Diệp Liên Y còn chưa đi được một bước, nghe An Cửu gọi lại, không khỏi nhíu mày.
Không thể đi? Nàng ta tự có chân, nàng ta muốn chạy, An Cửu giữ được sao?
Diệp Liên Y liếc nhìn An Cửu, đắc ý cười, không thể đi sao? Vậy nàng ta cố tình không đi cho nàng xem!
Mà An Cửu chỉ có thể thành đồ chơi cho bọn đàn ông này, trở thành công cụ sinh con, chỉ có thể sống trong địa ngụ này vượt qua quãng đời còn lại.
Quận chúa sao? Cứu Lục hoàng tử và Nhàn Phi sao? Người Bắc thế tử thích sao?
A, lúc này, ai có thể cứu được An Cửu đây!
Nghĩ đến đây, Diệp Liên Y càng đắc ý, lúc này, nàng ta có thể cảm nhận ánh mắt của An Cửu dừng trên người mình, hận nàng ta sao? A, càng như vậy, lòng nàng ta càng thống khoái, việc này so với An Cửu quỳ gối trước mặt nàng ta còn khiến nàng ta hưng phấn hơn.
An Cửu ơi An Cửu, nàng vẫn không đấu lại Diệp Liên Y!
Nàng ta nhất định phải kể chuyện này với mẫu thân, để mẫu thân cũng cảm nhận vui sướng và thống khoái của thắng lợi này.
Ánh mắt An Cửu đúng là đang khóa chặt nàng ta, có điều nàng ta nghĩ sai rồi.
An Cửu không hận, càng không bất lực, đôi mắt sáng như sao vẫn b ình tĩnh. Nhìn Diệp Liên Y ra khỏi đại sảnh, An Cửu lần nữa cao giọng: "Đại đương gia phải không? Nếu ta là ngươi, ta nhất định sẽ giữ ả lại, dù sao nhiều vẫn hơn ít, ngươi cảm thấy đêm dài triền miên, ngươi lại có nhiều huynh đệ như vậy, một mình ta đủ sao? Thịt mỡ đưa tới cửa, để nàng ta đi như vậy, không phải tác phong của cường đạo!"
Giọng điệu bình tĩnh, không nhanh không chậm, nhưng nói ra lại đánh thẳng suy nghĩ của mỗi người ở đây.
Nhóm cường đạo ở kinh thành và những vùng trọng địa lân cận này không dám phạm tội, nhìn phản ứng cơ khát của họ, A Cửu liền biết, điều họ đang thiếu nhất chính là nữ nhân!
Mà Diệp Liên Y vốn có chút tư sắc, hôm nay ở đây nhiều người như vậy, sao có thể bỏ qua cho nàng ta?
Quả nhiên dứt lời, ánh mắt những tên cường đạo kia liền lộ rõ vẻ háo sắc, nam nhân gầy nhưng rắn chắc thậm chí còn nhảy dựng lên, đi đến trước mặt Đại đương gia, dò hỏi: "Đại đương gia, nữ nhân này nói không sai..."
Diệp Liên Y lòng đang đắc ý mới tới cửa không khỏi sửng sốt, lập tức xoay người nhìn Đại đương gia kia: "Đại đương gia, lúc trước chúng ta đã nói rõ, ta giúp ngươi đưa tân nương tới, sau đó tùy các ngươi xử trí, những chuyện khác không phải chuyện của ta."
Diệp Liên Y liếc nhìn An Cửu, đương nhiên hiểu ý đồ của nàng, có điều nàng ta vẫn nắm chắc mọi việc, Triệu Tứ này tốt xấu gì cũng là bà con xa của mình, hơn nữa giữa nàng ta và Đại đương gia là quan hệ hợp tác, An Cửu muốn giữ nàng ta ở lại, sao có thể?
Đại đương gia nhíu mày, bộ dáng tục tằng toát ra lệ khí, nhìn An Cửu, lại nhìn Diệp Liên Y, thái độ dường như có chút do dự.
An Cửu khẽ cười: "Đại đương gia, ngươi có biết vì sao ả đưa ta tới đây cho ngươi không? Bởi vì ả hận ta, ả hận không thể giết ta, cũng sợ ta chết quá thống khoái, cho nên mới muốn ta sống không bằng chết, do đó, ả mới chọn nhà chồng Hắc Sơn Trại này cho ta, điều đó có nghĩa nàng ta coi Đại đương gia ngươi là thứ gì?"
Hai chữ "thứ gì" khiến mọi người ngẩn ra, giọng điệu lạnh lẽo, giống như Đại đương gia thật sự là một công cụ.
Lập tức, những tên cường đạo đó liền nổi giận, thấy sắc mặt Đại đương gia thay đổi, nụ cười của An Cửu càng thêm xán lạn, tiếp tục: "Một công cụ thay ả tra tấn ta, a, nực cười, đường đường là đầu lĩnh của cường đạo, trong mắt một nữ nhân thế mà chỉ là công cụ, nếu ta là ngươi, trước mặt huynh đệ của mình, sợ là đầu cũng không thể ngẩng cao! Đây là nhục nhã lớn bằng trời!"
"Nhục nhã? Ai dám nhục nhã Đại đương gia của chúng ta?"
"Đúng vậy, Đại đương gia của chúng ta anh minh thần võ, há để một nữ nhân nhục nhã!"
"Đúng vậy, không thể nhục nhã..."
Nhất thời, những tên cường đạo đó đồng loạt nhảy dựng lên, ngay cả người canh giữ ngoài cửa cũng hùng dũng xông vào.
Diệp Liên Y sợ hãi, nhưng rất nhanh nàng ta đã trấn định cảm xúc, nâng cằm: "Các ngươi đừng nghe nàng nói, nàng nói hươu nói vượn, ta hợp tác với Đại đương gia các ngươi, trong đó không hề tồn tại việc lợi dụng, ta đưa nữ nhân tới cho các ngươi, thành ý như vậy, sa có thể bất kính với Đại đương gia?"
An Cửu này thật sự đáng giận, chỉ với mấy câu đã khơi mào mâu thuẫn giữa nhóm cường đạo và nàng ta, đúng là không đơn giản.
Có điều, nàng ta sao có thể để An Cửu được như ý nguyện?
Luận mồm mép, An Cửu lợi hại, Diệp Liên Y nàng cũng không phải không thể nói, không phải sao?
Nghĩ đến độ nguy hiểm của cường đạo, lòng Diệp Liên Y rét run, hai tay nắm chặt thành đấm, hôm nay nàng ta nhất định phải an toàn rời khỏi nơi này, bằng không... Hậu quả nàng ta thật sự không thể gánh vác.
Có điều, nàng ta lại coi thường năng lực của An Cửu.
An Cửu liếc nhìn nàng ta: "Thành ý? Liên Y muội muội, sợ là thành ý của muội vẫn còn quá nhỏ, nếu thật sự có thành ý, vậy đi làm gì? Bản thân vui vẻ ở lại, sinh con đẻ cái cho các huynh đệ không nên sao?"
Sắc mặt Diệp Liên Y trầm xuống, muốn phản bác, nhưng đám nam nhân kia đã sôi trào.
"Đúng vậy, đó mới là thành ý."
"Đại đương gia, nữ nhân này nói không, một người xác thật quá ít, quy củ của Hắc Phong Trại, ngay cả một con ruồi cũng không để nó bay đi, lần này tuy rằng tới kinh đô cưới vợ nhưng cũng không thể vì vậy mà hỏng quy củ trong trại chúng ta." Nam nhân gầy mà rắn chắc kia cao giọng.
Dứt lời, những người khác cũng hùa theo, nhất thời, sắc mặt Diệp Liên Y càng trầm xuống.
"Đại đương gia..." Diệp Liên Y lên tiếng, "Ngươi đã hứa..."
"Ta hứa cái gì?" Đại đương gia lạnh lùng hỏi lại.
An Cửu nhướng mày, nhìn gương mặt cứng đờ của Diệp Liên Y, lòng dâng lên một tia thống khoái.
Diệp Liên Y vẫn không cam tâm: "Đại đương gia, ngươi sao có thể... Lật lọng?"
"Muội muội, muội cho rằng Đại đương gia đang làm buôn bán với muội?" An Cửu lạnh giọng, một chút cũng không che giấu sự châm chọc, giao dịch với một tên cường đạo mà muốn gã tuân thủ hứa hẹn sao?
Diệp Liên Y này đúng là quá ngây thơ!
Nhưng cũng vì biết điểm này nàng châm ngòi mới có thể thành công, không phải sao?
An Cửu khẽ cười, Diệp Liên Y trừng mắt nhìn An Cửu, nghĩ đến lời Đại đương gia vừa nói, lại cảm nhận ánh mắt của đám nam nhân đó dồn về phía mình, hận ý trong lòng như thủy triều đánh úp.
"An Cửu, nữ nhân độc ác nhà ngươi, ngươi sao có thể hại ta?" Diệp Liên Y xông về phía An Cửu.
An Cửu lanh tay lẹ mắt bắt lấy cổ tay Diệp Liên Y, dùng sức một cái, nháy mắt tiếp theo, Diệp Liên Y lảo đảo mấy cái, theo đó ngã xuống, đám nam nhân cường đạo nhìn hành động dứt khoát không chút lưu tình này đều không nhịn được mà ngẩn ra.
Ánh mắt nhìn An Cửu cũng thay đổi.
"An Cửu..." Diệp Liên Y hét lớn, gương mặt mỹ lệ lộ vẻ dữ tợn.
An Cửu nhướng mày cười, ngồi xổm xuống: "A, Diệp Liên Y, ngươi nói chuyện thật dễ nghe, ta hại ngươi, vậy có cần ta nhắc nhở là ai đưa ta tới nơi này không?"
Diệp Liên Y giật mình, chột dạ: "Ngươi... Thì sao hả? Ngươi đẩy mẫu thân ta vào Đại Lý Tự, ta đẩy ngươi vào tay những kẻ này cũng coi như gậy ông đập lưng ông."
"Gậy ông đập lưng ông?" An Cửu bật cười thành tiếng, "Vậy chuyện mẫu thân ngươi hạ độc ta thì tính sao? Tuyệt Ngưng Tán, có phải ta cũng nên cho ngươi uống Tuyệt Ngưng Tán không? Sao hả, để đúng với câu gậy ông đập lưng ông của ngươi!"
"Ngươi..." Diệp Liên Y nghiến răng, An Cửu này đúng là nhanh mồm dẻo miệng, dường như bất luận nàng ta làm gì nàng cũng có thể biện giải, nhưng nàng ta không cam lòng, nàng ta sao có thể ở lại nơi này cùng An Cửu rơi xuống địa ngục?
Diệp Liên Y nhíu mày, hít một hơi thật sâu, nhìn Đại đương gia kia: "Đại đương gia, ngài thả ta đi, ta cầu xin ngài, nếu các ngài muốn nữ nhân, sau khi ta trở về, bảo đảm sẽ đưa thêm vài người tới."
"Muội muội, lời muội muội nói ngay cả ta cũng không tin, muội cảm thấy anh minh thần võ như Đại đương gia sẽ tin sao? Ai biết sau khi muội trở về sẽ đưa nữ nhân hay quan binh tới?" An Cửu nhìn móng tay của mình, tùy ý nói.
Dứt lời, quả nhiên sắc mặt Đại đương gia kia thay đổi, sâu trong đôi mắt kia hình như đang suy tư.
Nữ nhân này nói không sai, Hắc Phong Trại bọn họ lần này vốn lén lút tới kinh thành, dẫn theo nhiều người như vậy đã có chút mạo hiểm, nếu thân phận bị phát hiện, sợ rằng khó có thể thoát thân, phải biết, những chuyện bọn họ từng làm, có bao nhiêu cái đầu cũng chém không đủ.
Đại đương gia liếc nhìn Diệp Liên Y ngã ngồi dưới đất, suy nghĩ một hồi, nhíu mày nói: "Diệp Nhị tiểu thư, hôm nay e là nàng không thể đi được rồi."
Đầu Diệp Liên Y như muốn nổ tung.
Không thể đi? Không, sao có thể?
"Không, Đại đương gia, các ngài đã có An Cửu, nàng ấy mới là tân nương đêm nay." Diệp Liên Y sợ hãi, tìm kiếm sự giúp đỡ từ Triệu Tứ, "Biểu ca, huynh giúp muội nói chuyện đi!"
Triệu Tứ nhìn Đại đương gia, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của nam nhân gầy mà rắn chắc kia, lòng rét run, vội rụt đầu về, không dám mở miệng.
Diệp Liên Y thấy tình hình như vậy, lòng càng luống cuống, phải làm sao bây giờ?
Hôm nay nàng ta vốn muốn đưa An Cửu vào ổ sói, nhưng dù thế nào cũng không ngờ những kẻ này lại lật lọng, muốn giữ nàng ta ở lại.
An Cửu nhìn Diệp Liên Y, ý cười châm chọc càng đậm: "Muội muội, tân nương hôm nay rõ ràng là muội, không phải sao?"
Tính kế dụ nàng vào ổ sói, An Cửu nàng sao có thể để nàng ta một mình rời đi?
Diệp Liên Y ơi Diệp Liên Y, một lòng muốn đưa nàng vào địa ngục, lại không biết giao dịch với ác ma phải gánh vác nguy hiểm thế nào!
"Ngươi..." Diệp Liên Y cắn răng, trừng mắt nhìn An Cửu, hận không thể xé nát nàng.
Đáng giận, An Cửu này thật sự đáng giận, đều tại nàng, là nàng cổ động Đại đương gia thay đổi chủ ý, là nàng quấn lấy nàng ta, khiến nàng ta không thể thoát thân, An Cửu, ngay cả khi xuống địa ngục cũng muốn kéo nàng ta theo cùng sao?
Nhưng nàng ta không muốn!
Cho dù có thể nhìn An Cửu chịu hết tra tấn, nhưng cái giá là chính bản thân mình, nàng ta sao có thể có kết cục giống An Cửu?
Cường đạo... Nghĩ đến thân thể sẽ bị đám nam nhân này chiếm đoạt, Diệp Liên Y không nhịn được mà cảm thấy ghê tởm, nhưng An Cửu...
Diệp Liên Y nhìn An Cửu, dần bình tĩnh lại, quan sát sắc mặt nàng mới phát hiện nàng vẫn bình tĩnh như trước, giống như không thèm để mọi chuyện trước mặt vào mắt.
Diệp Liên Y ngẩn ra, tại sao chứ? An Cửu thế mà không sợ?
Nàng nên có tâm tình như nàng ta mới đúng, không phải sao?
"Người đâu, đưa hai vị phu nhân vào tân phòng, còn về bái đường, đều miễn đi... Uống rượu... Chúng ta uống rượu xong phải hưởng thụ hai mỹ nhân này hầu hạ."
Diệp Liên Y còn đang suy tư, Đại đương gia đã cao giọng ra lệnh, ngay lập tức, toàn bộ trong viện đều sôi trào, một đám nam nhân đồng loạt nhìn hai nữ nhân đứng giữa đại sảnh, ánh mắt thô bỉ khiến người ta chán ghét.
Đón nhận ánh mắt của những người này, An Cửu lộ vẻ không vui, một tia quỷ quyệt chợt lóe rồi biến mất.
Diệp Liên Y vừa vặn bắt được điểm này, không khỏi sửng sốt, An Cửu... Nàng nhất định có hậu chiêu, bằng không nàng sẽ không bình tĩnh như thế!
Đúng, trong đầu Diệp Liên Y lập tức lóe lên một suy nghĩ, An Cửu... Nàng không phải trúng kế của nàng ta, nàng có chuẩn bị mà đến, mục đích của nàng... Là đối phó nàng ta sao?
Dùng tất cả những gì nàng ta sắp xếp, đẩy nàng ta xuống vực sâu?
Không, nàng ta không thể để An Cửu được như ý nguyện, nàng ta phải tố giác nàng nhưng đang muốn mở miệng, trong đầu nàng ta lại có một ý niệm khác.
Tình cảnh của nàng ta và An Cửu lúc này giống nhau, nếu nàng ta tố giác An Cửu, như vậy, không chỉ An Cửu, ở trong ổ sói này, nàng ta cũng bị đám cường đạo... Nghĩ đến cảnh tượng đó, Diệp Liên Y không dám tiếp tục nghĩ nữa.
Chỉ là, cho dù có hậu chiêu, An Cửu sao có thể giúp nàng ta thoát vậy?
Diệp Liên Y vẫn không quên, là nàng ta dẫn nàng vào ổ sói này.
Nhất thời, trong lòng Diệp Liên Y không ngừng giãy giụa, phải hạ quyết tâm rất lớn, thời điểm thấy đám cường đạo đó muốn tới gần các nàng, Diệp Liên Y cao giọng: "Đại đương gia, các ngươi phải cẩn thận nữ nhân này, nàng xưa nay giảo hoạt..."
An Cửu nhíu mày, lạnh lùng cắt ngang Diệp Liên Y: "Giảo hoạt sao? Ta chẳng qua là một nữ tử yếu đuối, tay trói gà không chặt, trước mặt nhiều người như vậy, ta giảo hoạt cũng không có tác dụng không phải sao? Nếu muội muội không yên tâm, vậy bảo Đại đương gia trói ta lại là được, nhưng ai mà biết muội muội nói ta như vậy để dời lực chú ý của Đại đương gia?"
An Cửu dứt lời, quả nhiên Đại đương gia nhíu mày càng chặt.
"Đúng vậy, Đại đương gia, trói cả hai nữ nhân này lại ném vào tân phòng, mặc kệ các nàng giở trò gì, chờ chúng ta uống rượu xong liền động phòng, ha ha..." Nam nhân gầy mà rắn chắc kia mở miệng, những người khác cũng hùa theo.
"Được, cứ làm như vậy đi, người đâu..." Đại đương gia lớn tiếng phân phó, lập tức có hai nam nhân mang dây thừng tới trói An Cửu và Diệp Liên Y lại.
Diệp Liên Y hoàn toàn không ngờ bản thân lại bị đối xử giống An Cửu, nhìn ý cười trên khóe miệng An Cửu, nàng ta càng bất an, trực giác mách bảo rằng An Cửu không hề đơn giản như vậy!
Hai người bị đưa vào tân phòng, trong viện, tất cả cường đạo đều uống rượu, nghĩ đến hai mỹ nhân kia, thân thể liền ngứa ngáy, nhưng ai cũng biết hai tân nương này tuy của mọi người trong sơn trại nhưng phải chờ Đại đương gia hưởng dụng qua mới đến phiên bọn họ, cho nên hiện tại càng không thể cô phụ rượu ngon trước mắt.
Trong tân phòng chỉ còn lại An Cửu và Diệp Liên Y, Diệp Liên Y nhìn An Cửu, nghi hoặc trong đầu trước sau vẫn không hề tiêu tan.
"Diệp Liên Y, trước đó ngươi có ngờ rằng hiện tại ta và ngươi cùng ở nơi này không?" An Cửu nhàn nhạt hỏi.
Ngờ rằng? Nàng ta sao có thể ngờ rằng kết quả lại như vậy.
Diệp Liên Y ngẩn ra: "Ngươi... Ngươi sớm đã biết?"
"Ngươi cuối cùng cũng hiểu?"
"Nhưng... Tại sao chứ?" Diệp Liên Y không muốn tin, nàng ta rõ ràng che giấu rất khá, An Cửu sao có thể biết kế hoạch của nàng ta?
"Tại sao? Ngươi thật không hiểu ta, nhưng ta lại quá hiểu ngươi, tuy ta hồi phủ chỉ mới mấy tháng nhưng muốn hiểu một người không cần trải qua quá nhiều chuyện, tư tưởng và bản tính muốn khống chế một người của ngươi có thể giúp ta biết ngươi sẽ có hành động gì. Tư tưởng chi phối hành vi, ngươi không hiểu sao?"
"Ta lừa ngươi rõ ràng như vậy? Ngươi cũng đã đồng ý tiễn ta xuất giá..." Đầu óc Diệp Liên Y vô cùng hỗn loạn, tư tưởng hành vi gì chứ? Giờ phút này nàng ta không muốn nghĩ nữa.
"Muốn lừa ta? Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi sao? Ngươi ghen ghét ta, hận ta, sao có thể đột nhiên thay đổi thái độ, đối với ta tốt như thế? Biến chiến tranh thành tơ lụa không phải chuyện Diệp Liên Y ngươi sẽ làm, ngươi thật sự cho rằng ta là kẻ ngốc sao? Sẽ đi tin những lời ngon ngọt của ngươi? Ngươi không phải muốn ta đưa ngươi xuất giá sao? Ta đồng ý thì sao hả? Ta là muốn xem phía sau ngươi đang giở trò gì, muốn xem ngươi đưa ta vào chỗ chết thế nào." Từng câu từng chữ An Cửu nói hết sức bình thản, nhưng, mỗi chữ Diệp Liên Y nghe vào tai lại khơi dậy vô vàn gợn sóng.
Diệp Liên Y nghiến răng, An Cửu dừng một chút, tiếp tục: "Ta còn tưởng ngươi sẽ có thủ đoạn gì hay, đưa ta vào ổ sói, muốn lợi dụng đám cường đạo này hủy hoại cuộc đời ta? Nhưng việc này ngươi làm còn chưa ổn thỏa, ngược lại bản thân cũng bị kéo vào, ngươi nói xem, nếu mẫu thân ngươi ở Đại Lý Tự biết hiện tại ngươi có kết cục này, sợ rằng sẽ tức giận tới hộc máu! Còn có muội muội của ngươi, Diệp Khánh Ngữ..."
"An Cửu, ngươi đừng hòng động đến một ngón tay của Khánh Ngữ!"
Nhìn bộ dáng dữ tợn của Diệp Liên Y, An Cửu khẽ cười: "Đúng là thân tỷ muội, nhưng lại khác biệt như thế, đối với Diệp Khánh Ngữ, ngươi giữ gìn bảo vệ, đối với ta, ngươi lại trăm phương nghìn kế muốn hãm hại, thật không biết trong lòng ngươi nghĩ gì!"
"Tỷ muội? Hừ, trong lòng ta, cho tới giờ phút này chưa từng coi ngươi là tỷ muội, An Cửu ngươi chẳng qua là nữ nhi bị phụ thân không cần vứt bỏ mà thôi, một kẻ như vậy nào có tư cách xưng tỷ gọi muội với ta, thân phận ngươi ti tiện như vậy, nhưng cố tình ngươi lại có danh hào quận chúa Hoàng Thượng tự mình phong thưởng, cố tình được Hoàng Hậu nương nương ưu ái chọn là Thái Tử Phi, cố tình được Bắc thế tử coi trọng, tất cả điều này dựa vào cái gì hả?"
"Ta không nên có được tất cả, vậy người đáng có được là ngươi sao?" An Cửu nhướng mày cười, khinh thường Diệp Liên Y tới cực điểm.
Diệp Liên Y giật mình, lạnh lùng nói: "Mẫu thân ta là đương gia chủ mẫu Tấn Quốc Công phủ, nhưng ta lại bị ngươi chèn ép khắp nơi!"
"A, đương gia chủ mẫu Quốc Công phủ sao? Đương gia chủ mẫu mà mẫu thân ngươi làm sao có được, có cần ta nhắc nhở ngươi không? Phụ thân kia của ngươi không biết xấu hổ chiếm đoạt An Dương Vương phủ, sau đó cho mẫu thân ngươi ngồi vào vị trí đương gia chủ mẫu, ngươi thật sự cho rằng tất cả là của ngươi mới là theo lẽ thường tình hả?" An Cửu hừ lạnh, cả nhà này có gì khác với những cường đạo đó?
"An Dương Vương phủ? An Dương Vương phủ sớm đã không còn, hiện tại tất cả đều thuộc về họ Diệp, chẳng lẽ ngươi muốn đoạt lại tất cả ư?" Diệp Liên Y khẽ cười, An Dương Vương phủ sao? Không phải, tất cả sớm đã thuộc về Diệp gia, điểm này, mỗi người của Tấn Quốc Công phủ đều sẽ không từ bỏ.
"Ai nói không thể? Đúng là một chủ ý không tồi!"
Giọng nói lạnh băng mang theo sát khí khiến Diệp Liên Y sửng sốt, Diệp Liên Y nhìn An Cửu cười như không cười, ánh mắt lập lòe, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Không, không thể, cha và tổ mẫu đều sẽ không cho phép ngươi làm như vậy?" Diệp Liên Y khinh thường cười ra tiếng, cha tốt xấu gì cũng là Tấn Quốc Công, những gì ông ấy đoạt được năm đó, há có thể cho phép An Cửu lấy về?
Đừng nói An Cửu có suy nghĩ này, cho dù không có, cha và lão phu nhân cũng không chứa chấp nàng, không phải sao?
Lão phu nhân ước gì An Cửu cũng giống mẫu thân và bà ngoại nàng, đều chết mới tốt!
Đây chẳng qua là suy nghĩ kỳ lạ của An Cửu mà thôi!
"Vậy sao? Bọn họ không cho phép? Nhưng bọn họ không cho phép thì ta không làm được sao?" An Cửu nhướng mày cười, năm đó Diệp Hi cướp mất tất cả, thậm chí không tiếc hại mẫu thân của thân thể này, chấp niệm muốn báo thù của thân thể này mãnh liệt như vậy, nếu nàng đã chiếm thân thể của người ta, đương nhiên phải giúp người ta hoàn thành tâm nguyện.
Hơn nữa, Diệp Hi và lão phu nhân kia đều không chứa chấp nàng, chỉ cần bọn họ còn một ngày, ngày tháng của nàng sợ rằng vĩnh viễn cũng không thể bình an!
Diệp Liên Y nhìn sự tự tin trên mặt An Cửu, lòng không nhịn được mà rét run, nàng thật sự làm được sao?
Nàng... Đúng, nàng có Bắc thế tử, nếu Bắc thế tử trợ giúp nàng, đừng nói đoạt lại An Dương Vương phủ, thậm chí khiến cha thân bại danh liệt cũng có khả năng!
An Cửu... Nàng ta sao lại quên rằng, từ khi An Cửu trở về Quốc Công phủ luôn là nhân vật nguy hiểm?
Có điều, Diệp Liên Y vẫn không muốn tin, đột nhiên nàng ta nghĩ đến một chuyện, phá lên cười, tiếng cười quanh quẩn trong phòng vô cùng quỷ dị, chờ nàng ta cười đủ rồi, ngừng lại, ánh mắt khóa chặt An Cửu, gằn từng chữ: "Đừng quên, tỷ tỷ tốt của ta, hiện tại ngươi cũng thân bất do kỷ, ngày mai, những kẻ này sẽ dẫn chúng ta về sơn trại, từ nay về sau, tỷ muội chúng ta có thể nương tựa lẫn nhau! Ha ha..."
Nghĩ đến việc An Cửu sẽ xuống địa ngục cùng mình, Diệp Liên Y lập tức cảm thấy hưng phấn, địa ngục sao? Cho dù là địa ngục, nàng ta cũng có thể tận mắt trông thấy An Cửu giãy giụa và thống khổ, không phải à?
Cùng là bi thảm, nàng ta không chiếm được tất cả, An Cửu cũng đừng hòng có được!
Nhưng An Cửu lại mỉm cười: "Muội muội tốt của ta, ngươi hồ đồ rồi sao? Nếu ta đã sớm biết ngươi không có lòng tốt, sao có thể yên tâm to gan theo ngươi vào ổ sói này, ta làm sao không có chuẩn bị?"
Nàng vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Diệp Liên Y lập tức cứng lại, giống như vừa hứng một chậu nước lạnh.
Đúng vậy, An Cửu... Nàng ta sao có thể quên mất vụ này?
Vừa rồi nàng ta còn nghi ngờ, An Cửu có hậu chiêu sao?
Nghe ý tứ của nàng, thật sự có hậu chiêu?
"Ngươi muốn làm gì?" Diệp Liên Y nhanh chóng nâng cao phòng bị, trực giác khiến nàng ta không khỏi bất an.
"Làm gì?" An Cửu chậc chậc lưỡi.
Nháy mắt tiếp theo, cửa lớn mở rộng.
Diệp Liên Y cả kinh, nhìn nam nhân nghênh ngang đi tới, sắc mặt trắng bệch, nàng nhận ra hắn, chính là nam nhân ngày ấy đột nhiên xuất hiện che chở An Cửu!
Ánh mắt đầu tiên của Nam Minh khi vừa bước vào là tìm kiếm thân ảnh An Cửu, hắn lập tức tiến lên, cởi trói cho An Cửu, cung kính hỏi: "Những kẻ đó có làm chủ tử bị thương không?"
Chủ tử? Người này gọi An Cửu là chủ tử?
An Cửu đứng dậy, hoạt động cơ thể một chút, trầm giọng: "So với việc bọn họ sắp chịu trừng phạt, cho dù bị thương một chút cũng không tính là gì. Sao rồi, sự việc đã làm thỏa đáng hết chưa?"
"Chủ tử yên tâm, người của Lẫm thiếu chủ đã âm thầm động tay chân vào rượu, giờ phút này, sợ rằng bọn họ đều đã hôn mê.
"Tốt, tốt lắm." An Cửu cười tà ác, nhìn Diệp Liên Y, ánh mắt cười như không cười, "Nhị tiểu thư, xem ra sau này ta không thể cùng ngươi sống nương tựa lẫn nhau rồi."
"Không, An Cửu, ngươi thả ta, mau thả ta ra, ngươi không thể bỏ đi như thế!" Diệp Liên Y hoàn hồn, vội nói.
Đây là tình huống gì?
Hôn mê? Những kẻ đó đều là cường đạo, mà Lẫm thiếu chủ lại là ai?
Nhìn An Cửu, Diệp Liên Y chưa từng cảm thấy nàng sâu không lường được như thế, hiện tại lòng càng luống cuống, trực giác nói rằng, sợ là An Cửu sẽ không bỏ đi như thế, hiện tại An Cửu được tự do, nhưng nàng ta còn bị trói, khác với khi nãy các nàng đều nằm trong tay bọn cường đạo, giờ phút này, nàng ta đang nằm trong tay An Cửu!
An Cửu nhíu mày, ngồi xổm xuống, giơ tay vuốt ve gương mặt tái nhợt của Diệp Liên Y: "Thả ngươi? Nói ngươi hồ đồ ngươi đúng là hồ đồ, nếu lúc này ta ở trong tay ngươi, ngươi sẽ thả ta sao?"
Diệp Liên Y ngẩn ra, phản ứng này đã cho An Cửu đáp án.
Ý cười trên khóe miệng nàng càng lớn: "Ngươi ước gì ta bị đám cường đạo kia chà đạp, sinh con đẻ cái? Chỉ sợ hiện tại chỉ có ngươi ở lại hoàn thành những việc này."
"Không..." Diệp Liên Y sợ hãi, nàng ta có thế nào cũng không ngờ An Cửu sớm đã biết tất cả, thậm chí... Ánh mắt Diệp Liên Y lập lòe, "Tỷ tỷ, tỷ đừng vứt bỏ muội, sau này muội không dám nữa, muội sẽ không đối nghịch với tỷ, muội... Muội sẽ tự mình rời khỏi Quốc Công phủ, không làm tỷ chướng mắt, được không?"
"Vậy sao?" An Cửu nhíu mày, "Nhưng mấy hôm trước không phải ngươi cũng nói muốn làm tỷ muội tốt với ta sao? Nhưng kết quả? Hiện tại đám cường đạo bị đánh thuốc mê, ngủ một lát sẽ tỉnh, chờ bọn họ tỉnh lại, ngươi nói xem đêm động phòng hoa chúc hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì?"
Gương mặt Diệp Liên Y tái mét, sẽ xảy ra chuyện gì? Nàng ta dụ An Cửu tới nơi này chính là muốn những kẻ đó chà đạp An Cửu, để nàng chịu hết tra tấn, đời này sống không bằng chết.
Nhưng nếu tất cả xảy ra trên người mình, vậy...
Diệp Liên Y cứng đờ, lòng càng luống cuống, nàng ta phải làm gì đây?
Nàng ta không muốn bị những kẻ đó chà đạp, nàng ta có thể tưởng tượng được đó là quá trình thảm thiết thế nào, nàng ta không muốn! Nhưng, lúc này, tất cả còn do nàng ta làm chủ sao?
Diệp Liên Y nhìn An Cửu, lần đầu tiên cảm thấy An Cửu đáng sợ.
Mấy tháng trước, nàng ta chủ động đón nàng hồi phủ chính vì để dễ dàng khống chế, nhưng sao có thể ngờ, sát tinh này lại hủy hoại tất cả của nàng ta.
Người này không dễ khống chế, thậm chí... Một khi không cẩn thận sẽ bị phản phệ, giống như Diệp Sương, giống như mẫu thân, lại giống như... Nghĩ đến lão phu nhân, sắc mặt Diệp Liên Y lập tức thay đổi.
"Ngươi... Tối hôm trước giả thần giả quỷ chính là ngươi? Là ngươi dọa tổ mẫu, là ngươi... Ngươi muốn làm gi? Tìm tổ mẫu báo thù, nhưng... Ngươi đã ra tay, ngươi muốn đoạt lại tất cả của An Dương Vương phủ, ngươi... Đã là..." Diệp Liên Y lẩm bẩm, cuối cùng, ánh mắt ngưng tụ một tia tàn nhẫn, "Ta... Ta phải nói với tổ mẫu, ta phải nói với phụ thân, mẫu thân nói rất đúng, ngươi là ác ma từ địa ngục trở về, ngươi là tới báo thù, ngươi là tới đoạt lại tất cả, ngươi..."
Diệp Liên Y không ngừng nói, giống như trở nên điên cuồng, nghĩ đến kết cục của mẫu thân, lại nhìn đến bản thân lúc này, Diệp Liên Y không cam lòng, nhưng nàng ta có thể làm gì?
An Cửu là sát tinh, sát tinh có thể hủy hoại tất cả.
"Không sai, là ta cố ý làm vậy, nhưng ta lại quên mất nếu ngươi thật sự nói với bọn họ thì phải giả quyết sao đây?" An Cửu xoa xoa thái dương, làm như phiền não, đột nhiên ánh mắt nhìn Diệp Liên Y sáng lên.
Diệp Liên Y ngẩn ra, bất an trong lòng càng mãnh liệt.
"Ngươi... Muốn làm gì?" Diệp Liên Y phòng bị nhìn An Cửu, trực giác nói với nàng ta rằng An Cửu đang có ý đồ xấu, hiện tại, nhất cử nhất động của nàng đều mang đến sợ hãi cho nàng ta.
"Ngươi vừa nhắc nhở ta, không thể để ngươi có cơ hội mật báo không phải sao?" An Cửu khẽ cười.
"Ngươi... Ngươi đừng hòng đụng đến ta..." Diệp Liên Y cắn răng, không cho nàng ta mật báo? Nàng muốn giết nàng ta sao? Nghĩ vậy, Diệp Liên Y càng bất an thấp thỏm, "Nếu ngươi giết ta, ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Vậy sao? Ngươi lo lắng nhiều rồi, sao ta phải giết ngươi? Chúng ta tốt xấu gì cũng là tỷ muội không phải sao? Hơn nữa, ngươi mới gả chồng, tân hôn yến nhĩ, ta cũng không đành lòng nhìn tân nương như ngươi đau khổ trong đêm tân hôn." An Cửu nhướng mày, có lẽ chấp niệm của chủ nhân thân thể này quấy phá, giờ phút này, thưởng thức dáng vẻ sợ hãi của Diệp Liên Y, trong lòng vô cùng thống khoái.
Mẫu nữ Diệp Liên Y này luôn muốn dồn nàng vào chỗ chết, trăm phương nghìn kế hãm hại, còn ác độc đẩy nàng vào ổ sói như thế, thật sự đã chọc tới nàng!
Diệp Liên Y này cũng biết, nếu không ai phạm tới, nàng sẽ không chủ động thương tổn người, nhưng với kẻ tính kế ác độc mình, đối với người nọ nàng sao có thể thủ hạ lưu tình?
Nếu thật sự nương tay, sẽ có một ngày, tình hình giờ phút này sợ rằng sẽ đổi chỗ.
Nàng tuyệt đối không thể giữ lại tai họa ngầm này, để nàng ta có một ngày lại tới đối phó nàng, không phải sao?
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?" Diệp Liên Y run rẩy, không giết nàng ta? Mẫu thân từng hại nàng, nàng ta cũng tính kế hại nàng, nàng lại không giết nàng ta, sợ rằng vì muốn nàng ta sống không bằng chết!
Để nàng bị đám cường đạo kia chà đạp cũng sống không bằng chết!
Nhưng... Đón nhận ánh mắt của An Cửu, Diệp Liên Y lại cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Quả nhiên, trầm mặc một lát, An Cửu chậm rãi lên tiếng.
"Nam Minh, Lẫm thiếu chủ giỏi dùng độc, ta nghe nói có một loại độc có thể khiến người ta không thể nói chuyện, ngươi nói xem ta nên rút đầu lưỡi của nàng ta, hay cho nàng ta uống thuốc mới tốt? Nhưng nếu uống thuốc, nàng ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?"
Rút đầu lưỡi? Diệp Liên Y mở to hai mắt, khó nén sợ hãi, nghĩ đến cảnh thống khổ thảm thiết kia, nàng ta không dám tiếp tục tưởng tượng.
"Ma quỷ... An Cửu, ngươi là ma quỷ..." Diệp Liên Y kêu gào.
An Cửu nhíu mày, Nam Minh cũng không vui: "Chủ tử, ả thế mà còn dám nói người như vậy, giữ lại giọng nói này thật sự khiến người ta chán ghét, chủ tử nói không sai, Lẫm thiếu chủ quả thật có loại độc này, có điều... Thuộc hạ thấy, nên rút đầu lưỡi của ả, khiến ả nếm thử mùi vị thống khổ, xem ả còn mắng người thế nào!"
"Chủ ý không tồi, chỉ là... Nàng ta là tân nương, nếu rút đầu lưỡi, chắc chắn sẽ thấy máu, sợ rằng những cường đạo đó không nỡ xuống tay, chúng ta vẫn là nên nhẹ nhàng một chút cho thỏa đáng.
"Vâng, thuộc hạ lập tức đi tìm Lẫm thiếu chủ lấy thuốc." Nam Minh nhanh chóng rời đi.
Chủ tử hai người kẻ xướng người họa sớm đã dọa Diệp Liên Y sợ tới đầu óc trống rỗng, đợi Nam Minh đi rồi, nàng ta mới dần hoàn hồn.
An Cửu khiến nàng ta không thể nói chuyện, để nàng ta không thể mật báo với cha và lão phu nhân sao?
Diệp Liên Y hối hận, nàng ta sao có thể ngu ngốc như vậy, ở trước mặt An Cửu nói ra ý đồ bất lợi với nàng của mình, An Cửu làm sao bao dung?
Diệp Liên Y run rẩy nhìn An Cửu, theo bản năng nuốt nước bọt: "Tỷ tỷ, muội... Muội sai rồi... Muội hối hận rồi... Muội..."
An Cửu liếc nhìn nàng ta, xin tha sao?
Nhưng An Cửu nàng sao có thể tin? An Cửu tìm một cái ghế ngồi xuống, nhắm hai mắt lại, nghe Diệp Liên Y xin tha, cuối cùng tiếng xin tha kia biến thành tiếng khóc nức nở, nhưng nàng vẫn nhắm chặt hai mắt, giống như không nghe thấy.
Diệp Liên Y này không phải người nàng nên tha thứ, lần này nàng ta có thể tính kế ác độc, mưu hại nàng như vậy, tiếp theo, chỉ sợ thủ đoạn càng tàn độc!
Đối với kẻ địch mà nói, tha thứ chính là tàn nhẫn với chính mình!
Không bao lâu, Nam Minh đã trở lại, Diệp Liên Y nhìn nam nhân cao lớn kia như thấy sứ giả câu hồn, đặc biệt là bình sứ trong tay hắn càng giống như trường kiếm muốn lấy mạng nàng ta!
"Chủ tử, đồ người muốn thuộc hạ đã mang tới, Lẫm thiếu chủ nói thuộc này chỉ cần dùng một giọt sẽ lập tức có hiệu quả, cho dù là người ồn ào thế nào cũng trở nên an tĩnh." Nam Minh trình bình sứ kia lên.
An Cửu mở mắt, nhìn bình sứ trong tay Nam Minh, lạnh giọng: "Cho ả uống hết đi!"
"Không..." Diệp Liên Y rống to ra tiếng, giống như muốn ngăn cản tất cả, lại giống như trước khi không thể nói chuyện, nàng ta rống ra tất cả những gì mình muốn nói.
Diệp Liên Y vô cùng hoảng sợ, nhưng An Cửu không chấp nhận sự phản bác của nàng ta, được lệnh của nàng, Nam Minh lưu loát mở nắp bình sứ, tiến lên, bóp chặt hàm dưới Diệp Liên Y, Diệp Liên Y bị trói, thậm chí cơ hội trốn tránh giãy giụa cũng không có.
Cảm nhận chất lỏng kia rót vào miệng, ngọt nồng tốt đẹp như ngọc dịch quỳnh tương, chỉ là hiệu quả của thuốc này...
Như thanh kiếm xẹt qua yết hầu, Diệp Liên Y muốn gầm rú, nhưng hé miệng lại không nghe thấy cái gì.
Nàng ta... Nhanh như vậy đã không thể nói chuyện sao?
Sau này cũng không thể nói chuyện sao?
Diệp Liên Y phẫn hận nhìn An Cửu, nàng ta muốn mắng, muốn rống ta, nhưng mở miệng, dù thế nào cũng không thể phát ra âm thanh.
An Cửu nhìn bộ dáng của Diệp Liên Y lúc này, hận sao? Hận thì có thế nào?
Nếu hận lại không thể phát tiết, chịu tra tấn chỉ có mỗi nàng ta!
Nghĩ đến chuyện Diệp Liên Y tính kế nàng, nghĩ đến đám cường đạo hôn mê bên ngoài, An Cửu nhíu mày, dường như kích Diệp Liên Y càng hận mãnh liệt.
"Diệp Nhị tiểu thư, ngươi nói xem, những cường đạo kia sẽ thương hoa tiếc ngọc sao?" An Cửu chậm rãi hỏi lộ vẻ tà mị nói không nên lời, quả nhiên sắc mặt Diệp Liên Y càng hoảng loạn, ánh mắt hung ác kia trừng mắt nhìn nàng, giống như muốn xé nát nàng.
Muốn mắng, lại không thể mắng thành tiếng, nghĩ đến gì đó, An Cửu nhếch mép cười: "Diệp Nhị tiểu thư, là tỷ muội, ta đã chuẩn bị một phần đại lễ chúc mừng tân hôn của ngươi và hôn phu của ngươi!"
Danh Sách Chương: