Phát giác được ánh mắt kỳ quái của Trương Khôn, thân thể thiếu nữ khẽ run lên, vội vàng buông tay hắn xuống, lui ra xa một chút, đầu cúi thấp không dám nhìn qua hắn.
"Vết thương của ta... Cô có thể chữa trị?"
Trương Khôn gắng gượng hỏi.
Bị trọng thương, còn bị nhiễm phong hàn, lại nằm ở trên đường cái trong đêm mưa to gió lớn, theo lý mà nói, cơ bản là hết thuốc chữa.
Nhưng là, bên cạnh vừa hay lại xuất hiện một người biết xem bệnh, nhìn dáng vẻ thì người này tâm địa còn rất tốt, chẳng lẽ là mệnh của mình chưa tuyệt sao?
"Không phải..." Thiếu nữ càng cúi đầu xuống thấp, tóc rủ xuống che lấy khuôn mặt, nhìn mọi thứ xung quanh cũng không được, trong tiếng mưa, rất khó nghe rõ nàng nói cái gì.
"Ta không biết y thuật, ta cái gì cũng không biết!"
Lời nói của nàng còn mang theo tiếng khóc nức nở.
Được rồi, không cần hỏi nữa, nhìn tình huống cũng hiểu đây là lời mở đầu cho một câu chuyện bi thảm rồi, về y thuật, về sự từng trải lưu lạc nơi đường xá.
Cho dù là đối phương biết y thuật thì như thế nào đây? Nàng nghèo đến thế kia rồi, tâm địa có tốt đi chăng nữa, cũng không có cách nào giúp đỡ người xa lạ này, có thể kéo ta đi một đoạn xa, tìm một chỗ trú mưa đã là rất tốt rồi.
Thời gian trôi qua, mưa lại ngày một to, sắc trời dần dần tối đi, thời gian dần trôi qua cũng bắt đầu không rõ mặt người.
Tựa hồ như đêm đen làm cho thiếu nữ có thêm một chút gan dạ, nàng chẳng biết lúc nào, lại đã đến gần một chút, Trương Khôn thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người của nàng.
"Ngươi muốn ăn không?" Thiếu nữ đột nhiên từ trong túi lấy ra một nửa cái gì đó đen sì, đưa lên miệng khẽ khẽ cắn một miếng, híp mắt thỏa mãn nhai nuốt, ăn hết một ngụm, nghĩ nghĩ, tách ra một nửa, đưa tới.
"Cái gì vậy?"
"Bánh bao không nhân..."
Trương Khôn lắc đầu, lúc này đầu óc chóng mặt một cách nặng nề, chủ yếu nhất chính là ngực phổi có cơn đau đớn không dứt, thân thể tứ chi đều có chút tê liệt, cho nên là không muốn ăn?
Hơn nữa, cái này thứ đồ này thoạt nhìn đen sì, nhìn thì cũng không ngon gì mấy, mà đối phương lại còn tỏ ra dáng vẻ tiếc nuối.
Có lẻ là lúc ăn cơm, không biết người nào đó hảo tâm ném thứ này cho nàng a.
Đây không chừng còn là toàn bộ thức ăn cho một ngày của nàng đấy.
Hai người thử thăm dò nói mấy câu, liền triệt để an tĩnh lại.
Trương Khôn đầu óc mơ mơ màng màng, cũng không có chú ý tới nửa đêm mưa to đến cùng lúc nào thì dừng lại, đợi đến lúc lần nữa mở to mắt, liền phát hiện sắc trời chói mắt, mặt trời đã xuất hiện rồi.
Cách đó không xa đã có thanh âm rao bán hàng, tiếng bước chân, bánh xe gỗ nhấp nhô, tiếng con lừa kêu ngựa hí,...
Con đường này, triệt để sống lại.
Vẫn còn một chút nặng đầu, đầu óc cũng không tỉnh rõ ràng lắm, chỗ đau nhức ở ngực phổi ngược lại là không còn nữa. Nhưng mà, nhưng lại như bị đè ép một khối đá lớn, hô hấp thập phần khó khăn.
Thương tích không có chuyển biến xấu, thực sự gặp được chuyện tốt.
Trương Khôn chặt chẽ nhíu mày, ánh mắt đảo qua, liền nhìn thấy từ đâu của mình cách đó không xa, có một cái chén bễ nửa đen không trắng, trong chén có nước trong, thò tay tới có thể với lấy được cái chén.
Chắc là cái chén này đựng nước mưa nhỏ vào của hôm qua.
Người bệnh bị phát sốt, sẽ khát nước là thật.
Nhưng mà, nhìn cái chén bẩn không nhìn ra màu sắc của cái chén kia, cùng với dưới đáy chén có cặn, Trương Khôn không kiềm được mà giật giật khóe miệng.
Loại nước lạnh không vệ sinh này, ta uống nửa bát, đoán chừng trực tiếp liền chịu không được...
Dù sao, sức chống cự của thân thể người hiện đại là rất yếu, không tạo ra kinh nghiệm.
Cái kia là phần ăn của tiểu nha đầu sao?
Trương Khôn cố giữ lấy khó chịu, nghiêng nửa thân thể, nghiêng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một thân ảnh đen sì có vẻ gầy yếu, bưng lấy một cái chén bể, ở bên đường đuổi theo người qua lại cầu xin.
"Đại gia, phu nhân, xin thương xót, tôi đã rất lâu không có ăn cái gì."
"Đại ca, bà ơi, cho tôi ít tiền đi."
Thiếu nữ trên mặt đen một khối, thoa thoa thêm một chút, rõ ràng là tìm một chút than đá tro, một lần nữa quét lên mặt. Cũng không biết rốt cuộc là đang tránh né người nào, không dám lộ ra chân dung.
Giọng nói của nàng ngược lại là trong veo êm tai, nhưng mà, giọng nói có êm tai thì cũng không thể tạo ra cơm để ăn được.
"Đi đi, tên ăn mày thối, tránh ta ra xa một chút."
"Chớ cản đường!"
Một người đàn ông hung ác thò tay đẩy ra, liền đem tiểu nha đầu gầy yếu ngã nhào trên đất.
Những người xung quanh liền cách ra xa, lại có một số người bên trong ánh mắt lộ ra sự ghét bỏ, tất cả đều dùng tay che lấy mũi lại.
Trương Khôn chú ý tới, lưu lượng dòng người lưu chuyển trên con đường này rất tốt, có người dân bình thường đang mặc áo ngắn tiến vào thành đi chợ, cũng có một ít đang mặc trường bào thư sinh cùng thương nhân, lại có những người phương Tây cao lớn mắt xanh, tóc vàng,...
Cưỡi lừa, ngồi xe ngựa, đi bộ, nam nữ già trẻ, tất cả đều có.
Nhưng chỉ là có không gặp người nào ném tiền văn tiền vào trong cái chén bễ của cô gái tiểu ăn mày kia.
Cứ như vậy, nhìn xem cô gái kia tên ăn mày chạy tới chạy lui, bị người ghét bỏ, bị người xua đuổi... Cho đến đã giữa ngày rồi, nàng cái gì đều không được ai cho cái gì.
Nghĩ đến buổi tối hôm qua tiểu nha đầu tách nửa cái bánh bao không nhân, Trương Khôn tự thấy bản thân là gã đàn ông cẩu thả, trong lòng cũng nhịn không được nữa có chút đau xót.
Một thiếu nữ thật là thê thảm.
"Qua đây..." Hắn hắng giọng, kêu lên.
Liên tiếp kêu vài tiếng, thiếu nữ mới mờ hồ quay đầu lại, chậm chạp hoài nghi tiến tới gần, hỏi: "Có phải là khát nước rồi không, muốn uống nước rồi." Nàng khom người liền đi đầu kia với lấy nửa chén nước trong.
"Không phải, ngươi như vậy là không xin được tiền đâu, cần một cái câu chuyện."
Trương Khôn không kiên nhẫn quanh co, trực tiếp nói thẳng, hắn tinh lực bất lực, cũng nhịn không được thao thao bất tuyệt dạy bảo.
Bản thân hiển nhiên thương tích thế kia sẽ không tốt, nhưng khả năng giúp đỡ được nàng một chút liền giúp đỡ đi.
"À?" Thiếu nữ không hiểu
"Câu chuyện chưa nghe nói qua, quán trà thuyết thư cũng không biết rõ, cũng không biết a, kịch nam cũng không biết?"
Nhìn xem ánh mắt của thiếu nữ dường như chưa hiểu, mụ mị, Trương Khôn tiếp tục giải thích.
"Phương pháp ngu ngốc nhất, chính là cưỡng ép đoạt lấy, sẽ dẫn đến người khác phản cảm."
"Đợi một chút, cô đem ta chuyển đến nơi có ánh mặt trời chiếu xuống, liền quỳ rạp xuống mặt đường, ta phụ trách giả chết, cô phụ trách khóc, hiểu chưa?"
"Đã hiểu." Thiếu nữ mơ hồ biết phải làm sao rồi.