• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến cửa hàng, quạt lại thổi cho một mình Hạ Hạ. Tái Bồng ôm ra một quả dưa hấu lớn từ trong tủ lạnh, vừa cắt ra Hạ Hạ liền oa một tiếng, vỏ mỏng nhiều nước, mùi thơm trong veo thoáng cái đã bay ra. Tái Bồng cắt dưa hấu, thấy Hạ Hạ cầm lấy miếng ở giữa, ông gật đầu: “Phần ở đây ngọt nhất đấy, ăn nhiều một chút.” Nhưng một giây sau, miếng dưa hấu kia lại được hai bàn tay trắng nõn đưa đến trước mặt ông, Hạ Hạ cười rất ngọt ngào: “Ông ăn trước đi.” Sự hiếu thảo của con cháu, Tái Bồng không có từ chối, nhận lấy cắn một miếng, ngọt đến tận trong lòng. Hạ Hạ cũng ăn một miếng, cảm thấy ăn ngon cực kỳ, lại cầm lấy miếng thứ hai. Nhưng vào lúc này, hai người bên ngoài làm xong việc đi vào. Chu Dần Khôn vừa tiến vào, chẳng nói câu gì thì liền có cảm giác áp bách vô hình, Tái Bồng ngược lại không hề phát hiện, thuận miệng nói: “Lại đây ngồi, ăn chút dưa hấu.” Mai Kim mới tới chưa được mấy tháng, lần này là lần đầu tiên nhìn thấy Chu Dần Khôn. Nhận thức về sức mạnh và điểm yếu giữa giống đực thường nhạy bén hơn, tuy rằng Chu Dần Khôn tới mấy ngày nay chỉ lo ngủ và bị mắng, nhưng chàng trai trẻ tuổi Mai Kim vẫn có chút sợ anh. Nghe Tái Bồng nhường chỗ ngồi, Mai Kim không ngồi vị trí gần mình nhất mà nhường lại, rồi đi qua ngồi bên cạnh Tái Bồng. Hạ Hạ vốn ngồi ở vị trí gần bên ngoài, vị trí bên trong không dễ đi vào lắm. Vừa thấy Mai Kim ngồi xuống bên cạnh ông nội, cô lập tức đứng dậy đi vào trong, để trống vị trí bên ngoài. Người đàn ông cũng không lựa chọn, ngồi xuống bên cạnh cô, cô lại cảm nhận được hơi thở nóng rực kia. Hình như cảm nhận được sự gò bó và căng thẳng của người bên cạnh, Chu Dần Khôn liếc nhìn cô một cái. Hạ Hạ cầm dưa hấu trong tay còn chưa ăn, thấy Chu Dần Khôn nhìn cô, cô mím môi, đưa dưa hấu trong tay cho anh: “Chú út, vất vả rồi.”

“Hạ Hạ thật sự hiểu chuyện.” Tái Bồng khen: “Lát nữa cậu dẫn con bé đi mua hai bộ quần áo thoải mái đi.” Lời này, là nói với người ngồi bên cạnh cô. Nói xong Tái Bồng lại nhìn về phía Hạ Hạ: “Bộ quần áo này của cháu đẹp thì đẹp, nhưng không thoáng khí, đúng không? Mặc quần đùi như vậy, phơi nắng hai ngày chân liền ngứa ngáy đỏ lên, nghe lời, mua loại như ông nội mặc này, hoặc là loại chú cháu mặc, vừa mát mẻ lại không bị cháy nắng.” Tái Bồng đã lên tiếng, vẫn là vì tốt cho cô, trong lòng Hạ Hạ cảm thấy vô cùng xúc động, muốn gật một cái đầu, lại có chút chần chờ. Chu Dần Khôn không thích ăn trái cây, vừa nhìn đã thấy ngọt đến ngấy, anh nhìn Mai Kim: “Đi lấy chai nước.” Mai Kim lập tức đứng dậy đi vào tủ lạnh tìm nước lạnh, trở về đưa tới tay Chu Dần Khôn. Tái Bồng hỏi: “Có nghe thấy không?” Chu Dần Khôn uống nước xong đặt chai lên bàn: “Không đi, con phải về ngủ.” Vào một ngày nắng nóng, anh đang hưởng quạt thổi, sao lại phải mang theo bộ xương mềm này ra ngoài mua quần áo? Ông cụ vừa nghe hai chữ ‘đi ngủ’ liền bốc hỏa: “Không đi cũng được, buổi chiều theo ta vào phòng bếp học nấu ăn, học tĩnh tâm, ngủ nữa thì cút đi.” Trong quán bỗng nhiên vướng vào tình thế yên lặng dài đằng đẵng, Tái Bồng và Chu Dần Khôn không ai nói gì nữa. Hạ Hạ cùng Mai Kim bên này lặng lẽ ăn dưa hấu, đầu đều muốn vùi vào trong vỏ dưa hấu, sợ lửa giận của hai ba con sẽ lan đến. Chuyện nên nói còn chưa nói, Chu Dần Khôn đương nhiên sẽ không đi, nhưng để cho anh vào phòng bếp nấu ăn, đó càng là chuyện không thể nào. Trầm mặc giằng co qua đi, anh mở miệng: “Chu Hạ Hạ.”

“Có ạ.” Trong lòng Hạ Hạ run lên, không ngoài dự đoán vẫn lan tới. Cũng may ông nội vẫn còn ngồi đây. Chu Dần Khôn nhìn cô ăn xong hai miếng còn muốn lấy miếng thứ ba: “Cháu còn muốn ăn bao lâu?” Vừa nói như vậy, tay Hạ Hạ muốn cầm dưa hấu liền rụt lại, quay lại rút khăn giấy bên cạnh lau miệng: “Ăn xong rồi, ăn xong rồi.” Chu Dần Khôn đứng dậy đi ra ngoài. Hạ Hạ liếc nhìn Tái Bồng, ông nội bĩu môi, ý bảo cô đi theo. Hai người ra cửa một trước một sau đi một trên đoạn đường, Hạ Hạ vẫn không thể tin được, Chu Dần Khôn lại thật sự dẫn cô ra ngoài mua quần áo. Mae Sai không có trung tâm mua sắm, ngay cả siêu thị lớn một chút cũng không có, nơi có thể mua quần áo chính là chợ bán sỉ. Có điều là Hạ Hạ không kén chọn, quần áo sạch sẽ có thể mặc là được. Lúc này điều cô lo lắng hơn chính là một vấn đề khác. Trên người cô không có tiền, vừa rồi cũng không hỏi ông nội mượn chút tiền. Tầm mắt không tự chủ được dừng lại trên thân ảnh cao lớn phía trước kia, Hạ Hạ sợ trong chốc lát nữa sẽ bị cười nhạo, suy nghĩ một chút, vẫn chạy lon ton đuổi theo.

“Chú út.” Hạ Hạ thử gọi một tiếng. “Nói.” Hạ Hạ nhìn bốn phía, không thấy người lúc trước vẫn đi theo Chu Dần Khôn. Cô đi theo người đàn ông, ngửa đầu hỏi: “Cái đó... chính là, A Diệu không có ở đây sao?” Chu Dần Khôn không thèm nhìn cô: “Không ngờ cháu quản cũng rất rộng.” Đến gần chợ bán sỉ, xung quanh càng lúc càng ồn ào. Hạ Hạ cảm thấy có thể là phương thức biểu đạt của mình có vấn đề, cô hỏi càng rõ ràng hơn: “Chú út, chú có tiền không?” Cô nhớ rõ lúc trước chuyện tính tiền này đều là do A Diệu phụ trách, Chu Dần Khôn dường như không có thói quen mang theo tiền. Nghe vậy, bước chân người đàn ông dừng lại, cúi đầu nhìn cô.

“Thế nào…” Chu Dần Khôn hỏi: “Cháu định bán buôn ở chợ à?” Hạ Hạ nói: “Thật ra cháu không mua quần áo cũng được, chỉ là... chú à, chúng ta có nên mua quà sinh nhật cho ông nội không?”

“Quà?” Chu Dần Khôn khinh thường: “Cháu có biết ông cụ có bao nhiêu tiền không? Tặng ông ấy hai ngọn núi vàng cũng không hiếm lạ gì.” Nói xong anh liền đi về phía trước. Hạ Hạ lại đuổi theo: “Nhưng mà, quà cũng không cần phải đắt nhất mới tốt, quà chính là một phần tấm lòng mà.” Chẳng hạn như, thực tế thì từ nhỏ đến lớn cô cái gì cũng không thiếu, nhưng lúc sinh nhật, bạn học tặng cô một tấm áp phích, một cây bút máy, cô đều vui mừng không thôi. Trước kia không gặp mặt trực tiếp với ông nội thì không tính, nhưng lần này tới, cho dù Chu Dần Khôn không tặng, thì cô nhất định phải tặng. Cũng không biết khi nào ba mẹ sẽ đến, nếu là ngày sinh nhật ông nội mới đến, khi đó tìm bọn họ xin tiền mua quà thì hơi muộn. Thấy Chu Dần Khôn hoàn toàn không để tâm, bước đi cũng nhanh, còn phớt lờ người khác, Hạ Hạ to gan muốn chạm vào cổ tay người đàn ông một chút để gọi anh lại, chỉ là còn chưa đụng tới, một ánh mắt sắc bén đã quét ở trên mặt cô. Cô gái thu tay về, nhưng vẫn thương lượng gọi một tiếng: “Chú út.” Chu Dần Khôn chính là bị một tiếng chú út bên trái, một tiếng chú út bên phải phiền đến không chịu được mới chẳng thèm để ý đến ai đó.

“Có thôi hay không?” Giống như một con chó dữ, không ít người xung quanh đều nhìn qua. Hạ Hạ da mặt mỏng, lui về phía sau một bước nhỏ. Vừa lùi lại, tầm mắt liền dừng lại tại một cửa hàng bên cạnh, trong mắt cô gái lập tức có ánh sáng, ngay cả sợ hãi cũng quên, chỉ vào nơi nào đó: “Mua cái đó tặng cho ông nội được không?” Người đàn ông nhìn qua, là một vật trang trí. Lão già râu bạc chống gậy, trong tay cầm một quả đào lớn.

“Chú út, cái này cháu đã thấy qua, hình như gọi là thọ tinh (ông thọ), là thần trường thọ trong truyền thuyết thần thoại, tượng trưng cho cơ thể khỏe mạnh. Làm quà sinh nhật tặng cho ông nội có vừa vặn thích hợp đúng không?” Ông chủ là người Trung Quốc, mắt quan sát cực kỳ tốt, thấy Hạ Hạ chỉ sang bên này, lập tức nhiệt tình đón tiếp. Cửa hàng đồ trang trí này, các vị thần tiên đều có, ông chủ còn hiểu rõ chuyện thần tiên trong thần thoại phương Đông như lòng bàn tay, vừa mở miệng là có thể chơi bài bốc phét dọa người thường, ví dụ như dự đoán nói Chu Hạ Hạ đầu tháng 7 khai giảng sẽ lên trung học phổ thông.

“Cho nên chú ơi, hươu, hạc, đào tiên đều tượng trưng cho sống lâu đúng không?” Ông chủ vừa nghe Hạ Hạ nói tiếng Trung lưu loát liền cảm thấy thân thiết: “Làm quà sinh nhật cho ông cụ là thích hợp nhất, chúc ông ấy phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!” Chu Hạ Hạ rất dễ dàng bị thuyết phục, còn cảm thấy ông chủ này thông hiểu việc xưa, người thì lại nhiệt tình. Chu Dần Khôn nghe được ngáp một cái, tựa vào cạnh cửa ôm ngực, cạn lời khi thấy bộ dáng ngây ngốc của người nào đó, mở miệng cắt ngang: “Bớt nói nhảm, bao nhiêu tiền?” Ông chủ cũng là người thông minh, vừa nhìn liền biết cô bé này chắc chắn là không có tiền, người bỏ tiền ra chính là vị... anh trai phía sau cô bé. Ông kể chuyện thần thoại nửa ngày, miệng đều khô khan, cuối cùng đợi được chính chủ lên tiếng, ông chủ cười ha hả đưa tay báo giá: “Năm chục ngàn baht Thái, có thể trả bằng đô la Mỹ.” Chu Hạ Hạ nghe được giá tiền liền hít vào một hơi: “Đắt như vậy sao...” Phần đế của món đồ trang trí này chỉ bằng lòng bàn tay của cô, khi đứng thẳng cũng chỉ cao bằng cánh tay, cũng không được làm bằng vàng, lại cần đến 50.000 baht Thái, vượt xa dự tính của cô rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
NTT
Ngan Thi Tran03 Tháng bảy, 2023 22:43
Vậy là có không ạ để mình tích còn nạp
NTT
Ngan Thi Tran03 Tháng bảy, 2023 10:05
Vậy là có không ạ để mình tích nạp ạ?
CC
Con Cá03 Tháng bảy, 2023 09:15
Hiện tại thì không bạn nha, còn các chương sau thì mình chưa biết ạ.
NTT
Ngan Thi Tran03 Tháng bảy, 2023 03:36
Truyện này đọc có phải nạp linh thạch không vậy bạn?
NTT
Ngan Thi Tran03 Tháng bảy, 2023 03:18
Cho mình hỏi đọc truyện này có mất phí không bạnMình cảm ơn
NTT
Ngan Thi Tran03 Tháng bảy, 2023 03:12
Cho mình hỏi đọc truyện này có mất phí không bạn?
CC
Con Cá02 Tháng bảy, 2023 21:58
Full thì chắc lâu á, tại tác giả chưa viết xong luôn =)))) chắc 2 3 tháng nữa
CC
Con Cá02 Tháng bảy, 2023 14:33
Dạ tuần sau mình sẽ cố gắng 1 ngày 1 chương nha ^^
CC
Con Cá02 Tháng bảy, 2023 14:32
haha, okiee nè. Hiện truyện tác giả viết tới c219 rồi và đang ẩn truyện để hoàn thiện. Nên mình sẽ ráng edit cho kịp tiến độ khi tác giả đăng chương mới nha.
H
Huyentrang02 Tháng bảy, 2023 13:15
Truyện quá hay, mong nhanh full để đọc cho đã
CC
Con Cá02 Tháng bảy, 2023 00:45
Sang tuần mình đăng đều nha, mình đang dịch các chương sau nè :3
CC
Con Cá02 Tháng bảy, 2023 00:44
Mình cám ơn ^^
NQ
Như Quỳnh01 Tháng bảy, 2023 17:33
em thấy nhiều người đọc lắm ạ. nhưng mà chưa full nên sợ lọt hồ k ai lấp ấy. mong nhóm dịch cố gắng hihi
NQ
Như Quỳnh01 Tháng bảy, 2023 17:31
truyện hay thực sự luôn ạ. cho em hỏi có lịch ra chương cố định k ạ. lọt hố sâu quá mà chứ ai lấp huhu
NQ
Như Quỳnh01 Tháng bảy, 2023 17:30
truyện hay thực sự luôn ạ. cho em hỏi có lịch ra chương cố định k ạ. lọt hố sâu quá mà chứ ai lấp huhu
NT
Ngọc Trinh01 Tháng bảy, 2023 15:23
Truyện rất hay!
CC
Con Cá28 Tháng sáu, 2023 10:14
Oki bạn nè =))) Truyện hay mà ít view quá. Nản lắm nhưng mình sẽ cố ra chương nha.
TĂT
Thích Ăn Thịt28 Tháng sáu, 2023 10:11
Đang khúc hấp dẫn thì hết :< ra chương đi ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK