song đột nhiên phá lên cười, gương mặt mỹ lệ minh diễm trở nên điên cuồng, "Người đúng là thức thời! Ta rơi vào kết cục này, ngay cả người cũng... Ngay cả người cũng muốn đạp ta một chân sao?"
Ngọc Hoàng Hậu giật mình, đáy mắt xẹt qua một tia không vui, nhưng rất nhanh đã hạ quyết tâm: "Thôi, Khiên Nhi, con tự làm đi!"
Thượng Quan Liên dù sao cũng chỉ là phụ nhân, sợ rằng không thắng nổi Ngọc Vô Song không ngừng giãy giụa, nghe động tĩnh ngoài cửa ngày càng gần, Ngọc Hoàng Hậu càng gấp gáp, bà ta bắt buộc phải nhanh chóng đuổi Ngọc Vô Song ra khỏi phủ Thái Tử, bằng không, nếu thật sự bị tìm thấy, sự việc càng khó giải quyết.
Bách Lý Khiên đương nhiên hiểu điều Ngọc Hoàng Hậu cố kỵ, việc tối qua bắt sai người đã khiến gã nghẹn khuất, hiện tại tất cả đều giận chó đánh meo lên Ngọc vô Song. Nhìn Ngọc Vô Song, gã lạnh lùng tiến lên.
Thấy Bách Lý Khiên tới gần, Ngọc Vô Song hiểu ý đồ của gã, theo bản năng muốn giãy giụa, nhưng hôm qua quá điên cuồng khiến thân thể ả sớm đã không còn sức lực, Bách Lý Khiên kề đao lên cổ Ngọc Vô Song, nháy mắt tiếp theo, cả người ả bị cái chăn bọc lấy, dần dần mất đi ý thức.
Khi Ngọc Vô Song tỉnh lại đã là ở một cái hẻm nhỏ hẻo lánh, còn chưa mở mắt, rất nhiều chuyện xảy ra không ngừng hiện lên trong đầu.
An Cửu nổi bật trong bữa tiệc trung thu, vạch trần bí mật của ả... Khuất nhục đêm qua... Còn bị Hoàng Hậu vứt bỏ... Từng màn từng màn xuất hiện trong đầu, dù thế nào cũng vứt đi không được, liên tục tra tấn ả đến điên cuồng.
Ngọc Vô Song cắn răng, cảm nhận cơ thể được bọc dưới tấm chăn này không manh áo che thân. Đây là đâu? Hoàng Hậu thật sự ném ả ra khỏi phủ Thái Tử sao?
"A... Ha ha..." Ngọc Vô Song bật cười châm chọc, hiện tại Ngọc Vô Song ả thế mà lại thành kẻ bị bỏ rơi, rơi vào kết cục này!
Trước hôm qua, ả còn là đệ nhất mỹ nhân Đông Sở Quốc cao cao tại thượng, phong cảnh vô hạn, ai ai cũng hâm mộ, nhưng hôm nay... Tất cả đều thay đổi, điều này do ai tạo thành?
Ánh mắt Ngọc Vô Song tràn ngập sự tàn nhẫn.
"An Cửu... Đều tại An Cửu..." Ngọc Vô Song lẩm bẩm, nhắc tới hai chữ An Cửu, ả nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé nát nàng. Hiện tại rơi vào tình cảnh này nên là An Cửu, không phải sao?
"Vô Song tiểu thư hình như rất nhớ thương ta."
Đột nhiên, một giọng nói truyền tới khiến Ngọc Vô Song đang chìm trong thù hận ngẩn ra, theo bản năng ngước mắt nhìn về phía phát ra giọng nói đó, đợi nhìn thấy người tới, gương mặt càng nghẹn đến đỏ bừng.
Nữ tử áo lam váy trắng mỉm cười nhẹ nhàng đi tới không phải An Cửu thì còn là ai?
Phía sau nàng, ngoại trừ nha hoàn Hồng Linh hay theo bên cạnh, còn có một nam tử cao lớn khác, Ngọc Vô Song nhìn đôi mắt kia, sửng sốt, lập tức nhận ra hắn chính là hắc y nhân tối hôm qua!
Hắn... Quả nhiên là người của An Cửu!
Bên cạnh An Cửu từ khi nào lại có nhiều người như vậy?
Còn đang suy tư, An Cửu đã tới trước mặt Ngọc Vô Song, đánh giá ả một lần, ánh mắt vẫn lạnh lẽo: "Hoàng Hậu và Thái Tử đúng là không tệ, ném ngươi ra khỏi phủ Thái Tử còn không quên tặng ngươi một cái chăn, bằng không ngọc thể của Vô Song tiểu thư... A, ta nhầm, thân thể tàn hoa bại liễu nào nhận nỗi một chữ 'ngọc'?"
"An Cửu..." An Cửu nghiến răng, giơ tay muốn xé rách nụ cười trên mặt An Cửu, nhưng vừa có hành động, Nam Minh liền bắn một cục đá vào cổ tay ả, khiến ả đau đến kêu thành tiếng, "Ngươi tới để chê cười ta?"
"Đúng vậy, ta đương nhiên đến để chê cười ngươi, tối qua ngươi không màng nguy hiểm bị phát hiện cũng muốn vào phủ Thái Tử, còn không phải muốn hôm nay chê cười ta, nhục nhã ta sao?" An Cửu cười lạnh, nhìn dáng vẻ phẫn hận không cam lòng của Ngọc Vô Song, lòng vô cùng thống khoái, "An Cửu ta xưa nay là người lễ nghĩa chu đáo, sao có thể không đáp lễ Vô Song tiểu thư ngươi?"
An Cửu khẽ cười: "Sao hả? Muốn giết ta? Trải qua nhiều chuyện như vậy, ngươi còn chưa nhìn rõ à? Cung yến trung thu, ngươi muốn ta thân bại danh liệt, chỉ tiếc nước cờ này của ta quá kém, không những không hạ nhục được ta, ngược lại còn khiến những thứ dơ bẩn của ngươi bị bại lộ, nhưng ngươi không cam lòng, còn tính kế ác độc, muốn mưu hại ta, ngươi cho rằng Thái Tử chiếm được thân thể ta là có thể khóa được con người ta sao?"
Ngọc Vô Song chấn động: "Nếu ngươi đã có tiếp xúc da thịt với Thái Tử, đương nhiên sẽ trở thành người của ngài ấy!"
"Vậy con người? Người tối qua ngươi ngủ cùng, ngươi nguyện ý gả cho hắn?"
Ngọc Vô Song lập tức nghĩ tới Bắc Mục, cùng là nhi tử Bắc Vương phủ, nhưng so với Bắc Sách, Bắc Mục lại kém hơn nhiều, Ngọc Vô Song ả trước nay thậm chí không thèm nhìn hắn một cái, nghĩ tới tối qua... Ngọc Vô Song liền cảm thấy chán ghét.
Nhìn phản ứng của ả, An Cửu tiếp tục: "Ngươi muốn gả cho Bắc Sách sao? Nhưng nếu y biết bộ dáng của ngươi lúc này..."
"Không, An Cửu..." Ngọc Vô Song phòng bị, "Ngươi đừng hòng có tâm tư ác độc gì!"
An Cửu muốn làm gì? Muốn Bắc Sách nhìn thấy bộ dáng chật vật này sao?
Không, không thể, nghĩ tới Bắc Sách, nam tử cử thế vô song, phong hoa vô hạn kia, chỉ có Ngọc Vô Song ả xứng đôi với y, chỉ là hiện tại, cả người ả dính đầy dơ bẩn, tuy chỉ nghĩ, ả cũng cảm thấy khuất nhục.
Ả không muốn nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Bắc Sách, không muốn!
"Tâm tư ác độc? Nhắc đến ác độc, ta nào sánh bằng Ngọc tiểu thư ngươi?" An Cửu hừ lạnh một tiếng, "Thiếu chút nữa người lúc này chật vật như ngươi chính là An Cửu ta, không phải sao?"
"Tại sao? An Cửu, tại sao ngươi lại may mắn như vậy? Nên là ngươi... Nên là ngươi!" Ngọc Vô Song kích động.
Nên là nàng?
"May mắn? An Cửu ta chẳng qua không dễ bị bắt nạt mà thôi." An Cửu khinh thường nhìn Ngọc Vô Song, Ngọc Vô Song tiểu thư này đúng là tự cao tự đại, chẳng lẽ ả tính kế, người khác chỉ có thể nhận lấy sao?
Hừ, có lẽ Ngọc Vô Song tiểu thư cao cao tại thượng trước kia là như thế, chỉ là, ả lại gặp phải An Cửu nàng!
An Cửu nàng không phải người dễ bắt nạt, kẻ khác nén giận, nhưng An Cửu nàng không phải vậy!
"Ngọc Vô Song, ác giả ác báo, nếu tối qua ngươi ngoan ngoãn vào Thận Hình Tư, sau đó đã không có chuyện gì không phải sao? Ngươi nhìn ngươi xem... Tự biến bản thân thành dáng vẻ này, đúng là đáng tiếc, tư vị ngã từ trên mây xuống như thế nào?" An Cửu nhướng mày, thưởng thức nét mặt Ngọc Vô Song, "Sau hôm qua người đời sẽ biết, đệ nhất mỹ nhân cao cao tại thượng tài hoa xuất chúng chẳng qua là tiểu nhân dối trả lừa đời lấy tiếng, bề ngoài có vỏ bọc mỹ nhân, thực chất là kẻ tâm địa rắn rết, nhưng sau hôm nay thì sao? Bọn họ sẽ biết thêm điều gì?"
"Ngươi..." Ngọc Vô Song nghiến răng, đột nhiên, ả dường như ý thức được gì đó, hít sâu một hơi, tức giận trên mặt dẫn tiêu tán, "Chẳng qua là thân bại danh liệt mà thôi, có gì đáng sợ? An Cửu, ngươi đừng vội dọa ta, ngươi đừng hòng thấy ta bị chê cười, càng đừng hòng thấy ta bị nhục nhã."
Ngọc Vô Song cười lạnh, hất cao cằm, biết được ý đồ của An Cửu, ả vì sao phải thỏa mãn nàng?
Chỉ cần không chiếm được lạc thú nhục nhã ả, nàng sẽ bỏ đi, không phải sao?
Nhưng ả vẫn suy nghĩ quá đơn giản!
An Cửu khẽ cười: "Vậy sao? Ngươi thật sự không sợ thân bại danh liệt?
"Không sợ." Ngọc Vô Song trả lời, giọng điệu vô cùng kiên định.
"Hay, hay lắm, nếu ngươi thật sự không sợ, ta đây rất bội phục, có điều... Có một tin tức quên nói ngươi biết..." Nhìn vẻ mặt cố gắng trấn định của Ngọc Vô Song, An Cửu mỉm cười, gằn từng chữ, "Vừa rồi tuy Bách Lý Khiên đã ném ngươi ra khỏi phủ Thái Tử, nhưng dù sao ngươi vẫn là đào phạm, Ngự Lâm Quân không tìm được đào phạm, sao có thể báo cáo kết quả với Hoàng Thượng? Không tìm thấy trong phủ Thái Tử, bọn họ có thể tìm khắp kinh thành, đào phạm của Thận Hình Tư, cho dù đào ba thước đất, những Ngự Lâm Quân đó cũng phải tìm ra đào phạm, có điều... Cho dù là tìm, bọn họ cũng sẽ không để ngươi chờ lâu, bởi vì... Khi ta tới đây, đã có người báo tin với Ngự Lâm Quân, ta nghĩ, hiện tại bọn họ đã biết chuyện ngươi bị vứt bỏ, vội vàng đi về hướng này!"
"An Cửu, ngươi... Ngươi phái người báo tin?" Ngọc Vô Song trừng mắt nhìn An Cửu.
"Sao có thể? Có điều ngươi cũng không ngốc, nếu đã không ngốc, vậy chắc ngươi cũng biết, từ hẻm Liễu Phương này tới Chu Tước Môn phải đi qua mấy con phố náo nhiệt phồn hoa nhất kinh thành, canh giờ này, trên đường đông đúc ồ ạt, bộ dáng người này của ngươi... A..." An Cửu đột nhiên dừng lại, nhìn dáng vẻ kinh hoảng thất thố của Ngọc Vô Song liền biết, có những chuyện không cần nàng nói hết cũng đã đạt được mục đích.
Nghe An Cửu nói, Ngọc Vô Song sớm đã không còn tâm tư ghen ghét nàng, đầu óc trống rỗng, đúng vậy, hẻm Liễu Phương cách phủ Thái Tử không xa, mà từ phủ Thái Tử đến Chu Tước Môn... Nghĩ đến bộ dáng chật vật của mình lúc này, ánh mắt Ngọc Vô Song lập lòe, ả nên làm gì đây?
Nếu bị Ngự Lâm Quân bắt được, sợ rằng còn chưa tới Chu Tước Môn, mọi người trong kinh thành này sẽ biết tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Vậy trong sạch và danh tiết của Ngọc Vô Song ả... Hủy hoại, tất cả sẽ bị hủy hoại!
Ngọc Vô Song sợ hãi, lòng cũng theo đó luống cuống, ả nên làm gì đây?
Ả có thể tưởng tượng được chuyện này một khi truyền ra ngoài sẽ có hậu quả gì, sau này ba chữ Ngọc Vô Song sợ là sẽ dính với dơ bẩn bất kham và tàn hoa bại liễu!
Mà tin tức này, chắc chắn sẽ truyền tới tai Bắc Sách.
Càng nghĩ, Ngọc Vô Song càng bất an, đây không phải kết quả ả muốn thấy, nhưng ả nên làm gì để ngăn cản tất cả xảy ra đây?
An Cửu... Đúng, An Cửu, Ngọc Vô Song nhìn An Cửu, cất đi hận ý vừa rồi, hoảng loạn quỳ trên mặt đất.
"A, Ngọc tiểu thư, ngươi làm gì vậy? Ngươi hành đại lễ như vậy, ta làm sao nhận nỗi?" An Cửu tỏ vẻ kinh ngạc.
Vẻ trào phúng của An Cửu như nhát dao đâm vào tim Ngọc Vô Song, ả vô cùng khó chịu, nhưng lúc này, ả chỉ có thể nhẫn nhịn: "An Cửu, ta cầu xin ngươi, cầu xin ngươi cứu ta!"
"Cứu ngươi? Ta nào có bản lĩnh đó? Ngươi là đào phạm đấy!" An Cửu lạnh lùng nói, cứu ả? Nàng điên mới cứu ả, Ngọc Vô Song tâm tư rắn rết, chuyện trước đó giữa hai người đã khiến họ có thâm thù không thể xóa bỏ, nàng cứu ả, khó bảo toàn có một ngày con rắn này đánh trả nàng, loại việc tốn công vô ích này, nàng tại sao phải làm?
Ngọc Vô Song giật mình, ả biết, An Cửu sao có thể cứu nàng? Nhưng lúc này, ả nên trốn sao?
Giờ phút này, không nhắc đến thân thể không có sức lực, căn bản không thể bỏ trốn, bộ dáng ả lúc này... Sợ rằng vừa ra ngoài sẽ thu hút ánh mắt của mọi người, đến lúc đó tình cảnh càng khó khăn!
Chỉ là...
Ngọc Vô Song phá lên cười, dù thế nào ả cũng không ngờ Ngọc Vô Song ả lại có ngày hôm nay, cho dù cầu xin người ta, người ta cũng không cho ả mặt mũi!
Hít sâu một hơi, ánh mắt Ngọc Vô Song lạnh đi, khó khăn đứng dậy, đối diện với An Cửu.
"Ngươi hối hận rồi?"
"Hối hận? A..." Ngọc Vô Song bật cười, hối hận, ả đương nhiên hối hận, hối hận vừa rồi quỳ xuống cầu xin An Cửu, ả sao có thể cầu xin nàng? Nàng ước gì xem ả càng thê thảm càng tốt, nếu vị trí hai người hôm nay trao đổi, ả cũng sẽ không cứu nàng, thậm chí càng nhục nhã An Cửu, không phải sao?
Ngọc Vô Song cắn răng: "Ngươi muốn thấy ta hối hận sao? Kẻ đê tiện như ngươi căn bản không xứng!"
An Cửu nhướng mày, quả nhiên, bản tính Ngọc Vô Song này là thế, chỉ chốc lát đã lật mặt, hừ, thâm chí chút kiên nhẫn cầu xin nàng cũng không có, đúng là kẻ vô dụng!
"Không xứng sao?" An Cửu lạnh giọng, "Ta đương nhiên không xứng, có điều, có một người rất xứng!"
Ngọc Vô Song nhíu mày, ánh mắt của An Cửu khiến ả bất an, nàng muốn làm gì?
Còn đang thắc mắc, giọng của An Cửu lần nữa vang lên: "Nam Minh!"
Hai chữ này, nghe vào tai người khác là mệnh lệnh, nhưng vào tai Ngọc Vô Song như đao kiếm, lời vừa dứt, nam nhân cao lớn bên cạnh nàng giơ tay, một cái bọc đen rơi xuống đất, lăn vài cái, thời điểm nhìn thấy đồ bên trong lộ ra, Ngọc Vô Song lập tức cứng đờ.
"Đây..." Ngọc Vô Song run rẩy, ả vừa thấy cái gì? Đó... Đó rõ ràng là một cái đầu, cho dù dính đầy máu nhưng ả vẫn nhận ra đó là đầu của ai.
Ẩn vệ của nàng, An Cửu thế mà...
Nhìn hai mắt trên cái đầu kia mở lớn, Ngọc Vô Sông lảo đảo một cái, lui về sau mấy bước, cả người vô lực dựa vào vách tường.
Tuy ả tàn nhẫn, trước nay không sợ nhìn đầu thi thể, nhưng nghĩ đến ẩn vệ đi theo nhiều năm, bộ dáng khủng bố này khiến ả không nhịn được mà nghĩ nhiều, giống như hồn ma của ẩn vệ này sẽ luôn theo ả, ả không nhìn thấy, nhưng lại như bóng với hình.
"Vô Song tiểu thư chắc là biết gã chết vì sao đúng không?"
"Ngươi..." Ngọc Vô Song nhìn An Cửu, lẩm bẩm, "Là ngươi giết gã... Là ngươi..."
"Sai rồi, nếu không phụng mệnh ngươi hại ta, gã sao có thể mất mạng? Là ngươi khiến gã phải chết, ngươi chính là kẻ đầu sỏ gây tội." An Cửu cao giọng, "Vô Song tiểu thư, sau này ngươi phải cẩn thận một chút, ẩn vệ của ngươi thời thời khắc khắc sẽ ở trong bóng tối nhìn ngươi, nếu ngươi không cẩn thận... A, đến lúc đó ngươi cũng sẽ giống gã..."
"Không... A..." Ngọc Vô song nhảy dựng lên, giơ tay, hành động quá mạnh khiến cái chăn đơn bạc rơi xuống.
Nhưng Ngọc Vô Song lúc này nào có tâm tư quản nhiều, ả cảm thấy bốn phía dường như có đôi mắt nhìn mình chằm chằm, người đó đang duỗi tay về phía này, muốn lấy mạng ả!
"Đừng giết ta... Đừng tìm ta, cút ngay..." Ngọc Vô Song chạy ra khỏi ngõ nhỏ.
An Cửu nhìn bộ dáng ả áo rách quần manh, khóe miệng cong lên ý cười tà ác.
Ngọc Vô Song này chung quy vẫn là kẻ sợ chết, mới dọa một chút, tinh thần liền không trụ vững?
Vừa rồi còn quỳ dưới đất cầu xin nàng, còn không phải vì không muốn bộ dáng chật vật của mình lúc này bại lộ trước mắt người đời sao?
Nhưng hiện tại, ả thế mà tự chạy ra ngoài, chỉ sợ, không đợi Ngự Lâm Quân tới, tất cả chuyện xấu xí của Ngọc Vô Song đã bại lộ với người đời!
Mỹ danh mất hết, thanh danh hỗn độn, xem Ngọc Vô Song sau này có thể cao cao tại thượng như trước được không!
Nàng đã từng nói, tính kế mưu hại An Cửu nàng, nhất định phải trả giá thật đắt, mà Ngọc Vô Song... Nghe tiếng ầm ĩ bên ngoài ngõ nhỏ cùng tiếng gầm rú điên cuồng của Ngọc Vô Song, An Cửu khẽ cười.
Ánh mắt An Cửu lạnh như băng: "Tàn nhẫn?"
Nhàn nhạt hai chữ khiến cả Hồng Linh và Nam Minh sửng sốt, nhưng trong nháy mắt, bọn họ liền hiểu ý nàng, nàng là đang hỏi, thủ đoạn nàng đánh trả Ngọc Vô Song tàn nhẫn sao?
"Tàn nhẫn, nhưng chủ tử chỉ là lấy đạo của người trả lại cho người, Ngọc Vô Song này có ý xấu trước, nếu chủ tử không tàn nhẫn, chỉ sợ như Ngọc Vô Song lúc này chính là chủ tử." Nam Minh nhìn An Cửu, trầm giọng trả lời. Chủ tử là người thừa kế Xích Minh, có thể quả quyết như vậy là điều các vị tông chủ mong muốn, ngồi ở vị trí đó, về sau sợ rằng nàng phải tàn ác hơn hiện tại mới được.
"Đúng vậy, Nam Minh nói rất đúng, Ngọc Vô Song kia tự làm tự chịu, thậm chí tính cả sự thương hại cũng không xứng có, chủ tử không phải chưa từng cho ả cơ hội, là ả hết lần này tới lần khác có ý xấu với tiểu thư, đáng rơi vào kết cục như vậy." Hồng Linh nói, nghĩ đến Ngọc Vô Song tâm tư độc ác kia, nàng lại tức giận.
Giờ phút này, thấy Ngọc Vô Song rơi vào kết cục chật vật như thế, đúng là đại khoái nhân tâm.
Trên phố ngoài ngõ nhỏ, tiếng ầm ĩ ngày càng lớn, mơ hồ có thể nghe thấy những người vây xem đang chỉ chỉ trỏ trỏ, thậm chí khi nhận ra thân phận của Ngọc Vô Song, người vây xem ngày càng nhiều, lúc trước là nghe thấy tiếng xấu của ả, dần dần, những người vây xem đều trào phúng với những gì họ nhìn thấy.
Chỉ nghe thôi, An Cửu cũng đoán được tình hình Ngọc Vô Song lúc này, vì mỹ danh, không tiếc lừa bịp thiên hạ, bộ dáng chật vật như vậy, bị người đời khinh thường cười nhạo, chỉ sợ đời này của Ngọc Vô Song không thể vực dậy.
Quả nhiên, như An Cửu đoán, giờ phút này đón nhận ánh mắt của mọi người, bên tai là tiếng chỉ chỉ trỏ trỏ, khinh thường trào phúng, Ngọc Vô Song cẩm thấy ánh mắt những người đó giống hệt ánh mắt của ẩn vệ, đều đang nhìn ả, muốn ả chết đi.
"Đây không phải Ngọc Vô Song tiểu thư sao? A, sáng nay nghe nói những trò gièm pha của ả, vì thanh danh, thế mà làm bộ làm tịch, đúng là đáng giận!"
"Còn không phải sao? Nghe nói mỹ nhân này tâm địa rắn rết, ả còn sai người rút đầu lưỡi của một vị tiểu thư... Trước kia, ả từng đánh gãy chân một vị tiểu thư khác, nếu không phải có cô cô là Hoàng Hậu, chỉ sợ sớm đã vào lao ngục, có điều ta nghe nói hôm qua Ngọc Vô Song đã bị đưa vào Thận Hình Tư, lúc này sao lại xuất hiện ở đây?"
"Ả đang làm sao vậy?"
"Làm sao ngươi không nhìn ra sao? Thân thể này... Ha ha, sợ rằng ả không chịu nổi tịch mịch, cùng người ta làm ra việc cẩu thả, thiên kim tiểu thư gì hả, thậm chí còn hạ tiện hơn cô nương thanh lâu... Rõ ràng là kẻ tàn hoa bại liễu!"
Bốn phía đều có tiếng chỉ chỉ trỏ trỏ.
Ngọc Vô Song cuộn tròn thân thể, lẩm bẩm: "Không, tránh ra... Các ngươi đều tránh ra... Ta không phải Ngọc Vô Song... Ta không phải..."
Ả vò đầu bứt tai, muốn che đậy gương mặt này, hủy hoại, tất cả đều bị hủy hoại rồi, thanh danh của ả, cuộc đời của ả, tất cả của ả...
Ngọc Vô Song là đệ nhất mỹ nhân, ai nhìn cũng phải ngưỡng mộ, nhưng hiện tại...
"Ta không phải... Các ngươi đừng nói nữa, Vô Song tiểu thư mỹ lệ thiện lương, tuyệt thế khuynh thành, nàng không hạ tiện... Không phải tàn hoa bại liễu... Ta không phải nàng... Các ngươi nhận lầm người rồi, ta không phải..."
Ngọc Vô Song hoảng loạn phủ nhận, nhưng ả phủ nhận, ai mà tin?
"Tránh ra, đều tránh ra..."
Mọi người đang có hứng thú xem trò hay, một giọng nói uy nghiêm truyền tới, tất cả giật mình nhìn người tới, là một đám tướng sĩ cưỡi ngựa, đó không phải Ngự Lâm Quân sao?
Ngay lập tức mọi người tránh đường, trong Ngự Lâm Quân, người dẫn đầu cưỡi ngựa đi tới trước mặt Ngọc Vô Song, nhìn bộ dáng chật vật bất kham, không nhịn được mà nhíu mày: "Người đâu, đi xem người nọ không phải Ngọc Vô Song hay không!"
"Đúng vậy." Có người nhận lệnh, lập tức nhảy xuống ngựa, mạnh mẽ giật tóc Ngọc Vô Song ra, gương mặt bại lộ trong tầm mắt mọi người.
Người dẫn đầu thấy gương mặt người nọ, cao giọng: "Quả nhiên là ả, Ngọc Vô Song, tìm được ngươi rồi. Người đâu, bắt đào phạm này về, chờ Hoàng Thượng xử lý!"
Bắt về?
Ngọc Vô Song ngẩn ra, nhìn những thị vệ đó đi tới, theo bản năng lắc đầu: "Không, đừng..."
Nhưng Ngự Lâm Quân nào bao dung cho ả?
Mấy thị vệ bắt lấy hai tay ả không chút lưu tình, lưu loát dùng dây thừng trói chặt.
Bọn họ muốn làm gì?
Ngọc Vô Song cả kinh, bọn họ muốn đưa ả về hoàng cung?
A... Mặc như vậy xuyên qua mấy con phố, vậy sẽ đúng như lời An Cửu nói, mọi người sẽ thấy bộ dáng chật vật của ả lúc này!
An Cửu, đúng... An Cửu... Đột nhiên Ngọc Vô Song cảm nhận được một ánh mắt, lòng rét run, theo bản năng nhìn qua, đối diện với đôi mắt cười như không cười lạnh băng kia, mà bên cạnh nàng, nam tử bạch y thắng tuyết càng khiến ả như bị sét đánh...
Danh Sách Chương: