"Đây chính là tính khí nóng nảy của ta.”
Trương Khôn vốn định nghe một chút động tĩnh của đối phương, nếu như không có cái gì hậu hoạ, liền lặng lẽ chạy đi.
Thấy rõ tình cảnh trong phòng, đầu óc hắn nổ tung một hồi, máu nóng xông lên đỉnh đầu, lực khí dưới chân đá một cước mở toang cửa phòng, trong tay còn cầm theo một côn gỗ, "Ô" một tiếng, nhằm thẳng vào đầu mà đánh.
Oanh...
Một tiếng trầm đục.
Côn gỗ kẹp lấy mạnh mẽ, trùng trùng điệp điệp đập tay tên khua roi da, còn không quay đầu đánh vào đỉnh đầu tên mặt dài, đánh cho cái đầu người này co rụt lại, cổ họng cũng không kêu một tiếng, xoay người liền đổ xuống.
Cánh tay Trương Khôn dũng mạnh dữ dội run lên, côn gỗ nhảy lên có chút nắm không ổn, hắn thuận tay buông ra, chân kế tiếp lướt tới, liền đi được 2-3m, lại đến trước mặt tên hơi mặp, tay trái tạo thành đấm, trực tiếp đấm thẳng vào kẻ trước mặt.
Hơ...
Cái tên nam tử hơi mập kia cả kinh, chân lui ra phía sau nửa bước, nhưng lại không bối rối, tay phải năm ngón tay hóa trảo ngăn ở trước mắt, "Hưu" một tiếng, đã bắt được quyền đấm tay trái của Trương Khôn...
Một trảo liền kéo, kéo đến liền gãy.
Không tốt...
Trương Khôn cảm giác như đánh một quyền vào tấm thép, quyền đối mặt nóng như lửa, cổ tay đau nhức kịch liệt, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Tên nam tử hơi mập đang cười híp mắt này có võ công.
Ban nãy nhìn qua khe cửa thấy bước chân tên mập yếu ớt, như miếng thịt mỡ không hề chắc nịch, dĩ nhiên là nhìn nhầm rồi.
Gia đây không hề yếu nha.
Công phu không ở trên thân thể, mà ở trên tay,...
Có lẽ thân thể không quá linh hoạt, nhưng lực công kích vẫn là rất mạnh.
Nhưng mà, cảnh giới thuần thục của Tán đả, cũng có ưu thế.
Đau thì đau, động tác của Trương Khôn lại không có thay đổi, công kích cũng không có bị cắt ngang.
Tay trái đấm thẳng kỳ thực chỉ là chiêu giả, kế tiếp chân phải như đao, theo thế xông đến xúc tiến đánh vào đầu gối đối phương mới là chiêu thật sự.
"Răng rắc" một tiếng giòn vang.
Trương Khôn cố nén sự đau đớn của cổ tay trái, một cước liền xúc đứt đầu gối chân phải của tên nam tử hơi mập kia, cả người như con vượn, nhào tới.
Nhắm vào đầu vào mặt, ôm lấy đầu của đối phương, liều mạng đè xuống đất.
Hai đầu gối trái phải tách ra, rầm rầm rầm, liên tiếp đốp chát vào mặt tên nam tử hơi mập kia.
Trực tiếp đốp chát đến khi đầu gối có chút ẩm nóng, cảm nhận toàn thân người nọ xụi lơ, mới buông tay ra, hung hăng thở dốc.
Mặt tên mặp đã bị biến dạng, huyết nhục mơ hồ, cái mũi cũng không nhìn ra được nữa rồi, mắt trợn trắng, chỉ hiểu rằng là đang run rẩy trên mặt đất.
Trương Khôn lúc này mới có thời gian nhìn về phía tay trái của mình.
Chỉ thấy quyền đối mặt đỏ tươi phát tím, đã sưng phồng lên, chỗ cổ tay cũng có chút tổn thương, cánh tay đau nhức.
Lại giương mắt nhìn lên, liền phát hiện tay phải tên nam tử mập đặc biệt rộng, lòng bàn tay biến thành màu đen, hiển nhiên là luyện Thiết Sa Chưởng, Hắc Sa Chưởng công phu các loại.
Nhưng mà, công phu của người này, hiển nhiên cũng không có luyện đến nơi, chỉ luyện bàn tay, bộ pháp thân hình, cơ bắp toàn thân đều không có luyện đến.
Loại luyện pháp này, thời điểm công kích chủ động, một phát thình lình, liền phát ra uy lực rất lớn.
Nhưng đối mặt với cục diện sinh tử thay đổi trong nháy mắt, liền lộ ra một chút cứng nhắc, ứng biến không được.
Việc này không phải, bản thân bị một kẻ như chó điên cấp bậc thuần thục của Tán đả, liên tiếp dùng tay công kích, cứ như vậy làm gục xuống.
"A..."
Thiếu nữ tiểu ăn mày lúc này mới theo tới trước cửa, nhìn xem một màn này, nàng đã không thế nào giật mình rồi, chỉ là cảm động đi đến bên mấy tiểu hài tử ở bên cạnh, kiểm tra thương tích của bọn nhỏ, lấy tấm vải đang đút trong miệng của bọn nhỏ ra.
Liền sau, trong phòng liền vang lên rung trời tiếng khóc của tụi nhỏ, thanh âm thê lương chói tai, thật sự làm người nghe thấy thương tâm, muốn khóc theo.
Lũ nhóc nghĩ một hồi cũng hiểu ra, đây là cứu tinh của chúng.
Cứu tinh Trương Khôn cũng có chút há hốc mồm...
Hắn xuyên không tới nơi này, một là không có thân phận, hai là trong người không có đồng nào, nếu gặp phải thời điểm mấu chốt, hoàn toàn không dùng được.
Cứu người thì có thể, làm sao giải quyết tốt hậu quả mới là vấn đề.
Tiền, đúng, trước mắt ăn cơm đều thành trở vấn đề, ngược lại đã làm thì phải làm cho xong.
Trương Khôn cũng không có đi đến chỗ thiếu nữ bên kia tham gia náo nhiệt, thật sự là tình cảnh thê thảm của tiểu hài tử,
Như vậy hắn có chút không chịu đựng được, hắn gần đây chính là thiện tâm như vậy, trong nhà giết gà cũng không dám, không thể chịu đựng được tiếng gào thét của tụi nhỏ.
Tìm kiếm trên người tên mặt dài và tên mập, cũng chỉ lục soát ước chừng bảy tám bạc vụn, lục lọi trong phòng, lại lục soát được mười mấy đồng tiền.
Ngược lại còn thu hoạch được những thứ khác...
Cánh cửa hư không khẽ chấn động, Trương Khôn liền nhìn thấy, trước mắt ánh vàng chớp lên, có hai điểm quang huy xuất hiện.
Một nhóc tầm ba bốn tuổi, y phục trên người không tệ đóng góp một điểm. Còn một điểm quang huy, là cậu nhóc tầm bảy tám tuổi hai tay đã bị gãy cho...
Tiểu hài này lúc này dừng khóc, ngẩng đầu nhìn bản thân, hào quang trong mắt không cách nào hình dung.
Đây là quang huy của sự cảm kích hay là của hy vọng...
Trong lòng Trương Khôn hiểu ra, hắn trên cơ bản hiểu rõ ràng rồi, lấy được Long khí, cuối cùng là chuyện gì rồi.
Nói khó cũng khó, nói dễ dàng cũng dễ dàng, chỉ cần là đạt được sự tín nhiệm và ỷ lại của đối phương, bất luận là ai đều có thể đạt được, người càng có tình cảm phong phú thì càng dễ dàng lấy được điểm của Long khí.
Mặt khác cậu nhóc ba tuổi hay bảy tám tuổi, hoặc là bốn năm tuổi, lúc này liền chỉ hiểu được tiếng kêu khóc.
Nhìn xem bản thân đánh hai tên ác đồ, dường như cũng không phát hiện, còn mang theo chút ít sợ hãi.
Thậm chí, có một hài tử hơi lớn tuổi một chút, cúi đầu, trong ánh mắt vậy mà còn mang theo căm hận.
Phát hiện Trương Khôn nhìn sang, cái đứa bé kia khom người xuống, hai tay chóng xuống đất, co lại nép vào góc tường, coi như chưa có chuyện gì.
Phẫn nộ, hận ý?
Chân mày Trương Khôn nhíu nhẹ lại, trong lòng cũng có chút không hiểu.
Không cảm kích cũng được đi, hận ý là trách ta tới muộn sao? Hắn phát hiện, tiểu hài tử này hai chân đến ngang gối, ống quần phía dưới trống rỗng...
Cho nên, lòng người yếu ớt, rất nhiều chuyện rất cổ quái, giúp người, cũng không nhất định có thể đạt được lý lẻ.