• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 98Hạnh Phúc nhận ra ngay

“Lý Gia Mưu?” Thiên Ti giật mình, “mọi người đã biết tên của gã, nhưng mà Thị Tử, em thật sự không đáng để anh nỗ lực. Anh biết Lý Gia Mưu, nhưng không biết em là ai.”

Dứt lời, cô quay người đi tiếp.

“Thiên Ti dừng lại đi, em ngã xuống nước đó!” Thời tiết này, lại thêm cơn mưa đầu đông khiến tóc Thiên Ti đã ươn ướt. Mặc nhiều quần áo chút thì cũng chưa bị ướt nhưng Thiên Ti không như vậy, cô mặc đồ không nhiều, lại còn cổ áo thấp nữa. Nước lại còn lạnh…

Nhưng, tiếp đó, hắn nhớ ra Thiên Ti không biết lạnh. Nếu tóc cô là thủy tinh, vậy cơ thể cô thì sao?

Thị Tử không chặn lại, Thiên Tư cứ thế bước tới, lại bước tới, rồi cả người chìm vào trong làn nước. Thời điểm này cũng chẳng có ai ở bờ sông nên không có ai thấy cảnh tượng này.

Trên bờ chỉ còn có Khúc Sầm Sĩ. Hắn nhìn bọt nước li ti nổi lên, hít một hơi thật sâu rồi nói to: “Thiên Ti, anh biết em không phải là người. Em là yêu. Khi trước, anh từng nhìn thấy mặt em trong viên đá Phù Dung đó. Anh cũng không phải là người, anh là quỷ tử! cho nên, anh có tư cách yêu em. Bất kể chuyện gì xảy ra, bất kể có bao nhiêu nguy hiểm phía trước, em cứ chờ đi, anh sẽ cưới em!”

Nói hết rồi nhưng xung quanh vẫn im lặng. thị Tử sốt ruột, hắn lo lắng liệu có phải Thiên Ti xảy ra chuyện rồi không?

Thị Tử vội cởi áo khoác, tính nhảy xuống nước cứu người.

Quần áo cởi được một nửa thì bọt khí lại nổi lên nhiều. Thiên Ti chậm rãi rẽ nước bước lên. Cô giống như cưỡi trên một thứ gì đó, lướt lên vậy.

Thị Tử thở ra một hơi thật dài, nói: “Mau lên đây nào, đừng để người khác thấy, dọa người lắm đó.”

Thiên Ti đứng bên tảng đá to nơi bờ sông, cả người ướt đẫm nhưng nhìn không thấy vẻ

Thiên Ti nói: “Em không lạnh.”

Nhưng Thị Tử vẫn kiên trì phủ lên, vòng tay ôm lấy cô.

Thiên Ti giãy ra: “Đừng ôm em, anh lạnh đó.”

“Lạnh thì lạnh thôi, ôm cho ấm chút nào. Cho dù là thủy tinh thì ôm vào cũng sẽ ấm lên mà.”

Nghe câu nói này Thiên Ti cảm động òa khóc. Chưa từng có ai nói như vậy. chưa từng có ai nguyện ý ôm cô như thế. Cô dựa vào lòng Thị Tử khóc, vừa khóc vừa nói: “Thị Tử, em là yêu tinh, là yêu tinh từ viên đá Phù Dung này. Em không phải ma quỷ.”

“Anh biết.”

“Anh đi tìm người khác đi, sống cho vui vẻ, đừng nên ở bên em.”

“Anh biết.”

“Biết vậy mà còn ôm em.”

“Biết vậy thôi, người anh yêu là em.”

Thiên ti đẩy hắn ra, nhìn Thị Tử vì cô mà toàn thân ướt đẫm.

Giây tiếp theo, hắn hắt hơi. “Thực xin lỗi a, Thiên Ti.”

Thiên Ti nở nụ cười, nhẹ nhàng : “Anh về tắm đi, không ốm đi bệnh viện giờ.”

“Anh đâu yếu ớt vậy.”

Thiên Ti đã quay người đi về phía xe.  Thị Tử đi sau lưng cô nói: “Này Thiên Ti, cuối cùng em có đồng ý tiếp tục với anh không. Trả lời anh đi. Chỉ cần em nói một câu thì anh sẵn sàng đội trời chọc đất vì em.”

“Thôi nào, em nói đi. Nếu em còn lo nghĩ chuyện Tinh Tinh thì sau này mình hẹn hò bên ngoài không để cho cô ấy thấy. Lý Gia Mưu giờ bị anh đánh bị thương rồi, gã cũng không còn sức đâu mà theo dõi em nữa.”

“Thiên Ti! Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!”

Thiên Ti đứng bên cạnh xe nhìn hắn nói: “Được rồi, nhưng anh phải chuẩn bị sẵn tinh thần phải chết đó.”

Thị Tử nghe thế thì nhào tới, đè Thiên Ti lên xe mà hôn nồng cháy.

Ở đây là ven đường, cho dù trời mưa cũng có người qua lại, nghe có người nói: “Trời ơi, thanh niên bây giờ…”

***

Trong ngõ nhỏ, nước mưa ướt mặt đất.

Có hai nhóm khách đi ngang qua, một đôi tình nhân bước đi dưới tán dù trong suốt, và một người đàn ông cầm theo cây dù đen nhưng không dùng tới.

Bên dưới tán dù trong suốt, Hạnh Phúc ngước nhìn bảng hiệu Tinh Duyên, khẽ mỉm cười bước vào.

Bên trong, Tinh Tinh đang ngồi đọc sách, thấy có khách thì lập tức nói: “Hoan nghênh, mời xem qua,  nếu quý khách cần gì…”

Cô im lặng khi thấy Hanh Phúc đưa tay vô tình lộ ra một chuỗi hạt băng lam ngọc trên cổ tay. Hạt châu có độ to vừa vặn, xinh đẹp, lại được mài dũa tinh tế, tuy không phải hàng hiếm có gì, nhưng Tinh Tinh nhìn thoáng qua là biết chuỗi hạt đã được khai quang. Không phải chỉ phơi nắng, niệm kinh khai quang thông thường, mà còn được rót thêm năng lượng. Chuỗi hạt đặc biệt như vậy mà lại được một cô gái trẻ đeo, thật hiếm thấy.

Hạnh Phúc cười với Tinh Tinh, nói: “Để tôi xem. Tôi muốn mua một chuỗi hạt tặng cho mẹ.” Nói xong, Hạnh Phúc cũng tự cảm thấy buồn cười  bản thân, tính tình của mẹ cô mà chịu niệm kinh mỗi ngáy…

Tinh Tinh cười cười nói: “Vậy cô cứ xem, có gì hợp nhãn thì nói tôi nhé.”

Người đi bên cạnh Hạnh Phúc chính là tổng giám đốc công ty bọn họ, nói chính xác hơn là anh em tốt của cô. Bạn thuần túy. Người ta là tổng giám đốc, cũng đã kết hôn có vợ có con cả rồi, con cũng học tiểu học rồi. Tuy rằng trước đây cũng từng theo đuổi Hạnh Phúc, nhưng mà cũng chỉ đúng một ngày. Nguyên nhân là hai người đi nư với nhau, đang tốt đẹp như thế, nhưng ăn xong thì Hanh Phúc nhất định một hai phải mua một quả trứng gà ở ven đường, đặt ở góc tường và châm một cây nhang.

Vốn dĩ cũng không có gì đâu nếu không phải bà già bán trứng nói ở góc đường đó hai hôm trước có một đứa nhỏ hai tuổi bị ngã chết.

Tổng giám đốc nghe mà sợ hãi, bảo Hạnh Phúc đừng đi. Nhưng Hạnh Phúc nhất định phải đi cho bằng được, khiến tổng giám đốc dựng hết da gà lên, từ đó về sau không còn nghe thấy ý định theo đuổi Hạnh Phúc từ anh ta nữa.

Nhưng mà, không làm người yêu thì có thể làm bạn. Thậm chí vợ của hắn cũng là bạn đại học của Hạnh Phúc, do cô giới thiệu cho. Mà hắn và Hạnh Phúc đã trở thành anh em tốt.

Hạnh phúc không do dự, duỗi tay chỉ một chuỗi hạt trong tủ.

Tổng giám đốc hỏi: “Nghe nói mua mấy thứ này là cần xem bát tự hợp coi có hợp không, sao em không để mẹ tự đị?”

Lúc hắn nói thì Hạnh Phúc đang đeo găng tay lụa lên, Tinh Tinh thì trầm xuống, hy vọng không có gì sai sót.

Hạnh Phúc nói: “Bát tự mẹ tôi lợi hại lắm.” Cô nhẹ nhàng cầm chuỗi hạt lên, thầm đếm số hạt.

Tinh Tinh nhìn chuỗi hạt trên cổ tay Hạnh Phúc, mỉm cười nói: “Tiểu thư, chuỗi hạt của cô thật sự là ngọc thượng đẳng, xem ra cô dùng chuỗi hạt mệnh Thủy. Nhưng mà băng lam ngọc lúc mới đeo sẽ rất lạnh, thời tiết này nên ít đeo đi.”

“Tôi vẫn đeo nó thôi, chuỗi hạt này đã có khí của tôi, tôi lạnh nó sẽ lạnh, tôi ấm nó cũng ấm. Là đồng sinh cộng tử, nên tôi không cảm thấy nó lạnh.”

Tổng giám đốc không tin, đưa tay sờ cổ tay cô và chuỗi hạt: “Ấm thật, sao trước đây tôi không phát hiện ra nhỉ?”

Hạnh phúc trừng hắn một cái, rút tay về: “Ấm hay không thì liên quan gì tới anh?”

Tuy rằng bọn họ đối đáp nhưng Hạnh Phúc vẫn có thể đếm không lẫn, 109 hạt. Hạt châu thì không có gì bất thường.

Hạnh Phúc đem chuỗi hạt thả lại, nói: “Thôi, có vẻ không hợp với mẹ tôi, tạm biệt.”

Tổng giám đốc nhìn Hạnh Phúc đột nhiên đồi bỏ đi thì nói: “Này, tôi thấy đẹp mà, Hạnh Phúc, em nhìn bên kia hộ tôi đi, coi pha lê có vẻ đẹp đó, tôi mua tặng quà Noel cho vợ, lựa hộ tôi đi.”

“Đi thôi, cái này không hợp vợ anh đâu.” Đùa! Mua đồ trong tiệm này tặng dễ dẫn tới mất mạng đó.

Hạnh Phúc nói rồi đi thẳng ra cửa, tổng giám đốc không thể không đi theo bung dù ra che mưa.

Ra khỏi Tinh Duyên vài bước, Hạnh Phúc nhìn thấy Thần Ca.

Thần Ca đứng đó, áo khoác tẩy bạc màu, quần jean, khiến người nhìn cảm thấy thật lạnh lẽo. Hơn nữa, hắn không bung dù, mái tóc lấm tấm hạt mưa, lại đeo một chiếc túi bên hông, nhìn thêm phần quê mùa cục mịch.

Thần Ca cũng nhìn thấy Hạnh Phúc, và đương nhiên, thấy cả người đi bên cạnh cô. Ánh mắt hắn nặng nề, cười khổ trong lòng. Thôi thì cứ tránh mặt xem như chưa gặp đi vậy.

Hắn nghĩ sao, làm vậy. Còn tổng giám đốc nhìn Thần Ca, lúc hắn đi ngang qua thì nói khẽ: “Hạnh Phúc, người kia biết em à? Nhìn ánh mắt anh ta kỳ kỳ.”

“Ừ, quen. Mà cái kiểu gì thế kia,  nhìn tôi một cái rồi cúi đầu đi à?”

“Em có cảm thấy, anh ta cũng liếc tôi một cái rồi mới cúi đầu đi không?”

“Ý anh là sao?”

“Tôi đoán, anh ta thích em.”

“Xì, tôi không thích anh ta!”

“Được rồi Hạnh Phúc à, em cũng 29 rồi, bớt kén chọn đi. Có người chịu ưng là được rồi. tôi thấy người này có vẻ không tệ, nhìn có dáng sẽ giúp em nấu cơm gấp chăn đó.”

“Được rồi, đi tiếp nào, tiệm kế gọi là cái gì ta, Đương Hạ.”

Vừa nói, bọn họ đã rảo bước tới trước cửa Đương Hạ. Có vẻ ban nãy Thần Ca chính là bước ra từ Đương Hạ.

Hạnh phúc ngẩng đầu lên nhìn biển hiệu của Đương Hạ, khẽ cau mày, biển hiệu này, cô biết!

Cô nhớ rõ biển hiệu có hai chữ Đương Hạ này tổ hợp thành một con dấu  hình vuông. Lần đầu tiên cô nhìn thấy là lúc học lớp năm. Năm đó, bài tập có một bài là điêu khắc củ cải thành một con dấu.

Mẹ cô lục lọi mấy cái hộp nhỏ trong nhà tìm thấy một tấm danh thiếp. Trên danh thiếp chỉ có hình vuông với hai chữ Đương Hạ này. Hay còn có gì nữa thì cô không nhớ, chỉ nhớ hình vuông này. Hôm qua lúc bọn Thị Tử nói tới Đương Hạ cô còn không nhớ ra, nhưng giờ, cô đã nhớ ra rồi.

 

 

Chương 99Tang Lão Bản Có Điểm Đáng Ngờ

 Tổng giám đốc bên cạnh thấy Hạnh Phúc dừng bước, đứng ngơ ngẩn nhìn biển hiệu thì nghi hoặc hỏi: “Sao không vào? Đây là nơi em nói mà đúng không?”

Hạnh Phúc có chút do dự rồi nhấc chân bước vào. Ban nãy Thần Ca hình như cũng mới vào đây, mục đích chắc cũng không khác cô cho mấy, những việc này cô không theo từ đầu nên giờ hẳn phải dùng nhiều tâm tư hơn để tìm hiểu rõ hơn. Không cần phải tính xem Hạnh Phục dụng tâm bao nhiêu, nhưng giờ đã quyết tâm nhập bọn cùng bọn họ, chắc chắn sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn. Biết thêm chút nào thì cơ hội sống sót cũng cao hơn chút đó.

Ngày mưa. Đương Hạ không có khách,  nhưng chàng trai đẹp như cơn mưa mùa hạ mặc áo sơ mi màu lam nhạt, bên ngoài là bộ vest màu trắng vẫn đang đứng sau quầy hàng, mỉm cười chào khách tới. Cậu ta nói một câu gì dài lắm, nào là duyên phận gì đó, nào là nói chuyện phiếm gì đó, Hạnh Phúc đều không chú ý, mà ngây người nhìn bức ảnh treo trên tường đối diện đại môn. Tấm ảnh thật đẹp, người trên ảnh thật đẹp. Người đó trang điểm theo lối kinh kịch, không hẳn nam, cũng không hẳn nữ, tóm lại là vô cùng xinh đẹp.

Tổng giám đốc đẩy đẩy Hạnh Phúc: “Thôi, đừng nhìn. Nước miếng chảy kìa.”

“A, mỹ nhân a.”

Tiểu soái ca tiếp tục mỉm cười: “Thật sự đẹp mà. Tiểu thư, cô muốn tâm sự không?”

Thật sự là một cửa hàng đặc sắc, Hạnh phúc thầm đánh giá trong lòng. Ánh mắt cô nhìn chăm chú vào vô số chuỗi hạt trên quầy hàng, giá yết rõ ràng, có sợi chỉ vài chục tệ, nhưng có sợi cả chục cả trăm ngàn tệ.

Cô chưa kịp xem kỹ thì nghe tiếng tiểu soái ca kia nói: “Sư phụ đi thong thả.”

Hạnh Phúc ngẩng đầu nhìn.  Người được gọi là sư phụ là một người đàn ông khoảng ba mươi, tóc dài, mặt không chút biểu cảm,  nhìn rất lạnh lùng. Nhưng ông ta đi ra ngoài, dù bên ngoài mưa bụi tung bay nhưng ông không hề bung dù.

Nếu người bán hàng gọi là sư phụ, vậy hẳn là ông chủ. Cô hỏi: “Người ban nãy là Tang lão bản sao?”

“Đúng vậy, cũng là sư phụ ta. Tiểu thư yên tâm, sư phụ dạy ta rất nhiều, ta nhất định có thể trợ giúp tiểu thư chọn được chuỗi hạt như ý.”

Hắn chưa nói xong thì Hạnh PHúc đã chạy ra khỏi cửa. Giày cao gót khua vang màn mưa, cô chạy tới trước mặt Tang Lão bản nói: “Tiên sinh, tiên sinh, tôi nhìn tướng ông có vẻ có duyên với Phật pháp vô cùng, hơn nữa, ông hẳn là không có vợ, cả đời cũng thế. Tiên sinh, có nghĩ tới làm ấm trướng phù dung không? Có hứng thú ngồi xuống tâm sự với tôi không?”

Tang lão bản vẫn mang khuôn mặt lạnh tanh, quay sang nhìn cô đúng tiêu chuẩn kiểu người chuyên xem tướng số: “Tiểu thư, xem tướng mạo cô cũng là người rất nặng duyên cùng Phật pháp. Tuy nhiên, cô nhất định sẽ kết hôn, chỉ là sẽ kết hôn muộn. Tốt nhất cô nên tìm một người hướng nội, có tu hành, nếu không sẽ bị cô khắc chết. Còn phù dung trướng của tôi có ấm  hay không không cần cô phải lo lắng tâm sự.”

Tang lão bản lập tức rời đi.

Tổng giám đốc theo cô đi ra, đứng cười: “Hạnh Phúc, có xem trọng ngừoi ta cũng không cần theo đuổi kiểu đó.”

“Biến! Sao có thể loại người ngộ nghĩnh vậy ta?”

“Nhớ rõ, phải tìm đạo sĩ hay hòa thượng kết hôn nha, nếu không em khắc chết chồng đó.” Nói rồi hắn đưa tay vỗ vai Hạnh Phúc, cười tới nghẹn lời.

“Còn dám cười sao, được rồi, chiều nay tôi nghỉ. Tôi phải về nhà ăn cơm với mẹ.”

Tổng giám đốc mặt trầm xuống, nói: “Được, trừ điểm chuyên cần." Bạn bè là bạn bè, anh em là anh em, còn công việc vẫn công việc.

***

Phố lên đèn. Đèn đường rực rỡ. Khúc Sầm Sĩ, Mập cùng Thần ca, ba người đi tới nhà Kim Tử. Vì ban nãy Hạnh Phúc nói trong điện thoại là có phát hiện trọng đại, kêu cả bọn tới đây.

 Khúc Sầm Sĩ đối với chỗ của Kim Tử khá quen thuộc, lúc bé nghỉ hè hắn cũng hay qua đây ăn cơm. Lớn hơn chút nữa, tết nhất lễ lạt cũng sang đây nói chuyện.

Người mở cửa là ba của Hạnh Phúc. Ông còn đang đeo tạp dề đứng ở cửa, Thị Tử nói: “Con chào bác, Hạnh Phúc đâu ạ?”

“À, vào đi vào đi. Ăn được rồi đó. Hạnh Phúc còn đang lục lọi gì đó trong phòng với mje nó, chả biết tìm gì mà tìm từ trưa tới giờ.”

Ông nhìn về phía phòng của Hạnh Phúc. Ba người con trai cũng không tiện xông vào nên vào bếp giúp gia chủ một tay.

Đến khi ba Hạnh Phúc gọi ra ăn thì hai mẹ con mới từ trỏng phòng đi ra. Hanh Phúc vừa ra đã ném tờ danh thiếp trong tay cho bọn hắn: “Đây, danh thiếp của Đương Hạ.”

Cô còn tưởng sẽ không tìm ra, ai ngờ lục lọi từ trưa đã tìm thấy rồi.

Mập đưa tay nhận lấy danh thiếp rồi trố mắt ra nhìn. Thị Tử đứng cạnh nói: “Cái này tao cũng có, ông ngoại đưa đó. Là ông ngoại trước kêu tao đi Đương Hạ tìm Tang lão bản.”

Cả đám ngồi xuống, một lúc sau Hạnh Phúc nói: “Trọng điểm là ở đây, tấm danh thiếp này là mẹ tôi, à, khoảng hơn hai mươi năm trước, đại khái là hồi tôi còn học tiểu học, có lần mẹ đang làm việc thì đụng độ một thầy phong thủy siêu cao tay. Lúc đó, ông ta cho mẹ tôi tấm danh thiếp này, bảo ông ta là chủ của Đương Hạ, họ Tang. Hai mươi mấy năm trước a! Trọng điểm là thời gian.”

Mập còn chưa hiểu: “Hai mươi mấy năm trước, thời gian làm sao?”

Ba Hạnh Phúc ngay lúc này bảo ăn mọi người “Ăn đi đã, cơm nước xong rồi nói tiếp.”

Mẹ Hạnh Phúc cũng ngồi xuống mâm cơm, nói: “Hạnh Phúc có nói ta nghe chuyện của mấy đứa rồi. Nhưng ta nói trước, ta chỉ có một cô con gái  bảo bối, không hiểu sao cậu nó nghĩ gì mà để cho nó tham gia vụ này. Mấy đứa nhớ kỹ, chuyện này phải cẩn thận, không làm được thì về nói với người lớn. Đừng có mà mạo hiểm, Hạnh Phúc của ta mà bị thương…”

“Mẹ!” Hạnh Phúc cắt ngang. “Con bao tuổi rồi, chẳng lẽ trong mắt mẹ con gà mờ vậy à? Nước Cất  đang làm mồi nhử đó, có chuyện thì nó bị trước.”

Khúc Sầm Sĩ lập tức cười nịnh nọt nói: “Dì yên tâm, con bảo đảm Hạnh Phúc tỷ bình bình an an, nói không chừng còn có thể mang theo con rể về cho dì đó.”

Vừa nói, hắn vừa nháy mắt với Thần Ca.

Ánh mắt lộ liễu vậy ai mà không thấy. Thần Ca và Kim tử cũng coi như là có quen biết từ trước, do người lớn quen nhau nên lễ tết cũng có qua lại. Nhưng giờ thì coi như Kim Tử cũng hiểu được ý đồ của Thị Tử khi nhìn về phía Thần Ca, còn Thần Ca thì vẫn cúi đầu ăn cơm, không hé môi nói nửa lời.

Mập ngồi kế bên lo lắng, nếu như Thần Ca thực sự có ý thì nếu biểu hiện không tốt chằng phải mất lòng mẹ vợ tương lai sao?

Nghĩ vậy Mập vội nói: “Thần ca, hôm nay anh sao thế? Nói gì đi.”.

“Có gì đâu mà nói.” Hắn lạnh lùng rồi tiếp tục ăn, thái độ khiến người khác khá khó chịu.

Kim Tử cũng không để ý nhiều: “Được rồi, A Thần vẫn luôn vậy mà.” Năm đó Cảnh thúc xảy ra chuyện làm sao bà không biết chứ. Thay đổi của Thần Ca bà cũng biết. nhưng, biết đâu nếu hắn có bạn gái sẽ quay trở lại như trước đây. Nhưng mà, Hạnh Phúc… có thể không? Không phải bà coi thường Thần Ca, mà do bà quá hiểu con gái m ình. Nếu không có gì đặc biệt thì Hạnh Phúc chắc chắn sẽ không coi trọng Thần Ca.

Vì mọi người đều biết có việc nên ăn khá nhanh. Xong xuôi, quay lại nói chuyện.

Hanh Phúc nói: “Hơn hai mươi năm trước khi mẹ gặp Tang lão bản là khoảng gần ba mươi tuổi, mà hôm nay khi gặp ông ta, tôi có cảm giác cũng chỉ tầm tuổi đó. Đó chính là trọng điểm.”

Thị Tử nói: “Ý chị là không chỉ Tinh Duyên có vấn đề mà cả Đương Hạ cũng thế.”

“Trời, hay Tang lão bản là ma.” Mập nói.

Thần Ca tương đối khách quan nói: “Hay là người mà dì nhìn thấy là Tang lão bản cũ, còn Tang lão bản hiện là con của ông ta.”

“Tinh Duyên đời trước là Quý Ất làm chủ, ở quỷ thị có một Quý Ất mở Tinh Duyên y hệt. như vậy, nếu Đương Hạ có ông chủ cũ thì liệu có một Đương hạ y đúc ở quỷ thị không nhỉ?” Thị Tử nói. “Đến giờ tôi vẫn nghi ngờ, Đương Hạ và Tinh Duyên có liên hệ gì đó, khụ khụ, chứ không thì tại sao Tang lão bản nhìn qua đã biết sợi dây của Tinh Duyên với 109 hạt đó có vấn đề.”

“Hay là đi quỷ thị lần nữa?” Mập nói.

Hạnh phúc hưng phấn: “Tốt quá, tôi cũng phải đi, tôi cũng phải đi nữa, tôi còn chưa đi bao giờ.”

Lúc Hạnh Phúc nói, Thị Tử lại ho, lần này ho khá nặng khiến mọi người đều chú ý.

Ba Hạnh Phúc nói: “Hay cảm lạnh rồi? thời tiết này dễ ốm lắm.”

Mập nghe thấy thì nén cười: “Nó mà cảm lạnh gì, hắn là đào hoa mệnh tới đó.”

Thị Tử quay sang lườm hắn: “Nhiều chuyện.”

Mập vẫn cười hớn hở. Chuyện là chiều nay hắn đang lên mạng chơi thì Thị Tử lù lù về, nhìn thấy hắn giật mình.

Thời tiết thế này nhưng Thị Tử không mặc áo khoác, cả người phía trước ướt sũng. Hắn hỏi làm sao, thì Thị Tử bảo ngã.

Nhưng mà nhìn cẩn thận thì có thể thấy, chỗ ướt trên người hắn có hẳn một vòng tròn hoàn hảo ở bên hông.  Rõ ràng là có người ướt sũng ôm lấy hắn. Mà người có thể ôm Thị Tử thế chỉ có thể là Thiên Ti. Hóa ra là tên kia đi hẹn hò.

Nhưng hẹn hò ra nông nỗi này thì cũng gian khổ ghê.

Vì muốn nói lảng sang chuyện khác, Thị Tử nói: “Vậy đi, mai tao sang Cục Công An tra hộ tịch Tang lão bản. Thần Ca chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ đi quỷ thị.”

Nói thêm vài câu tán gẫu cho tới khi Kim tử nhìn Thị Tử vẫn cứ ho khan thì bắt cả bọn đi về, Thị Tử uống thuốc rồi đi ngủ đi thì cả đám mới đứng lên giải tán.


 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK