Bà ta không công kích Hạ Hầu Âm, mà khiến Hạ Hầu Âm đi công kích hoàng đế, đối với người tay cầm quyền sát sinh kia điều kiêng kị nhất chính là bị người bên cạnh phản bội, mà Thục phi đã lợi dụng đúng điểm này đủ để đẩy Hạ Hầu Âm, thậm chí là cả Hạ Hầu gia tộc phía sau vào hố lửa.
Hiện tại, tất cả chứng cứ đều vô cùng xác thực, đừng nói Hạ Hầu Âm không thể giải thích đây là hiểu lầm, cho dù Hạ Hầu Âm tỉnh táo lại cũng không có cách nào biện giải, huống chi... An Cửu nhìn Hạ Hầu Âm, gương mặt đờ đẫn kia đã chứng minh tất cả, e rằng Hạ Hầu Âm lúc này ngay cả ý thức biện hộ cũng không có.
Cổ trùng?
Cổ trùng kia thật sự lợi hại đến vậy à?
Ngoại trừ Nam Cảnh, những đất nước khác đều kiêng dè thứ này, tuy biết nó âm độc, đáng sợ nhưng chỉ có người Nam Cảnh biết vu cổ mới có thể nhìn ra manh mối.
Mà trên đại điện này... An Cửu hít sâu một hơi, hào hứng xem trò hay trước mắt.
Thục phi lên án làm Hạ Hầu Nghi càng sửng sốt, càng hoảng loạn, cho dù thường ngày ông ta nhanh mồm nhanh miệng thì hiện tại cứ như đã bị cắt mất lưỡi. Thừa nhận ánh mắt khiển trích của mọi người và sắc bén của Tĩnh Phong Đế, Hạ Hầu Nghi chỉ biết dập đầu liên tục: "Hoàng Thượng bớt giận, vi thần một lòng trung thành với Hoàng Thượng, chưa từng có chút tâm tư đại nghịch bất đạo, cho dù vi thần có mười cái đầu vi thần cũng không dám làm ra việc này. Hoàng Thượng, chắc chắn là có vấn đề gì đó. Hoàng Thượng, cầu xin ngài minh xét!"
Hạ Hầu Nghi nhìn thoáng qua Hạ Hầu Âm, thấy mặt mũi nàng ta đờ đẫn thì càng cảm thấy sự việc kỳ lạ. Nhưng ông ta lại không nghĩ ra sự kỳ lạ này đến từ đâu.
Hạ Hầu Ngự Thiển cũng nhìn chằm chằm Hạ Hầu Âm, như nhìn ra điều gì, ánh mắt gã trở nên hoảng loạn. Đối với mọi thứ về Nam Cảnh gã đều biết, mà Hạ Hầu Âm hiện giờ như con rối gỗ bị khống chế, điều này có ý nghĩa gì? Vu cổ? Xưa nay Đông ở cẩm tiệt thuật vu cổ, càng không cho phép con dân Nam Cảnh bước vào quốc thổ, thuật vu cổ này sao lại xuất hiện ở Đông Sở?
Hạ Hầu Ngự Thiển híp mắt, gã chỉ biết đây là thuật vu cổ, hoàn toàn không biết thuật thao tác thế nào. Rốt cuộc là ai? Là ai hãm hại Hạ Hầu Âm?
Gã lập tức nghĩ tới một người, lập tức ngước mắt nhìn Thục phi, nếu nhìn kỹ, từ trong ánh mắt phẫn hận kia có thể thấy thứ gì đó nóng bỏng. Nóng bỏng à? Đúng rồi, trong hậu cung này người duy nhất có thể uy hiếp tới địa vị của Thục phi và Tuyên thân vương là tỷ tỷ và hài tử trong bụng, rất có khả năng bà ta vì thế mà ra tay hãm hại không phải sao?
Nhưng gã không có chứng cứ, nếu bây giờ chỉ ra tỷ tỷ trúng cổ độc, có kẻ đứng sau hãm hại, vậy gã... Nghĩ đến thân phận của mình, Hạ Hầu Ngự Thiển theo bản năng nắm chặt tay thành quyền.
Nếu gã nhìn ra tỷ tỷ trúng cổ độc, vậy rất có khả năng gã sẽ khiến mọi người nghi ngờ, đến lúc đó... Nghĩ tới hậu quả, Hạ Hầu Ngự Thiển hít sâu một hơi, lòng thầm mắng một tiếng.
"Hoàng... Hoàng Thượng..." Hạ Hầu Âm đột nhiên lên tiếng.
Mọi người sửng sốt, đồng loạt nhìn Dung phi đang quỳ dưới đất, dường như chờ xem nàng ta tự giải vây cho mình thế nào. Hạ Hầu Âm nhìn Tĩnh Phong Đế, hai mắt vẫn mê mang.
Tĩnh Phong Đế nhíu mày, ông ta đương nhiên không mong nữ tử mình sủng ái dùng đao kiếm với mình. Nghĩ tới điều tốt đẹp của nữ tử này, lòng ông ta thoáng rung động, chỉ cần nàng nói được một lý do, cho dù lý do là gì ông ta cũng sẽ cho nàng một cơ hội.
Tĩnh Phong Đế nắm chặt hai tay, ông ta ghét nhất là bị phản bội, nhưng giờ phút này trái tim ông ta lại thoáng thả lỏng, phát hiện ngay ngay cả chính ông ta cũng giật mình.
Hít sâu một hơi, Tĩnh Phong Đế xua tay ý bảo thái y băng bó vết thương cho mình lui xuống.
Thục phi chú ý thái độ của Tĩnh Phong Đế, thấy ánh mắt ông ta đan xen trìu mến và phẫn nộ, bà ta nắm chặt khăn lụa. Hồ ly tinh này đối với Hoàng Thượng mà nói thật sự không giống người thường sao? Hừ, không giống người thường?
Càng không giống người thường, bà ta càng cảm thấy may mắn trước bước đi anh minh này của mình.
Bà ta không thể giữ lại mối uy hiếp Hạ Hầu Âm này, giữ lại hài tử trong bụng nàng ta để tranh đoạt với mẫu tử họ!
Trong đại sảnh, mọi sự chú ý đều hướng về phía Dung phi, tất cả cùng đang chờ xem Dung phi sẽ giải thích thế nào, tự thoát tội ra sao.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của mọi người, Hạ Hầu Âm đột nhiên bò tới bắt lấy chủy thủ dưới đất đâm về phía Tĩnh Phong Đế.
Biến cố thình lình xảy ra khiến mọi người sửng sốt, ngay cả An Cửu cũng kinh ngạc, không ngờ Hạ Hầu Âm sẽ có hành động như vậy. Nhưng chỉ chớp mắt, nàng đã hoàn hồn, đây nào phải quyết định của bản thân Hạ Hầu Âm, rõ ràng là Thục phi!
An Cửu còn đang suy tư, thủy thủ trong tay Hạ Hầu Âm đã càng ngày càng gần Tĩnh Phong Đế, Tĩnh Phong Đế cũng không ngờ Hạ Hầu Âm sẽ lại có hành động ám sát, không kịp có phản ứng, chỉ biết đứng đó, ngay cả né tránh cũng quên.
"Hoàng Thượng..." Mọi người ngây ra.
Mắt thấy chủy thủ đâm về phía Tĩnh Phong Đế, Hạ Hầu Ngự Thiển lập tức đứng dậy. Có hành động như gã là Thục phi, nhìn thanh chủy thủ sắc bén kia, Thục phi nhanh chóng chạy tới dùng thân thể mình chắn trước mặt Tĩnh Phong Đế.
Mọi người đều sửng sốt. Ngay trước khoảnh khắc Thục phi che cho Tĩnh Phong Đế, Hạ Hầu Ngự Thiển đã bắt được tay còn lại của Hạ Hầu Âm, nếu không có Thục phi, Hạ Hầu Ngự Thiển đã có thể kéo nàng ta trở về. Nhưng chính vì Thục phi che chắn, chủy thủ kia lại đâm vào người Thục phi, vị trí ngay ở bả vai.
Mà tương ứng với vị trí đó lại là trái tim của Tĩnh Phong Đế.
Nhìn cảnh này, ngay cả hít thở mọi người cũng không dám. Tình huống sao lại... Hạ Hầu Âm xuống tay với Hoàng Thượng thật sự quá tàn nhẫn, vị trí đó rõ ràng là muốn lấy mạng Hoàng Thượng!
Sắc mặt mọi người đều trắng bệch, mặt của Tĩnh Phong Đế vì phẫn nộ mà đen đến không thể đen hơn.
Ngay cả Hạ Hầu Ngự Thiển bắt lấy tay Hạ Hầu Âm cũng sững sờ, lần này tuy không đâm trúng Hoàng Thượng nhưng so với đâm trúng ông ta càng khiến ông ta phẫn nộ.
Hạ Hầu Ngự Thiển theo bản năng nhìn Thục phi, thấy Thục phi đau đớn thống khổ, máu tươi từ bả vai liên tục trào ra, thanh chủy thủ kia thậm chí còn cắm trên người bà ta, trông rất ghê người.
"Mẫu phi..." Bách Lý Ngạn vội chạy tới.
Nhưng lúc này Thục phi mặc kệ vết thương của mình, một lòng lo cho an nguy của Tĩnh Phong Đế: "Hộ... Hộ giá... Mau hộ giá..."
Cánh môi tái nhợt của giọng nói run rẩy của Thục phi làm Tĩnh Phong Đế bừng tỉnh, ông ta trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ gây tội, tâm tư trìu mến muốn tha thứ vừa rồi lập tức tan thành mây khói, thay vào đó là lửa giận lớn không thể át. Ông ta cho rằng trong này có hiểu lầm gì, nhưng ám sát lặp đi lặp lại đã đủ chứng minh tất cả không phải sao?
Tĩnh Phong Đế cầm tay Hạ Hầu Âm đang nắm lấy chủy thủ cẩn thận rút ra, máu tươi phun trào càng khiến ông ta đau xót, tay theo bản năng nắm chặt tay Hạ Hầu Âm.
Không kiềm được lửa giận trong lòng, Tĩnh Phong Đế hất tay, sức lực đó khiến Hạ Hầu Ngự Thiển cũng không kịp đề phòng, theo lực đó thân mình mảnh mai của Hạ Hầu âm lảo đảo, Hạ Hầu Ngự Thiển hoàn hồn vẫn không kịp đỡ nàng ta.
Dưới ánh mắt của mọi người, Hạ Hầu Âm ngã mạnh xuống đất, đau đớn dường như giúp nàng ta tỉnh táo lại.
Đây... Đây là chuyện gì vậy? Hoàng Thượng phẫn nộ, máu trên người Thục phi... Còn cả chủy thủ trong tay nàng ta... Mọi việc trước mắt thật kỳ lạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng sự tỉnh táo này chỉ thoáng qua chốc lát, đôi mắt nàng ta lại mê mang và đờ đẫn như lúc đầu.
Nhưng hiện tại mọi người chẳng ai bận tâm tới tình hình Hạ Hầu Âm, tất cả chú ý đều dồn về phía Thục phi. Cảnh tượng vừa rồi Thục phi phấn đấu quên mình, cam tâm chắn đao cho Tĩnh Phong Đế, ngay cả tính mạng cũng không màng sao?
Ngay cả Nguyên phi biết Thục phi nhiều năm và các phi tần khác đều giật mình.
Vì Hoàng Thượng, ngay cả mạng Thục phi cũng không cần?
Vừa rồi họ cũng nhìn thấy Hạ Hầu Âm giơ chủy thủ hướng về phía Hoàng Thượng, khoảnh khắc đó phản ứng đầu tiên của họ là trốn, nhưng Thục phi lại... Nhìn gương mặt Thục phi tái nhợt và máu tươi đầy người, các phi tần đều rơi vào suy tư.
Tĩnh Phong Đế bế Thục phi lên giường, vội phân phó: "Thái y, mau, mau cầm máu cho Thục phi... Trẫm... Trẫm không cho phép nàng xảy ra chuyện gì, hiểu chưa?"
"Không, Hoàng Thượng... Vết thương của thần thiếp... Thần thiếp... Thần thiếp... Không sao..." Thục phi bắt lấy tay Tĩnh Phong Đế, cố nén đau đớn do vết thương truyền tới, yếu ớt nói.
Nhưng cũng chính vì dáng vẻ nén đau này mà Tĩnh Phong Đế càng đau lòng, càng phẫn nộ với Hạ Hầu Âm.
"Cái gì mà không sao! Đã chảy nhiều máu như vậy, trẫm... Sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì." Tĩnh Phong Đế gằn từng câu từng chữ.
Thục phi nở nụ cười trấn an khiến ông ta càng thương tiếc.
"A... Đau..."
Trên đại điện đang căng thẳng, một tiếng kêu đau vang lên. Mọi người nhìn Thục phi lại phát hiện tiếng đau đó không phải đến từ bà ta. Tiếng rên rỉ vẫn tiếp tục, mọi người theo âm thanh tìm kiếm thì thấy người kêu là Hạ Hầu Âm.
An Cửu cũng nhìn Hạ Hầu Âm, phát hiện đôi mắt mê mang kia dần có dấu hiệu tỉnh táo lại.
Đau? Ánh mắt mọi người hướng về tay Hạ Hầu Âm ôm bụng, giật mình. Vừa rồi Dung phi nương nương té ngã, chỉ sợ đã ảnh hưởng tới hài tử trong bụng.
"A... Máu... Hoàng Thượng, nương nương..." Văn cô cô đột nhiên la lên.
Mọi người nhìn góc váy của Hạ Hầu Âm, dưới góc váy là máu tươi đỏ thẫm.
Bất ngờ đột nhiên xảy ra ra khiến người ở đây không biết làm thế nào, Dung phi ám sát hoàng đế, nhưng hài tử trong bụng nàng vẫn là cốt nhục của ông ta!
Việc này... Hoàng Thượng sẽ xử lý thế nào đây?
An Cửu nhìn Hạ Hầu Âm đang thống khổ rối rắm, còn cả màu đỏ chói mắt dưới chân, không khỏi nhíu mày. Sự việc càng ngày càng thú vị!
Hạ Hầu Âm ám sát Tĩnh Phong Đế, nếu là lần đầu tiên sợ rằng ông ta còn khả năng tha thứ cho nàng ta, nhưng lần thứ hai... E rằng Tĩnh Phong Đế sẽ không nuông chiều nữa, nhưng hài tử trong bụng Hạ Hầu Âm thì nên làm sao đây?
"Hoàng Thượng, cứu Dung phi nương nương... Trong bụng nàng ấy là cốt nhục của ngài, nếu có bất trắc gì..." Hạ Hầu Nghi nôn nóng.
"Hoàng Thượng..." Hạ Hầu Âm dần lấy lại ý thức. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nàng ta nhìn vết thương trên tay Tĩnh Phong Đế, còn cả Thục phi dính đầy máu tươi, tính cả tay nàng ta, mọi việc đều vô cùng quỷ dị!
Nhưng nàng ta còn chưa kịp tìm hiểu xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cơn đau ở bụng khiến nàng ta hoảng hốt, gương mặt mỹ lệ trắng bệch tràn ngập sợ hãi: "Con của ta... Hoàng Thượng, cứu thiếp... Người đâu, thái y... Thái y đâu... Cứu hài tử của ta..." Hạ Hầu Âm kêu gào không ngừng nhưng chẳng ai để ý tới, nhìn cung nhân quỳ đầy đất, nàng ta lạnh lùng quát, "Các ngươi đều mù rồi à? Mau, thái y... Ngươi..." Hạ Hầu Âm chỉ thái y hầu hạ bên giường, "Ngươi qua đây, cứu ta... A... Cứu hài tử của ta..."
Cảm nhận máu chảy ra càng ngày càng nhiều, Hạ Hầu Âm luống cuống tột cùng. Nhưng trên đại điện mỗi người mỗi sắc mặt lại không ai để ý tới nàng ta.
"Hoàng Thượng, bảo thái y xem cho Dung phi muội muội đi, muội ấy có thai, đừng để xảy ra chuyện gì." Thục phi cau mày, ánh mắt lo lắng và quan tâm không hề giả dối.
Mọi người ngây ra, Tĩnh Phong Đế cũng nhíu mày kinh ngạc, ông ta liếc nhìn Hạ Hầu Âm, dáng vẻ nàng ta hung ác cầm chủy thủ hướng về phía mình không thể vứt ra khỏi đầu được.
"Xảy ra chuyện? Nàng vì ả mới thành ra như vậy, nàng còn lo cho ả làm gì?" Tĩnh Phong Đế híp mắt, "Ỷ vào việc mang thai mà coi mình kiều quý, ả tưởng hậu cung này là thiên hạ của một mình ả sao?"
Thái độ của Tĩnh Phong Đế càng khiến đầu óc Hạ Hầu Âm trống rỗng. Nàng ta nhìn Thục phi nằm trên giường, mơ hồ có một suy đoán lóe lên.
Vì nàng ta mà bọn họ thành ra như vậy sao? Tất cả việc này đều do nàng ta làm?
"Không, Hoàng Thượng... Không phải như thế, thần thiếp..." Hạ Hầu Âm vội vàng muốn giải thích. Nàng ta cuối cùng cũng hiểu tại sao mình lại đau đớn nằm ở đây, hoàng đế thờ ơ và ánh mắt mọi người nhìn nàng ta tràn ngập phẫn nộ và khiển trách.
Nhưng tất cả việc này không phải do nàng ta làm.
Tại sao? Đây rốt cuộc là chuyện thế nào?
Hạ Hầu Âm cắn môi: "Hoàng Thượng, đây là âm mưu, thần thiếp... Chắc chắn có kẻ hãm hại thần thiếp!"
Hãm hại nàng ta?
Mọi người đều không hẹn mà cùng cười lạnh, khi nãy tất cả người ở đây đều tận mắt chứng kiến nàng ta cầm chủy thủ muốn ám sát Hoàng Thượng. Bị hãm hại? Hãm hại thế nào? Chẳng lẽ có quỷ hồn bám vào nàng ta à?
E là Dung phi này muốn thoát tội mà không màng tất cả, thậm chí hồ ngôn loạn ngữ!
An Cửu nhướng mày, xem ra Hạ Hầu Âm không ngốc, nhưng biết có kẻ hãm hại thì thế nào? Mọi người đều tin việc mắt mình thấy là thật, chuyện vừa xảy ra nàng ta phải giải thích sao đây?
Dù nàng ta giải thích thế nào chỉ sợ cũng là giấu đầu lòi đuôi mà thôi.
Nàng ta có thể lấy ra chứng cứ chứng minh mình bị hãm hại không?
Hạ Hầu Ngự Thiển cũng cắn chặt răng, cho dù biết Hạ Hầu Âm bị cổ trùng khống chế, gã cũng không thể nói ra sự thật. Gã biết lần này Hạ Hầu Âm rơi vào đường cùng rồi.
Không chỉ nàng ta, sợ là cả Hạ Hầu gia cũng sẽ bị liên lụy.
Nghĩ đến kế hoạch của họ, Hạ Hầu Ngự Thiển nắm chặt tay thành đấm.
Gã không thể để chuyện của Hạ Hầu Âm hủy hoại khổ tâm bao năm cũng gã. Nhìn Hạ Hầu Âm, Hạ Hầu Ngự Thiển nhíu mày, nhưng nàng ta biết thân thế của gã, nếu để lộ ra...
"Hãm hại? Buồn cười, vậy ngươi nói xem ai hãm hại ngươi!" Tĩnh Phong Đế cười lạnh.
Hạ Hầu Âm nhìn bốn phía, thời điểm trông thấy An Cửu, nàng ta ngẩn ra.
An Cửu, là nàng sao?
Ở Nghiệp thành nàng ta lừa nàng lên đảo Li Tâm, còn cả trước đây nàng ta muốn nạp trắc phi cho Bắc Sách, từng việc từng việc hiện lên trong đầu. An Cửu là người có thù tất báo, nàng ta luôn đối đầu với nàng nàng biết rất rõ.
Liệu có phải là nàng trả thù nàng ta không?
Càng nghĩ, Hạ Hầu Âm càng luống cuống, cảm nhận ánh mắt mọi người hướng về phía mình, nàng ta hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh thường ngày, chỉ có thể lựa chọn suy đoán có khả năng là đáp án nhất.
Mọi người theo ánh mắt Hạ Hầu Âm mà nhìn An Cửu.
"Là nàng, An Cửu... Nhất định là nàng hãm hại thần thiếp. Hoàng Thượng, ngài phải làm chủ cho thần thiếp. A..." Hạ Hầu Âm đau đớn ôm bụng, không biết mình có thể kiên trì thêm bao lâu, nàng. Lúc này, nàng ta có thể cảm nhận sinh mệnh trong bụng đang từ từ đi xa.
An Cửu nhíu mày, sắc mặt Bắc Sách cũng trầm xuống: "Nói bậy! An Cửu không thù không oán với ngươi, nàng sao phải hãm hại ngươi hả!"
Lần này Bắc Sách thật sự nổi giận. Ở Nghiệp thành nàng ta dám tính kế An Cửu, bây giờ còn muốn kéo An Cửu xuống nước sao?
Hạ Hầu Âm sửng sốt, chỉ với một câu phản bác của Bắc Sách, nàng ta đã không thể chống đỡ được. Sao phải hãm hại nàng ta? Ở đây nhiều người như vậy, chẳng lẽ nàng ta nói rằng bản thân từng hãm hại An Cửu, cho nên An Cửu muốn trả thù sao?
Hạ Hầu Âm không có tự tin, cố nén đau đớn, phản ứng này lọt vào mắt người khác lại trở thành chột dạ.
An Cửu khẽ cười: "Dung phi nương nương nói ta hãm hại người, vậy nương nương nói cho mọi người nghe xem ta hãm hại người thế nào?"
"Ngươi..." Hạ Hầu Âm á khẩu không trả lời được.
"Không bằng không chứng, An Cửu không có nhận nổi lời vu oan của Dung phi đâu!"
Tĩnh Phong Đế nổi trận lôi đình: "Hạ Hầu Âm, ngươi còn gì để nói không?"
Hạ Hầu Âm? Trước giờ hoàng đế gọi nàng ta là Âm Âm, ái phi, nhưng lần này lại là Hạ Hầu Âm, điều đó có ý nghĩa?
"A!" Ngay lúc này, một cơn đau lại ập tới như con dao đâm thẳng vào bụng nàng ta.
Gương mặt rối rắm thống khổ ấy làm Tĩnh Phong Đế thương tiếc nhíu mày, nhưng Thục phi bỗng nắm chặt tay Tĩnh Phong Đế, cố gắng nói: "Hoàng Thượng, hài tử trong bụng Dung phi muội muội quan trọng... Mau để thái y..."
Ngay lập tức chút thương tiếc Tĩnh Phong Đế dành cho Hạ Hầu Âm lần nữa tan thành mây khói: "Thái y, ngươi còn ngây ra đó làm gì? Cứu Thục phi quan trọng..."
"Nhưng Dung phi muội muội..."
"Dung phi, Dung phi, ả ám sát trẫm, còn khiến nàng bị thương nghiêm trọng như vậy, một kẻ mang tội sao có thể so với nàng?"
"Nhưng long tự trong bụng..."
"Long tự?" Tĩnh Phong Đế hừ lạnh, "Bảo thái y khác tới là được!"
Hiện tại thái y ở đây chờ lệnh chỉ có một người, trời đang tối muốn truyền thái y phải tốn chút thời gian, chỉ không biết hài tử trong bụng Hạ Hầu Âm có thể chịu đựng được không!
Sắc mặt Hạ Hầu Âm trắng bệch. Thục phi nhíu mày cắn môi, lòng lại vô cùng cao hứng.
Tốt lắm, bà ta rất vừa lòng với thái độ lãnh đạm Hoàng Thượng dành cho Hạ Hầu Âm, cũng không uổng công bà ta dùng thân thể mình diễn vở kịch này.
Lặng lẽ liếc nhìn máu tươi dưới chân Hạ Hầu Âm, Thục phi bỏ qua vết thương đau đớn, lòng thống khoái dị thường, nhưng nghĩ tới Tĩnh Phong Đế lần hai thương tiếc nàng ta... Hạ Hầu Âm đúng là hồ ly tinh, lần này nếu bà ta không nắm chặt cơ hội dẫm đạp nàng ta hoàn toàn dưới chân, khiến nàng ta không còn cơ hội xoay người, nói không chừng tương lai gió xuân sẽ lại thổi.
Linh Nhi kia nói một khi đau đớn loại cổ này sẽ không có tác dụng, bây giờ Hạ Hầu Âm đau bụng thế này, bọn họ không thể lại dùng cổ trùng khống chế nàng ta.
Nhưng không sao, bà ta vẫn có cách của mình.
"Thục phi muội muội, muội... Nhất định phải kiên trì..." Thục phi yếu ớt nói.
Hạ Hầu Âm giật mình, lời Thục phi nói đối với người ngoài là quan tâm vô tận, nhưng nàng ta lại như bắt được manh mối, lặng lẽ quan sát Thục phi, trong đầu dần hình thành một suy đoán.
Là bà ta sao?
Hiện giờ Thục phi chưởng quản hậu cung, không nói đến ngày ấy ở Liễu Oanh điện hai người có mâu thuẫn với nhau, chỉ riêng sự tồn tại của nàng và hài tử đã là uy hiếp lớn nhất với Thục phi và Bách Lý Ngạn.
Đúng, chính là bà ta, Thục phi, chắc chắn là Thục phi đang hại mình!
Bà ta muốn diệt trừ nàng, không có nàng và hài tử trong bụng, người kế thừa ngôi vị hoàng đế chắc chắn là Bách Lý Ngạn!
"Thục phi, tiện nhân nhà ngươi!" Hạ Hầu Âm mặc kệ mọi thứ, trừng mắt nhìn Thục phi, kêu gào.
Mọi người không khỏi sửng sốt, nhưng sau một hồi ngây ra, An Cửu nhanh chóng hoàn hồn.
Hạ Hầu Âm đoán được gì rồi sao?
Hoặc là... An Cửu liếc nhìn Thục phi tỏ vẻ ủy khuất, khẽ cười, càng cảm thấy hứng thú. Hoặc là Thục phi cố ý để Hạ Hầu Âm đoán được gì.
Nhưng đoán được thì thế nào?
Quả nhiên Tĩnh Phong Đế cau mày, tức giận quát: "Hạ Hầu Âm, ngươi làm gì đó?"
Hạ Hầu Âm giãy giụa bò về phía Tĩnh Phong Đế: "Hoàng Thượng, là bà ta, là Thục phi... Là bà ta muốn hại thiếp... Đều do bà ta... Hoàng Thượng, Thục phi tàn nhẫn độc ác, bà ta muốn diệt trừ thần thiếp, tất cả đều là trò quỷ bà ta làm ra!"
Danh Sách Chương: