• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 47Bát Tự Thị Tử

Thấy Thiên Ti lấy điện thoại ra, Khúc Sầm Sĩ đưa tay nhấn còi xe. Thiên Ti lúc này mới nhìn thấy hắn, khuôn mặt lộ rõ vẻ tươi cười, vội chạy tới.

Đúng giờ tan học nên xe trước cổng trường khá nhiều, cô suýt nữa va chạm với người khác nhưng vẫn không giảm tốc độ và chạy tới.

“Thị Tử!” Thiên Ti hưng phấn gọi, vốn cô không nghĩ tới việc Thị Tử sẽ đến đón. “Không phải anh bảo muốn ngủ trưa sao?”

“Ngủ không được nên thôi tới đón em.” Khúc Sầm Sĩ giang tay ôm lấy Thiên Ti, bàn tay ái muội khẽ vuốt lên eo cô. Không thể không nói, vòng eo bé nhỏ tinh tế của Thiên Ti thật sự mềm mại. Khúc Sầm Sĩ khẽ cúi đầu, mũi hít thật sâu hương thơm trên người cô.

Thời tiết mùa này, ban ngày rất nóng nên mọi người ít nhiều gì cũng có chút mùi, nhưng trên người Thiên Ti vẫn là hương vị mát lạnh ngọt ngào.

Thiên Ti cười khanh khách, đẩy hắn ra: “Nam sinh kia không phải bạn trai người ta, không cần phải như vậy.” Trước giờ Khúc Sầm Sĩ cũng không có ra vẻ như vậy. Thiên Ti cho rằng nhất định hắn đang hiểu lầm người bạn học kia rồi, nên mới chứng tỏ sở hữu như vậy.

“Ồ, thế tại sao lại đi sát nhau vậy chứ?” Khúc Sầm Sĩ nói. Hắn thừa nhận mình cũng không phải tốt lành gì, cũng không có động cơ thuần khiết. Hiện tại hắn làm vậy chính là vì muốn tiến gần Thiên Ti thêm một bước, để tự mình thí nghiệm xem bản thân có thể giữ vững tâm trí thanh tỉnh khi bị khí mát ngọt kia của cô nàng thâm nhập cơ thể không. Cho dù mục tiêu là thế, nhưng hắn cũng muốn giành cho cô một chút ngọt ngào, gần gũi.

“Anh ghen à?”

“Lên xe đi. Đi ăn cơm.” Vốn dĩ Khúc Sầm Sĩ đã sắp xếp kế hoạch tốt rồi. Lần trước chẳng phải Thiên Ti cũng câu dẫn hắn trên xe sao? Khi đó, chưa xuống tay được, giờ tạo thêm bầu không khí ái muội, có thể có được hiệu quả như ngày đó. Nhưng hắn không ngờ tới, Thiên Ti lại nói: “Đưa em về nhà đi. Chị không thấy em về sẽ sốt ruột.”

“Vậy em gọi về nhà, nói ăn cơm với bạn ở ngoài.”

“Chị sẽ tức giận.”

“Tinh Tinh chỉ có vậy mà cũng giận sao? Tôi tưởng cô ấy sẽ không bao giờ tức giận chứ!” Khúc Sầm Sĩ khẽ mỉm cười. Nghĩ tới dáng vẻ điềm tĩnh của Tinh Tinh, thật sự không nghĩ ra được cô gái như vậy khi nổi giận sẽ có dáng vẻ như thế nào. Đúng vậy, không nghĩ ra được.

“Đưa em về là được rồi.” Vừa nói, cô lên xe, an vị trên ghế lái phụ.

Khúc Sầm Sĩ nói khẽ: “Sao hai chị em đều như thể không cần ăn cơm vậy chứ.” Dù là lần trước mời hai người đi ăn, nhưng trên thực tế hai người cũng chỉ ăn vài miếng mà thôi, sau đó do việc của Gà mà hắn và Mập đã rời đi trước.

Lúc Khúc Sầm Sĩ nổ máy xe, Thiên Ti còn đưa tay vẫy tạm biệt người bạn học kia. 

Khúc Sầm Sĩ vừa lái xe, vừa hỏi: “Nhóc kia thật sự không phải là bạn trai em sao?”

“Không phải mà, chỉ là bạn học thôi. Còn chưa có thân mật bằng một góc chúng ta.”

“Thế, chúng ta thân mật thế nào?”

“Gì chứ, ôm cũng ôm, hôn môi cũng hôn, còn nói chúng ta không có thân mật, có phù hợp với thực tế không hả?”

Khúc Sầm Sĩ không trả lời, chỉ cười cười, thật tốt, tốt thật, hắn chính là muốn đạt tới hiệu quả bầu không khí ái muội thế này.

Hắn lái xe rất chậm, đoạn đường này vốn dĩ không dài, nhưng vì đúng giờ tan tầm nên dài hơn nhiều. Xe dừng đèn đỏ, Khúc Sầm Sĩ đưa tay vén tóc Thiên Ti, hắn khẽ đưa lọn tóc lên mũi ngửi: “Thiên Ti, em thơm quá, lúc nào cũng có mùi hương thoang thoảng, dùng dầu gội gì vậy? Tôi thấy mùi này rất dễ chịu.” nói vậy đủ lãng mạn và ái muội rồi nhỉ, hắn học được trên tiểu thuyết ngôn tình.

Thiên Ti đưa tay kéo lọn tóc lại: “Mùi này không phải là dầu gội đâu.”

“Thế là gì? Nói tôi nghe đi, mùi trên người em dễ chịu vô cùng.”

Đèn xanh bật lên, xe chạy tiếp nhưng câu chuyện không dừng lại. Thiên Ti nói: “Vì em có dùng một loại thuốc thảo dược, vừa dưỡng nhan và tạo mùi thơm cho cơ thể.”

“Wow, thần kỳ vậy sao?” 

“Ừ, trung y vốn thực thần kỳ mà. Anh biết về âm dương ngũ hành, vậy chắc cũng biết Chúc Do Khoa (*) đúng không?”

“Biết.” Khúc Sầm Sĩ cười thầm, hắn thật sự biết, thậm chí hắn còn có thể đọc thuộc lòng, chỉ là hắn hoàn toàn không tin vào Chúc Do thuật này. 

Khi còn bé hắn lăn lộn cả mùa hè ở nhà Linh Tử nên đã nhìn thấy cuốn sách kia nên lấy xuống đọc, chỉ thấy đọc cơi cũng vui, nhưng hắn thật sự không tin. 

Gì mà người bệnh cảm mạo không cần uống thuốc, chỉ cần uống một chén nước bùa là xong. Hắn từng thử đốt bùa hòa vào nước rồi, nhưng mà thứ kinh dị đó thì… hắn chẳng thà bị ốm còn hơn uống vào.

“Phương thuốc đó là lấy ở Chúc Do Khoa đó.”

“Thật thần kỳ vậy ư?”

Xe dừng đối diện “Tinh Duyên. Thiên Ti đang muốn xuống xe, phát hiện Khúc Sầm Sĩ không mở khóa cửa. Cô nghi hoặc nhìn hắn: “Mở khóa a.”

“Được rồi.” Thị Tử nói, cúi người sát Thiên Ti: “Thiên Ti, nói thật, lúc trưa hôn em, cảm giác là… em thơm quá, khiến tôi không thể nào ngủ được, trong đầu chỉ toàn nghĩ tới mùi hương của em, nên mới đi đến trường đón em. Em nói thật đi, có phải mùi này là mị hương không?”

Vừa nói, hắn vừa đưa tay vuốt ve sau cổ cô, đầu ngón tay ấm áp đụng vào làn da lành lạnh của cô.

Thiên Ti cười, hôn phớt lên môi hắn: “Vậy, nói em nghe sinh nhật anh ngày nào đi.”

“Sao nhất định phải vào ngày sinh nhật chứ? Hay là tối nay đi, hay tối mai? Cho em một ngày để chuẩn bị nhé.”

“Không, sinh nhật anh?”

“Hay sinh nhật em? Nói coi sinh nhật ai gần hơn thì chọn ngày đó.” vừa nói, ngón tay hắn chuyển tới khẽ vuốt nhẹ bờ môi cô.

Thiên Ti hất tay hắn ra, mặt xụ xuống, “Không nói thì thôi. Mở khóa, em xuống xe.”

Diễn không nổi nữa! Khúc Sầm Sĩ mở khóa xe, nói: “Sao lại tức giận? Sinh nhật tôi thứ bảy đó. Nhớ tắm rửa sạch sẽ, rồi mặc áo ngủ gợi cảm, tự mình gói thành quà tặng đi.”

“Lúc nào?”

“Lúc nào chẳng được, giờ tôi thất nghiệp nên quan trọng gì.”

Thiên Ti trừng mắt nhìn hắn:” Em hỏi anh là bát tự giờ nào?”

Hóa ra là hỏi giờ sinh, hắn lại tưởng hẹn hò giờ nào.  “Giờ sửu. Có vấn đề sao?”

Thiên Ti cười, xoay người xuống xe lẩm bẩm nói: “Khó trách.”

Sau khi xuống xe, cô quay người cúi xuống, thấp thoáng khe ngực mê người: “Tối thứ sáu em sẽ chờ anh trên giường.”

Khúc Sầm Sĩ cười, nhìn cô đi vào “Tinh Duyên”. Nụ cười trên mặt hắn biến mất, đã nhiều lần cô hỏi sinh nhật hắn,còn cả giờ sinh để tính chuẩn xác bát tự.

Ngày sinh bát tự của mình hắn còn không biết, chỉ nghe Kim Tử nói hắn là quỷ tử thuần âm. Ban nãy hắn chỉ nói đại một ngày thuần âm gần nhất. Trùng hợp, ngày thứ bảy là thuần âm, nếu không thì phải chờ tận nửa năm nữa đó. 

Trực giác nói với hắn, Thiên Ti hỏi bắt tự hắn nhiều lần như vậy là có mục đích. Hắn nhìn chuỗi hạt gỗ tử đàn trên tay, chân mày nhíu lại. Việc buôn bán của Tinh Duyên thật sự không tồi, người tới mua chuỗi hạt không ít, mà những người trươc đây mất mạng đều là thuần âm, như vậy có phải thứ này là dùng để chứa hồn phách của người thuần âm? Chuỗi hạt sao có thể dùng với mục đích này? Chắc chắn phải có người động tay vào rồi.

Khúc Sầm Sĩ thở hắt một hơi thật dài. Cũng may hắn không biết bát tự của bản thân nên nói đại một cái. Quay xe, hắn trở về căn nhà trọ, trong nhà còn có một Tiểu Bàn Tử đang chờ.

 

(*) Chúc Do Khoa - 祝由科 - Mấy ngàn năm qua, trong dân gian đã hình thành và lưu truyền rất nhiều “pháp thuật”, có loại dùng để khống chế con người, có loại dùng để khống chế thiên nhiên, và những loại này thường được sử dụng bởi các “vu sư” (thầy mo). Người hiện đại gọi đó là “vu thuật”, rất nhiều vu thuật bị xem là mê tín, nhưng cũng rất nhiều loại được xem là có tính khoa học, thu hút sự quan tâm nghiên cứu của các nhà khoa học, mà thôi miên là một trong các loại đó, và được gọi chung là “chúc do thuật”. Phần nội dung này do Mèo tự tìm tòi, các bạn có thể tìm thêm thông tin về món này trên gg nha. dài và hay phết.

Chúng ta thường nghiên cứu vu thuật cổ đại từ góc độ “thôi miên”. Trong thời cổ đại, không có chữ “thuật” mà chỉ có tên là “chúc do”. Hiện nay tên gọi “chúc do thuật” làm cho ý nghĩa và tượng trưng của nó càng rõ ràng hơn.

 Rất nhiều y học gia cổ đại đã giải thích chữ “chúc do” này đều cho rằng “chúc” là tụng đọc thần chú, là giải thích, còn “do” là nguyên nhân. Hợp hai từ lại có nghĩa là “giải thích nguyên nhân”. Ví dụ nói tâm tình bất thường, u uất là do “trầm tà” vào cửa, nếu người bị bệnh thận, da bị vàng là do “hoàng hộ quỷ” xâm phạm (quỷ da vàng). Tất cả mọi chứng bệnh đều được hiểu thông qua lời nói của vu sư, nhờ vu sư giải thích, nên dược gọi là “chúc do”, và mọi người tin tưởng rằng vu sư hoàn toàn có khả năng trị hết bệnh cho họ. Điều này có tác dụng như một loại tâm lý trị liệu. Nhưng cách trị bệnh ngày nay dĩ nhiên là khoa học hơn xưa rất nhiều.

Tác phẩm sớm nhất có nói về “chúc do” là quyển y học đồ sộ của Trung Quốc: “Hoàng Đế nội kinh”. Nội dung giới thiệu người Trung Quốc cổ đại trị bệnh không cần châm cứu, không cần uống thuốc mà dựa hoàn toàn vào “chúc do”, trị bệnh bằng liệu pháp tinh thần, dùng tinh thần để điều phối nội tạng. Đấy là thời nhân loại còn sống đơn sơ, tinh thần thuần phác nên nó có sức mạnh nội tại rất lớn.Trương Giới Tân, tác gia, y học gia đời Minh đã nói trong “Loại kinh” rằng: “Chúc do” là pháp dùng phù chú để trị bệnh. Tức thông qua dọc phù chú, vẽ bùa, dùng các phương pháp thần bí để trị bệnh, nên người xưa còn gọi phương pháp này là “vu y”. Như vậy “chúc do” là phương pháp các thầy thuốc dùng để trị bệnh cho người, thông qua việc “trừ quỷ ở trong tâm” làm cho thân thể khỏe mạnh, tức là phương pháp điều trị tâm lý.

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK