"Cái này?"
Đi đến trước cửa Phụ Võ Nghĩa Học, Trương Khôn liền có chút há hốc mồm.
Không phải là nơi này không thu nhận người, mà là người đến cạnh tranh quá nhiều, nên cũng phải gặng hỏi kỹ càng.
Khắp nơi đều là người lam lũ, nam nữ gầy trơ xương, mang theo cả hài tử nhà mình đến đây, vây quanh cửa ra vào, chật đến con kiến cũng không chui qua lọt.
Bên cạnh có người ngồi ở bàn đăng ký do hỏi...
Nhìn từ xa, có một đôi phu phụ nghèo khổ, dắt theo một hài tử tầm bảy tám tuổi, đi chân trần, hài tử trên người không có mấy lượng thịt, cùng tiến vào cửa.
Vừa bước vào trong cửa, người vợ liền ngồi xổm trên đất gào khóc.
"Khóc cái gì? Oa Nhi tiến vào Nghĩa Học, sau này biết chữ, còn có thể học bản sự..."
"Nếu như không học được võ công lợi hại, cũng có thể học được một kế sinh nhai, làm người tính sổ sách, vận hàng, cũng không đói chết."
Nam nhân thấp giọng an ủi thê tử nhà mình, xoa đầu hài tử, ngữ khí lay động.
"..."
Trương Khôn thừ người ra, nhìn lũ nhóc đáng thương kia, đột nhiên không có nửa điểm tin tưởng, có thể cướp được một cái ngạch "Nhập học".
Quay đầu nhìn về phía Lý Tiểu Uyển, đối phương cũng xem như khả thi, mặt mũi phủ đầy nét cực khổ.
Trương Khôn lấy ra hai văn tiền, nhét vào tay một nam nhân trung niên đang xem náo nhiệt, cười hỏi: "Vị đại ca này, Phụ Võ Nghĩa Học mỗi ngày đều náo nhiệt như vậy sao?"
Người này quần áo sạch sẽ, tướng mạo ôn hòa, nhìn qua có chút học vấn.
"Nào có? Hôm nay là ngày 19 tháng 4, chính là thời gian Cốc Vũ. Liên tiếp mấy ngày nay, Nguyên Thuận tiêu cục bị mưa cản trở, sẽ không xuất hành, xem như là khoảng thời gian rãnh rỗi nhất năm, bọn người làm cũng có thời gian rãnh đi ra ngoài canh tác...
(Dịch giả: Cốc Vũ- một trong 24 tiết trong một năm, vào khoảng 19, 20 hay 21 tháng tư)
Bởi vậy, Vương tổng tiêu đầu quy định mỗi năm vào thời điểm này sẽ thu nhận học sinh.
Đồng thời, những học sinh có sở thành, cũng chọn ngày này xuất sư, có thể gia nhập tiêu cục.
Những học sinh xuất sắc, còn có thể trở thành tiêu sư, trở thành đại nhân vật..."
Nam nhân trung niên tiếp nhận hai văn tiền, lặng lẽ cho vào trong tay áo, nét mặt vui vẻ, thái độ liền rất nhiệt tình.
Nói vài câu, lại hỏi: “Tiểu ca là muốn đem muội muội nhà mình gửi vào Phụ Võ Nghĩa Học sao? Cô bé tuổi tác hơi lớn, sợ có chút khó khăn.”
Kỳ thật, nữ tử đi học, sau khi xuất sư, hơn phân nửa cũng sẽ an bài thêu thùa, may vá hoặc là những công việc linh tinh, không cần nhiều ý tứ. Thật muốn sống không nổi, ngược lại có thể thử xem..."
"Sao không phải là ta muốn nhập học?"
Trương Khôn nghe vậy liền cười.
Trương Không thăm dò một hồi, biết được bên trong Phụ Võ Nghĩa Học, lão sư ngoài dạy chữ còn dạy toán học và võ học, dạy đến có chút hỗn tạp.
Có thể trà trộn vào, kỳ thật rất tốt.
Thật có thể học được bổn sự.
"Tiểu ca thật biết nói đùa, ngươi lớn tuổi thế này rồi, Nghĩa Học sẽ không nhận. Bất quá, thân thể ngươi cường tráng, lời nói hoạt ngôn, sẽ không lo kế sinh nha a."
Thật sự là không được, còn không bằng trực tiếp đi tiêu, đi làm tạp dịch, hoặc là đi kho vận hàng, thương hội, tìm kế sinh nhai những chỗ đó đều được... Chẳng lẽ, Tiểu ca đến từ nơi khác?"
Người này đầu óc xoay chuyển nhanh, đột nhiên ý thức được cái gì, ánh mắt cũng có chút chần chờ.
Nếu là người bên ngoài, thân phận không rõ, rất có thể gặp phiền toái... Lúc này nghe ngóng sự tình của Phụ Võ Nghĩa Học, nói nhiều không tốt lắm.
Đối với thái độ có chút biến hóa của nam nhân trung niên, Trương Khôn chưa phát giác, vẫn cười như cũ hỏi: "Ta không thể trực tiếp gia nhập Nguyên Thuận tiêu cục sao? Coi như không làm được tiêu sư, thì làm Thảng Tử Thủ cũng được a"
"Phốc..."
Lần này, nam nhân trung niên không có trả lời, bên cạnh có một bàn tử tay xách lồng chim cười nói: "Không phải ta xem thường ngươi, huynh đệ a, Nguyên Thuận tiêu cục người ta, Vương Tổng tiêu đầu uy danh rung động giang hồ, người đến xin vào nhiều vô kể.
Những người tự cho mình là tráng sĩ muốn gia nhập tiêu cục không có một nghìn thì cũng có tám trăm. Nhất là ở đất Hoàng Thành này, những người nghèo khổ không có gia thế càng đem Nguyên Thuận và Hội Hữu tiêu cục làm mục tiêu.
Ngươi đã không có danh khí giang hồ, cũng không có độc môn võ công... Chậc chậc, đi làm tạp dịch, có thể có người thu."
Âm thanh bàn tử có chút lớn, mọi người xung quanh đều nghe thấy.
Cùng đi theo là tiếng cười vang khắp trời.
Một số nam nữ bị mưu sinh đè còng lưng, ánh mắt chết lặng, lúc nhìn qua, thậm chí còn lộ ra tí thương cảm.
Ngược lại có một số người không có ác ý, còn mang theo ý nghĩ ưu tú...
Nghe những lời này, Trương Khôn cũng hiểu vài phần.
Nếu như nói, binh lính của Ngũ Thành Binh Mã Ti, cùng với Tuần Bổ Doanh Bổ Khoái, là người trong thể chế.
Như vậy, như Hội Hữu, Nguyên Thuận tiêu cục là những tiêu cục lớn tập hợp nhiều nghiệp vụ nhất, hậu thế đời sau gọi là "top 500" xí nghiệp lớn nhất nước.
Bọn họ chẳng những hộ tống hàng hóa, lương thực lui tới các nơi trong cả nước, còn có nhiệm vụ chú ý bảo an người nhà quyền quý.
Thậm chí, sưu thuế mà quan phủ địa phương nộp lên triều đình, cùng với áp vận các thương vụ của quốc gia, có khi cũng sẽ mời tiêu đầu lợi hại nhất của những tiêu cục này hộ tống, quyết không thể coi như không quan trọng.
Nhất là Tổng tiêu đầu tiêu cục, võ nghệ như thế nào tạm không bàn đến, hô một câu bạn bè khắp trời sẽ đáp lại, cái này tuyệt đối không phải thổi phồng.
Một lá cờ, ghi một họ, có thể đi Bạch Sơn Hắc Thuỷ...
(Dịch giả: vùng Đông Bắc Trung Quốc bao gồm: Trường Bạch Sơn và Hắc Long Giang)
Những tiêu cục lớn này, muốn muốn thu nhận thêm người, ắt người đến ghi danh đông đúc đến phá cửa xông vào.
Còn những tiêu sư của các tiêu cục lớn này, đến từ khắp nơi trong cả nước, thông thường đều có vài phần xa hoa.
Sau vài chuyến tiêu, không nói đến uống chén rượu lớn, ăn miếng thịt to, thì ít nhất cũng không thiếu ngân lượng và địa vị.
Một người bất kỳ, đi tiêu rồi, ai nhìn thấy, đều cũng tôn xưng một tiếng sư phó.
So với cái chức vị quản lý bộ phận, tổng thanh tra bộ phận của "top 500" xí nghiệp lớn nhất nước càng nở mày nở mặt hơn.
Đến mức Thảng Tử Thủ của tiêu cục, có thể được xem là nghiệp vụ nòng cốt... Lúc xuất hành, đảm đương trinh sát, dò xét đường xá.
Với tư cách là luồng tiên phong nghênh địch, không có bản lĩnh, cũng chỉ trở thành pháo hôi.
Cho nên, Thảng Tử Thủ, loại này chức vụ thập phần cấp thấp, kỳ thật không phải người bình thường nào cũng có thể đảm nhiệm.
Quyền pháp tinh thục, có thể đánh có thể chạy, chính là điều kiện chính.