Cô không nói tiếng khiêu khích nào mà? Cô chỉ là cảnh cáo.
Được rồi.
Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt.
Anh hôn cô một chút, chẳng lẽ cô lại hôn trả?
"Buông tay, tôi đi tắm rửa." Thủy Miểu Miểu lắc lắc tay mình nói.
Thẩm Mặc Thần nhìn cô rũ thấp đôi mắt, rất có bộ dạng yên lặng khéo léo, ánh mắt mềm mấy phần, buông tay ra nói: "Phòng có cửa màu đỏ kia."
Thủy Miểu Miểu ôm quần áo đi vào, khóa cửa phòng, mở vòi nước ra.
Cô hất nước rửa mặt, chà xát môi, thở dài một hơi.
Người trong giang hồ, không thể không bị chém, biết rõ đánh không lại, vậy cũng chỉ có chạy.
Về sau nhìn thấy người này chạy đi là được rồi.
Thủy Miểu Miểu cởi quần áo ra, đứng trước vòi nước tắm rửa.
Quần áo của cô đều là máu, không thể mặc.
Cô cầm lấy áo sơ mi của anh, trong lòng có loại cảm giác quái dị, cầm lên, ngửi một cái.
Trên áo sơ mi của anh có mùi nước giặt, không khó ngửi.
Thủy Miểu Miểu mặc áo sơ mi vào, cài tất cả cúc áo.
Áo sơ mi rất dài, che đến bắp đùi cô, rất giống váy ngắn.
Thủy Miểu Miểu lại cầm lấy đồ lót của anh, thấy được vị trí trung tâm.
Đồ lót của nam có chút khác biệt với đồ của nữ, đồ nữ bằng phẳng, đồ nam, phía trước thiết kế hình dáng lập thể bao lại.
Là lập thể của anh khá lồi, đoán chừng là cỡ lớn.
Thủy Miểu Miểu nhớ lại đêm ở nước Mỹ.
Người đàn ông kia cũng có con vật gì đó rất to.
Trên mặt của cô lan tràn hồng nhuận phơn phớt.
Cũng thật là kỳ lạ, tướng mạo người đàn ông kia cô cũng không có nhớ kỹ, chỉ nhớ rõ trên phần bụng anh ta có một cái bớt Hỏa Vân, và...
Khụ khụ
Vật kia.
Thủy Miểu Miểu nghĩ đến Thẩm Mặc Thần nói là quần mới, cô kiên trì mặc quần nhỏ của anh vào.
Lúc này mới đi ra ngoài.
Thẩm Mặc Thần ở trong phòng mình tắm rửa, đi ra trước cô rồi.
Anh dựa vào quầy bar, hai tay vòng trước ngực, tay phải nhẹ nhàng đung đưa ly rượu đỏ.
Trút bỏ âu phục, áo sơ mi, anh mặc quần áo nhàn hạ.
Không có lạnh lùng bức éo như trước đó, thêm một chút cảm giác ấm áp nhu hòa của đàn ông gia đình.
Thủy Miểu Miểu cách anh xa một chút.
Thẩm Mặc Thần nhìn cô một chút, cụp đôi mắt, khen: "Không tệ."
Thủy Miểu Miểu lễ sự trả lời: "Cảm ơn."
Thẩm Mặc Thần giương khóe miệng, trong mắt lóe lên kỳ lạ, bỗng nói: "Tôi nói là quần áo của tôi."
Thủy Miểu Miểu bó tay, đôi mắt đẹp ngạo nghễ nhìn anh, cười hì hì đáp: "Tôi là nói cám ơn bộ đồ."
Thẩm Mặc Thần nhướn mày, không hiểu hỏi: "Quần áo của tôi tại sao cô lại phải nói cám ơn? Cô và chủ nhân có coa thể làm chủ quan hệ?"
Thủy Miểu Miểu phát hiện, người đàn ông này thật sự là miệng lưỡi dẻo quẹo, mỗi một câu nói, giống như là một cái lồng, cô không cẩn thận liền hãm ở bên trong.
Thủy Miểu Miểu nói không lại anh, dứt khoát không để ý tới anh, đi đến trước kệ sách, nhìn đồ chơi nhỏ bên trong.
Bên trong có một cái, là một thiếu nữ nghiêng đầu ôm mặt trăng bằng thạch anh.
Gương mặt thiếu nữ rõ ràng tinh xảo, cằm thon thon, gương mặt phong phú, hai mắt thật to, hiện lên nụ cười hiền hòa, nhìn kỹ, tự nhiên có thể thấy trên ánh mắt thiếu nữ dính lên một chút lông mi.
Thẩm Mặc Thần đi đến bên cạnh cô, liếc mắt nhìn thiếu nữ thạch anh một chút, nhìn xuống Thủy Miểu Miểu, đôi mắt nhu hòa, hỏi: "Thích sao? Tôi cho cô."
Thủy Miểu Miểu mới phát hiện, anh đã ở sau lưng cô rồi.
Cô có chút co quắp, trực tiếp trả lời: "Không thích."