• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 102: Chờ ngày nguyện ý bị bắt đi

Sau mấy ngày mưa phùn, trời sau cùng đã trong trở lại.

Sáng sớm trời vẫn rét. Khúc Sầm Sĩ sáng nay mặc áo gió ngồi trên xe ăn trứng bác thảo thịt nạc. Dù sao thì Thiên Ti cũng không ăn sáng nên không cần phải đợi cô.

Thiên Ti đi từ trong ngõ nhỏ ra, trên người cũng mặc áo khoác giống Thị Tử. Hôm nay vì mặc đồ này nên còn phải nói dối với chị là đi chơi với bạn. Tinh Tinh cũng không hạn chế Thiên Ti đi chơi với bạn bè, vì dù gì chuyện đó cũng có lợi cho Tinh Duyên.

Ra khỏi ngõ nhỏ, cô lên xe việt dã của Thị Tử. Thị Tử cũng vội lùa mấy miếng cháo cho xong, rồi ném chén giấy vào thùng rác ven đường, nói: “Thiên Ti, chào buổi sáng.”

Thiên Ti cười nói: “Đi âm địa nào, nhưng mà mình không phải đi buổi tối, kém kích thích quá đi.”

“Hay đêm nay không về cũng được.” Thị Tử nói, nhưng hắn đoán Thiên Ti sẽ muốn về, hắn đưa một yêu tinh đến ra mắt ba mẹ, ý đã rõ ràng. Lần trước mẹ nói rồi, nam nhân thì không được! Vậy giờ đưa yêu tinh xinh đẹp tới là được chứ gì. Trong lúc mẹ còn chưa kịp ý kiến thì chạy về, vậy là coi như mẹ đã đồng ý.

Thiên Ti đúng như Thị Tử nghĩ: “Thôi, về chứ. Trời lạnh lắm, anh ở ngoài sẽ lạnh, mà anh thì đang cảm còn gì.”

Nghĩ tới việc được Thiên Ti ôm có tí đã cảm lạnh, thật sự rất xấu hổ 囧.

Thị Tử nổ máy, lái xe chạy về hướng ngoại thành. Sau khi vừa ra tới ngoại thành thì điện thoại đổ chuông, là Mập gọi.

Hôm nay hắn đi Sầm gia thôn cùng Thiên Ti không nói với ai, sáng sớm lúc mọi người đang ngủ hắn lẻn ra ngoài.

Thị Tử không bắt máy mà nhấn nút tắt cuộc gọi luôn. Xe sắp lên cao tốc, hắn nói: “Thiên Ti, có những việc anh muốn nói trước với em một chút.”

“Yên tâm đi, em biết ở âm địa nên làm gì, không được làm gì mà. Chút kinh nghiệm này em có, coi vậy chứ em đi nhà ma nhiều….” Thiên Ti có vẻ rất hưng phấn.

“Thiên Ti,” Thị Tử cắt ngang. “Nơi âm địa đó thực ra là quê anh, những hồn ma ở đó đều là tổ tông của anh. Nói thật ra, anh đưa em tới đó mục đích chính là hy vọng em sẽ để viên Phù Dung tinh lại đó. Mẹ anh có kết giới nơi đó có thể che giấu được Phù Dung tinh. Như vậy, em có thể thoát khỏi sự tìm kiếm của đám người chị em. Ý anh là… à thì… em có đồng ý ở bên anh không? Rời khỏi những sôi nổi hiện tại. Chờ anh xử lý xong, chúng ta sẽ ở bên nhau.”

Khuôn mặt cười tươi rói hưng phấn của Thiên Ti bỗng chốc như đông cứng. Cô hoang mang nhìn Khúc Sầm Sĩ, chậm rãi nói: “Hôm qua anh không hề nói với em chuyện này.”

“Ừ, anh cũng phải suy nghĩ rất lâu mới đưa em đi. Đi theo anh, hoặc là, anh đem cướp em đi, đem em đi giấu, khiến Lý Gia Mưu và Tinh Tinh đều không thể tìm thấy em. Em là người của anh. Sao? Thiên Ti?” Hắn hỏi Thiên Ti-lúc này đã ngây ngốc cả người.

Sự trầm mặc của Thiên Ti khiến Thị Tử có chút bất an mà dừng xe lại, nhìn cô, nghiêm túc nói: “Thiên Ti, không phải em đã đồng ý bên anh sao? Chuyện này sao lại phải nghĩ lâu như vậy? mười phút nữa mình phải tới cao tốc đó.” 

Thiên Ti vẫn như vậy, ngơ ngác ngồi mà không đáp lời hắn.

Hắn cắn môi, thở dài ra thật chậm rồi nổ máy xe. Cướp người! Như Hạnh Phúc nói, phải cướp!

Nhưng xe vừa khởi động, chưa kịp đi thì Thiên Ti nói: “Thị Tử, đưa em quay về.”

“Tại sao?” Thị Tử giật mình hỏi, hắn vốn cho rằng Thiên Ti sẽ đồng ý với hắn.  

Thiên Ti trầm mặc một hồi lâu rồi nói: “Anh biết Lý Gia Mưu, chẳng liên quan gì tới em, nhưng mà Tinh Tinh là chị em. Nếu em đột nhiên mất tích thì chị em phải làm sao? Ba mà biết thì ông sẽ làm gì chị? Thị Tử, em không thể ích kỷ như vậy được, không thể để cho chị chịu nguy hiểm. Tuy hiện giờ em không biết sau khi lành vết thương Lý Gia Mưu sẽ làm gì em, nhưng em không thể rời đi, em xin lỗi.”

“Thiên Ti, em…” Thị Tử cười, hắn chợt cảm thấy Thiên Ti không đồng ý thì cũng bình thường. Tình cảm của hắn và Thiên Ti mới chỉ vài ngày, trong khi tình thân giữa cô và Tinh Tinh đã rất lâu. Hóa ra, Thiên Ti có thể vì hắn mà chống lại Lý Gia Mưu, nhưng không thể vì hắn mà ngừng quan tâm Tinh Tinh.

Nhìn Thị Tử có vẻ không muốn lái xe về, Thiên Ti nói nhỏ: “Thị Tử, em thật sự xin lỗi.” Nói rồi cô mở cửa xe bước xuống.

Trên xe, Khúc Sầm Sĩ mở điện thoại lên lại, giờ bọn hắn không thể đi Sầm Gia thôn, buổi tối đẹp như tưởng tượng có lẽ không thành rồi.

Điện thoại vừa mở đã có hai thông báo. Thị Tử không buồn nhìn, chỉ nhìn vào kính chiếu hậu thấy Thiên Ti đang đi về phía nội thành thì gầm nhẹ một tiếng thất bại, quay đầu xe đuổi theo. “Thiên Ti, lên xe, anh đưa em về trường.”

Thiên Ti dừng chân, nhìn chiếc xe việt dã dừng bên cạnh, lại nhìn bộ đồ tình nhân của hai người, nghĩ tới lúc mua đồ Thị Tử vui vẻ đến mức nào… đến khi hắn chấp nhận tình cảm của hai người thì cô lại không thể vứt bỏ mọi thứ để đi theo hắn. 

Tuy trong lòng hắn đau đớn nhưng hắn không muốn phải cố ép, nếu cố hơn chỉ làm tổn thương Thiên Ti mà thôi.

Xe chạy từ ngoại thành về tới tận cổng đại học A trong sự trầm mặc của cả hai.

Hai người đều cảm thấy quá mệt mỏi.

Tới cổng, Thiên Ti lí nhí: “Em xin lỗi.”

Thị Tử thở dài, vươn tay ôm cô, hôn nhẹ lên môi cô: “Không sao, anh sẽ chờ em, chờ tới ngày em nguyện ý để anh cướp đi.”

Thiên Ti lúc này mới nở nụ cười, hôn lên môi hắn rồi xuống xe.

Khúc Sầm Sĩ về đến nhà thì Thần Ca đã mất dạng, chỉ còn Mập một mình ôm điện thoại, nằm trên ghế dài xem điện thoại, cười tới vô tâm vô phế.

Nghe tiếng Thị Tử, hắn không buồn quay lại mà nói: “Về rồi à? Trưa ăn gì ta? Mẹ, tao còn chưa ăn sáng cơ. Thị Tử, ra ngoài ăn đi, nay mệt mỏi lắm á. Hay là về nhà ăn nhỉ? Không có lỡ tối nay đi chợ quỷ, có đi không có về rồi…thôi, nói bậy nói bạ. Ý tao là, tao muốn đi quỷ thị tìm quà gì đó cho bà nội tao. Thần ca nói có thể có vải đỏ hỉ tang cho người già có thể mua đó, mày coi cho tao nhé. À, hay mình có phải đi mua tiền giấy nguyên bảo gì đó không, này, Thị Tử…”

Hắn nói một tràng mới chú ý tới việc Thị Tử không hề đáp lời.

Hắn buông điện thoại, quay sang nhìn Thị Tử còn đứng sừng sững ở cửa: “Thị Tử, mày sao á?”

Thị Tử lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn hắn, miễn cưỡng cười: “Không sao, sao, làm sao chứ? Mà, Thần Ca đâu rồi?” Hắn tự nhủ, không thể dồn hết mọi tinh lực cho Thiên Ti được, hắn còn có sứ mệnh của mình, còn mạng sống của bản thân và Lôi Lôi phải lo lắng. Càng quan trọng hơn là nếu xử lý xong Lý Gia Mưu thì chuyện của Thiên Ti sẽ dễ dàng thôi. Thị Tử muốn nói với bản thân là phải bình tĩnh, nhưng thực sự rất khó làm.

“À, anh ấy bảo phải đi chuẩn bị đồ đạc để tối đi chợ quỷ đó.” Mập lại quay lại điện thoại của mình, nhưng đột nhiên quay lại nhìn Thị Tử: “Này nhóc, sao tao cảm thấy Thần Ca còn căng thẳng hơn cả tao và mày, hôm qua đã bắt đầu chuẩn bị rồi. Đã chuẩn bị quá trời lâu mà vẫn còn chuẩn bị nữa. Tao nhớ hồi Linh Tử thúc đưa tụi mình vào dùng có một cây nhang thôi mà, ngầu dễ sợ.”

“Mỗi môn phái, mỗi gia tộc, mỗi người đều có cách thức của riêng mình, kiểu như tao vào âm địa thì chỉ dùng một đồng tiền nhưng Thần Ca thì dùng nhang. Có lẽ anh ấy có thói quen phải chuẩn bị nhiều thứ, à, còn ăn, tao mời mày ra ngoài ăn đi.”

Trước giờ toàn là Mập mời khách, nay Thị Tử lại chủ động mời ăn đương nhiên Mập không bỏ qua rồi.

Thị Tử ra trước của, nhìn ảnh chụp của ba mẹ, nói khẽ: “Ba mẹ, hôm nay chưa đưa cô ấy ra mắt hai người, chờ lần sau con sẽ đưa con dâu xinh đẹp tới cho ba mẹ xem mặt.”

***

Đêm tới, trong quán ăn khuya ở lối vào chợ quỷ, trước chiếc bàn nhỏ là Thị Tử - vẫn mặc bộ đồ thể thao và chiếc áo gió kia, Mập mặc đồ ngụy trang của bộ đội, Thần Ca ăn mặc khá phong phanh nên có chút run nhẹ vì lạnh.

Hạnh Phúc xuống xe gần đó, trên người mặc áo khoác thật dày, đeo thêm một chiếc túi đen đi về phía bọn hắn.  “Ăn uống gì nữa? mấy người sao mà lúc nào cũng ăn, trước khi vào việc, sau khi xong việc, lúc nào cũng ăn.”

Mập liền nói: “Căng thẳng á, thêm phần nhàm chán.”

Hạnh Phúc nhìn lại, ba người đàn ông quả thật rất căng thẳng. Thần Ca không biết là vì lạnh hay vì căng thẳng mà tay chân còn run rẩy.

Thị Tử lấy điện thoai ra, gọi, rồi bấm tắt, rồi lại gọi, tắt… hắn muốn gọi cho Thiên Ti nhưng lại sợ bị Tinh Tinh phát hiện. giờ Thiên Ti đã đồng ý với hắn hẹn hò lén lút rồi, không thể quá lấn tới như vậy được.

So sánh với hai người thì Mập có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

“Đi thôi, 11 giờ.” Hạnh Phúc nói. Lúc này ba tên con trai mới tính tiền, đi về con ngõ nhỏ tối tăm.

Sau khi đi xa khỏi đó, Hạnh Phúc nhịn không được thốt lên đầy hạnh phúc: “Trời ơi, cuối cùng cũng được đi chợ quỷ rồi!”

Biểu hiện này của cô khiến Mập có chút đắc ý: “He he, tôi đi rồi đó. Hạnh Phúc tỷ à, chị lạc hậu ghê đó. Lần trước tôi với Thị Tử theo Linh Tử thúc đi, lần này đi cũng phải kiếm gì tốt tốt mua.” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK