Mục lục
Đích Phi Sách
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thải Lăng ngây ra, ý của Đại tiểu thư là... Thật tốt quá, nàng cũng lo cho dù hôm nay biểu tiểu thư được cứu, nhưng ngày mai thì sao? Đại thiếu gia không chừng lại tìm tới biểu tiểu thư, đến lúc đó kết cục còn thảm hại hơn. Bây giờ tốt rồi, biểu tiểu thư tới Thanh Ninh Tiểu Trúc, tất cả đã có Đại tiểu thư che chở, chắc chắn sẽ rất an toàn.

Ngàn Liên Các.

Trong đình hóng gió bên hồ sen, Diệp Liên Y uống trà, gương mặt mang theo ý cười nhạt, từ ngày chuyện của Bắc thế tử và An Cửu truyền ra ngoài, lòng nàng vẫn luôn khó chịu, mãi đến hôm nay mới thoải mái một chút.

Phanh... Phanh... Phanh...

"A... Ngươi... Cút... Đều cút đi..."

"Sương Nhi, con đừng vội, mẫu thân sẽ tìm đại phu tốt nhất cho con, con yên tâm... A... Sương Nhi..."

Ở Đông Sương phòng, chính là phòng của Diệp Sương, giờ phút này toàn tiếng đập đồ, tiếng Diệp Sương khóc lóc cùng Tô di nương khuyên nhủ vô cùng rõ ràng.

Diệp Liên Y nghe vào tai, khẽ cười, đôi mẫu nữ này hiện tại sợ rằng hận chết An Cửu!

Một người đang yên đang lành, hiện tại không khác gì kẻ câm, không chỉ thế, mỗi khi há mồm... Nghĩ đến bộ dáng Diệp Sương lúc này, Diệp Liên Y không khỏi run lên.

"Tiểu thư, người phải làm chủ cho nô tỳ!"

Đang suy tư, tiếng khóc của một nữ tử khác truyền tới, Diệp Liên Y nhìn qua, thấy Phái Nhi lau nước mắt chạy tới. Thấy Diệp Liên Y, Phái Nhi lập tức quỳ xuống, nước mắt giàn giụa, đặc biệt là vết máu tươi đỏ chói trên mặt kia đặc biệt chói mắt.

Nàng ấy sao vậy?

"Làm chủ cái gì? Ta không phải ngươi đi theo Đại thiếu gia sao?" Diệp Liên Y lạnh lùng hỏi, nhíu mày, đột nhiên có dự cảm không tốt.

"Nô tỳ theo lời tiểu thư phân phó đi theo Đại tiểu gia, sau khi tìm được biểu tiểu thư, nô tỳ cố ý chọc Đại thiếu gia tức giận, Đại thiếu gia quả nhiên phạt đánh biểu tiểu thư, nhưng..." Phái Nhi nghĩ đến mấy côn An Cửu đánh, hận ý trong lòng càng đậm, lập tức vén tay áo lên, "Tiểu thư, người xem... Trên mặt và trên tay nô tỳ đều là thương tích..."

"Đây..." Diệp Liên Y nhìn vệt đỏ trên tay Phái Nhi, sắc mặt thay đổi, "Rốt cuộc có chuyện gì?"

"Còn không phải Đai tiểu thư sao? Là Đại tiểu thư phạt đánh nô tỳ!" Phái Nhi ủy khuất cắn môi.

"Nàng ta đánh ngươi? Nàng ta dựa vào cái gì mà đánh ngươi?" Tức khắc, Diệp Liên Y nổi giận, nha hoàn của nàng, An Cửu sao có quyền đánh? Huống hồ vết thương trên mặt, điều trị mấy ngày chưa chắc khỏi được, cả ngày nàng phải dẫn theo thị nữ bị An Cửu giáo huấn ra ngoài sao?

An Cửu này đúng là không coi Diệp Liên Y nàng vào mắt!

Phái Nhi thấy Diệp Liên Y tức giận, nói tiếp: "Ả không chỉ đánh nô tỳ, còn đánh Đại thiếu gia, còn nói... Còn nói nếu tiểu thư ở đó, ả cũng sẽ giáo huấn người, còn hủy luôn mặt tiểu thư!"

Giáo huấn nàng? Hủy mặt nàng?

An Cửu kia dám nghĩ như vậy?

Đáng giận, thật sự đáng giận!

Nghĩ đến cái hôm ở Nhật Xuân Viên, nàng bảo nàng ta quỳ đến hỏng chân, Diệp Liên Y nghiến răng: "Hay cho một An Cửu, ả thật sự cho rằng mình là chủ của Quốc Công phủ này sao?"

"Tiểu thư, ả còn nói... Còn nói nếu không nhớ mình từng bị phạt quỳ ở Nhật Xuân Viên, tiểu thư có thể đến Thanh Ninh Tiểu Trúc tìm ả, ả ở Thanh Ninh Tiểu Trúc chờ người!" Phái Nhi thấy mình châm ngòi thành công, thầm đắc ý.

Lời này quả nhiên là đổ dầu vào lửa, Diệp Liên Y đứng bật dậy: "Hay lắm, nếu ả đã ở Thanh Ninh Tiểu Trúc chờ ta, vậy ta đi là được, bằng không ả sẽ cho rằng ta sợ ả. Đi Thanh Ninh Tiểu Trúc!"

"Vâng, tiểu thư." Phái Nhi vui vẻ đứng dậy, nhường đường cho Diệp Liên Y.

"Đi? Đi cái gì?" Hai người còn chưa ra khỏi đình hóng gió, một giọng nói lạnh lùng quát.

Diệp Liên Y và Phái Nhi sửng sốt, nhìn người tới, Phái Nhi luống cuống: "Phu... Phu nhân..."

"Nương, An Cửu kia thật quá đáng." Diệp Liên Y đang muốn thuật lại lời Phái Nhi vừa nói, còn chưa mở miệng, Mai phu nhân đã cắt ngang.

"Vậy con muốn thế nào? Đi đập nát Thanh Ninh Tiểu Trúc của ả? Con quên nha đầu Diệp Sương kia bây giờ ra sao rồi sao? Con cũng muốn giống nó? Phái Nhi nói An Cửu muốn hủy mặt con, chẳng lẽ con muốn đưa mặt tới cửa cho ả hủy?" Mai phu nhân liếc nhìn Phái Nhi khiến Phái Nhi run rẩy, "An Cửu là sát tinh, ta đã sớm nói với con, đừng xung đột chính diện với ả, bình thường con trầm ổn, sao lại đột nhiên mất hết lý trí như vậy?"

Diệp Liên Y ngẩn ra: "Nhưng An Cửu... Ả không coi con ra gì, con làm sao nuốt trôi cục tức này?"

"Phu nhân, các ngươi để ta vào, ta muốn tìm phu nhân..."

Diệp Liên Y vừa dứt lời, bên ngoài bỗng dưng truyền tới ồn ào, Diệp Liên Y không khỏi nhíu mày, hai mắt sáng lên, giống như tìm thấy đồng minh: "Là Tần phu nhân, nương, bà ấy tới nhất định vì chuyện của Diệp Thanh."

Vừa nói xong, Tần phu nhân đã xông vào Ngàn Liên Các, theo sau bà là hai gia đinh dìu Diệp Thanh.

Tần phu nhân thấy Mai phu nhân, bật khóc: "Phu nhân, người xem, Thanh Nhi của ta bị đánh thành dáng vẻ này, nó tốt xấu gì cũng là trưởng tử của Quốc Công phủ chúng ta, Đại tiểu thư kia đúng là ra tay tàn nhẫn."

"Mẫu... Mẫu thân..." Diệp Thanh lên tiếng.

Mai phu nhân và Diệp Liên Y nhìn người bị đánh bầm dập mặt mũi, không nhịn được mà run rẩy, bộ dáng này nào còn phân biệt ra đó là ai?

An Cửu này xuống tay thật tàn nhẫn!

"Ta có thể có cách gì?" Mai phu nhân lạnh lùng nói, dường như không có ý quản việc này.

Tần phu nhân giật mình: "Phu nhân, người là đương gia chủ mẫu Quốc Công phủ, chẳng lẽ để mặc sát tinh An Cửu kia làm xằng làm bậy sao?"

"Đương gia chủ mẫu thì thế nào? Ngươi cũng thấy khí thế của nàng ở Giới Luật Đường hôm ấy, ta chẳng qua chỉ là nhị phẩm phu nhân, nàng là nhất phẩm quận chúa, dù ta là đương gia chủ mẫu trong phủ này cũng không bằng nàng. Hơn nữa, những chuyện gần đây trong kinh thành ngươi không phải không nghe nói, nàng có Bắc thế tử chống lưng, ngươi cảm thấy ta có năng lực làm chủ cho nhi tử của ngươi sao?"

"Chẳng lẽ chuyện này cứ bỏ qua như vậy?" Tần phu nhân đương nhiên không thuận theo.

"Chỉ đành thế. Tần thị, lão gia không ở trong phủ, luận thân phận trong phủ này không ai có thể vượt trên nàng ấy." Mai phu nhân nhíu mày, "Hơn nữa việc vừa rồi ta cũng nghe nói, là Đại thiếu gia đánh Lam Nguyệt trước, nếu An Cửu nói vì ngăn cản Đại thiếu gia mà bất đắc dĩ làm gã bị thương, ngươi có thể nói gì? Nàng mồm miệng lanh lợi, ngươi không phải chưa chứng kiến."

"Lam Nguyệt? Con tiện tì đó, đánh thì đánh, An Cửu kia dựa vào cái gì mà đánh Thanh Nhi, Thanh Nhi của ta không thể bị đánh vô lý thế được!" Tần phu nhân nghiến răng, việc này cho dù phu nhân bỏ mặc, bà ta cũng phải nghĩ mọi cách đòi lại công bằng cho Thanh Nhi.

Diệp Liên Y lẳng lặng nghe, Tần thị quả nhiên bệnh vực người mình, có điều, bà ta càng bênh vực, càng là điều nàng muốn thấy, không phải sao?

An Cửu... Diệp Liên Y đã bình tĩnh lại, nếu đã không thể xung đột chính diện với An Cửu, vậy nàng ta có thể lợi dụng những người khác.

Trước mắt không phải có kẻ tự tới cửa sao?

"Nương, Thanh Nhi đúng là bị đánh quá thảm, Tần phu nhân nói đúng, Thanh Nhi không thể bị đánh vô lý." Diệp Liên Y dịu dàng nói, "Con có cách, có điều... Hơi khó mà thôi."

"Cách gì? Nhị tiểu thư, người mau nói đi." Tần phu nhân gấp gáp, "Cho dù khó cách mấy, ta vì Thanh Nhi cũng sẽ cố hết sức."

Mai phu nhân nhìn Diệp Liên y, Diệp Liên Y tiếp tục: "An Cửu lấy thân phận nhất phẩm quận chúa cao hơn mẫu thân, mẫu thân không thể ra mặt, phụ thân lại chưa hồi phủ, nhưng trong phủ này vẫn còn một phu nhân, dựa theo phẩm cấp, kỳ thật có thể áp chế được An Cửu."

Diệp Liên Y vừa dứt lời, mấy người ở đây đều sửng sốt.

"Người là nói... Lão phu nhân!" Tần phu nhân khó xử, "Nhưng... Nhưng lão phu nhân... Bà ấy sớm đã ẩn lui nhiều năm, Nhàn U Cư không cho người ngoài bước vào, ta sao có thể mời bà ấy đứng ra làm chủ?"

"Đúng vậy, tổ mẫu đã ẩn lui nhiều năm, nhưng tổ mẫu coi trọng nhất việc nối dõi tông đường, Thanh Nhi là trưởng tử trong phủ, nếu Thanh Nhi gặp chuyện gì, kinh động tổ mẫu, chẳng lẽ tổ mẫu mặc kệ sao?"

Hai mắt Tần phu nhân sáng lên: "Đúng thế, lão phu nhân đương nhiên sẽ quản, chỉ là..." Tân phu nhân nhìn Diệp Thanh, "Nhưng nó tuy bị đánh, việc này sợ không đủ khiến lão phu nhân phẫn nộ."

"Việc này nói đơn giản thì đơn giản, nói không đơn giản thì không đơn giản, chỉ xem ngươi có quyết tâm trút giận cho Thanh Nhi hay không mà thôi." Mai phu nhân đương nhiên hiểu ý đồ của Diệp Liên Y, lợi dụng việc này kinh động lão phu nhân, chủ ý không thể tốt hơn.

Ngụ ý quá rõ ràng, cho dù tình hình Diệp Thanh hiện tại không đủ làm lão phu nhân phẫn nộ, vậy hạ quyết tâm làm đến mức bà ấy nổi trận lôi đình, không phải là được sao?

"Việc này..." Tần phu nhân cũng hiểu, chỉ là... Bảo bà trơ mắt nhìn Thanh Nhi tiếp tục chịu khổ ư?

Bà làm mẫu thân, sao có thể nhẫn tâm như vậy, nhưng An Cửu... Nếu bà không làm thế, sợ rằng không thể kinh động tới lão phu nhân, vậy không còn cách nào trừng trị An Cửu!

Ánh mắt Tần phu nhân lập lòe, dần dần trở nên kiên định: "Ta hiểu ý của phu nhân và Nhị tiểu thư, ta biết nên làm gì rồi."

Mai phu nhân không nói gì nữa, Tần phu nhân hành lễ, ra lệnh bảo hạ nhân đỡ Diệp Thanh về.

Ngàn Liên Các lại khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, chỉ là bên Đông Sương phòng thỉnh thoảng vẫn truyền tới tiếng ồn ào, Mai phu nhân và Diệp Liên Y nghe, chỉ nhìn nhau cười.

"Hôm nay nhận được thư của cha con, ông ấy đón sứ thần hòa thân Tây Lương đang trên đường hồi kinh, chắc sẽ về sớm hơn dự định, cha con về rồi, cục diện ở Quốc Công phủ này sẽ lại thay đổi!" Mai phu nhân khẽ cười, từ lúc An Cửu hồi phủ đã hơn một tháng, một tháng này, bà ta đã nhẫn nhịn tới cực hạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK