• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 35 
Mỹ Nam Kế


Vẻ ngỡ ngàng kinh ngạc trên mặt Thiên Ti không giống như là giả vờ. 

Sau đó cô nàng dùng đôi tay run rẩy, gỡ đồ trang sức pha lê trên tóc xuống, giọng run run vỡ vụn: “Thị Tử, anh nói coi, miếng pha lê này liệu có giết tôi thật không?”

Miếng pha lê được ánh mặt trời xuyên qua kính chắn gió chiếu sáng lấp lánh, thật tươi đẹp, nhìn như thể có cả ráng mây đang lưu động bên trong.

Nhìn khuôn mặt cô nàng đã kinh hoảng tới mức run rẩy, Khúc Sầm Sĩ đưa tay kéo đầu cô tựa vào vai mình nói: “Đừng sợ, có khi chỉ là trùng hợp thôi, biết đâu cô mang thì không sao. À, đúng rồi, Thiên Ti.” hắn buông lỏng tay, ngón tay quẹt qua môi cô, “Cô còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi đang làm gì không?”

“Đang nói chuyện về ngũ hành với ông thầy bói.”

“Tôi biết bói toán, tin không?” Khúc Sầm Sĩ nói xong còn cười cười, chỉ là vuốt ve trên môi Thiên Ti, lại không có thu hồi.

“Không tin. Giỏi lắm anh biết võ vẽ vài chiêu, nói không chừng còn chưa bằng tôi.”

“Ờ, thông minh ghê. Vậy, nói tôi nghe sinh nhật cô đi, tôi tính cho, tính xong thì coi tôi có biết thật không.”

Ngón tay của hắn dừng trên môi cô, tư thế này ái muội đến khó tả. Không chỉ vậy, do hành động ban nãy nên giờ khoảng cách giữa hai người là vô cùng gần, môi Khúc Sầm Sĩ hiện gần sát cô nàng, khiến hắn càng cảm nhận rõ hương vị ngọt thanh từ làn da của Thiên Ti. 

Thiên Ti không cự tuyệt hành vi thân mật của hắn. Đều là người trưởng thành, hai người đều hiểu rõ lại gần đến thế, tiếp theo sẽ là gì, cô hơi mỉm cười, khé hẽ môi, đang định nói chuyện thì trên kính chắn gió phía trước xuất hiện một dáng người bụ bẫm.

Gã đàn ông kia vén áo lên, lộ rõ cái bụng nung núc mỡ, nhảy tới trước kính chắn gió, khiến xe lung lay một chút.

Khúc Sầm Sĩ nhỏ giọng nói: “Trời, nặng vậy, đừng có làm móp xe tôi chứ.”

Gã kia áp cái bụng mỡ lên kính chắn gió. Trên đống mỡ có ghi chữ bằng bút đỏ rực: “Tôi yêu Thiên Ti.” 

Vẻ mặt cười ái muội trên mặt Thiên Ti biến mất, thay vào đó là vẻ phẫn nộ. Nhìn Thiên Ti mở cửa xuống xe, Khúc Sầm Sĩ có chút lo lắng cho gã đàn ông kia. Nhìn cách cô nàng dẫm chân người khác thì có thể thấy không phải là một cô gái yếu ớt rồi. Phân cảnh kế tiếp, hoàn toàn bạo lực nên cấm trẻ em dưới 18 tuổi. 

Cô gái bé nhỏ nhìn bề ngoài ngọt ngào kìa, hóa ra lại mang theo linh hồn của ma quỷ mà.

Hai phút sau, Thiên Ti lên xe, nói: “Đi thôi. Đưa tôi về nhà rồi tính. Tức chết mất. Đánh tới đau cả tay.”

Mà phía trước, có vài người đã chú ý tới gã đàn ông kia, gã đã bị lột áo, cả người cả mặt đầy vết tím xanh, vài giọt hồng hồng đỏ đỏ chảy ra từ mũi, đọng trên cái bụng gã, che mất hai chữ Thiên Ti.

Khúc Sầm Sĩ thở dài, quay sang Thiên Ti cười cười, có điều nụ cười hơi méo. Cô gái thế này có thể cưới chăng? Hắn khởi động xe, lái chầm chậm vòng qua gã mập bị đánh đến bò lăn bò càng. Hắn cũng không hề có chút đồng tình nào với gã cả, mà hoàn toàn là chán ghét. Chán ghét vì nếu không phải gã quấy rầy thì với không khí ban nãy, Thiên Ti chắc chắn sẽ nói ra ngày sinh nhật, và chắc chắn là ngày thật.

Thời cơ tốt vậy mà lại bi một tên mập làm cho lãng phí. Khúc Sầm Sĩ có thể không chán ghét gã sao?

Xe chạy về con phố nhỏ, Khúc Sầm Sĩ hỏi: “Có muốn đi ăn gì không?”

Thiên Ti có chút ngạc nhiên: “Không ăn, chẳng có tâm trạng đâu mà ăn. Về nhà đi. Chút anh dừng xe ngoài đầu ngõ á, mất công chị lại thấy.”

“Sợ chị vậy sao, mà cách hôm nọ cô nói đó, chắc cũng ổn, mai mối cho chị yêu đương đi, thì sẽ không phản đối chúng ta nữa.”

Thiên Ti cười: “Không có khả năng.”

“Thật sự không đi ăn sao? Tôi đang định rủ cô đi ăn, rồi đi dạo chợ đêm rồi mới về.”

Khúc Sầm Sĩ nói, hắn không nghĩ ra chuyện này từ trước, nhưng kế hoạch biến đổi không ngừng mà. Khi nãy hắn thấy còn chút nữa là thành công, nếu không có người không liên quan quấy rầy, biết đâu thành công thật. 

Thiên Ti do dự một chút nhưng vẫn cự tuyệt. Cuối cùng xe đưa Thiên Ti đến đầu ngõ, sau đó xuống xe, hắn còn mở cửa xe cho Thiên Ti, lại còn thừa dịp cô nàng không để ý mà hôn lên má một cái, rồi mới chào tạm biệt.

Thiên Ti cũng không vì hành động thân mật này của hắn mà tức giận, thậm chí còn tươi cười vẫy tay chào. Có vẻ rất vui vẻ.

Nhìn Thiên Ti đi xa, Khúc Sầm Sĩ mới chậm rãi thở hắt ra, trong lòng nghĩ, lãng phí cơ hội ghê. 

“Chàng trai trẻ, cậu có một kiếp nạn sắp tới, mau qua đây lão nhân gia tính cho nào.”

Nghe thấy lời này, Khúc Sầm Sĩ quay sang nhìn, trong góc phố, sau tấm vải đỏ làm biển hiệu chính là lão già lần trước cãi nhau với hắn. Lão già này hay thật, chẳng lẽ đã quên việc lần trước sao.

Khúc Sầm Sĩ lấy từ trong xe ra một bao lì xì, chính là một trong những bao lì xì hồi đám cưới Gà. hắn rút 10 tệ ra cho vào bao, rồi đi tới trước mặt lão già kia, đặt bao lì xì trên tấm vải trải rồi nói: “Đại thúc, lần trước mình nói về âm dương, lần này mình nói ngũ hành đi.”

Ông ta cũng không khách khí, cất bao lì xì đi, rồi thu dọn đồ đạc, nói: “Người trẻ tuổi à, lão già này nói cậu phải nghe. Kiếp nạn kia nếu không khéo sẽ có chuyện đó, cậu phải tính toán cho kỹ.”

Khúc Sầm Sĩ nhìn tốc độ rời đi của lão, nhếch môi: “Ha ha, sao nhìn giống lừa đảo thế, có tiền là rời đi luôn!”

***

Mập bên này thì không thoải mái như vậy. Do xử lý tang sự nên nhiều đồng nghiệp của Gà đều biết hắn là anh em của Gà, nên khi hắn tới ngân hàng mọi người đều rất nhiệt tình với hắn.

Hắn đứng ở sảnh ngân hàng nói chuyện với đám đồng nghiệp của Gà. nói linh tinh vài câu rồi hắn nói khẽ, “Gà liệu có bồ nhí không, còn đang có bầu nữa? Lúc trước  bọn tôi có nghe đồn nên giờ muốn hỏi thăm một chút, nếu thật sự có thì chúng tôi còn phải giúp đỡ một chút.”

Người kia nghe nói thì có chút ngạc nhiên, nhìn quanh rồi nói: “Không có đâu. Vợ Thái Kiệt cao tay lắm. Hơn nữa người mang thai không phải là vợ anh ất sao? Chúng tôi đều chưa từng nghe chuyện anh ấy có tiểu tam.”

“À, vậy sao. Tôi cũng thấy thế, chẳng biết có nghe nhầm lời đùa giỡn không nữa, nhưng vì chuyện tới nước này nên chúng tôi cũng muốn hỏi vài câu cho chắc.” 

Người kia gật đầu.

“Vậy trước khi mất, Gà có gì lạ thường không? Mấy hôm nay bọn tôi thấy nó có chút kỳ kỳ, nhưng không nghe nói năng gì.”

Người đó do dự một chút rồi mới nói: “Hôm xảy ra chuyện, anh ta xin nghỉ, nhưng mà lại là nghỉ đột xuất, khách hàng bạch kim đã hẹn phải nhờ người khác tiếp hộ. Lúc anh ấy báo nghỉ chúng tôi đều thấy lạ, hỏi có việc gì thì anh ấy chỉ nói là có món hàng rất quan trọng cần phải đi lấy, ai biết lại xảy ra chuyện như thế chứ!”

“Đồ rất quan trọng sao?” Mập có vẻ cường điệu một chút. Trong lòng hắn khẳng định Gà biết là sẽ xảy ra chuyện, thậm chí đã biết từ vài ngày trước, nhưng không hé môi với bất cứ ai, đến tận khi sắp xảy ra chuyện mới gọi cho Thị Tử nhưng  đã không còn kịp rồi.

Vậy, món đồ rất quan trọng kia là gì? Phật châu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK