Ánh đèn màu vỏ quýt tản ra ánh sáng nhàn nhạt, bao phủ gian phòng kiều diễm.
Tiếng nam nữ thở dốc xen lẫn trong căn phòng bịt kín.
Trên giường lớn màu trắng mềm mại.
Mắt cá chân cô dựng trên vai anh.
Thủy Miểu Miểu mơ mơ màng màng, thấy không rõ mặt của anh, chỉ có thể cảm giác được anh cường tráng, tràn ngập năng lực mạnh mẽ.
Ánh mắt rơi vào bụng của anh, ngoại trừ bên ngoài tráng kiện, loáng thoáng nhìn thấy có cái bớt hình ngọn lửa Hỏa Vân.
Cái bớt kia hiện lên mơ màng trong đầu, biến thành ngọn lửa hừng hực, đẩy cô vào đám mây.
Sau khi tiến lên, chậm rãi hạ xuống, gương mặt của người đàn ông kia giống như càng ngày càng rõ ràng.
Thủy Miểu Miểu hô hấp dồn dập.
"Bình bịch." Tiếng gõ bàn vang lên.
Trong lòng Thủy Miểu Miểu hơi hồi hộp một chút, nắm chặt cái tay, nhíu lông mày: "Viêm Viêm, đừng ầm ĩ, nhanh!"
"Mơ mộng xuân sao?" Giọng một người đàn ông tiến vào lỗ tai Thủy Miểu Miểu.
"Ừm?" Thủy Miểu Miểu lên tiếng lung tung, đột nhiên ý thức được không đúng.
Giọng bên tai không giống như là Viêm Viêm, mà lại, cái tay trong tay, rất lớn, rất rộng, không phải cánh tay nhỏ của Viêm Viêm có thể so được.
Thủy Miểu Miểu bị đánh thức, mở to mắt, nhìn về phía người đàn ông trước mắt.
Anh ta mặc một bộ âu phục màu xanh nhạt.
Một đôi mày kiếm đen, không giận mà uy.
Dưới mi mắt khắc sâu, đồng tử đen như mực thâm thúy.
Đặc biệt là khuôn mặt, hoàn mỹ không có kẽ hở.
Thủy Miểu Miểu không rảnh thưởng thức tuấn mỹ của anh, trong đầu liền hiện lên một ý niệm: Sao Viêm Viêm lớn lên giống anh ta thế?
"Mặc Thần, lại là một cô gái bị bộ dạng điên đảo chúng sinh của cậu mê hoặc không biết Đông Nam Tây Bắc rồi."
Thủy Miểu Miểu nghe được giọng của một người đàn ông khác, lúc này mới chú ý tới bên cạnh người đàn ông này còn đứng một người khác, chỉ là, khí thế hoàn toàn bị người đàn ông trước mắt đè xuống, dẫn đến trực tiếp bị xem nhẹ.
Thẩm Mặc Thần hơi giương lên khóe miệng, đôi mắt nhìn vào tay mình, nói với Thủy Miểu Miểu: "Cô ôm tay tôi, cũng không làm được chuyện gì, nếu như sốt ruột muốn, có thể tìm bạn trai cô."
"Muốn cái gì?" Thủy Miểu Miểu bật thốt lên hỏi, liên hệ trên dưới, biết anh nói cái gì, mặt có chút hồng, nói ra: "Tôi không muốn."
"Không muốn còn ôm tay bạn tôi sao?" Người đàn ông đứng sau lưng Thẩm Mặc Thần trêu chọc nói.
Thủy Miểu Miểu vội vàng buông ra.
"Xem ra tiểu hoa si còn chưa có tỉnh ngủ?" Người đàn ông này còn nói thêm.
Tiểu hoa si?
Cô cũng không thích xưng hô thế này.
Thủy Miểu Miểu cong lên đôi mắt như trăng, mỉm cười hỏi: "Tiểu hoa si, anh gọi người nào?"
"Tiểu hoa si gọi cô..."Người đàn ông vẫn chưa nói xong, phát hiện mình lâm vào bẫy của cô.
Thủy Miểu Miểu cười khẽ, đứng lên, lấy túi của mình từ bàn học ra, cúi đầu một cái, nói ra: "Nhu cầu hàng ngày."
Lúc này người đàn ông nhất thời không nói lên lời, nhìn về phía Thẩm Mặc Thần nhờ giúp đỡ.
Thẩm Mặc Thần nhếch lên nụ cười tà mị, trả lời Thủy Miểu Miểu: "Nhu cầu hàng ngày đến ngủ hai tiết vẫn còn bất tỉnh, thực sự chú ý tu dưỡng."
Thủy Miểu Miểu dò xét Thẩm Mặc Thần một chút.
Người đàn ông này, cười rộ lên, liền như công tử phiêu nhã trong sách, ôn nhuận như ngọc, trăng sáng gió mát.
Nhưng mà, ánh mắt của anh, giống như ẩn núp trong bóng đêm, để Thủy Miểu Miểu cảm giác được nguy hiểm.
"Hiện tại tu dưỡng, là vì về sau sử dụng tốt hơn. Mấy người không, cho nên khả năng không hiểu." Thủy Miểu Miểu cười hì hì đứng lên, cầm ba lô lên, đeo trên vai, chuẩn bị rời đi.