Dùng danh nghĩa của thiên tử?
Con đường An Cửu vương phi chỉ cho Hoàng Thượng...
Hiện giờ so với bất cứ ai, An Cửu là người hiểu ý Nam Cung Thiển nhất, nàng không ngờ vì giữ mạng, gã thậm chí không tiếc đẩy nàng đến ra trước. Nếu đã có dã tâm, trong tay có huyết mạch cuối cùng của hoàng thất Nam Cảnh này, kẻ đó hoàn toàn có thể hỗ trợ Nam Cung gia lập cờ hiệu hoàng thất, danh chính ngôn thuận đánh vào Nam Cảnh, thậm chí dù chư hầu ở Nam Cảnh biết ý đồ của Đông Sở cũng không làm được gì.
Nhưng tới lúc đó rốt cuộc là Đông Sở lợi dụng Nam Cung Ngự Thiển để thu thổ địa Nam Cảnh vào túi hay Nam Cung Ngự Thiển lợi dụng Đông Sở, lấy lại quyền khống chế Nam Cảnh cho Nam Cung hoàng thất thì chưa biết.
Hạ Hầu Ngự Thiển đúng là rắn độc, hợp tác với gã, cuối cùng liệu có bị con rắn độc này cắn chết hay không vẫn chưa nói được.
Cục diện trước mắt phải xem Tĩnh Phong Đế lấy hay bỏ.
Sau sôi trào, đại điện rơi vào im lặng, bầu không khí như ngưng kết lại, mọi người đều cẩn thận quan sát Tĩnh Phong Đế, suy đoán thánh ý.
Sắc mặt Tĩnh Phong Đế trầm xuống, mắt híp lại. Nhìn Nam Cung Ngự Thiển thản nhiên cười, trong đầu ông ta lẩn quẩn lời gã vừa nói. Dùng danh nghĩa của thiên tử, con đường này ông ta có muốn nắm bắt hay không?
Đột nhiên Tĩnh Phong Đế nhìn về phía An Cửu, trầm giọng: "An Cửu, ý ngươi thế nào?"
Trong trường hợp quần thần tụ tập, Tĩnh Phong Đế thế mà hỏi ý An Cửu, nhất thời mọi người đều giật mình, đồng loạt nhìn nữ tử ngồi bên Bắc Sách. ngôn tình sủng
An Cửu bình tĩnh đón nhận ánh mắt của mọi người. Ý nàng thế nào? Nàng nhìn thẳng vào mắt Tĩnh Phong Đế, lại nhìn Nam Cung Ngự Thiển, thấy rõ nụ cười trên mặt gã cứng đờ. Sao thế? Gã đang lo nàng làm hỏng đại kế giữ mạng của gã à?
An Cửu trầm mặc một lát, giọng nói dịu dàng chậm rãi vang lên: "Nếu khống chế được huyết mạch của Nam Cung gia, người đó tất nhiên có thể nắm được quyền chủ đạo thế cục Nam Cảnh một cách tuyệt đối. An Cửu tin Hoàng Thượng đã có quyết định, chỉ là..." Ánh mắt An Cửu lập lòe, không chỉ Tĩnh Phong Đế, ngay cả Hạ Hầu Ngự Thiển cũng trở nên căng thẳng, "Với những lần An Cửu tiếp xúc với Nam Cung công tử, người này bề ngoài ấm áp nhưng tâm tư lại giảo hoạt hung ác, vô tình như rắn độc, Hoàng Thượng giao dịch với rắn không thể không cẩn thận, đừng để rắn cắn ngược lại mới được!"
Sắc mặt Hạ Hầu Ngự Thiển lập tức thay đổi.
Đừng để rắn cắn ngược lại mới được?
Nam Cung Ngự Thiển nắm chặt hai tay thành đấm.
Nhưng Tĩnh Phong Đế lại bật cười: "Ha ha, tốt, không hổ là An Cửu nhìn thấu mọi việc, lời nhắc nhở này cũng đúng ý trẫm, thế mới nói Nam Cung hoàng tử à, cho dù trẫm chấp nhận đề nghị của ngươi thì cũng không thể hoàn toàn tín nhiệm ngươi được!"
Nam Cung Ngự Thiển cứng đờ, không ngờ bản thân ngay lúc này lại bị An Cửu chơi một vố. An Cửu này đúng là khắc tinh của gã!
Gã hoàn hồn, nhìn Tĩnh Phong Đế: "Dù ta không giảo hoạt hung ác như lời An Cửu vương phi nói, vì thân phận ta đặc thù, Hoàng Thượng cũng sẽ không quá tín nhiệm ta, có điều có một việc Hoàng Thượng nhất định phải tin, Nam Cung hoàng thất chỉ còn huyết mạch cuối cùng, ta kéo hơi tàn này dẫn Đông Sở các ngài vào Nam Cảnh chẳng qua chỉ để giữ mạng mà thôi, Nam Cung Ngự Thiển không cầu gì cả, chỉ mong một đời an ổn."
"Một đời an ổn?" Tĩnh Phong Đế cân nhắc.
"Hoàng Thượng, Nam Cung Ngự Thiển giảo hoạt đa đoan, tốt nhất đừng tin lời gã. Nam Cảnh chẳng qua là một thổ địa chiến hỏa tràn ngập, lấy làm gì chứ?" Thục phi nóng vội. Để Nam Cung Ngự Thiển này còn sống đối với bà chung quy vẫn là mối họa.
Thấy Tĩnh Phong Đế còn do dự, Tiêu thái tử phi đột nhiên lên tiếng: "Hoàng Thượng, thần thiếp cũng tán đồng với Thục phi, Hạ Hầu gia rơi vào kết cục này là vì Nam Cung Ngự Thiển, mà Nam Cung Ngự Thiển thì hay rồi, khi nãy lúc Hạ Hầu gia nguy nan không hề thấy gã cầu tình, bây giờ vì giữ mạng, gã cố gắng như thế, đây chẳng phải kẻ vong ân phụ nghĩa sao?"
Tĩnh Phong Đế lạnh giọng: "Lòng dạ đàn bà, việc trong triều, đại cục thiên hạ các nàng sao mà hiểu được!" Đến đây, Tĩnh Phong Đế càng kiên định với quyết định của mình, cao giọng, "Người đâu, giam Nam Cung hoàng tử này lại cho trẫm, cái mạng này của gã trẫm tạm thời giữ lại!"
Thục phi cứng đờ, nhưng Tiêu Văn Tuệ nói chuyện giúp bà ta lại nhếch mép cười.
Tĩnh Phong Đế làm hoàng đế nhiều năm, một vài tính nết năm đó chung quy vẫn không sửa, ông ta ghen ghét bà ta, cho nên dù thế nào cũng phản đối ý của bà ta.
Nam Cung Ngự Thiển hành lễ với Tĩnh Phong Đế, trước khi đi như có như không mà nhìn An Cửu.
Chuyện của Hạ Hầu gia đến đây kết thúc, ca vũ thăng bình.
An Cửu ngồi cạnh Bắc Sách, tâm tư lại không ở đây, nhớ lại hành động vừa rồi của Tiêu thái tử phi, cung mày khóa chặt. Tiêu thái tử phi rõ ràng muốn Nam Cung Ngự Thiển sống, nhưng bà ta cố tình làm nói trái ý Tĩnh Phong Đế, mà kết quả... Là hợp ý Tiêu thái tử phi!
Tiêu thái tử phi này đúng là hiểu Tĩnh Phong Đế!
"Hoàng Thượng, hôm nay đúng là ngày lành!" Một khúc ca vũ tan, Thục phi lên tiếng.
Tĩnh Phong Đế cau mày, ngày lành? Sinh thần của Sùng Ninh công chúa đối với bà ta chẳng phải ngày lành gì, thậm chí còn Tiêu Văn Tuệ này... Nghĩ đến Tiêu Văn Tuệ, Tĩnh Phong Đế tỏ vẻ không vui, nhưng hôm nay phát hiện âm mưu của Hạ Hầu gia, có được huyết mạch duy nhất của Nam Cung hoàng thất, đây đúng là chuyện mừng.
"Đúng vậy, sinh thần của Sùng Ninh công chúa đương nhiên là ngày lành." Thấy những người khác im lặng, Nguyên phi không nhịn được mà xen vào, lúc nói chuyện, bà ta liếc nhìn Tiêu thái tử phi ngồi cạnh Tĩnh Phong Đế.
Cho tới giờ, bà ta vẫn lặng lẽ quan sát, hôm nay Tiêu thái tử phi ra oai phủ đầu, cuối cùng ngồi cạnh hoàng đế, chỉ sợ sau này trong cung Thục phi phải lui một bước, bây giờ nịnh bợ, tương lai nói không chừng bản thân sẽ có lợi.
Trong cung này vốn dĩ coi trọng thế lực không phải sao?
Có điều lấy lòng Tiêu thái tử phi lại hợp ý Thục phi, Thục phi khẽ cười: "Sùng Ninh công chúa đã hai mươi ba tuổi nhưng hôn sự vẫn chưa quyết định, nữ tử nhà bình thường tới tuổi này đã sinh nhi dục nữ, công chúa của hoàng thất chúng ta cũng không thể thua kém, cho nên thần thiếp khẩn cầu Hoàng Thượng làm chủ, chọn tế cho Sùng Ninh công chúa."
Vừa nghe tới chuyện chọn tế, rất nhiều phu nhân công tử đều trở nên kích động. Mọi người nhìn Tiêu thái tử phi ngồi cạnh Tĩnh Phong Đế, nếu Tiêu thái tử phi lần nữa được sủng ái, vậy ai cưới được Sùng Ninh công chúa, nhà đó sẽ càng vinh quang.
Tĩnh Phong Đế nhàn nhạt liếc nhìn Sùng Ninh công chúa: "Sùng Ninh công chúa cũng đến tuổi chọn tế rồi, vậy để Thục phi lo lắng bài đi!"
"Lo lắng gì chứ? Sùng Ninh công chúa là nữ nhi của Hoàng Thượng, việc này là bổn phận của thần thiếp, có thể chọn rể hiền cho Sùng Ninh công chúa cũng coi như là lễ vật người làm mẫu phi này tặng cho nàng ấy!" Thục phi dịu dàng nói, "Công chúa, con có coi trọng vị công tử nào không?"
Hai mươi ba năm qua, lần đầu được chú ý khiến Sùng Ninh công chúa mừng rỡ như điên. Để mắt? Ngụ ý là trong số các công tử chưa lập gia đình tùy nàng ta lựa chọn sao?
Thấy Sùng Ninh công chúa ngượng ngùng nhìn các vị công tử ở đây, Thục phi đứng dậy đi tới, nắm tay nàng ta, cười nói: "Ở đây làm sao mà thấy được? Phải đến gần mới nhìn rõ chứ!"
Nói rồi, không đợi Sùng Ninh công chúa hoàn hồn, bà ta kéo nàng ta rời khỏi chỗ, đi đến khu vực của đám công tử.
"Vị này là công tử phủ thượng thư, trông cũng tuấn tú lịch sự, công chúa thích chứ?" Thục phi nhiệt tình giới thiệu.
An Cửu theo bản năng nhíu mày. Tại sao Thục phi lại nhiệt tình với Sùng Ninh công chúa như vậy? E là chồng chúc tết gà mà thôi!
Nghĩ tới thân thế của Sùng Ninh công chúa, An Cửu không khỏi cảm thấy đáng thương, từ khi Tiêu thái tử phi có suy nghĩ đánh tráo hài tử, vận mệnh của "công chúa" này đã chú định thê thảm. Nói đến cùng chỉ là một quân cờ bị lợi dụng ngay cả chân tướng cũng không biết.
Mà đối với Thục phi, Sùng Ninh công chúa cũng chỉ là một quân cờ.
An Cửu còn đang suy tư, đột nhiên nghe trên đại điện có tiếng hét lên, sau đó là tiếng động khác, nàng theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy hai người vốn nắm tay nhau chọn tế cùng ngã xuống đất.
Biến cố bất ngờ khiến mọi người đều sửng sốt.
Sao lại té ngã chứ?
Thấy Thục phi đạp lên váy của Sùng Ninh công chúa, An Cửu lập tức bừng tỉnh, trực giác mách bảo rằng việc này không đơn giản là sự cố.
"Người đâu, mau đỡ Thục phi đứng dậy!" Tĩnh Phong Đế vội nói. Nghĩ tới Thục phi chưa khỏe hắn, ông ta không khỏi lo lắng.
Liên Nhi lập tức chạy tới, ngay sau đó là cung nữ của Sùng Ninh công chúa, hai người đỡ hai vị chủ tử đứng dậy, Sùng Ninh công chúa chật vật trước mặt công chúng như vậy không khỏi mất tự nhiên. Thục phi vội hành lễ: "Hoàng Thượng thứ tội, là thần thiếp thất thố bất cẩn dẫm lên xiêm y của công chúa nên mới khiến công chúa té ngã."
"Không sao thì thôi, nàng cũng không cố ý."
"Tạ Hoàng Thượng. Công chúa, bổn cung..." Thục phi xoay người, đang muốn xin lỗi Sùng Ninh công chúa, nói tới đây, bà ta đột nhiên dừng lại, nhíu mày, nghi hoặc hỏi, "A, đây là cái gì?"
Mọi người theo tầm mắt của Thục phi nhìn món đồ rơi dưới đất, lập tức nhận ra đó là một miếng ngọc bội.
Sắc mặt Sùng Ninh công chúa lập tức trầm xuống, lòng thầm kêu không ổn. Ngọc bội này là khi nãy Hạ Hầu phu nhân... Nghĩ tới kết cục của Hạ Hầu gia, cho dù có ngốc nàng ta cũng biết nếu thứ này bị phát hiện, chỉ e bản thân cũng chịu liên lụy.
Nàng ta đúng là sơ ý!
Tuyệt đối không thể để thứ này rơi vào tay kẻ khác! Phản ứng đầu tiên là Sùng Ninh công chúa vội vàng chạy tới nhặt ngọc bội lên, nhưng nàng ta còn chưa kịp chạm vào ngọc bội, một bàn tay khác đã đoạt nó đi trước.
"Ngọc bội này hình như rơi từ trên người Sùng Ninh công chúa ra thì phải!" Thục phi thưởng thức miếng ngọc bội, "A, ngọc bội này là kiểu dáng nam tử hay dùng, một nữ tử như công chúa..."
Thục phi cau mày đánh giá nàng ta.
Sùng Ninh công chúa vốn không phải đối thủ của Thục phi, bị Thục phi nhìn, Sùng Ninh công chúa chột dạ.
Dáng vẻ này lọt vào mắt mọi người, trong lòng đều có đáp án.
Một nữ tử sao lại mang theo ngọc bội của nam tử?
Sợ là nữ tử và chủ nhân của miếng ngọc bội kia sớm đã định tình!
Mọi người sáng tỏ, không khỏi thất vọng, xem ra miếng thịt này sẽ rơi vào miệng người khác rồi.
"Ha ha, Hoàng Thượng ngài xem, có phải thần thiếp hồ đồ rồi không? May mà phát hiện ngọc bội này của Sùng Ninh công chúa, nếu không thần thiếp sẽ trở thành tội nhân chia rẽ đôi tình nhân có tình, loạn điểm uyên ương rồi!" Thục phi cau mày tự trách.
"Nàng cũng có ý tốt thôi." Tĩnh Phong Đế đương nhiên che chở Thục phi, từ lúc Sùng Ninh công chúa chào đời đã là cái gai trong mắt ông ta, rõ ràng công chúa này không nên chào đời, nhưng cố tình... Nghĩ đến gì đó, Tĩnh Phong Đế càng không vui, "Nhưng một nữ tử chưa xuất giá như Sùng Ninh công chúa lại cất giấu vật của nam tử, nó đặt mặt mũi của hoàng thất ta ở đâu?"
Tĩnh Phong Đế có khúc mắc với Tiêu thái tử phi, cho nên giận chó đánh mèo lên Sùng Ninh công chúa.
Sùng Ninh công chúa lập tức quỳ xuống đất, kinh sợ: "Phụ hoàng tha tội, ngọc bội này..."
"Hoàng Thượng, công chúa sớm đã qua tuổi đợi gả, có người trong lòng là chuyện bình thường, dù sao hôm nay cũng phải chọn tế cho công chúa, nếu nàng ấy đã có tình nhân tư định chung thân rồi thì chẳng phải càng tốt sao, Hoàng Thượng thành toàn cho hai người họ đi, công cháu cũng có nơi quy túc tốt." Thục phi ngắt lời Sùng Ninh công chúa.
Tĩnh Phong Đế trầm mặc một hồi, sắc mặt mới thả lỏng một chút: "Vậy con nói đi, là công tử nhà nào?"
Nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, Sùng Ninh công chúa nào dám là công tử nhà nào? Hơn nữa rõ ràng nàng ta không có tư định chung thân với ai!
Đúng, nàng ta không có tư định chung thân, nàng ta phải nói cho phụ hoàng biết!
"Phụ hoàng, nhi thần không có tư định chung thân với ai cả, nhi thần..."
"Ha ha, công chúa còn thẹn thùng gì chứ? Hoàng Thượng sẽ không trách tội con, hôm nay vốn chọn tế cho con, nếu con nói ra tình nhân kia, Hoàng Thượng sẽ thành toàn cho con!" Thục phi cười nói. Chỉ cần có ngọc bội này, bà ta có một trăm cách khiến Sùng Ninh công chúa không thể cãi lại.
Sùng Ninh công chúa luống cuống, không chỉ An Cửu, ngay cả Tiêu thái tử phi cũng nhìn ra việc này không tầm thường, hai người cùng nhìn ngọc bội trong tay Thục phi nhưng tâm tình lại khác nhau.
Trái ngược với Tiêu thái tử phi không chút quan tâm, trái tim An Cửu lại thắt chặt, nàng không muốn Sùng Ninh công chúa bị Thục phi tính kế, nàng ta chẳng qua là một người đáng thương mà thôi.
Nhưng Thục phi rốt cuộc muốn làm gì?
Sùng Ninh công chúa bất an, có lẽ muốn lấy lại bình tĩnh, nàng ta đột nhiên cao giọng: "Tình nhân gì chứ? Căn bản không có tình nhân nào cả! Thục phi, bà đừng ba hoa chích chòe!"
Vừa nghe, Tĩnh Phong Đế là người đầu tiên nổi giận: "Làm càn, cái đồ không biết tốt xấu này! Thục phi nói câu nào cũng vì cầu xin cho ngươi, vì suy xét đại sự cả đời của ngươi, ngươi thì hay rồi, chẳng những không cảm kích còn va chạm Thục phi như thế, ngươi..."
"Hoàng Thượng bớt giận..." Thục phi ủy khuất, "Công chúa không thừa nhận chắc cũng có nguyên nhân, thần thiếp thấy có lẽ ở đây nhiều người, công chúa xấu hổ mà thôi, chuyện này không vội." Nói tới đây, bà ta chuyển hướng Sùng ninh công chúa, "Nếu công chúa đã có người trong lòng thì đừng nên bỏ lỡ cơ hội lần này!"
Sùng Ninh công chúa có khổ mà không thể nói, chỉ biết cắn răng. Nghĩ đến miếng ngọc bội kia, nàng ta lại thấp thỏm, Thục phi không bắt bẻ thì thôi, nhưng nếu phát hiện, hậu quả...
Thục phi cười nhìn Sùng Ninh công chúa, sau đó cúi đầu quan sát miếng ngọc bội, đột nhiên ngẩn ra, sắc mặt trầm xuống, thậm chí còn lộ vẻ hoảng sợ, cứ như đã thấy gì đó không nên thấy.
Tĩnh Phong Đế thấy vậy, cau mày: "Sao thế? Ngọc bội kia có vấn đề gì à?"
Thục phi theo bản năng giấu ngọc bội ra sau, nhưng hành động này càng khiến mọi người nghi ngờ, khẳng định trên miếng ngọc bội có điều gì đó khiến Thục phi có phản ứng này.
Thục phi suy tư hồi lâu, đột nhiên quỳ xuống: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tha tội, thần thiếp... Thần thiếp có tội, thần thiếp khi nãy... Thần thiếp khi nãy không biết sự tình nên mới làm vậy..."
Lời này càng khiến Tĩnh Phong Đế nghi ngờ: "Sao thế hả?"
Thục phi hít một hơi thật sâu, hai tay trình miếng ngọc bội kia lên: "Hoàng Thượng, ngọc bội này... Ngọc bội này..."
Thục phi làm như không có cách nào nói tiếp, Tĩnh Phong Đế thấy tình hình như vậy, đưa mắt ra hiệu với Tần công công. Tần công công lập tức đi tới nhận miếng ngọc bội từ tay Thục phi, quay lại giao cho Tĩnh Phong Đế.
Tĩnh Phong Đế cầm ngọc bội, quan sát cẩn thận, thời điểm nhìn hai chữ bên trên, sắc mặt liền trầm xuống.
"hoàng Thượng, hai chữ 'Ngự Thiển' trên miếng ngọc bội này chẳng lẽ là Hạ Hầu... Không, là Nam Cung Ngự Thiển?" Thục phi lẩm bẩm, "Người tư định chung thân với công chúa là Nam Cung Ngự Thiển sao? Thần thiếp không biết thì ra Sùng Ninh công chúa và Hạ Hầu gia có quan hệ như thế, bí mật của Hạ Hầu gia Sùng Ninh công chúa... A..." Nói tới đây, Thục phi hét lên một tiếng, "Không, không đâu, Sùng Ninh công chúa sao có thể dính líu tới những việc đó của Hạ Hầu gia, nhất định là thần thiếp nghĩ nhiều."
Thục phi lẩm bẩm, giọng tuy nhỏ nhưng mọi người ở đây đều nghe thấy.
Giờ phút này, những người khác cuối cùng cũng hiểu tại sao Thục phi lại có phản ứng trái ngược như vậy, nhưng An Cửu lại có cách nhìn khác. Thục phi này đúng là khôn khéo, rất hiểu con người Tĩnh Phong Đế, nghe bà ta nói, cho dù Sùng Ninh công chúa không có liên quan tới Hạ Hầu gia, Tĩnh Phong Đế cũng không tin. Ông ta trước giờ đều thà giết lầm còn hơn bỏ sót không phải sao?
An Cửu nhìn Tĩnh Phong Đế, quả nhiên gương mặt ấy đã âm trầm đến cực điểm, mà Thục phi... Tại sao lại tính kế việc này? Sùng Ninh công chúa chẳng qua chỉ là một công chúa trong suốt, nào đáng để Thục phi trăm phương nghìn kế nhằm vào?
Sùng Ninh công chúa... Tiêu thái tử phi... An Cửu cả kinh. Thục phi nhằm vào Sùng Ninh công chúa thực chất là vì Tiêu thái tử phi.
Ý niệm này vừa lóe lên, An Cửu theo bản năng nhìn Tiêu thái tử phi, chỉ thấy sắc mặt bà ta như thường, chứng kiến tất cả thậm chí còn khẽ cười, cứ như Sùng Ninh công chúa quỳ giữa đại điện không chút liên quan tới bà ta.
Không liên quan? An Cửu châm chọc, đúng vậy, bọn họ vốn không liên quan, Tiêu thái tử phi sao lại quản việc nàng ta sống chết?
"Phụ hoàng, ngọc bội này là do Hạ Hầu phu nhân khi nãy đưa cho nhi thần, vốn không phải vật đính ước gì. Phụ hoàng... Nhi thần không có liên quan gì với Hạ Hầu gia!" Sùng Ninh công chúa nôn nóng giải thích.
Phụ hoàng mới xử lý Hạ Hầu gia, hiện còn nổi nóng, nếu ông ta nhận định nàng có dính dáng tới Hạ Hầu gia, chỉ sợ bản thân cũng bị liên lụy!
Sùng Ninh công chúa thầm mắng, Hạ Hầu phu nhân kia đáng chết đúng là hại nàng ta thảm thật, nếu lúc nãy bà ta không tới tìm nàng, nàng đã không đên mức rơi vào hoàn cảnh này.
Nhưng hiện tại, cho dù nàng ta giải thích thế nào, đa nghi như Tĩnh Phong Đế đã nghi ngờ thì không còn có thể cứu vãn.
Tĩnh Phong Đế trừng mắt nhìn Sùng Ninh công chúa, giơ tay, ném ngọc bội về phía nàng ta.
Sùng Ninh công chúa không có cơ hội né tránh, ngọc bội kia cứ thế đập vào trán nàng, a một tiếng, nàng ta theo bản năng ôm trán, máu tươi dính cả bàn tay nhìn rất ghê người.
"Đồ bất hiếu nhà ngươi, khó trách ngươi lại phải phủ nhận tình lang trong lòng, ngọc bội này là chứng cứ rõ ràng nhất, ngươi còn muốn giảo biện hả? Đúng là đáng giận!" Tĩnh Phong Đế đứng bật dậy, lạnh giọng quát.
"Không, phụ hoàng..."
"Đừng nói nữa, hôm nay trẫm có ý tốt tổ chức tiệc sinh thần cho ngươi, Thục phi cũng hao hết tâm tư chọn tế cho ngươi, nhưng không ngờ... Hừ, trẫm không muốn nhìn thấy ngươi nữa, cút, sau này trẫm không có nữ nhi như ngươi, nếu đã có liên quan với Hạ Hầu gia thì lưu đày cùng nữ quyến Hạ Hầu gia đi!"
Đầu óc Sùng Ninh công chúa trống rỗng. Cút đi? Không có nữ nhi như nàng ta?
Phụ hoàng tuyệt tình như thế, nhưng nàng ta... Rõ ràng nàng ta bị oan!
Bị oan? Sùng Nhi công chúa đột nhiên nhìn Thục phi, thấy bà ta khẽ cười. Thục phi tính kế nàng sao? Bà ta đào cho nàng cái hố, mục đích là gì? Nàng chưa từng đắc tội Thục phi, bà ta không có lý do đối phó nàng không phải ư?
Nghĩ tới gì đó, Sùng Ninh công chúa sửng sốt, mẫu phi... Nàng ta theo bản năng nhìn Tiêu thái tử phi ngồi cạnh Hoàng Thượng, gương mặt cực kỳ xa lạ này khiến nàng ta không khỏi cau mày.
Đúng vậy, khẳng định là Thục phi đối phó Tiêu thái tử phi chỉ vì nàng là nữ nhi của Tiêu thái tử phi!
Oán hận lại dâng lên, nữ nhân này từ khi sinh nàng ra liền mặc kệ sự sống chết của nàng, hiện giờ, liệu bà ta có giúp đỡ nữ nhi này không?
Sùng Ninh công chúa không chắc, nhưng nghĩ tới việc lưu đày, nàng ta vô cùng sợ hãi, chỉ đành áp xuống oán hận với Tiêu thái tử phi, cao giọng: "Mẫu phi, cứu nữ nhi, nữ nhi không muốn bị lưu đày, nữ nhi bị oan!"
Danh Sách Chương: