Thẩm Mặc Thần ý vị thâm trường liếc cô một chút, nói ra: "Vừa rồi cái tên biến thái kia đã bị bắt lại, chẳng qua, về sau, có chút tiền nên tiêu, an toàn mới là quan trọng nhất, cô gái nửa đêm đi hẻm nhỏ, rất nguy hiểm."
"A?" Thủy Miểu Miểu kinh ngạc, hỏi: "Làm sao anh biết tên biến thái kia bị bắt?"
Thẩm Mặc Thần giật giật khóe miệng, cụp đôi mắt, nhìn về phía Thủy Miểu Miểu, nói ra: "Tôi vừa chụp hình của hắn ta, gửi cho cục trưởng cục cảnh sát, khoanh vùng địa điểm, như vậy còn không bắt được, bọn họ không cần làm nữa."
"Ây..." Thủy Miểu Miểu nhíu mày.
Thông qua chuyện này, cô thêm một bước phán đoán, tâm tư Thẩm Mặc Thần cẩn thận, đa mưu túc trí.
Tâm trí và mưu lược của anh, thật sự vô cùng khó có người vượt.
Nếu như không cẩn thận, Viêm Viêm là con anh, hoặc là thân thích, anh muốn đoạt với cô, nhất định cô sẽ mẹ con tách rời.
Cô nhất định phải giấu Viêm Viêm đi.
"Thẩm Tổng vì dân trừ hại, giá trị cho chúng tôi học tập và kính ngưỡng, mì cho anh ăn, tôi sẽ không quấy rầy." Thủy Miểu Miểu vừa cười vừa nói.
"Tôi đưa cô trở về." Thẩm Mặc Thần nói ra.
"A." Thủy Miểu Miểu không có cự tuyệt, bời vì cô biết, anh nói, cô cũng không dứt được.
Nhiều một chuyện, không bằng ít một chuyện.
May mắn là anh đưa cô tới dưới lầu, liền không có đi lên.
Thủy Miểu Miểu vội vàng lên lầu.
Thẩm Mặc Thần mở tủ cất giữ, lấy từ bên trong ra một cái đồng hồ bỏ túi đời cũ, mở ra, nhìn vào bên trong ảnh chụp, đôi mắt thâm thúy mấy phần.
Ngày thứ hai, tin tức sáng sớm phát hình tin tức tên biến thái bị bắt.
Thủy Miểu Miểu vừa ăn bánh quẩy sữa đậu nành, một bên đánh máy vi tính, tính toán tiền tháng này còn có thể dùng để chi phối.
Phí Viêm Viêm chuyển trường quá đắt, căn bản cô không đủ sức, tạm thời không cân nhắc.
Nếu như dọn nhà, bình thường phải nộp tiền cọc, còn có phí dọn nhà.
Mà bên này nếu cô muốn cho thuê lại tổn thất sẽ không quá nhiều.
Tính xuống như vậy, hình như cô còn thiếu 3000 đồng.
Viêm Viêm vừa ngáp từ phòng đi ra, leo lên trên bàn cơm, mắt buồn ngủ mơ màng, cầm bánh quẩy lên ăn.
"Viêm Viêm." Thủy Miểu Miểu nheo mắt lại, giảo hoạt nhìn con của mình, cười hì hì nói: "Con có bao nhiêu tiền riêng, mẹ mượn một chút."
Viêm Viêm nghe được Thủy Miểu Miểu nói muốn mượn tiền, con mắt cọ một chút, sáng lên, tính cảnh giác nói: "Tiền của con giữ làm đồ cưới cho mẹ, miễn về sau mẹ bị nhà chồng xem thường, mẹ không nên đánh chú ý lên tiền của con."
Thủy Miểu Miểu nghe được vẫn rất cảm động, ôm Viêm Viêm, nói ra: "Muốn đồ cưới làm gì, cả đời này mẹ muốn sống nương tựa với con. Hiện cuộc sống cần gấp, mẹ bị đuổi giết, chúng ta chuyển sang nơi khác, tránh một chút đã."
Viêm Viêm lo lắng dùng tay nhỏ áp lên trán Thủy Miểu Miểu, lại áp lên trán mình thử nhiệt độ một chút, nói ra; "Mẹ già, mẹ cắn thuốc sao? Cái người nào không có mắt dám truy sát mẹ? Không phải ngày hôm qua có phú hào Bentley sao?"
Nói đến đây, mắt Viêm Viêm sáng lên, nhảy cẫng hỏi: "Người đó không phải là cha con chứ?"
Thủy Miểu Miểu vỗ lên đầu Viêm Viêm một cái, sắc mặt trầm xuống, nói ra: "Cấm nói hươu nói vượn, cho mượn hay là không cho mượn?"
Viêm Viêm che đầu mình, làm bộ đáng thương nói ra: "Tất cả con mới có hai trăm, cho mẹ 100 được không? Con còn muốn giữ lại mua cơm cho mẹ đấy."