• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 123Xác Định Các Quân Cờ

Bởi vậy, hắn đi bệnh viện. Mà màn kịch này xảy ra trước trạm gác nên cả Cục Công An ai cũng thấy. Hắn có thể thuận lợi đi bệnh viện, chiều đó hắn nghỉ việc đi đến nhà Lý Gia Mưu.

Vì không bị Khúc Sầm Sĩ phát hiện, nên hắn quyết định đến đó sau khi Khúc Sầm Sĩ đã tới và rời đi, mặc dù việc đó có thể khiến người ta hoài nghi và phản cảm nhưng mà dựa vào thẻ cảnh sát hắn tin là sẽ có được thông tin mà mình muốn.

Quay trở về xe, Khúc Sầm Sĩ đưa thông tin cho Mập, nói: “Mày sang nhà ba mẹ gã, còn tao thì đi tìm anh em. Trước mắt không cần gây xung đột gì hết, chỉ cần tìm thêm thông tin là được. Nhớ là càng tỉ mỉ càng tốt, những thông tin chi tiết về cuộc sống trước đây nữa. Tối tập hợp lại rồi mình cùng bàn kế hoạch.

Ba mẹ Lý Gia Mưu thì lần trước Mập đã tới điều tra nên khá quen thuộc đi ngay.

Thị Tử lái xe theo thông tin trên tài liệu.

Diêu Tô Càn vừa ăn vạ xong, nhìn rõ phương hướng Khúc Sầm Sĩ vừa đi. Ban nãy tài liệu Khúc Sầm Sĩ tìm có 2 địa chỉ, một ở khu thành Đông, một ở khu thành Bắc. Nếu xuất phát từ nơi này thì là hai hướng khác nhau. Hướng Khúc Sầm Sĩ rời đi là về khu thành Bắc.

Người lái xe đụng trúng Diêu Tô Càn thì kêu thảm, dù sao hắn cũng mặc cảnh phục, tuy tài xế cũng cảm thấy bất thường nhưng không dám nghĩ tới chuyện là cảnh sát lại ăn vạ như vậy.

Kia đụng phải Diêu Tô Càn tài xế, kia kêu một cái khẩn trương a. Rốt cuộc nhân gia Diêu Tô Càn còn ăn mặc cảnh phục đâu. Này tài xế tuy rằng cũng cảm thấy như vậy gặp phải có điểm không thích hợp, nhưng là hắn là tuyệt đối sẽ không nghĩ cái này là ăn vạ.

Diêu Tô Càn nói không có việc gì, không có việc gì, nhưng lại giả vờ tập tễnh, mặt nhíu lại vì đau.

Tài xế càng luống cuống: “Anh không sao chứ, cảnh sát? Hay là tôi đưa anh đi bệnh viện?”

“Không cần không cần, tôi… để tôi đi nhà thuốc mua ít thuốc là được.”

“Thật không có việc gì sao?”

“Không có việc gì, không có việc gì, đụng  nhẹ thôi  mà, anh đi đi.”

Tài xế nghe xong thì vội chạy đi, trong lòng chỉ sợ nếu không kịp đi thì cảnh sát đổi ý.

Diêu Tô Càn gọi điện cho Vi thúc nói chuyện xảy ra, Vi thúc còn quan tâm hỏi: “Cậu không sao chứ? Hay tôi đưa cậu đi khám.”

“Không sao đâu, tôi chỉ bị thương ngoài da thôi, tôi tự đi khám được rồi, nhưng chiều…”

“Được rồi được rồi, cậu lo cho bản thân đi, dù sao hồ sơ cũng chẳng gấp gáp gì.”

Diêu Tô Càn trả lời rồi cúp máy, bắt taxi. Hắn không dám tự lái xe, sợ người trong Cục nhìn thấy.

Địa chỉ trong thông tin là một cửa hàng bán trà. Một tiệm trà cổ, đến ông chủ tiệm cũng mặc đồ truyền thống, ngồi bên bàn gỗ chạm khắc giữa tiệm, đang phẩm trà cùng một người đàn ông lớn tuổi.  

Sở dĩ Khúc Sầm Sĩ biết người trung niên hơn ba mươi tuổi kia là ông chủ, vì trong tài liệu có nói ông chủ nơi này là anh em tốt của Lý Gia Mưu. Sau khi gã chết đi thì anh ta phụng dưỡng cha  mẹ Lý Gia Mưu, quan hệ hẳn là rất tốt.

Thấy Thị Tử đi tới, người trẻ tuổi nối: “Chàng trai trẻ muốn mua trà gì? Nếu không hiểu thì có thể nói tôi nghe cậu định tặng ai thì tôi sẽ giới thiệu cho.”

Thị Tử hơi mỉm cười, không nói gì, mà ngồi vào bàn trà, thuần thục pha trà.

Người trẻ tuổi và lão giả kia nhìn cách thức hắn pha trà thì đều mỉm cười gật đầu.

“Chàng trai trẻ, nhìn không ra nha, người trẻ tuổi ít ai làm được vậy lắm.”

Thị Tử nói: “Tôi có một người chú, một người dì, lại thêm một người bác rất thích uống trà. Hồi bé tôi còn theo chú ra bờ sông vớt trầm hương về khắc thành bàn trà.”

Người trẻ tuổi hơn cười nói: “Nhìn không ra  nha. Tiểu huynh đệ, cậu muốn mua trà gì?”

Thị Tử do dự một chút, nói: “Tôi biết Lý Gia Mưu, nên muốn mua ít trà tặng anh ấy.”

Nghe thấy tên Lý Gia Mưu, người trẻ tuổi ngây người. Vài giây sau anh ta không màng hình tượng mà cười lớn.

Thị Tử nhàn nhạt nói: “Tôi nói thật mà, mua được rồi tôi sẽ pha ba ly, để giữa ngã tư đường, đốt giấy tiền rồi đặt trà xuống, sau đó rót ba chén trà kia kính anh ấy.”

Hắn dứt lời, người kia tắt hẳn nụ cười. Ông già vội hoảng loạn nói: “Tiểu Đường, ta về trước, không phiền cậu buôn bán nữa.”

Ông già vội vã rời đi, không nói cả câu tạm biệt.

Ông ta vừa đi, Tiểu Đường có chút bực bội châm thuốc lá nói: “Sao cậu biết Lý Gia Mưu? Hắn đã chết mười mấy năm.”

“Tôi thấy anh ta.”

“Cái gì?” Tiểu Đường sắc mặt trắng bệch, “Cậu lừa tôi.”

“Tôi biết Lý Gia Mưu là bạn thân của anh, tôi còn biết anh đang phụng dưỡng cha mẹ anh ta. Anh ta có việc yêu cầu tôi làm. Đương nhiên, lời nói của tôi anh có thể không tin, vậy đành để anh ta tới tìm anh vậy.”

Nói xong, Thị Tử liền đứng dậy rời đi.

Nhưng mà hắn đi rất chậm, trong lòng thầm đếm, hắn không tin là mình có thể đi quá năm bước  mà Tiểu Đường còn không gọi hắn.

Một, hai, ba…

“Cậu từ từ!”

Thị tử vẫn quay lưng lại Tiểu Đường, nhưng mặt thì tươi rói. Tốc độ này thậm chí còn nhanh hơn hai nhịp so với hắn tưởng tượng.

Hắn quay lại bàn trà, rót cho tiểu Đường một chén, nói: “Đừng căng thẳng, tôi chỉ hỏi vài vấn đề thôi.”

Tiểu đường thở hắt ra một hơi dài: “Cậu muốn hỏi gì?”

“Lý Gia Mưu quan tâm nhất thứ gì?”

Tiểu Đường ngồi ngẫm nghĩ một lúc, cầm ly trà lên, rồi một lúc sau nói: “Có lẽ là bạn gái nó lúc trước. Trước khi nó xảy ra chuyện khoảng  một năm, nó có quen một cô gái, thậm chí cô gái kia còn mang thai. Thời điểm hai người còn đang loay hoay tính toán thì Lý Gia Mưu xảy ra chuyện.”

“Sau đó cô gái ấy làm sao?”

“Cô ấy tự mình đi phá thai ở một phòng khám tư. Chuyện này tôi nghe bạn thân cô ấy kể lại.”

“Vậy giờ cô ấy đâu?”

Tiểu Đường lấy điện thoại ra, tìm một lúc rồi đưa cho Thị Tử một số điện thoại: “Đây, đang đi làm Nhà nước. Cô ấy khá xinh đẹp, nghe nói dựa vào quan hệ không bình thường với một lãnh đạo nào đó nên leo lên được ghế lãnh đạo. Nghe đâu cũng đã ly hôn rồi. Những chuyện phong lưu của cô ta cũng được đồn thổi không ít.”

Thị Tử nhớ rõ thông tin và số điện thoại, cô gái tên Đàm Điền, ở khu Chính phủ.

Thị Tử vừa lòng cười. Tin tức này đúng là hoàn toàn tốt hơn dự đoán rất nhiều.

Hắn vỗ vai Tiểu Đường nói: “Anh yên tâm, chuyện của Lý Gia Mưu tôi sẽ làm, sẽ không tới tìm anh đâu.”

Tiểu Đường kéo hắn: “Đừng có lừa tôi đó.”

“Aizzz, không tin thì thôi, một thời gian nữa anh sẽ biết thôi.” Thị Tử lấy điện thoại ra lưu số của người kia lại.

Thị Tử cũng không vội đi tìm quân cờ tương lai Đàm Điền này mà lái xe về nhà. Chờ Mập đem thông tin tìm được về rồi mới quyết định chọn xem quân cờ nào thích hợp nhất.

Thị Tử biết, việc làm này không quang minh chính đại, nhưng hắn đã biến bản thân mình thành con tốt rồi, thì làm sao hắn có thể làm chuyện chính đạo đây.

Lúc Thị Tử rời đi thì trong tiệm tạp hóa đối diện tiệm trà, Diêu Tô Càn đang săm soi một cây thông bồn cầu. Ông chủ tiệm thì đứng cạnh hắn giới thiệu tính năng ưu việt của cây thông bồn thế hệ mới.

Thị Tử vừa đi khuất, Diêu Tô Càn buông ngay đồ trong tay ra, quay sang cười với ông chủ rồi sang tiệm trà. Bước chân hắn vững vàng như chưa hề bị đụng xe.

Tiểu Đường còn đang căng thẳng thì nghe tiếng mở cửa khiến giật nảy người, ngẩng đầu lên nói nhanh: “Xin chào, quý khách muốn mua gì?”

Diêu Tô Càn đưa thẻ cảnh sát: “Cảnh sát, đừng sợ, tôi tới hỏi một chút, vừa rồi người kia hỏi anh cái gì, anh trả lời ra sao, thuật lại từ đầu cho tôi, càng rõ ràng càng tốt.”

Tiểu Đường càng ngạc nhiên, chuyện gì thế này? Ban nãy mình nói có chuyện gì liên quan pháp luật không nhỉ?

Nghĩ vậy nhưng anh ta vẫn kể hết mọi chuyện vừa nãy, vô cùng chi tiết.

Có được thông tin rồi thì Diêu Tô Càn đi ra khỏi tiệm. Hắn đứng ngẩng đầu lên nhìn trời, không hiểu được vì sao Khúc Sầm Sĩ lại đi điều tra quan hệ của một người đã chết làm gì? Chẳng lẽ lại lật lại bản án của người đã chết cả chục năm trước? Mà Diêu Tô Càn nhớ rõ ràng, người kia là bị sét đánh chết, cần gì lật lại bản án?

Nhưng hắn cũng tin, Khúc Sầm Sĩ không phải làm chơi, vì tới Trương cục trưởng ra tay tới vậy, thậm chí điều hắn tới hỗ trợ phòng hồ sơ, điều đó có nghĩa là Khúc Sầm Sĩ đang điều tra gì đó.

Diêu Tô Càn nhìn điện thoại, cũng hơn ba giờ chiều, dù sao cũng đã xin nghỉ phép buổi chiều không có việc gì làm, chi bằng đi xem thử Đàm Điền. Đi trước Khúc Sầm Sĩ một bước không chừng có thông tin hữu ích.

Diêu Tô Càn tới khu chính phủ lúc chưa tới 3 rưỡi. Lúc này văn phòng đã đông đủ người rồi. Hắn đi vào lầu một, chưa tìm thấy bảng chỉ dẫn phòng Đàm Điền thì nghe người trực ban hỏi: “Đồng chí cảnh sát tìm ai vậy?”

“Đàm Điền.”

 “À, lầu 6, đồng chí lên đi.”

Diêu Tô Càn gật đầu rồi đi về phía thang máy. Nhưng lúc đứng trong thang hắn bỗng do dự. Hắn bị điều về phòng hồ sơ là do mọi người không để hắn điều tra chuyện này. Giờ hắn lại đi gặp Đàm Điền, nếu sau này Khúc Sầm Sĩ tới tìm, trong câu chuyện lại có sơ hở lộ ra hắn thì không chừng hắn sẽ bị phạt.

Án, hắn muốn tra, nhưng hắn không mạo hiểm như vậy, không ngu ngốc thế.

Thang máy dừng lại ở lầu sáu, hắn nhấn nút đóng cửa thang đi xuống lại.

Việc này, hắn không thể gấp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK