• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 109Rung Cây Tiền, Nhiều Chuyện Quá

Có thể là lo lắng sẽ bị truy hỏi tiếp, Thị Tử dập thuốc nói: “Đi tắm đây, hôm nay bận quá, đi ngủ sớm đi.”

Mập và Thần Ca đều nhìn hắn đầy nghi ngờ. Thị Tử mà nói tới chuyện đi ngủ sớm. bình thường hắn là kẻ ngủ trễ nhất, và ngủ ít nhất, chẳng biết có phải do hắn là quỷ tử không mà buổi tối tinh thần hắn thường minh mẫn hơn.

Thị Tử tắm xong thì trong nhà đã hoàn toàn im ắng. Mập và Thần Ca đều đã về phòng. Thị Tử đi đóng cửa sổ thì phát hiện bên gốc cây không xa, có một người đang nấp nhìn về phía bọn hắn. Hắn ở bên này bật đèn thì bên kia đương nhiên nhìn thấy hắn, người bình thường không thấy được, nhưng Thị Tử vốn là quỷ tử nên hắn có thể nhìn thấy trong bóng tối.

Người đó hẳn là Diêu Tô Càn. Hôm nay hắn chưa nhận được bài học sao mà dám mò tới đây, theo dõi cái gi chứ? Trong nhà có ba người, hắn là cảnh sát, tuy đã nghỉ việc nhưng hồ sơ cảnh sát vẫn còn, nếu muốn tìm hiểu gì thì có thể tìm đội trưởng của hắn mà hỏi, sao phải giữa đêm lạnh đứng đây theo dõi.

Thị Tử đóng cửa sổ, hắn cũng không tin với kẻ không tin quỷ thần như Diêu Tô Càn lại có thể điều tra ra được gì.

Diêu Tô Càn đứng sau gốc cây hạ ống nhòm xuống, tự nhủ: “Hắn không phải nhìn thấy mình chứ? Không có khả năng nào đâu. Chỗ này không có chút ánh sáng, hắn có nhìn cũng chỉ thấy tối thui nhỉ.”

Ngay lúc này điện thoại hắn vang lên, đang đêm tiếng điện thoại nghe rất ồn ào, hắn vội nghe máy, nghe bên kia nói: “Diêu Kim Thụ - cây rụng tiền nhà cậu, nhà người ta đi ngủ cả rồi, không có ai ra vào cả, có theo dõi nữa không?”

“Theo, theo một đêm đi, tôi không tin đêm nay hung thủ không có mặt, Nước Cất đêm nay nhất định sẽ liên lạc với hung thủ, đêm nay mà hung thủ không tới thì mai mình kiểm tra danh sách cuộc gọi của hắn, tôi không tin hắn phản ứng mạnh như vậy chỉ là động kinh.”

***

Sáng đầu đông trời lạnh se lạnh. Tuy trường đại học cũng có tổ chức tập thể dục buổi sáng làm ấm người nhưng cũng chẳng mấy ai làm.

Trước cổng trường đại học A, trên xe việt dã có một đôi tình nhân đang ôm hôn nhau, nhiệt từ bọn họ mạnh tới mức chỉ cần cho họ một chiếc giường thì có lẽ bọn họ sẽ ngay lập tức lăn giường rồi.

“Ôi…” Thiên Ti khẽ hô lên, đẩy Thị Tử ra, nhưng tay hắn vẫn ôm gáy cô khiến cô đẩy không được.

Đến khi Thị Tử chủ động kết thúc nụ hôn, Thiên Ti vừa thở hổn hển, sờ môi còn có chỗ bị trầy, cô trừng mắt nhìn hắn, lạnh giọng nói: “Anh cắn em làm gì hả? sau này không cho anh hôn nữa!”

Thị Tử cười cười, hắn vừa rồi có chút quá mức, nghĩ tới việc Thiên Ti dạng chân ngồi câu dẫn kẻ khác nên hắn có cảm giác hận không thể đem cô ăn vào trong bụng luôn, như vậy Thiên Ti sẽ chỉ của một mình hắn mà thôi.

Thiên Ti nhìn hắn cười thì càng tức giận, xoay người muốn xuống xe.

Nhưng Thị Tử giữ cô lại: “Đừng nóng mà, không phải anh có chút kích động sao? Mà, chiều em không có tiết, hay mình đi thuê phòng đi.” Trước kia hắn chưa từng có cảm giác muốn cô mãnh liệt như vậy, nhưng sau khi nghe những lời hôm qua, hắn lại tràn ngập cảm giác muốn chiếm hữu, cảm giác cứ từng chút, từng chút tăng dần.

“Lưu manh!” Thiên Ti mắng một câu, mở cửa xe.

Thị Tử lại giữ cô lại: “Vậy nói anh nghe, trước đây em từng ngủ với ai khác chưa?”

Thiên Ti nghe thấy vấn đề này, thì ngồi lại trên ghế, nghiêm túc nói: “Nếu em nói có thì sao?”

“Vậy được, nói anh nghe em làm bao nhiêu lần rồi?”

“Anh muốn gì?”

“Em làm với người ta bao nhiêu lần thì anh làm em bấy nhiêu lần.”

“Này!” Thiên Ti nói to, “Em thấy anh hôm nay kỳ quái lắm! Nói chuyện kiểu gì ấy. Hai ngày cuối tuần anh bị kích thích gì vậy?”

Thị Tử sửng sốt, hắn không nghĩ cô nhạy cảm như vậy, đành cười nói: “Đùa thôi, em đi học đi. Chiều không có việc thì anh tới đón em, tan học gọi anh.”

Thiên Ti gật đầu xuống xe. Lúc cô xuống xe, hắn để ý làn môi cô lại hồng hào không vết trầy xước, cô là yêu tinh mà, năng lực khôi phục mạnh thật.

Thị Tử thở hắt ra thật dài, cố bình tâm lại, hắn còn việc phải làm.

Trước kia khi làm gì hắn cũng sẽ gọi Mập vì hắn biết hắn không chỉ có một mình, mà hắn, Mập, Thần Ca, Hạnh Phúc tỷ là một đội, là cộng sự.

Nhưng mà giờ hắn không muốn bọn họ biết chuyện này nên hắn một mình đi tới bệnh viện nhân dân.

Người đàn ông kia đã chuyển tới phòng bệnh bình thường. Thị Tử dùng thẻ cảnh sát giả mà Trương bá bá làm cho để vào hỏi thông tin.

Hắn ta hồi phục thật không tệ, vết thương nơi trái tim không to lắm, chỉ là nhìn bốn lỗ thủng sâu hoắm nhìn thật dọa người. Cô y tá kể chuyện cho Thị Tử nghe nói khẽ: “Anh cảnh sát, anh nói coi hung thủ biến thái cỡ nào chứ, làm hẳn bốn lỗ to, khiến đám y tá chúng tôi đêm qua cứ suy đoán là quỷ trảo – dấu ngón tay của ma quỷ đó, bị dọa chết mất.”

Khúc Sầm Sĩ chỉ cười không đáp, đi về phía phòng bệnh. Trong phòng chỉ có  một mình người đó, hắn ta đã tỉnh, đang cố lấy ly nước đầy gian nan.

Khúc Sầm Sĩ đưa ly nước cho hắn ta, nói: “Sao không ai tới chiếu cố anh vậy?”

“À, huynh đệ tôi đều đã lập gia đình, ngày lo cho ba bữa đã là tốt rồi, anh là…”

Thị Tử ngồi trên giường nói: “Có một buổi tối anh đi quán ăn khuya ở đường XX, sau đó đi WC công cộng ven đường, sau đó tôi đi vào sau anh còn mắng tôi, nhớ không?”

Người đàn ông suy nghĩ rồi lắc đầu, nhấp ngụm nước và nói: “Tôi ba ngày hai bữa đi ăn khuya, làm sao mà nhớ được.”

“Vậy được, tôi nhắc anh, tối đó tôi vọt vào toilet là tôi thấy có một con quỷ đi theo sau anh, nó đứng sau lưng anh vươn tay muốn moi tim anh. Cũng không khác gì vết thương này cho lắm.”

Nghe tới đó hắn ta hoảng hốt: “Ý anh là người con gái tôi nhìn thấy là… ma?”

“không phải, tôi không biết đó là ai, là cái gì, nhưng tôi tin lời anh nói, anh nhìn thấy…”

“Vậy tôi sẽ ra sao? Bọn nó sẽ tới giết tôi sao? Tôi đâu có đắc tội với ai.”

Thị Tử lấy điện thoại ra, đưa tấm ảnh ngày đó Thiên Ti bên bờ sông mặc chiếc váy đen dài cho hắn ta xem, hỏi: “Người mà anh thấy phải cô ấy không?”

Hắn ta cau mày nhìn, một lúc lâu sau mới nói: “Cũng giống nhưng cũng không giống. Không thể nói rõ. Tôi, tôi chỉ để ý đến ngực cô ta lúc đó thôi, đâu nhớ tới mặt mũi, nếu có ảnh chụp ngực thì may ra tôi còn nhận ra…”

Hắn ta nói khiến Khúc Sầm Sĩ lạnh mặt, biểu tình lạnh lùng tới mức hắn ta không dám nói thêm tiếng nào. Như hắn bình thường còn lâu mới sợ, nhưng giờ hắn ta là bệnh nhân nằm liệt giường, còn đang còn phải cắm ống dẫn nước tiểu đó, sao dám nói năng linh tinh.

Thị Tử cất điện thoại thở dài, tuy người kia không chắc chắn nhưng có lẽ có 50% không phải là Thiên Ti.

“Vậy anh nói coi, sao cô ta không giết anh?”

“Tôi cũng không rõ, có vẻ, à, giống như lúc đó miếng ngọc Bồ Tát trên cổ tôi đột nhiên nóng lên, giống như tấm sắt bị nung vậy.”

“Ồ, đưa tôi xem miếng ngọc Bồ Tát đi.” Nếu như đó là một miếng ngọc Bồ Tát đã được khai quang thì đúng là có khả năng này đó.

Người kia cố gắng cử động, lấy miếng ngọc Bồ Tát trên cổ đưa ra, nhưng cũng vì thế mà sợi dây buộc miếng ngọc bị đứt, hơn nữa vừa lấy ra thì miếng ngọc đã vỡ vụn.

“Ôi, ngọc Bồ Tát của tôi, nãy còn bình thường mà.”

Thị Tử nhìn miếng ngọc vỡ nát, gật đầu hiểu rõ. Chính là miếng ngọc tốt này đã cứu hắn ta, chứ không thì bọn chúng muốn giết người lúc nào chả được.

Cho dù người kia không phải người tốt gì, nhưng hắn ta thỉnh được Bồ Tát, Phật châu, toàn là những thần Phật bao dung vị tha, nên có thể phù hộ độ trì cho người thỉnh.

 Bên này Thị Tử bận bịu, thì bên kia Diêu Tô Càn cũng không kém.

Hắn vất vả thuyết phục đồng nghiệp với lý do muốn lập công kéo đồng nghiệp cùng hắn đi canh nhà Khúc Sầm Sĩ cả đêm, nhưng không thấy người nào khả nghi, nên đành chuyển sang xem danh sách cuộc gọi của Khúc Sầm Sĩ.

Cả buổi tối, Khúc Sầm Sĩ chỉ có một cuộc điện thoại cho một cô gái.

Hắn lại lấy thân phận cảnh sát, buổi trưa đi tìm cô gái đó, nhưng mà chỉ có một mình hắn đi, đồng nghiệp hắn đã không tin hắn nữa mà về nhà. Đội hình sự hắn làm thì còn đang làm xét nghiệm nên tới chiều mới họp đội, hắn còn mấy tiếng để đi điều tra cô gái.

Hắn dựa vào nội dung tin tức từ điện thoại, tìm được đại học A, đến nơi vừa vặn giờ nghỉ trưa.

Hắn đến thư viện của đại học A, tìm thấy Thiên Ti.

Cô đang lặng lẽ ôm cuốn 《Quan điểm về Quỷ Thần Trung Quốc》 đọc một mình, cho tới khi một tấm thẻ cảnh sát đặt lên cuốn sách cô mới ngẩng đầu lên.

Trong giây phút cô ngẩng đầu lên, Diêu Tô Càn sợ đến choáng váng, hay phải nói là kinh diễm.

Khuôn mặt đó đẹp quá, cho dù là minh tinh điện ảnh cũng chưa có ai đẹp như cô, diễn viên mỗi người mỗi vẻ nhưng không phải ai cũng yêu thích, nhưng trực giác nói với hắn, cô gái trước mặt không ai có thể chống đỡ mị lực của cô.

“Anh cảnh sát có việc gì không?” Thiên Ti khẽ cười, hỏi hắn. Cô cũng không lo lắng gì, chỉ một cảnh sát bình thường thì điều tra được gì chứ.


 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK