"Ngươi đúng là không nói lý, rõ ràng đoạt đồ của tiểu thư nhà ta thì thôi, ai ô uế đồ của tiểu thư nhà ngươi?"
Hồng Linh giận sôi máu, vội vàng tiến lên muốn che chở An Cửu, nhưng bị An Cửu gọi lại: "Hồng Linh!"
"Tiểu thư..." Hồng Linh nhìn An Cửu, vừa rồi tiểu thư cũng cản nàng, nhưng từ sau khi tiểu thư thay đổi, nàng ấy chưa từng nhường nhịn như vậy, người này rõ ràng nhằm vào họ, thậm chí còn mắng tiểu thư, tiểu thư sao có thể bình thản như thế?
"Người ta đã bỏ tiền thì đồ thuộc về người ta, trong tiệm còn rất nhiều thứ, chúng ta xem cái khác cũng không sao."
"Đúng vậy, đúng đúng, Túy Ngọc Hiên của ta đâu cũng là đồ tốt, cần gì phải tranh mấy thứ này?" Chu Cẩm gấp quạt xếp, ánh mắt nhìn An Cửu càng tỏa sáng.
An Cửu lặng lẽ quan sát, Chu Cẩm sợ rằng thật sự như lời đồn, coi tiền như mạng!
Nếu gã đã phối hợp ăn ý như vậy, nàng đương nhiên phải chọn thật nhiều thứ.
Nghĩ như thế, An Cửu cố tình lựa đồ không chút lưu tình, Chu Cẩm đi theo cười nói: "Tiểu thư, người là khách hàng hào sảng nhất Chu Cẩm từng gặp, mấy món đồ này đều rất hợp với tiểu thư."
"Đúng vậy, mấy thứ này còn bắt mắt hơn món đồ khi nãy, ta rất thích. Chu Cẩm công tử, tất cả ta đều..."
"Khoan đã!" An Cửu còn chưa nói xong, nha đầu kia liền xen ngang. An Cửu liếc nhìn ả ta, ả ta nhíu mày, dường như đang giãy giụa, nhưng rất nhanh lại ngang nhiên khí thế nói, "Mấy thứ này, tiểu thư nhà ta cũng muốn!"
"Ngươi chắc chắn? Ngươi chỉ là một nha hoàn, trả tiền là tiểu thư nhà ngươi, nếu tiểu thư nhà ngươi không trả thì phải làm sao?" Chu Cẩm nhíu mày, nhưng An Cửu lại nhìn ra gã đang cố gắng che giấu vẻ hưng phấn.
A, gã có thể không hưng phấn sao? Mấy thứ này giá trị không ít!
"Đương nhiên chắc chắn, hừ, tiểu thư nhà ta là ai chứ, tiểu thư trước nay nói một không hai, sao có thể không nhận?" Nha đầu kia lại nhìn An Cửu, "Không giống người nào đó, cho dù thích, sợ rằng cũng không có nhiều tiền mua như vậy."
An Cửu khẽ cười, hai mắt Chu Cẩm sáng lên, cao giọng phân phó: "Người đâu, gói mấy thứ này cho vị cô nương đây."
Rất nhanh, tiểu nhị trong tiệm trình tất cả đồ đã gói, Chu Cẩm cầm bàn tính, nhanh chóng tính giá: "Vị cô nương này, tất cả tổng cộng bốn mươi tám nghìn lượng, xin hỏi cô nương còn muốn mua thêm gì không?"
Bốn mươi tám nghìn lượng?
Mọi người cả kinh, đây không phải số tiền nhỏ, số tiền này đủ cho một nhà bình thường ăn mấy đời, cho dù nhà phú quý, một năm sợ rằng cũng không thu được số tiền này, nha hoàn kia không biết là người của phủ nào, thế mà trong một lúc đã tiêu nhiều bạc như thế huống hồ, nha hoàn kia rõ ràng nhắm vào vị tiểu thư này, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, nha hoàn kia tiêu bạc nhiều như vậy còn không phải do vị tiểu thư này dẫn đường?
Nha hoàn bị số tiền dọa sợ, nhưng tiểu thư đã phân phó, An Cửu muốn gì, ả phải đoạt lấy, lại không ngờ... Bốn mươi tám vạn lượng? Trong tay ả nào có bốn mươi tám vạn lượng!
"Cô nương không đủ tiền sao?" An Cửu nhàn nhạt hỏi, "Có điều không sao, ta nghĩ Chu Cẩm công tử sẽ cho tiểu thư nhà ngươi ghi nợ!"
Bốn mươi tám vạn lượng? A, cho dù là tiểu thư nhà ả, sợ rằng cũng xót xa.
"Ai nói không đủ tiền? Không phải chỉ bốn mươi tám nghìn lượng bạc thôi sao? Tiểu thư nhà ta không thiếu!" Nha hoàn kia hoàn hồn, tuy lòng đã không còn tự tin nhưng ả không thể mất mặt trước An Cửu.
"Vị cô nương này sợ là hiểu lầm rồi, không phải bốn mươi tám nghìn lượng bạc, mà là bốn mươi tám nghìn... Hoàng kim!" Chu Cẩm khẽ cười, giảo hoạt như hồ ly tinh.
Bốn mươi tám nghìn hoàng kim? Mấy chữ này như sét đánh ngang tai, ngay cả An Cửu cũng giật mình, không khỏi nhìn Chu Cẩm, gã rõ ràng cố ý!
Bốn mươi tám nghìn lượng bạc trắng đã không phải số lượng nhỏ, bốn mươi tám nghìn hoàng kim, đó là giá trên trời!
Chỉ sợ tiểu thư nhà ả... An Cửu nhìn nha hoàn kia, thấy ả cứng đờ, sắc mặt tái nhợt.
"Ha ha, nhìn phản ứng này, sợ rằng tiểu thư nhà nàng ta không có nhiều hoàng kim như vậy, buồn cười, đúng là buồn cười, tiểu thư, vừa rồi nô tỳ thấy người ta cái gì cũng đoạt, còn tưởng là khách hàng lớn lắm, không ngờ chỉ là hư danh mà thôi." Hồng Linh cười nhạo. Vừa rồi nha hoàn kia khi dễ tiểu thư nhà nàng thế nào? Hiện tại, ả coi như đáng đời.
Nghĩ tới chuyện vừa rồi, Hồng Linh cuối cùng cũng hiểu ý đồ của tiểu thư.
Tranh với ả làm gì? Nếu ả muốn cướp, thế thì để ả cướp, dù sao cũng không phải tiền của họ!
Tức khắc, sắc mặt nha hoàn kia hết sức khó coi, tay nắm thành quyền, hoàn toàn không còn khí thế đắc ý kiêu ngạo lúc trước.
"Vị cô nương này, ta quên nói với ngươi, mấy thứ đó ta đều không thích, ta chẳng qua muốn xem mà thôi." An Cửu nhìn nha hoàn kia, "Nếu cô nương đã mua những thứ này rồi, ngươi cũng nói, tiểu thư nhà ngươi xưa nay nói một không hai, nhiều người nhìn như vậy, ngươi vẫn là nhanh chóng thanh toán đi, bằng không tổn hại đến mặt mũi của tiểu thư ngươi, mặt mũi tiểu thư ngươi không còn cũng hại tới ngươi, thế thì không có lời rồi."
"Ngươi..." Nha hoàn kia ngẩn ra, lúc này mới phát hiện bản thân trúng kế của An Cửu.
Nàng cố ý dẫn ả mua đống đồ này, hiện tại phải làm sao đây?
Tiểu thư kêu ả đoạt đồ của An Cửu, lại không ngờ, An Cửu này sớm đã nhìn ra ý đồ của mình, cho nên lợi dụng điểm này, từng bước ép ả ôm nhiều đồ như thế!
Bây giờ hay rồi, bốn mươi tám nghìn hoàng kim...
An Cửu nói đúng, nếu ả không trả tiền, mặt mũi của tiểu thư sợ rằng bị ả làm hỏng hết, nhưng đừng nói là ả, ngay cả tiểu thư cũng không có nhiều hoàng kim như vậy.
Càng nghĩ, nha hoàn kia càng hoảng loạn, An Cửu thầm quan sát, đột nhiên cao giọng: "Chẳng lẽ tiểu thư nhà ngươi cũng không có số tiền này? A, vừa rồi khoe khoang như vậy đều là giả vờ sao? Có câu chủ tử nào nô tài thế ấy, không biết tiểu thư nhà ngươi có giống ngươi không!"
Những người xem náo nhiệt bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Ngươi..." Nha hoàn nghẹn tới đỏ mặt, oán hận nhìn An Cửu, lòng đau như dao cắt, nhưng... Nhưng ả không biết làm gì An Cửu!
"An Cửu!" Ngoài cửa đột nhiên truyền tới giọng nói uy nghiêm bá đạo khiến mọi người ngẩn ra.
Nụ cười trên khóe môi An Cửu ngày càng đậm, rốt cuộc cũng ép được người đứng sau lộ diện, nghe giọng điệu này, e rằng tức giận không nhỏ.
Ngay lập tức, mọi người đều nhìn về phía cửa, thấy một mỹ nhân nổi giận đùng đùng bước vào.
Danh Sách Chương: