Thủy Miểu Miểu vô cùng lúng túng.
Cô nghĩ tới khi bé, ở cổng trường học có một bà già hay đi xin cơm. Cô thấy bà lão ấy đáng thương, nên mỗi lần sau khi tan học sẽ cho bà ấy 2 hào để bà đi mua bánh bao ăn.
Có một lần, cô lên trên sân thượng ăn đậu phộng, bị phạt 1 tháng không có tiền tiêu vặt.
Vậy là cô không có tiền cho bà lão ấy nữa.
Cô nhìn thấy bà lão thì cảm thấy áy náy, bà lão thấy cô thì đi lại gần, hỏi:" Cô bé, hôm nay cháu không có tiền cho bà à."
Cái này không phải là rất giống cô và Thẩm Mạc Thần sao?
Lần đầu tiên cho, lần thứ 2 cho, lần thứ 3 cho, có lần không cho Thẩm Mạc Thần liền không vui, lúc đó cô lại cảm thấy mình là người không có đạo lý.
Thủy Miểu Miểu nghĩ vậy liền buông lỏng.
Thủy Miểu Miểu miên man suy nghĩ, chợt thấy đau liền oán trách nói:" Anh không thể kéo dài khúc dạo đầu một chút sao?"
Trong mắt Thẩm Mạc Thần lóe lên một tia cực quang, dứt khoát nói:" Được."
Anh bước ra phía ngoài sau đó hướng về phía cô toàn thân áp đảo.
Thủy Miểu Miểu bị dọa cho sợ, nghiêng người về phía sau. Thẩm Mạc Thần nhân cơ hội này nâng eo cô lên.
Anh cúi người.
" Ưm." Thủy Miểu Miểu hết ý kiến.
Cô chỉ oán trách anh không nên vội vàng làm chuyện đó, sao giờ lại biến thành như thế này, mà lại còn thành ra cô yêu cầu.
Ngôn ngữ Trung Quốc đúng là bác đại tinh thâm, là vì cô học không giỏi a.
" Tốt lắm, tốt lắm, Thẩm Mạc Thần, tốt lắm." Cô khẽ kêu thành tiếng.
Một loạt những âm thanh truyền đến, hàm chứa nhiều điều bí ẩn.
Thủy Miểu Miểu nhận thua.
Thẩm Mạc Thần hài lòng vì phản ứng của cô.
Thủy Miểu Miểu dựa người vào bả vai Thẩm Mạc Thần, nhìn lùm cây phía trước không thấy ai kinh ngạc nói:" Bọn họ đã đi hết rồi."
" Tập trung vào." Thẩm Mạc Thần nhắc nhở, sau đó lại dùng sức.
Cô cảm thấy hơi sợ, nếu như bị ai nhìn thấy thì làm sao bây giờ.
" Tôi có thể che mặt lại không?" Thủy Miểu Miểu cẩn thận hỏi.
Thẩm Mạc Thần:" …"
Anh hung hăng cắn lên môi cô, ôm lấy lưng cô, gia tăng sức lực, bá đạo nói:" Không được, nếu mất mặt thì cả hai cùng mất."
Mất mặt?
Lúng túng.
Trăng trên cao nhìn thấy bọn họ, dường như thẹn thùng đỏ mặt, len lén chạy vào trong những tầng mây.
…
Thủy Miểu Miểu ở trong phòng rửa tay chỉnh trang lại, xong xuôi mới đi ra ngoài.
Thẩm Mạc Thần dựa người vào tường, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc lá, khói mù mịt tràn ngập quanh người, thấy cô bước ra liền hỏi:" Vừa rồi em có thoải mái không?"
Mặt Thủy Miểu Miểu ửng hồng.
Nhìn ánh mắt nguy hiểm của anh, cô dám nói không thoải mái sao?
Hay là, nói thật là anh làm rất tốt.
Thủy Miểu Miểu thành khẩn gật đầu một cái.
Thẩm Mạc Thần hài lòng, trên môi nở một nụ cười. Anh dập tắt điếu thuốc lá, gian tà nhìn Thủy Miểu Miểu, nói:" Trước đó muốn tôi mãi mãi biến mất, hiện tại lại muốn làm quen với tôi?"
Thủy Miểu Miểu mím môi.
Thì ra lúc cô nói chuyện với mấy người đồng nghiệp, anh đã nghe thấy hết.
Thủy Miểu Miểu rũ mắt, nhỏ giọng nói:" Tôi nói vậy là muốn gạt bọn họ."
Thẩm Mạc Thần đưa tay, khẽ nhéo lên mũi Thủy Miểu Miểu, giọng hơi cáu:" Kẻ lừa đảo, sau này em mà giám lừa gạt tôi dù chỉ 1 chút, tôi khẳng định sẽ không tha cho em."
Lại nữa?
Thủy Miểu Miểu đáng thương nhìn Thẩm Mạc Thần.
Không phải sẽ mãi mãi không gặp lại sao?
Bất giác Thủy Miểu Miểu nhìn thấy Ân Diêu đi đến, liền đẩy tay Thẩm Mạc Thần ra, hạ thấp giọng:" Thẩm tổng, bạn gái của anh đến."