Trước cửa nhà Dạ Lăng Dật có một thảm cỏ lớn.
Nhớ lại ngày đó, cô ở sân cỏ này, giống như là bá chủ một vùng.
Đặc biệt là lúc trước, khi Dạ Lăng Dật lên 3 tuổi, đây tuyệt đối là vùng trời của cô.
Thủy Miểu Miểu tìm cây đại thụ quen thuộc gần đó, khoanh chân ngồi xuống, mắt nhìn chằm chằm cửa nhà Dạ Lăng Dật một hồi mà không thấy nhúc nhích.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, chờ đợi kiểu này vô cùng nhàm chán, nhìn cảnh quen thuộc khiến cho suy nghĩ của cô lướt nhẹ về quá khứ.
Thật ra thì, Dạ Lăng Dật hơi cô có 2 tháng tuổi.
Nhưng bởi vì Dạ Lăng Dật bị sinh non, nên khi nhỏ rất yếu, hay bị bệnh. Ba ngày thì hai ngày bị cảm, thể chất tương đối yếu đã thế lại còn kén ăn. Lúc 3 tuổi, nhìn gầy teo, thể chất và trí não giống như những đứa trẻ kém phát triển.
Còn cô, lúc nhỏ rất ham ăn, đặc biệt thích ăn thịt, một bát cơm một mình có thể ăn hết ngay, ăn xong liền tung tăng sang nhà Dạ Lăng Dật, tự động ngồi vào bàn ăn, nằm xoài xuống bàn nhìn Dạ Lăng Dật đang được mẹ nịnh nọt đút từng thìa cơm.
Trong bát của Dạ Lăng Dật có rất nhiều đồ ăn ngon mà nhà cô không có.
Mẹ Dạ Lăng Dật lúc nào cũng nói với Dạ Lăng Dật: “ Tiểu Dật mau ăn cơm, nếu không Vãn Vãn sẽ ăn hết đó.”
Dạ Lăng Dật nghe vậy sẽ ngoan ngoãn ăn cơm.
Mẹ Dạ Lăng Dật vui vẻ, sẽ đút cho cô một thìa cơm.
Khi còn bé, bát cơm của Dạ Lăng Dật cô luôn ăn hộ 1 nửa.
Ký ức lại chuyển biến đến một miền khác..
Khi đó, Dạ Lăng Dật một mình trên sân cỏ chơi, cô nhìn Dạ Lăng Dật béo mập vô cùng đáng yêu, cô tung tăng chạy ra, thừa dịp nhà Dạ Lăng Dật không có ai, sẽ xông đến ôm lấy Dạ Lăng Dật.
Dạ Lăng Dật không thích liền đẩy cô ra.
Thủy Miểu Miểu ngày đó sức yếu, bị đẩy liền kéo cả Dạ Lăng Dật ngã xuống.
Dạ Lăng Dật bật khóc.
Cô biết lỗi liền dậy đỡ Dạ Lăng Dật, Dạ Lăng Dật tức giận lại đẩy cô ra.
Mẹ Dạ Lăng Dật nghe thấy tiếng khóc từ bên ngoài, rồi thấy Dạ Lăng Dật ngã lăn trên đất sẽ vội vàng chạy đến, đau lòng mà ôm lấy Dạ Lăng Dật.
Dạ Lăng Dật biết nói khá muộn, hai tuổi mà còn chưa thể nói, luôn mồm gọi Thủy Miểu Miểu: “ Mị Mị ( Muội Muội)..”
“ Muội muội thế nào?” Mẹ Dạ Lăng Dật kiên nhẫn hỏi.
“ Dì ơi, tiểu Dật đang bước đi thì bị ngã, con cũng bị ngã theo.” Thủy Miểu Miểu cười hì hì nói.
Dạ Lăng Dật bật khóc, nhưng không có cách nào diễn đạt, chỉ biết chỉ tay vào Thủy Miểu Miểu, ủy khuất khóc.
Mẹ Dạ Lăng Dật lại ôm Dạ Lăng Dật vào lòng.
Từ ngày đó, Dạ Lăng Dật nói được 2 từ, rồi 3 từ, 4 từ, rồi cũng tự mình ăn cơm, ăn so với những đứa bé khác ngày một nhiều hơn.
Thủy Miểu Miểu rũ tròng mắt, chán ghét gãi gãi lỗ mũi.
Thật ra thì, Dạ Lăng Dật bây giờ lợi hại là thế vậy mà ngày bé cũng từng bị cô bắt nạt.
Thủy Miểu Miểu theo bản năng nhìn về phía phòng của Dạ Lăng Dật.
Dạ Lăng Dật đang mặc một bộ tây trang màu lam, toàn thân tản mát mùi vị đàn ông, hai tay đút vào túi, dáng người cao đang đứng nghiêm ở cửa sổ, khuôn mặt không biểu cảm ánh mắt lạnh lùng, không chút nhiệt nào nhìn Thủy Miểu Miểu.
Thủy Miểu Miểu cả kinh, không phải là cô bị phát hiện đấy chứ.
Thủy Miểu Miểu vội vàng đứng lên.
Phải đi thôi.
Ngồi lâu quá, chân bị tê.
Cô cố gắng kéo cái chân tê, trốn về phía bên cạnh của biệt thự.
Dạ Lăng Dật lạnh nhạt kéo rèm cửa sổ lại, xoay người bước nhanh xuống lầu.