• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2 Thất Nghiệp 

Khúc Sầm Sĩ vừa nghe tới đề tài này liền hứng thú. 

“Thứ nhất, ở hiện trường vụ án không thấy người chết, hoàn toàn không bình thường. Thứ hai, trên tay người chết đều có chuỗi tràng hạt, rồi biến mất, rất không bình thường. Còn nữa, toàn bộ người chết đều là nam. Điểm sau cùng, toàn bộ đều chết ở khu vực bọn cháu. Tổng kết lại, đây là sự kiện thần quái, hung thủ ở khu vực bọn cháu.” 

“Chà, có tiềm chất báo cáo lãnh đạo ghê.” Cục trưởng hói nói: “Nhưng mà, nước cất, cháu nghĩ nói vậy thì có bao nhiêu người sẽ tin nhỉ?” 

Ông ta hỏi một câu khiến Khúc Sầm Sĩ đơ người. Hắn vừa mới hứng thú bừng bừng phân tích này nọ, giờ thì chỉ biết cúi gằm đầu. 

“Ha ha, không sao, lúc trước ba cháu làm việc, chẳng phải là cũng không ai tin sao? Thôi, giúp ta điều tra án này đi, ta cũng không tìm được ai thích hợp hơn, mà án thì không thể không phá. Lúc trước ba cháu cũng đã giải quyết rất nhiều án bị treo đó. Cả đời ta làm cảnh sát, cũng không muốn có chút tiếc nuối này. Nước cất à, năm sau ta về hưu rồi.”  

Khúc Sầm Sĩ lúc này mới hiểu vì sao cục trưởng lại kêu hắn tới long trọng như vậy. Chuyện này… 

“Bác Trương à, cháu mới làm cảnh sát có bốn tháng thôi, không có hợp nằm vùng đâu.” 

“Ai  kêu cháu nằm vùng, ta chỉ tìm lý do để đuổi việc cháu thôi. Đương nhiên, sẽ đền cho cháu ba năm tiền lương nha, cái này bác làm được, không cần lo đâu.” 

“Cháu lo chứ…” Khúc Sầm Sĩ sắp khóc thành tiếng. “Cháu làm cảnh sát tới về hưu cũng phải được ba mươi năm, không 30 thì cũng 25. Trương bá bá, bác cho cháu có ba năm tiền lương, không lo sao được?”  

Mặt Trương cục trưởng lộ rõ ngượng ngùng, bực bội nói: “Chẳng phải là ta sắp về hưu sao? Sau này sẽ khác mà.” 

“Không chấp nhận được, khi còn bé, là bác kêu cháu làm cảnh sát. Giờ người ta mới làm được bốn tháng thì đòi đuổi việc. Cháu không chơi!” Khúc Sầm Sĩ nói xong liền đứng dậy, hướng ra ngoài. 

Nhưng hắn vừa đi được mấy bước thì sau lưng truyền tới một giọng đầy khí thế:  

“Khúc Sầm Sĩ! Đứng lại!” 

Theo bản năng, hắn dừng chân, nhịp tim mãi mới bình ổn, lại đập loạn cả lên. 

  

Trương cục trưởng chậm rãi đứng lên, đi đến bên cạnh hắn, nói: “Ta chỉ thông báo với cháu, chứ không hỏi ý kiến! Ta là bác nhưng đồng thời cũng là lãnh đạo của cháu! Chuyện này quyết định vậy đi.” 

Khúc Sầm Sĩ thở dài, bước nhanh ra khỏi văn phòng cục trưởng.  

Trong lòng hắn nặng nề nhưng  làm gì còn cách nào khác chứ? Bản thân chỉ là một cảnh sát khu vực nhỏ nhoi thôi mà! Nhưng vừa ra khỏi tòa nhà Cục cảnh sát, hắn lại vòng trở lại.  

Nhưng hắn không đi tìm cục trưởng mà đi vào phòng hồ sơ của đội điều tra hình sự. Bước vào, thì người cảnh sát trung  niên đang ngồi trước màn hình máy tính không để ý tới hình tượng mà phá lên cười. Thấy hắn vào cũng không thu liễm mà vừa cười vừa nói: “Ha ha, Sầm Sĩ tới à. Hôm nay không đi làm hay sao?” 

“Chú… nãy chú biết Trương bá bá tìm cháu làm gì không?” Vi thúc thúc, cũng là người thân từ nhỏ tới lớn của hắn. Cũng là một trong những người ở cục biết và lựa chọn tin tưởng ba hắn ngày xưa. Nghe nói hồi trước, ông cũng không tin gì cả, nhưng sau lần thấy chú Linh Tử thu hồn nhập thể, cứu sống một bé gái thì hoàn toàn đứng về phía của Linh tử, cũng là phía bên ba hắn. 

Vi thúc thúc kia vẫn nhìn màn hình, vui vẻ đáp: “Cho cháu đồ chơi hả? cục trưởng mới đi về được mấy hôm, cho quà chứ gì?” 

Khúc Sầm Sĩ lườm một cái: “Cháu đã trưởng thành!” 

“Ờ ha, ha ha ha ha, coi ta này! Hay là thăng chức cho cháu?” 

Khúc Sầm Sĩ đang định nói thì bên ngoài có một nữ cảnh sát trung niên bước vào, nói oang oang: 

“Lão Vi, lão vi, thấy quyết định trong email chưa? Thằng nhóc Nước Cất của ông đó, thằng nhóc quan tam đại, mới làm cảnh sát khu vực được mấy tháng, bởi vì tuyên truyền phong kiến mê tín bị đuổi việc rồi!” 

“A?!” Vi thúc thúc cả kinh trừng lớn đôi mắt nhìn về phía Khúc Sầm Sĩ. 

Vì động tác của ông ta, nữ cảnh sát kia mới để ý tới người bên cạnh.  

Người thanh niên này mặc cảnh phục, quen mắt! Thực quen mắt! Nhưng nhất thời nghĩ không ra là ai. 

Khúc Sầm Sĩ cơ hồ là cắn răng nói: “Đại tỷ, ta chính là Nước cất mà tỷ nói đó. Xem trò đủ rồi chưa? Có thể đi làm đó.” 

Nữ cảnh rụt cổ,  mặt xám xịt đi ra ngoài. 

Vi thúc thúc lấy lại tinh thần, nói: “À thì, nước cất à, ta cảm thấy á, Trương bá bá của cháu là muốn rèn luyện cho cháu á. Lão thương cháu thế nào ai cũng biết mà. Cháu cũng nên thông cảm…” 

Khúc Sầm Sĩ xoay người rời đi. Đột nhiên cảm thấy chính mình vừa rồi lại muốn quay lại làm gì chứ? Lẽ ra hắn phải biết, Trương bá bá mà lãnh khốc vô tình như thế, Vi thúc thúc lại có thể tốt hơn sao? 

Tới khi hắn về tới sở thì công văn có đóng dấu cũng tới nơi.  

Kế tiếp là bàn giao công việc, làm thủ tục. 

Đến giờ tan sở, hắn đã không còn là cảnh sát.  

Hắn cô độc đi trên đường, trong lòng trống rỗng.  

Từ bé,  hắn đã lập chí lớn lên phải làm cảnh sát. Cuối cùng, cũng thành công. Nhưng cũng chỉ có bốn tháng như một giấc mộng mà thôi. Điều này, dù là ai cũng cảm thấy khó chịu.  

Trong lòng phiền não, đi đường tự nhiên sẽ không để ý, tới tận khi đụng trúng người, người ta kêu lên thì hắn mới bừng tỉnh.  

Hắn đang đứng trên một con phố cổ trong khu vực của mình, cách đồn cảnh sát không xa. Những vụ đột tử gần đây cũng là ở gần đây. 

Người bị hắn đụng trúng là một người đàn ông trung niên cao gầy, mặc đồ tây, dưới tay ôm một chiếc túi đen. Người đó khom lưng nhặt một chiếc hộp màu đen bị rơi dưới đất, nói: “Sao đi đường mà không ngó vậy? Đây là Phật châu đã khai quang đó, nếu mày làm dơ thì phải đền tiền đó.” 

Nếu như trước đây hắn còn mặc cảnh phục, hắn sẽ lập tức cười rồi nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không chú ý, xin lỗi.” 

Nếu là trước đây hắn còn mặc cảnh phục, gã đàn ông này cũng không dám hét lên như vậy. Không chừng sẽ nói: “À, đồng chí cảnh sát, không có việc gì không có việc gì, cản đường cậu rồi. Đang trực sao? Ai da, cậu vất vả rồi.” 

Nhưng hiện tại, Khúc Sầm Sĩ hắn không còn là cảnh sát! Nên gã đàn ông kia cũng không nói thế, mà vẫn kêu la, ăn vạ như một mụ đàn bà chanh chua trên phố. 

Khúc Sầm Sĩ trừng mắt liếc gã một cái, rồi vòng qua gã mà đi. Đột nhiên trong lòng có cảm giác, người chết tiếp theo chính là gã đàn ông kia! 

Cảm giác rất mãnh liệt! Từ bé , hắn đã có khả năng này. Chính là cảm nhận được người sắp chết! Theo như Linh Tử thì là người mà sắp chết, thì trước đó mấy ngày âm khí trên người sẽ tăng thêm, quỷ khí cũng tăng thêm. Mà Khúc Sầm Sĩ là quỷ tử, hắn có thể cảm giác được. Cảm giác này của hắn từ nhỏ đã linh nghiệm, chưa từng sai lầm. 

Cảm giác này, hắn không thể biểu đạt là thế nào, chỉ là biết rằng người kia vài ngày nữa sẽ chết.  

Khúc Sầm Sĩ do dự một chút, chạy nhanh để đuổi theo người kia, hỏi: “Trong hộp là gì?” 

“Phật châu chứ gì! Liên quan gì tới mày! May cho mày là tao không bị thương nên không bắt mày bồi thường đó!” 

“Mua ở đâu?” 

“Liên quan gì tới mày?” Gã hung hăng, hừ lạnh rồi bỏ đi.  

Khúc Sầm Sĩ thấy thế thì nói khẽ: “Hừ, có chết cũng không liên quan tới ta, quản ngươi làm quái gì?”  

Nói thì nói vậy, nhưng hắn vẫn đi vào một tiệm gần đó. Mấy hôm trước hắn có đi với mọi người điều tra, hỏi quanh xem có CCTV không, nên mấy cửa  hàng vẫn còn biết hắn. 

Vừa vào tiệm thì ông chủ tóc hoa râm đã đi ra: “Cảnh sát Khúc à, hôm nay tới xem cái gì? Tiệm chúng tôi đồ phòng cháy, phòng trộm, cái gì cũng có.” 

Khúc Sầm Sĩ không giải thích, hỏi: “Vừa rồi, người đàn ông cao gầy kia có  mua Phật châu trong tiệm ông không?” 

“Cao gầy sao? Không có nha. Hôm nay tôi chưa mở hàng, hay cảnh sát Khúc làm chuyện tốt, mở hàng cho tôi đi.” 

Khúc Sầm Sĩ xấu hổ. Tiệm này rẻ nhất cũng 99 tệ, mà giờ hắn là một thanh niên thất nghiệp, không có tiền dư để mà lãng phí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK