Mặt trời lặn đằng tây.
Dòng người phía xa ít dần, phiên chợ tản đi nhiều.
Nhân lúc dòng người đến xem kẻ ngốc ít lại, thiếu nữ rốt cục cũng thu "quán".
Trên mặt nàng tất cả đều là sự suy ngẫm, bình tĩnh quay đầu nhìn xem Trương Khôn, con người đang híp mắt nằm trên mặt đất kia, ánh mắt lóe lên tia sáng.
Nhanh chóng đem đồng tiền nhét vào trong túi áo, nàng trộm nhìn qua trái rồi lại nhìn qua phải thêm vài lần, liền hự hự đem Trương Khôn một lần nữa chuyển qua góc tường có mái nghiên ở phía đối diện.
Nơi này có thể che mưa chắn gió, bóng râm phủ xung quanh, người qua lại cũng không quá để ý đến.
Mấy ngày nay, nàng đều trốn ở chỗ này, sớm đã trở thành nhà, nơi trú ngụ an toàn của nàng rồi.
Cả một ngày nước không uống cơm chưa ăn, thân hình nàng có chút lảo đảo, trong bụng phát ra tiếng kêu ọt ọt, đưa tay sờ sờ lên trán Trương Khôn, rồi lại đưa xuống mũi dò xét hơi thở, trong mắt vẻ mặt có chút hoảng hốt.
"Ngươi chờ ta một lát..."
Thiếu nữ cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, rồi đưa ra một cái quyết định.
Nàng rón ra rón rén, đi men theo chân tường, xuôi theo cửa hàng nhà dân, nhìn con phố dài ở phía đông mà vội vã rời đi.
Trương Khôn lặng lẽ mở mắt, bình tĩnh nhìn bóng chiều tà một hồi rồi lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
...
Đợi đến lúc sắc trời tối đen, tia sáng cuối cùng trong ngày sắp sửa bị ban đêm nuốt lấy, thiếu nữ bước chân cực nhanh quay trở lại.
Nàng trong ngực ôm lấy một cái ấm sắc thuốc, bên hông buộc thêm một túi nước, những vết đen của tro than ở trên mặt bị mồ hôi tẩy đi một khối lớn, lờ mờ có thể nhìn ra chân dung xinh đẹp.
"Vẫn còn kịp."
Nhìn thấy lông mi Trương Khôn giật giật, ánh mắt thiếu nữ sáng ngời, sắc mặt vui mừng.
"Nào, uống thuốc nào."
Nàng đỡ Trương Khôn ngồi dậy, nhè nhẹ gọi.
Một tay nhanh nhẹn lấy ra một cái chén sứ thô nhỏ, đem thuốc trong ấm rót vào chén, mùi thuốc xông vào mũi.
"Thì ra.... là cô chạy đi mua thuốc a?"
Trương Khôn yếu ớt nói.
Vì lúc nãy, hắn cho rằng thiếu nữ tiểu ăn mày này đã chạy bỏ đi...
Tuyệt nhiên không nghĩ tới, ban ngày xin được mấy trăm đồng tiền, tiểu nha đầu này không chạy đi mua thức ăn mà lại chạy đi mua thuốc.
Nhìn hình dạng túi áo của nàng, những đồng tiền kia, không sai, đã tiêu hết rồi.
"Yên tâm đi, thuốc này là ta đến An Nhơn Đường mua được, có thể trị phong hàn, Dương đại phu ở An Nhơn Đường, đưa cho ta thuốc này.
Cha ta đã từng nói qua, ông ta mặc dù xuất thân từ một nơi nhỏ bé, nhưng y thuật nhưng lại có thể so với ngự y, ở kinh thành này cũng được xem là rất có danh tiếng, ông ta cho đơn thuốc là không có vấn đề."
Nói đến y thuật và thuốc tháng, thiếu nữ lại có một loại tự tin kỳ lạ, lời nói cũng sẽ nhiều hơn hai câu.
"Cô... Quả nhiên là một kẻ ngốc."
Trương Khôn kéo dài cái môi, khẽ cười nhẹ một tiếng, lại ho hai tiếng, rồi nói: "Thôi bỏ đi, cô tự uống này đi, tối hôm qua cô cũng mắc mưa. Cơ thể ta thế này rồi, uống thuốc cũng vô dụng, lãng phí..."
"Ngươi không uống, vậy thì đổ đi vậy."
Lông mày nhỏ mảnh của thiếu nữ chau lại, tức giận nói.
Thân thể bưng chén thuốc cũng bắt đầu run lên, nước mắt từng giọt rơi lã chã xuống.
Trương Khôn sững sờ nhìn nàng, một hồi lâu mới nói: "Được rồi, ta uống."
Thang thuốc này có tác dụng hay không thì không quan trọng, quan trọng là..., khắc trước khi thiếu nữ tức giận, hắn hoa mắt thấy, kim quang kia lại hiện ra, vốn dĩ những thuộc tính không có động đậy, nhưng đột nhiên "Long khí" từ 0 biến thành 1.
Những cột như thể chất, độ nhanh nhẹn, sức sống, kỹ năng, cùng với võ thuật phía sau "Tán đả", đột nhiên xuất hiện một dấu "+" .
Đây là?
Uống một ngụm thuốc lớn, ấm áp nóng nóng, vừa khi thuốc đi vào yết hầu.
Trong tim Trương Khôn như sóng to gió lớn, kích động không ngừng.
Long khí thì ra là như vậy truyền đến.
Là do sự cảm kích hay là sự nương tựa, hay là sự tương cứu trong lúc hoạn nạn hay là tôn kính của thiếu nữ.
Nhưng cũng không cần phân biệt quá rõ ràng.
Thời cổ có một loại thuyết pháp, Thiên Tâm chính là Dân Tâm, Long khí là vạn dân chi khí, có lẽ chính là sự cảm ơn, là tín nhiệm.
Từ điểm này mà nói, bản thân lúc tâm huyết dâng trào, bày mưu tính kế giúp đỡ, để cho thiếu nữ tiểu ăn mày xin được tiền bạc, mua được thức ăn... Đây chính là đạt được phản hồi rồi.
Nàng, hiến dâng một chút Long khí.
Có lẽ là bởi vì hành động nhường nhịn uống thuốc ban nãy.
Có lẽ là bởi vì sự sợ hãi mất đi, sau khi cảm xúc kích động hạ xuống, liền cho Long khí. Chuyện này, không cần miệt mài theo đuổi.
Chỗ của Cánh cửa hư không, Trương Khôn cũng thấy rõ ràng, bây giờ thanh tiến độ di chuyển một chút, đạt đến 0.1%, hơi ít nhưng cũng xem như là có chuyển động.
Như vậy xem ra, chỉ cần bản thân làm nhiều chuyện tốt, chẳng phải là có thể để cho thể chất, độ nhanh nhẹn, tất cả cái này đều tăng lên vô hạn, biến thành tiểu siêu nhân.
Đồng thời, còn có thể làm cho cánh cửa hư không lần nữa mở ra...
Nghĩ đến đây, Trương Khôn không thể chờ đợi được, ánh mắt tập trung ở phí sau "Thể chất" có dấu +, ý niệm dùng lực thêm 1 chút nữa.
10 điểm thể chất, đảo mắt liền biến thành 11 điểm.
Oanh...
Trương Khôn thân thể kịch chấn.
Sắc mặt cũng trở nên đỏ bừng.
Hắn cảm giác được một cỗ nhiệt khí, như có một luồng điện di chuyển đến chỗ tim phổi, cũng dũng mãnh tràn vào tứ chi bách hài, sức lực trở về, đầu óc một lần nữa khôi phục sự tỉnh táo, hô hấp có lực, đều đặn...
Thương tích, vậy mà tốt lên.
Sức lực có chuyển biến lớn, thể chất trở nên mạnh mẽ.
Hiệu quả ngay lập tức.
Hắn âm thầm bóp lấy nắm tay.
Một cỗ lực ngưng tụ, ép tới đầu ngón tay có chút đau nhức.
Xương cốt kêu nhẹ một tiếng.
Thân thể một lần nữa khôi phục sức sống.
Thể chất được gia tăng quả nhiên không sai, thể chất mạnh rồi, thân thể liền cường lực, tự nhiên rất khó sinh bệnh. Điều không nghĩ tới chính là, đồng thời tăng thêm điểm, thậm chí ngay cả tổn thương cũng chữa hết...
Lúc đầu ở trên lớp học, khi con quái vật màu xanh kia gần chết tấn công một lực đạo quá lớn, ta ít nhất cũng gãy hết ba cái xương ngực, tim phổi bị thương nghiêm trọng, hiện tại cái nào cũng không còn tổn thương nữa.
Trương Khôn thật không thể tin được, trong lòng tất cả đều là cuồng hỉ.
Rốt cục cũng còn sống rồi.
"Thuốc này, hiệu nghiệm đến như vậy sao?" Thiếu nữ ngây ngốc nhìn hắn hỏi.
Nàng không có bị mù, đứng cách hắn cũng không xa, thấy rất rõ ràng.
Lúc trước đối phương rõ ràng đã hấp hối rồi, thuốc vừa vào yết hầu, lập tức ánh sáng màu đỏ phát ra trên mặt, hô hấp cũng không dồn dập, trái tim cũng bắt đầu đập có lực rồi.
Đôi mắt vẫn đục, cũng trở nên trong trẻo.
Nhìn qua là dấu hiệu rất tốt.
Ngẩn người một lúc, trong đầu nghìn vạn mối tơ, không biết làm sao mở miệng, chợt nghe tiếng của Trương Khôn nói: "Đổi nơi khác đi, nơi này không thể giả ngốc được nữa."
"Cái gì?" Đầu óc thiếu nữ ngu muội.
"Cô lúc trước xin được nhiều tiền như vậy, ánh mắt nhiều người rất phức tạp, không an toàn..."
Trong mấy câu chuyện xưa thường nói, những tên ăn mày này, từ trước đến nay không tốt lắm.
Lúc trước Trương Khôn mặc dù nằm thẳng ven đường như xác chết, nhưng lại cũng không phải cái gì cũng không có làm.
Hắn vụng trộm quan sát người đi đường, cũng đã nghe được rất nhiều thư sinh cùng thương nhân qua lại nói chuyện với nhau.
Nơi này hẳn là kinh thành, Thái hậu nắm quyền, Hoàng đế quyết chí tự cường, muốn biến pháp duy tân.
Còn nghe được cái gì "Hải chiến thất bại", "Cắt đất bồi thường", còn nghe được một ít tin đồn về "Người Đông Dương" cùng "Người Tây Dương" như thế nào cao cao tại thượng, hoành hành ngang ngược.
Lại có là các nơi loạn lên, cái gì Hồng Liên Giáo, Tiểu Đao Hội những phản tặc này xuất hiện, những nơi mà các giáo hội này trực thuộc náo loạn nổi lên "Quyền Dân".
Loạn trong giặc ngoài, một mớ hỗn loạn.
Trương Khôn vừa nghe liền hiểu, lịch sử trung học cũng có dạy qua, đây nhất định là Thanh mạt loạn thế, cường quốc xâm lấn, dân sinh lao đao mà mọi người hay nói.
Mà lúc này, Kỳ Tây Thái Hậu vẫn đang cao cao tại thượng, không để ý tới nhân dân khó khăn...
Lý Trung Đường giống như một bức tượng dát vàng, hôm nay bổ nơi này, ngày mai bổ chỗ kia, cái gì cũng không làm, chính là đầu hàng.
Ngân lượng trắng như tuyết, nhiều như nước cứ thế mà bồi thường cho người ngoại quốc.
Câu nói "Vong quốc diệt chủng", có người lớn tiếng la hét, có người trắng đêm khó ngủ.
Đương nhiên, cũng có người đục nước béo cò, ức hiếp dân chúng.
Tầng lớp dưới cùng, càng là quần ma loạn vũ, loại người nào cũng có.
Nhất là những tên ăn mày như thế này, qua các triều đại thay đổi, thanh danh đều không tốt lắm, chính là không cần nhiều lời.
Kẻ mạnh vung đao chém về phía kẻ yếu, kẻ yếu vung đao bổ về phía kẻ yếu hơn.
Từ xưa đến nay, không ai không như thế.
Lúc ban ngày, tiểu nha mặc dù xin tiền không nhiều lắm, nhưng cũng có tới mấy trăm đồng tiền... Theo như vật giá lúc này, đủ để mua hơn ba mươi cân gạo có chất lượng tốt nhất.
Đối với kẻ có tiền mà nói, chút tiền ấy chính là tiện tay khen thưởng sự tình, nhưng đối với dân chúng bình thường mà nói, số tiền kia có thể cho một nhà ba người một tháng sống rất khá.
Càng khỏi nói đến những tên ăn mày hai bàn tay trắng, trong mắt bọn chúng, đây là một khoản tiền lớn.
Tiền tài mà để lộ liễu, chính là nguồn gốc của tội lỗi.
Nhất là lúc này bản thân không có sực lức để tự bảo vệ mình.
...
"Chính là ở chỗ này."
Một tiếng nói hung ác xen lẫn một chút đắc ý vang ở bên tai, trong bóng đêm, xuất hiện hai bóng người.
Riêng phần mình cầm lấy một cây gậy.
Thiếu nữ trong trong lòng thất kinh, quay đầu lại nhìn lại, liền thở nhẹ một tiếng: "Là hắn."
Trương Khôn cũng nhận ra rồi, bên trái cái tên lên tiếng, là một tên đàn ông giọng the thé, trên đầu còn bao lấy tấm vải, lờ mờ có vết máu chảy ra.
Chính lúc này lại nhìn ta tràn đầy thù hận.
Người này chính là tửu quỹ say khướt tối hôm qua, trong lúc mưa to mà lột lấy đồng phục và giày của Trương Khôn.
Bên cạnh của hắn, còn có một tên làn da ngăm đen, thân thể cường tráng tầm khoảng 30 tuổi.
Tên cường tráng vẻ mặt dữ tợn, mũi tỏi, chòm râu quai nón mọc loạn, thoạt nhìn có chút dọa người.
Đôi mắt gắt gao dán vào thiếu nữ tiểu ăn mày, trái cổ giật giật, rõ ràng là đang nuốt nước miếng: "Tiền, mỗi người một nửa, nữ nhân là của ta."
"Hắc ca, hương chủ đã từng nói qua, có món hàng tốt phải mang về, có thể bán lấy tiền..."
Người gầy có chút không cam lòng.
"Ít nói nhảm lại, cùng lắm là không giết chết, còn có thể mang về."
Tên cường tráng cười hắc hắc rồi lại cười, quơ quơ cây gậy, trong mắt tất cả đều là hung quang, muốn xông về phía trước.
Một nữ tử yếu ớt, một kẻ bệnh sắp chết nằm bất động trên đất, xung quanh nơi này buổi tối lại không có người...
Còn gì tốt bằng, sao phải do dự?