• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo như lời nói của tên bàn tử kia thì hoàn toàn chính xác, người bình thường tiến vào, có thể làm cái tạp dịch cũng là rất tốt.

Nhưng là, Trương Khôn lại là tuyệt nhiên không muốn.

Gia nhập tiêu cục làm tạp dịch, mỗi ngày khuân khuân vác vác, nghe người khác sai bảo, la lối om sòm như là cu-li?

Không nói đến vấn đề an toàn có được đảm bảo hay không, học võ công, khẳng định không có cửa đâu.

Cảm thấy sau lưng áo bị kéo giật giật, Trương Khôn quay đầu nhìn, phát hiện nha đầu Lý Tiểu Uyển, đầu co lại như muốn chui tọt vào áo, sắc mặt có chút kinh hoảng.

Những ngày này nàng như là chim sợ cành cong, lúc này bị rất nhiều ánh mắt nhìn, tất phải cuống cuồng.

Xem ra, muốn theo đường chính thống gia nhập Phụ Võ Nghĩa Học là không được rồi, một thân phận không rõ ràng, một tuổi tác quá lớn, người ta sẽ không nhận...

Trương Khôn đưa mắt nhìn quanh, cũng không để ý tới bàn tử kia, nhìn về phía bên kia, chỗ có ba người trẻ tuổi, đang cười cười nói nói đi ra từ Phụ Võ Nghĩa Học.

Đi đầu là một thanh niên thân hình cao lớn, cơ ngực nở rộng, nhìn có vẻ rất tự tin.

Bốn phía có người tiến lên chào hỏi, cực kỳ nhiệt tình.

"Điền ca, hôm nay xuất sư rồi, sau này gia nhập Nguyên Thuận, tiền đồ bất khả hạn lượng."

"Điền ca, có thể hay không giúp tiểu tử nhà ta nói tốt vài lời với Hồng sư phó? Đừng nhìn Thanh Nhi dáng người nhỏ gầy, nhưng khí lực hắn rất tốt, là nhân tài luyện võ..."

"Tiểu Điền, ta là Lý thúc của con a, con nhìn hài nhi nhà ta xem."

Vù vù, liền hơn mười người vây lấy thanh niên kia, kéo con trai mang con gái đến lấy lòng.

"Đi, đi, muốn vào Nghĩa Học, đều phải qua cửa giáo dụ, ta không giúp được các người."

Thanh niên trẻ tuổi được gọi là Tiểu Điền giờ tay vẫy vẫy xua đuổi, mấy hộ nông dân lảo đảo lui về phía sau, sắc mặt liền lộ ra khó coi, bất quá, cũng không ai dám nói thêm cái gì.

Trương Khôn nhìn đến lông mày chau lại, người này khí lực không nhỏ, nhìn hắn người đầy sức lực, thể chất có khi là mười bốn, mười lăm điểm.

"Đó là Điền Thiên Lý, cha hắn là tá điền của Vương gia, cả đời khổ cực, không nghĩ tới sinh ra được một hảo nhi tử.

Nghe nói hắn ở Phụ Võ Nghĩa Học biểu hiện vô cùng tốt, Lục Hợp Thung đăng đường nhập thất, Tam Thập Lục Thức Quyền cũng đã luyện được tinh thục, sắp tìm ra Hợp Lực Đích Biên. Mới mười tám tuổi a, sau này thật sự là khó lường, chậc chậc."

Có lẽ là nể mặt hai văn tiền kia, nam nhân trung niên ở bên giải thích: "Hai người bên cạnh Điền Thiên Lý, người cao gầy tên là Đàm Hắc Sơn, người thấp cường tráng tên là Chung Đại Lực, năm nay cũng mười tám tuổi.

Bọn họ là học sinh ưu tú xuất sư lần này của Nghĩa Học, tất cả đều vững chắc Thung Công, quyền pháp thuần thục, mặc dù không so được với Điền Thiên Lý, nhưng cũng được xem là rất bất phàm rồi. Tiến vào Nguyên Thuận, hẳn là có hi vọng đảm nhiệm Thảng Tử Thủ."

Đây chính học sinh ưu tú đã tốt nghiệp của Nghĩa Học.

Trương Khôn trong lòng có một chút thắc mắc.

"Bọn họ luyện bao lâu?"

"Là bốn năm hay là năm năm... Vương Tổng tiêu đầu truyền thụ Lục Hợp Thung Công, cũng không phải ai cũng có tư cách học, bọn họ lúc nhập học, liền được Nghĩa Học giáo dụ nhìn trúng.

Hồng lão tiêu đầu quanh năm ở trong Nghĩa Học, dạy dỗ học sinh, ông có một đôi mắt rất lợi hại, nhìn người cơ bản sẽ không lầm."

"Đa tạ đã giải thích." Trương Khôn chắp tay, lại có chút thắc mắc, "Quyền pháp Hợp Lực có phải là rất lợi hại? Nhìn thế nào ta cũng thấy tên Điền Thiên Lý đó dáng vẻ rất tầm thường."

"Tuyệt đối đừng nói như vậy, để cho hắn đã nghe được không tốt lắm." Một người trung niên gầy uốn éo cái eo, bất mãn nói: "Ta mặc dù không luyện võ, nhưng mà cũng nghe qua quyền pháp Hợp Lực.

Đó là sức lực toàn thân ngưng tụ một cỗ, bốn năm tráng hán bình thường vây công cũng không phải đối thủ, thuận tay liền đánh ngã...

Trên thực tế, một ít võ sư từ các tỉnh vào kinh thành kiếm ăn, không mấy người đạt tới cảnh giới này.

Chân chính có thể luyện đến Cương Cân Thiết Cốt võ sư, dù sao cũng là số ít, trong Nguyên Thuận tiêu cục, có hơn ba mươi vị tiêu sư, cũng chỉ có một nửa có bậc thành tựu này."

"Thì ra là thế, quả nhiên lợi hại."

Trương Khôn đã hiểu, hắn nhớ lúc ghi danh học lớp Tản Đả trước kia, huấn luyện viên cũng từng nói qua, đem quyền pháp chân chính luyện đến tinh thục, hiểu được vận lực pháp môn, là có thể đem toàn thân kình lực dung làm một thể.

Tùy ý ra tay, nhất quyền nhất cước đều là sức lực toàn thân tập hợp, được gọi là chỉnh kình.

Loại này quyền thủ, đã có thể tham gia thi đấu rồi.

Ai thắng ai thua, liền nhìn mọi người lực lượng lớn nhỏ, cùng với phản ứng cơ biến.

Vị này tên là Điền Thiên Lý, là học sinh đã tốt nghiệp của Nghĩa Học, Thung Công thuần thục, sắp đạt Hợp Lực Đích Biên. Nói cách khác, trong đám quyền thủ bên trong, xem như người nổi bật, sẽ nhanh trở thành quyền thủ chuyên nghiệp.

Nhưng mà, nhìn cử chỉ tầm thường của Điền Thiên Lý, có lẻ do những quy tắc nghiêm khắc, dường như có chút cứng nhắc... Có lẻ nguyên nhân chính là chỉ luyện tập nhiều nhưng không có kinh nghiệm thực chiến.

Kỳ thật cũng không coi là rất mạnh.

Trương Khôn dựa vào Long khí thêm điểm, Tán Đả trực tiếp tăng lên tới cảnh giới thuần thục, thể chất cùng nhanh nhẹn song song đạt đến 12+, một thân lực lượng sơ bộ tính ra có thể nâng đồ vật 240 cân, thoạt nhìn so về nam nhân bình thường không có mạnh hơn quá nhiều.

Nhưng mà, hắn lại nhìn kỹ chung quanh mọi người, liền phát hiện, những người này kỳ thật so về bản thân còn kém rất xa.

Nếu như dùng thuộc tính để xem, bọn họ thể chất ở vào bảy đến tám điểm... trạng thái kém khỏe mạnh đều có thể cân nhắc đến bọn họ.

Còn có một số người, cảm giác thể chất chỉ có năm đến sáu điểm, nâng vật 100 cân là điều không thể.

Sơ sơ không đạt được tiêu chuẩn nam nhân khỏe mạnh bình thường.

Còn cái tên Điền Thiên Lý kia, luyện bốn năm năm, sức lực đơn thuần cũng có thể nhấc được khoảng 300 cân...

Trương Khôn trong lòng âm thầm lấy bản thân để so sánh cấp độ thực lực.

Trong lòng hiểu rõ rồi.

Con đường chính quy, vào không được Nghĩa Học, tự nhiên cũng vào không được Nguyên Thuận tiêu cục.

Hắn lại không có từ bỏ.

Dán mắt vào Điền Thiên Lý, Chung Đại Lực một hồi lâu, con mắt có chút nheo lại.

Muốn đạt được mục đích, cũng không phải chỉ có một biện pháp, vị này, ngược lại là một mục tiêu tốt.

Nghĩ tới đây, cũng không nhìn dòng người hối hả ở cửa Nghĩa Học nữa, lặng lẽ mang theo Lý Tiểu Uyển rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK