• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mưa như trút nước.

Nước mưa tung tóe, trắng xóa trên đường.

Hàng quán hai bên đường cũng sớm đóng cửa đề phòng mưa bay vào trong quán.

Chỗ góc đường, gạch từ tường vỡ, rơm rạ, rác rến chồng thành đống.

Nơi góc tường xa xa, một thân ảnh quần áo rách nát, khuôn mặt nhỏ cuối xuống nhìn không rõ, đang co rúm lại.

Tay nắm chặt thành đấm, gân xanh ẩn hiện.

Hơi thở dồn dập, như thể giây sau không được thở nữa. Hai mắt trợn tròn, không chớp mắt.

Thân ảnh ấy vẫn không động đậy, mặc cho nước mưa đánh vào túi bụi.

Nhìn xuyên qua màn mưa, người này tuổi không lớn lắm, đầu cũng không cạo phân nửa, bện thành bím tóc, ngược lại là kiểu tóc ngắn có chút giống như người phương Tây.

Trên người mặc cái áo màu xanh trắng, nhìn không rõ chất liệu, nhìn rất kỳ lạ, cùng với một chiếc quần dài màu đen, nổi bật trên chân là một đôi giày trắng, nhưng nhìn không chói mắt.

"Trước ngực có một vết máu lớn, nhưng vẫn không nhúc nhích, người này chết rồi ư?"

"Là đột nhiên xuất hiện ư!"

Người này như một đạo sét đánh ra, nàng tuyệt nhiên không nhìn lầm.

...

"Soạt soạt soạt..."

Tiếng bước chân truyền đến.

Thiếu nữ đột nhiên thất kinh, rụt đầu lại, thân hình nhỏ nhắn nép vào bóng tối trốn đi, lấp ló dò xét.

Cuối đường, một nam nhân áo xám lảo đảo chạy qua, trong miệng còn lớn tiếng hùng hùng hổ hổ.

Người này xấu xí, ánh mắt mơ màng, hiển nhiên là cái tửu quỷ.

Người như vậy, đối với nàng có chút nguy hiểm.

Thực tế trời đã sắp tối rồi, lại có mưa, trên đường không một bóng người.... Có thể trốn liền trốn đi.

"Ồ!"

Tửu quỷ chạy phía trước đột nhiên dừng lại.

Hắn chậm rãi đi men theo con đường tiến gần đến bên cạnh thân ảnh kia, cúi người lục lọi, tìm kiếm gì đó trên thân ảnh này, mắng một tiếng "Xui", liền bắt đầu lột lấy bộ quần áo xanh trắng trên người này.

Hình dạng và chất liệu của bộ quần áo này có chút quái dị, nhưng có thể nhìn ra chất liệu của nó vẫn rất tốt.

Cởi chiếc áo của người kia ra, đem chiếc áo khoác lên người mình, tửu quỹ cười hai tiếng "Ha ha", tỏ vẻ vô cùng hài lòng.

Tửu quỹ cúi đầu nhìn đôi giày vải rách nát lộ cả ngón chân của bản thân, lại nhìn chằm chằm vào đôi giày trắng thập phần xinh đẹp của người đang nằm trên mặt đất.

Một hai hì hục đá văng đôi giày nát trên chân ra, thay bằng đôi giày trắng, tửu quỷ còn không hài lòng, lại duỗi tay mò mẵm dò xét bên hông của người nọ.

"Quần cũng rất tốt, sợi vải mềm mượt..."

Bàn tay siết lấy chiếc quần, không cởi ra được.

"Quần... Không thể cởi!"

Tửu quỷ trong lòng thất kinh, trong tai liền nghe được có người nói chuyện, ngẩng đầu lên, thì thấy người trẻ tuổi đang nằm trên đất kia đã mở to mắt từ lúc nào, hai tay yếu ớt phía trên kéo lại thắt lưng bên hông.

"A ha!"

Người này vẫn còn sống.

Tửu quỷ bị dọa đến mức ngã ngửa về phía sau, liền sau phục hồi tinh thần lại, tức giận nói: "Gia lấy bộ quần áo nghèo kiết của ngươi là để mắt đến ngươi, muốn chết thì cứ chết đi, hà cớ gỉả xác chết làm chi?"

Trong lời nói, ánh mắt liền lóe ra sự hung tợn, thò tay bóp cổ của đối phương, hung hăng đè người kia xuống: "Lão tử giúp ngươi một tay, chết sớm đầu thai sớm."

Nơi gốc tường đổ nát, thiếu nữ ăn mày sợ hãi lấy tay che miệng mình lại, nửa muốn chạy lại ngăn cản, nửa lại rụt rè không đi, nước mắt cũng tuôn ra.

Không đợi nàng quyết định có nên xông ra hay không, người thanh niên trẻ tuổi đang nằm trên đất kia nhanh chóng nhấc lên nửa phiến đá bên cạnh, dùng sức đập mạnh một cái.

Bộp...

Cách xa mười trượng, cũng có thể nghe được tiếng vang lớn.

Tửu quỷ kêu thảm một tiếng, trên đầu máu bắt đầu chảy ra, ngã sấp xuống bên cạnh, nước mưa văng tóe lên một mảng lớn.

Cố sức giãy giụa đứng lên, quay đầu lại lần nữa nhìn người thanh niên trẻ tuổi mặc chiếc áo trắng đang nằm trên đường vẫn không nhúc nhích, trong mắt đã có vẻ hoảng sợ...

Cũng không dám tới gần nữa, lảo đảo ôm đầu, chạy đi.

Thiếu nữ ăn mày loay hoay một hồi, cầm lấy một thanh gỗ, rón ra rón rén tới gần người thanh niên trẻ tuổi đang nằm kia, dùng thanh gỗ đụng vào người đó dò xét, đảm bảo cho bản thân có một khoảng cách an toàn

Một hồi lâu vẫn không nhúc nhích.

"Đừng chọc, chưa chết."

Trương Khốn cố sức mở to mắt, nhìn xem tiểu ăn mày khiếp đảm như chim cút.

"Ta vừa rồi..."

Thiếu nữ ăn mày thở dài một hơi, trong mắt cũng có chút xấu hổ: "Ta vừa rồi không phải cố ý..."

"Hiểu, cô không lên tiếng là đúng."

Tiểu ăn mày dáng người nhỏ nhắn, lộ ra vẻ một chút gầy yếu, lờ mờ có thể từ giữa lông mày nhìn ra, dung nhan thanh lệ.

Kiểu thiếu nữ này, đừng nói chỉ là áo thủng rách nát, cố ý lau đi vệt đen xám trên mặt, liền lộ ra một đôi mắt, cũng có thể làm những người khác phạm tội tư tưởng.

Huống chi, lại lộ ra cánh tay trắng tuyết kia.

Cô nương này làm tiểu ăn mày tuyệt không quá mười ngày.

Trương Khôn lúc này hô hấp đều khó khăn, trên mặt thiếu nữ dừng lại một chớp mắt, rồi nhìn quanh bốn phía

Nhìn xem người này cảnh này, hắn thậm chí hoài nghi, bản thân phải chăng xuất hiện ảo giác rồi sao.

Không đúng, không đúng.

Bản thân tựa hồ là đã đi vào sách vở.

Cổ xưa, cũ kỹ, có nồng đậm mùi vị lịch sử ở đây.

Ngực tim phổi quặn đau từng cơn, nội tạng bị thương nặng, cũng không phải là giả.

"Vậy mà bị tổn thương nặng như vậy!"

Hắn há mồm phun ra một ngụm máu tươi, hiểu, xương ngực của bản thân có thể đã gãy rồi.

Hít một hơi cho cơ ngực phồng lên, lúc lấy phiến đá gõ tửu quỷ, tưởng chừng xương ngực gãy còn đâm vào nội tạng...

Sau một phen lăn qua lăn lại, nước mưa đánh vào trên mặt, càng lộ ra cái lạnh rét thấu xương.

Làm cho con người ta tỉnh táo, lại đồng thời tồn tại sự tuyệt vọng sâu sắc.

Trương Khôn biết rõ, bản thân thật sự đã không tồn tại ở thế giới ban đầu nữa.

Một khắc trước, vẫn còn là Giang Thành, lớp 35 trường trung học năm thứ 2, đang ở trong lớp học có cửa sổ có đầy ánh sáng chiếu vào cơ mà.

Lấy lại tinh thần, liền đến con đường mang màu sắc cổ kính này rồi.

Phòng ốc cổ kính, đường phố rách nát...

Mái nhà lợp ngói thấp, bảng hiệu cũ treo trước cửa, trước mắt là một tiểu ăn mày, ban nãy còn có một tửu quỷ.

Mấu chốt là, hắn còn liếc thấy rất rõ ràng, phía sau đầu của tên tửu quỷ kia còn có thắt bím tóc đuôi sam.

Đây là?

Trương Khôn đã ngầm suy đoán ra.

"Lão Đầu Tử lấy cho ta cái tên này, kỳ thật tác dụng không lớn."

"Ông ấy nói ta còn nhỏ mà tính khí nóng nảy, còn chưa biết bò mà bắt đầu giơ quả đấm, cướp đoạt sữa của em gái song sinh. Không cẩn thận là có thể đánh sưng mặt em gái song sinh, là điển hình của hỏa khí quá vượng, dương khí là đại thịnh, cần điểm vào tên một nét âm nhu... "

"Lấy Khôn làm tên, âm nhu một chút, thực sự cũng không át đi được bạo khí trời sinh..."

Cho nên, khi lớp học đang yên tĩnh, bỗng xuất hiện mấy con quái vật có màu xanh lá phá cửa sổ xông tới bắt đầu gặm cắn tấn công bạn cùng lớp, mọi người kể cả lão sư lựa chọn đầu tiên là chạy trốn và la hét hoảng sợ.

Nhân lúc một con quái vật dữ tợn đang nuốt lấy cô bạn học ngồi cùng bàn, ta liền cầm lấy một cây bút máy đâm vào tròng mắt của nó. Đồng thời còn xoáy thêm mấy cái, con quái vật liền bị chọc chết tại chỗ..."

"Trên mạng truyền lưu những tin tức nho nhỏ thế này, ví dụ như: nghe đồn là phát hiện vết nứt không gian, là sự thật ư?"

Những vấn đề như thế này, nhất định là không tìm được lời giải đáp...

Nơi này rõ ràng đã không phải là Giang Thành, cũng không phải là trường trung học.

"Lúc ấy, con quái vật bị ta chọc trúng đầu kia, trước khi chết đã kịp vung tay phản kích, huyết quang bên trong, có một đạo quang đã nhào vào mi tâm của ta..."

Nghĩ đến đây, Trương Khôn nhìn xuống tim phổi đang đau đớn, lực chú ý chuyển dời đến chỗ trán.

Trước mắt có một chút hoa hoa mắt, liền nhìn thấy một khung vuông ánh vàng lờ mờ lóe lên, trong đó có một ít chữ:

Tên: Trương Khôn

Tài năng: Máu dũng cảm

Tuổi: 17

Thể chất: 10

Độ nhanh nhẹn: 11

Sức sống: 10

Võ học: Tán đả (nhập môn)

Kỹ năng: Ngôn ngữ (nhập môn), số học (nhập môn), Anh ngữ (nhập môn), vật lý (nhập môn)... thư pháp (nhập môn), hội họa (nhập môn), bóng bàn (nhập môn)

Long khí: 0

Cánh cửa hư không: (trở về 0.1%)

Cột thuộc tính này, xem ra cũng có cảm giác rất tốt, còn có thiên phú...

Ha ha!

Xem ra, cánh cửa hư không, còn có cơ hội mở ra, còn có hi vọng trở về.

Nghĩ đến còn có thể trở về, trái tim Trương Khôn đập cuồng loạn, kêu "thịch thịch"

Nếu không có đoán sai, đạt được Long khí, thì có thể tăng lên tố chất thân thể, đồng thời tăng lên kỹ năng...

Thậm chí, có thể mở ra cánh cửa hư không.

Ngực bụng lại truyền đến một cơn đau quằn quại, đột nhiên cảm thấy làn da trên thân thể có tí đau nóng rát...

Trước mắt Trương Khôn tối sầm lại.

"Bị trọng thương, lại dầm mưa, cảm giác là còn phát sốt rồi. Nếu quả thật đây là những năm cuối đời nhà Thanh... Ta thật khó sống rồi...."

Nghĩ đến có khả năng sẽ chết, Trương Khôn chỉ là có chút khó chịu cùng lo lắng, trong lòng vậy mà không có nhiều như vậy sợ hãi.

Tại thế giới kia, cha mẹ sẽ rất đau lòng đấy...

Tiểu muội lớp bên cạnh, cô ấy có đôi chân dài chạy bộ rất lợi hại, có thể chạy ra khỏi trường học.

Bất quá, khu vực Giang Thành nếu quả thật như lời đồn của những tin tức nho nhỏ kia, khe hở hư không bị mở ra, quái vật liền tiến vào trường học, khả năng khắp nơi đều không an toàn...

Đại ca học đại học ở tỉnh ngoài, mới có thể tránh được một kiếp này.

Chính lúc đang nản lòng, trong tai nghe được tiếng hít thở tinh tế gấp gáp....

Vừa vặn như vậy một hồi, hắn tự lo nghĩ đến tâm sự của mình, lại không chú ý tới, cô gái tiểu ăn mày kia đã kéo hắn một đoạn dài, đem hắn từ giữa đường chuyển đến rồi một gốc tường có mái hiên thấp, chặn mưa xối đầu.

Thiếu nữ lấy ống tay áo vô cùng bẩn lau vài cán trên trán, những vết đen nhạt trên mặt, vung đi một vài giọt nước, không biết là mưa, hay là mồ hôi.

Hiển nhiên, di chuyển một nam nhân nặng khoảng 78kg trên đất, đối với nàng mà nói, rất không thoải mái.

Thở hổn hển một hồi lâu, thiếu nữ tiểu ăn mày chăm chú nhìn hắn, dùng ba ngón tay đặt lên cổ tay Trương Khôn, bên cạnh cảm nhận, một lát sau, chỉ lắc đầu thở dài.

"Dĩ nhiên là bắt mạch, nàng chẳng lẽ còn biết y thuật?"

Ánh mắt Trương Khôn khẽ nhúc nhích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang