"Không phải nói không sợ à, vậy cô lui cái gì." Thẩm Mặc Thần vui vẻ cười nói, đồng tử đen như là hiểu rõ.
Anh cố ý!
Thủy Miểu Miểu cảm thấy mình ở trước mặt của anh giống như là một tôm tép nhãi nhép, sự tình gì đều trong lòng bàn tay anh.
Anh bày mưu tính kế, chơi cô trong lòng bàn tay.
Cô không thích loại cảm giác khó mà chạy trốn này.
Thủy Miểu Miểu tức giận, ngược lại nhếch khóe miệng, nói với anh: "À, tôi sợ anh, được rồi, về sau, tôi nhìn thấy anh sẽ đi vòng."
Đồng tử Thẩm Mặc Thần hiện lên sắc bén, giống như là tức giận, nhưng lại hòa tan vào trong đôi mắt rộng lớn như vũ trụ của anh.
Thủy Miểu Miểu nhìn không ra anh suy nghĩ gì, chỉ thấy anh nhếch môi.
Cô có loại dự cảm xấu.
Thẩm Mặc Thần đột nhiên buông tay ra.
Thủy Miểu Miểu đã mất đi thăng bằng, khó lòng phòng bị, ngã ra sau, đôi mắt mở lớn, theo bản năng giữ chặt cổ áoThẩm Mặc Thần.
Anh bị cô kéo về phía trước.
Cái mông ngồi trên mặt đất, còn chưa không kịp cảm giác đau đớn, liền thấy Thẩm Mặc Thần đè lên cô.
Thủy Miểu Miểu cho là mình sẽ bị ép đến thổ huyết.
Hít vào một hơi.
Thẩm Mặc Thần đưa tay chống lại.
Bờ môi đụng phải bờ môi.
Thủy Miểu Miểu cảm giác được bờ môi tê rần, như là hiện lên một giòng điện.
Một giây sau
Thẩm Mặc Thần liền đẩy ra.
Ánh mắt thâm thúy nhìn cô.
Hai người mặt đối mặt, chỉ cách có 10 centimet.
Thủy Miểu Miểu hô hấp, lại hô hấp.
Cô có thể rõ ràng nhìn thấy trong mắt của anh chiếu ra hai cái bóng của cô.
Co quắp, đỏ mặt,, căm tức.
Thủy Miểu Miểu trừng hai mắt thật to, căm tức nhìn anh.
"Nhìn cái gì?" Thẩm Mặc Thần hỏi.
"Người sinh ra không phải là để cho người ta nhìn sao?" Thủy Miểu Miểu trả lời.
Thẩm Mặc Thần khóe miệng nhẹ cười, nói ra: "Hồi rất tốt."
Anh đứng dậy, nhìn Thủy Miểu Miểu còn ngồi dưới đất, vươn tay về phía cô.
Thủy Miểu Miểu không chút khách khí hất tay anh ra, tự mình bò từ dưới đất dậy, phủi phủi cái mông.
Thẩm Mặc Thần liếc cái mông của cô một chút, hỏi thăm "Đau không?"
Biết rõ còn cố hỏi!
Thủy Miểu Miểu chế nhạo nói: "Giáo sư Thẩm tự ngã một chút, có đau hay không?"
"Đã đau, liền nhớ kỹ, không nên hồ ngôn loạn ngữ." Thẩm Mặc Thần ý vị thâm trường liếc mắt nhìn cô, đi về phía trước.
Thủy Miểu Miểu nhíu lông mày, nheo mắt lại, nhìn qua bóng lưng cao thẳng của anh.
Hồ ngôn loạn ngữ?
Anh chỉ là, cô nói: Tôi nhìn thấy anh sẽ đi đường vòng?
Tâm lý Thủy Miểu Miểu có loại cảm giác khác thường, chẳng lẽ về sau, bọn họ còn có cơ hội gặp mặt?
Người đàn ông kia giống Viêm Viêm như vậy, có thể có một loại nào khả năng thân thích nào không?
Hay là, trùng hợp mà thôi.
Chờ Thủy Miểu Miểu tỉnh táo lại, đã đi theo Thẩm Mặc Thần tiến vào tiểu khu đối diện bệnh viện.
Tiểu khu có tuổi lâu, từ ngoài nhìn vào, có chút cũ nát.
Nơi này cảm giác không hợp với sự cao quý của con người Thẩm Mặc Thần.
Thủy Miểu Miểu nhìn sang khía cạnh hoàn mỹ của anh, không nghĩ tới anh sẽ ở nơi như vậy.
Thẩm Mặc Thần quay đầu, đối đầu đôi mắt nghi hoặc của cô.
Thủy Miểu Miểu lập tức mở rộng tầm mắt, nhìn như lơ đãng, hời hợt vẩy tóc bên mặt.
Thẩm Mặc Thần nhếch lên nụ cười ý vị thâm trường, giải thích nói: "Tiểu học tôi học ở gần đường Bác Ái, cho nên, nhà tôi mua một phòng nhỏ chỗ này cho tôi, thuận tiện cho tôi đến trường."