Tay của tên cường tráng ước lượng to như côn gỗ, vẻ mặt đầy hung tợn đang muốn lao về phía trước, trước mắt đều là một mảnh sương mù mịt mờ.
"Hô!"
Cát đá bùn đất bổ nhào đánh vào đầu và mặt.
Đôi mắt hắn đau buốt, phản xạ đầu tiên chính là dùng tay che đôi mắt lại.
Tay vừa nâng lên, dưới hông có một sự chấn động, tim như bị cái dùi đâm vào đau thấu xương, thống khổ truyền vào não.
"A..."
Tên cường trán đau đến mức cả người ngụy xuống, trong lòng nghĩ lấy lấy gậy gộc công kích, nhưng tứ chi vô lực, toàn thân run lên, giống như là khí lực toàn thân đều tiêu mất hết.
Trương Khôn không nói lời nào, cả người như bắn về phía trước, đầu tiên chính là nắm lấy đất cát bùn đất nhắm vào đầu và mặt tên kia ném vào, cúi đầu lao xuống...
Một cước vung vào tên cường tráng, tên cường trán bị đá có chút lui lại, hắn thuận tay túm lấy trường côn quơ loạn xạ, xoay eo quét ngang.
"Bành" một tiếng trầm đục, đầu của tên cường tráng hung hăng bị đập mạnh, trực tiếp nện đến đầu của hắn nghiêng lệch, thái dương lõm vào, cùng với trường côn ngã nhào xuống đất, vẫn còn không chịu dừng, lại thêm một đòn côn mãnh liệt đánh xuống.
"Đây là tính khí nóng nảy của ta."
Trương Khôn dài thở dài một hơi.
Quay đầu nhìn về phía tên tửu quỹ gầy yếu còn lại.
Tửu quỹ "Oa" một tiếng, quay đầu bỏ chạy, xuýt tí là bị dọa phát khóc rồi.
"Còn chạy!"
Trong mắt Trương Khôn lóe lên một ánh sáng sắc lạnh.
Tối hôm lúc mới tới nơi này, bởi vì trên người có thương tích, cử động khó khăn, kết quả bị đối phương trấn lột quần áo và giầy... Đừng nhìn người này gầy yếu nhát như chuột, kỳ thật trong lòng vô cùng ác độc, bởi vì bóc lột chiếc quần bên dưới, liền muốn bóp chết người khác.
Không thể thả hắn rời khỏi đây, nếu hắn lại gọi người đến, vậy thì phiền phức rồi.
Trương Khôn không chút nghĩ ngợi, mang theo gậy gộc đuổi sát phía sau, đằng đằng sát khí.
Trương Khôn lúc đến nơi đây, hiểu rõ sự thê thảm của nhân dân tầng lớp bên dưới của thời đại này, trong lòng tất cả đều là sự không an toàn, bản thân học được chính là cái gì là "Tán đả" đến cùng là chuyện gì xảy ra, chính hắn rõ ràng.
Kỳ thực năm trước có ghi danh một lớp học hè, học được một số tư thế quyền cước cơ bản, phát lực đều không có học thông suốt.
Lại còn tham khảo trên mạng một số kỹ thuật phòng thủ cho phụ nữ, học được công kích vào chỗ hiểm của đối phương, kỹ thuật tán đả này trong lớp học hè không có dạy.
Theo như thuyết pháp của lão đầu tử trong nhà, chính là, bình thường không đánh nhau, nói đến đánh nhau thật sự là phải bồi thường tiền.
Chỉ mang tiếng hung ác mà thôi.
Nhưng mà, nếu như tên gầy yếu thật sự gọi một đống tên ăn mày hung ác khác đến, thì phải có thêm một hai người luyện võ nữa, một mình ta tuyệt đối đánh không lại.
Bản thân lại chưa quen thuộc nơi này, muốn chạy trốn cũng không chạy trốn được.
Cho nên, tuyệt đối không thể buông tha hắn...
Thiếu nữ đứng ở nơi đó, mở to cái miệng nhỏ nhắn, run rẩy nhìn tên cường trán đang nằm trên mặt đất, toàn thân rùng lên một cái, vội vàng đuổi theo sau lưng Trương Khôn.
Nàng không phải là muốn đuổi theo giết tên tửu quỹ gầy nhom kia, chỉ là cảm giác một người ở chỗ này, có chút sợ hãi.
"Cái tất này là thật sự có thể chạy..."
Trương Khôn gắt gao dán mắt vào tên gầy phía trước, trong lòng thầm mắng.
Tên gầy chạy nhanh như con thỏ, có thể là bị người khác truy đánh thành thói quen, nhanh như chớp dường như chui vào phố nhỏ, lách qua phòng ở, chuyển hướng đều không có giảm tốc độ.
Trên chân là đôi giày trắng, đặc biệt chướng mắt.
Đó là giày của ta, lúc trước tiêu hết ba tấm vé đắt đỏ, là giày chạy đua...
Trương Khôn cảm nhận cơn đau nhức kịch liệt từ đôi chân trần truyền đến, nghĩ thầm không biết là bị gốc cạnh của hòn đá nhỏ làm tổn thương, hay là đã dẫm phải vụn gỗ nhọn, lúc này tự nhiên không kịp kiểm tra vết thương, chỉ là cắn chặt răng nhịn đau chạy gấp.
Dù sao cũng là quán quân chạy nhanh của trường trung học Giang Thành, thân thể cũng cường tráng một ít, sức chịu đựng mười phần, rốt cục cũng không bị bỏ lại quá xa...
Hiển nhiên tên gầy lại muốn chui vào con hẻm nhỏ phía trước, đang muốn rẽ vào, hắn không chút nghĩ ngợi chính là muốn chạy một bước dài, trường côn trong tay đột nhiên vung ra xa...
Cạch...
Tên gầy kia bị nện đến thân hình nghiêng lệch, một đầu ngã quỵ, đầu đụng vào tường, đầu bị đâm đầy máu.
"Tha mạng."
Tên gầy trung niên khóc lốc gào thét.
Muốn chạy đến nơi này, không nghĩ tới bị đuổi theo, sớm biết như vậy liền trốn ở trong hang ổ, không đi cổ động Hắc ca cướp tiền rồi,
Kết quả đụng vào tên sát tinh này, chỉ hy vọng tiếng kêu có thể khiến cho huynh đệ của Hương Đường đến đây xem xét.
Hắn chỉ kêu nửa tiếng, đang muốn giật giật yết hầu kêu khóc, cái ót phía sau bị chấn động, đầu hướng trên mặt đất dập đầu một cái, cái gì cũng không biết rồi.
Trương Khôn nhặt côn gỗ lên, một côn đánh rớt, nhìn xem tên gầy trung niên không còn động tĩnh gì, có chút sửng sốt, cúi đầu nhìn về phía bàn tay của mình đang run rẩy, hít một hơi thật sâu, mới hạ người cúi xuống, đem gỡ lấy giày của đối phương ra, nhổ những vụn gỗ đang đâm vào bàn chân ra, một lần nữa mang giày vào.
Không có giầy mang, thật sự gánh không được, lòng bàn chân của hắn từ lúc sinh ra không có chai sần, non non mịn mịn, một bước đi liền bị thương.
Còn đồng phục đang mặc trên người tên gầy này, lại không có cởi ra lấy lại.
Chỉ là bộ đồng phục bị cướp đi một thời gian, bên trên đã dính đầy tro bụi nước bùn cùng với vết máu, khiến cho nó bẩn vừa thối, Trương Khôn trong lòng có chút ghét bỏ.
Hắn trên dưới tìm rồi tìm, trên người tên gầy lục soát được ba đồng tiền, có chút trầm mặc.
Sau lưng có một thân ảnh nho nhỏ, đã chạy theo đến đây, thở không ra hơi chống đầu gối thở gấp gáp, ánh mắt nhút nhát e lệ có chút do dự.
Trương Khôn lắc đầu, vẫy tay nói: "Nhanh lại đây."
Hắn đã nghe được tiếng két của cánh cửa phía trước mở ra.. tiến vài bước về phía trước, kéo lấy thiếu nữ chạy trốn đến đằng sau ụ đá, khom người đè lấy nàng để trốn được kín hơn.
Ngọn đèn mờ nhạt trong hẻm nhỏ, một bóng người dài kéo đến.
Đi ra chính là một người đàn ông mặt dài cao to, trong tay mang theo một thanh đao, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, có chút lén lút.
"Là bọn râu ria quay trở lại sao?"
Trong phòng có người không kiên nhẫn hỏi, còn có một ít “ô ô” tiếng khóc buồn bã thuận theo gió truyền ra.
Tên đàn ông mặt dài thò đầu quan sát, liên tục không ngừng đáp, "Không có, có thể là tiếng mèo hoang"
"Còn không mau đi vào, đứng tại cửa ra vào, lo lắng người khác không biết..."
"A!"
Tên đàn ông mặt dài rụt trở về, nhẹ chân nhẹ tay giữ cửa đóng lại.
Trương Khôn cho đến lúc này, mới thở phào một hơi, quay đầu lại liền phát hiện tay của mình đang run, không đúng, là cánh tay mình bị thiếu nữ bên cạnh kéo lấy toàn thân đang run.
"Cô rất sợ?"
"Không, ta một chút cũng không sợ, lá gan của ta rất lớn."
Thiếu nữ vội vàng nói.
Ha ha.
Trương Khôn khẽ cười một tiếng, nếu như hàm răng của cô không đánh kêu lập cập thì ta tin cô.
Trên thực tế, hắn rất hài lòng.