Chẳng qua cô nhớ rõ mỗi một phút đòng hồ, mỗi một giây ánh mắt.
Đó là căm hận, tuyệt vọng, phẫn nộ, trào phúng, cùng khinh bỉ.
Dạ Lăng Dật đổ tất cả mọi thứ trong phòng, lãnh ngạo rời đi.
Cô xin bạn anh ta biết chỗ ở mới, tiêu tất cả tiền tích góp, qua Anh quốc tìm anh ta.
Ở trường học của anh ta, cô nhìn thấy anh ta nắm tay một nữ sinh khác.
Cô mặt dày mày dạn đi qua, Dạ Lăng Dật làm như không thấy.
Cô quấn quýt si mê, nhận lấy, cầu tha thứ, các loại cầu xin hèn mọn đều làm.
Anh ta đều thờ ơ.
Không có tiền ăn cơm, ở dưới gầm cầu, trời rất lạnh, cô đông lạnh đến phát run.
Cái cô gái kia tới khiêu khích.
Lúc đang đánh nhau, cô và cô gái kia đều rơi từ trên cầu xuống sông.
Cô nhìn thấy Dạ Lăng Dật nhảy vào trong sông, cứu bạn học anh ta lên.
Một phút đó, cô phát hiện tâm mình triệt để vỡ thành từng mảnh từng mảnh, thậm chí nghĩ đến, nếu như cô cứ thế mà chết đi, Dạ Lăng Dật có thể nhớ tới cô hay không, có thể bời vì không cứu được cô mà có chút hối hận.
Hoặc là, anh sẽ cảm thấy cô đáng đời phạm tiện?
Dục vọng được sống để cho cô liều mạng bò lên.
Nhìn thấy lại là Dạ Lăng Dật ôm cô bạn kia rời đi.
Anh ta không hề quay đầu lại.
Cái gì là Dạ Lăng Dật lạnh, cái kia chính là trơ mắt nhìn mình tử vong, rõ ràng chỉ cần một câu, liền có thể cứu vãn, lại chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Cái gì là Dạ Lăng Dật khốc, cái kia chính là nhìn người ta đau khổ giãy dụa trong tử vong, anh ta lại chỉ để lại một bóng lưng, quyết tuyệt rời đi.
Lục Tú Nhân cầm tay Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu tỉnh táo lại, nhìn về phía Lục Tú Nhân, hiện lên nụ cười, hỏi: "Mẹ, mẹ muốn cái gì, con lấy cho mẹ."
"Vãn Vãn, có phải con còn thích cậu ta hay không?" Lục Tú Nhân vào thẳng chủ đề hỏi.
"Không, con và anh ta không thể nào." Thủy Miểu Miểu vừa cười vừa nói, vô tình lôi kéo ngón tay của mình.
Lục Tú Nhân nhìn sang tay Thủy Miểu Miểu, nhíu lông mày, nói ra: "Con nói láo, con còn thích, động tác nhỏ này của con không lừa được ta. Vãn Vãn, người đàn ông này là thuốc độc, là cây thuốc phiện, câu ta lãnh huyết, không có cảm tình, năm đó bên con, là bởi vì Dạ gia bọn họ xuất hiện nguy cơ, cần cha con làm người bảo đảm, kết quả, chờ bọn họ nổi lên, lại khai đao với cha con, cha của con là bị bọn họ bức chết."
Lục Tú Nhân nói tới chỗ này, cảm xúc có chút kích động, lắc đầu, lâm vào trong hồi ức thống khổ."Nếu không phải cậu ta, cha con sẽ không chết, Vãn Vãn cũng sẽ không làm công việc kia."
Thủy Miểu Miểu biết, Vãn Vãn trong miệng bà nói là con gái bà, Hạ Vãn.
Nhìn thái độ Dạ Lăng Dật vừa rồi, khẳng định anh ta thấy vị hôn thê Vãn Vãn hổ thẹn nhục nhã.
Lục Tú Nhân bắt lấy tay Thủy Miểu Miểu, khí lực rất lớn, trừng mắt nói ra: "Con không thể thích cậu ta, cậu ta sẽ hại chết con, đó là một người đàn ông khát máu, cậu ta không có trái tim."
Thủy Miểu Miểu nhìn Lục Tú Nhân quá kích động.
Bà vừa làm phẫu thuật não xong, không thể kích động như vậy.
Thủy Miểu Miểu vội vàng nói: "Mẹ, con không có yêu anh ta, con đã có người yêu khác."
"Người nào?" Lục Tú Nhân bình tĩnh một chút, mong đợi nhìn Thủy Miểu Miểu.
Thẩm Mặc Thần ngoài cửa cũng dừng bước, mắt đen chìm như đầm sâu, anh cũng muốn biết cô thích người nào.
Đôi mắt Thủy Miểu Miểu lóe lên.
"Con gạt mẹ sao?" Lục Tú Nhân ngh ngờ hỏi.
"Không, anh ấy tên Thẩm Mặc Thần, là giáo sư ở trường con, mẹ không biết." Thủy Miểu Miểu chột dạ nói.