"Chị có chuẩn bị quà!" Lần thứ hai xuất hiện trong tầm mắt Lâm Tử Quỳ .
Phương Y Ái lúc này không còn vẻ xa cách lạnh lùng của một vị tổng giám đốc, ngược lại hiện tại cho người ta cảm giác như cô gái mới lớn, mới nếm thử trái cấm, xinh đẹp, ngượng ngùng, vui sướng nhảy lên chiếc giường lớn mềm mại, ngồi xếp bằng bên cạnh Lâm Tử Quỳ, bẽn lẽn đặt món quà vào lòng đại tác gia. Ánh mắt chờ mong nhìn Lâm Tử Quỳ.
"Cái gì a? Sao mà thần thần bí bí nè , quà gói thật tinh xảo!" Nhanh nhẹn mở gói quà, hộp không to, hình chữ nhật màu tím hoa lan, vừa bí ẩn vừa quý phái, ở giữa hộp quà có một cọng dây ruy băng màu tím nhạt, "Chị gói?"
"Ừ, em nhìn ra?" Ánh mắt hiều kỳ nhìn Lâm Tử Quỳ.
"Chả trách gói tệ như vậy."
"Đừng chê bai nữa!" Phương Y Ái tức giận muốn chết, tên kia không biết tốt xấu gì hết, bản thân vì cô ấy mới cố ý lên mạng học, không biết cảm kích thì thôi, còn nói nói này nói nọ việc gói quà của cô.
"Em chỉ phát biểu chút cảm nghĩ thôi mà, sao lại giận dữ như vậy a?" Nắm lấy đầu gối của Phương Y Ái, trưng lên nụ cười hối lỗi, trò chuyện để bày tỏ sự áy náy.
Nói cho cùng Phương Y Ái giận dỗi cũng đúng thôi, Lâm Tử Quỳ có lẽ làm nhà văn đã quá lâu rồi, chứng ép buộc vô cùng lợi hại, yêu cầu đối với khía cạnh tình cảm gần như hoàn hảo, Phương Y Ái gần như lúc nào cũng nhịn cô, nhưng lần này thì không thể, vì để gói được món quà gần như hoàn mỹ này, Phương Y Ái không thể ở nhà gói bởi vì trong nhà có Lâm Tử Quỳ, cũng không có thời gian ra ngoài gói vì đó là lúc xã giao bàn công việc, nên chỉ có thể ở trong phòng làm việc, ngoảnh mặt làm ngơ với một đóng hồ sơ, vùi đầu vùi cổ cho sự nghiệp "gói quà" của mình.
Mỗi ngày vật lộn với nó muốn sức đầu mẻ trán, chưa kể thắt lưng đau nhói, về đến nhà còn phải tiếp tục xử lý công việc còn dở dang, cũng may gần đây Lâm Tử Quỳ bận rộn chỉnh sửa kịch bản, không phát hiện ra khối lượng công việc của cô gia tăng, bằng không với sự nhạy cảm của mình, cô ấy đã sớm phát hiện ra hộp quà này.
"Một chút cũng không hiểu nỗi khổ tâm của chị, trả lại quà đây."
Nhìn nữ vương bệ hạ lúc này lộ vẻ ương bướng trẻ con, trong lòng Lâm Tử Quỳ yêu thương cực kỳ, hôn lên môi Phương Y Ái, mới tạm thời làm nguôi bớt lửa giận trong lòng người đẹp, Phương Y Ái rút lại bàn tay muốn lấy lại hộp quà, lần này coi như tạm tha thứ cho em.
Tâm tình tràn ngập chờ mong, cẩn thận mở ra gói quà tâm huyết của nữ vương bệ hạ.
"Vé máy bay! Nước Anh!" Không hiểu gì hết, ngẩng đầu nhìn Phương Y Ái , "Tổng giám đốc à, chị bỏ nhầm quà rồi a, chị bỏ vé máy bay của chị vào đây làm gì?"
Không thèm nói gì liếc mắt nhìn Lâm Tử Quỳ, cong cong đôi môi: "Là cho kẻ ngu ngốc em đó, em một vé, trong giỏ của chị còn có một vé khác."
"À ~~~ em hiểu rồi, muốn đi du lịch với em chứ gì, cuối cùng cũng chịu bỏ rơi công việc cục cưng của chị rồi hả?"
"Đúng vậy, " giơ ngón tay thon dài, đặt lên hai bờ vai của Lâm Tử Quỳ, hơi dùng sức một chút, đẩy tác gia ngã ra giường, cả người đem Lâm Tử Quỳ đặt ở dưới thân, "Du lịch là thứ yếu , quan trọng là ... Chúng ta đi đăng kí kết hôn.
"Kết hôn! ?" Như bị sét đánh, Lâm Tử Quỳ không chút thương tiếc đẩy hai tay của Phương Y Ái ra, ngồi bật dậy, "Tại sao đột nhiên muốn kết hôn? Vấn đề này không phải chúng ta đã từng bàn qua rồi sao?"
"Nhưng đây là chuyện chúng ta đã nói từ một năm trước, năm ngoái em không muốn kết hôn, chị tôn trọng lựa chọn của em, nhưng hôm nay đã không giống như trước, mọi thứ đều thay đổi, em đã trưởng thành rất nhiều, sự nghiệp cũng nâng lên một tầm mới, trưởng bối của 2 nhà cũng đồng ý cho hai chúng ta cùng một chỗ, còn có cái gì để lo lắng, tiểu Quỳ, chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy em còn lo lắng gì nữa, tại sao không muốn cùng chị bước vào ngưỡng cửa hôn nhân, người khác nói hôn nhân là nấm mồ chôn của tình yêu, nhưng chúng ta sẽ không giống họ, chúng ta có tình cảm sâu đậm làm cơ sở, năng lực kinh tế cũng rất tốt, không còn chuyện gì có thể ngăn cản chúng ta yêu nhau, em còn đang lo lắng điều gì nữa"
Vừa nghe những lời này, Lâm Tử Quỳ đứng ngồi không yên, nôn nóng khó kiềm chế: "... Tại sao chị nhất định muốn kết hôn, chỉ là hình thức thôi mà, mọi người.. đều hiểu hai người yêu nhau là tốt rồi, nếu không thương thì dù có kết hôn một trăm lần cuối cùng cũng phải xa nhau thôi, chị là một người rất sáng suốt, mấy vấn đề này lẽ nào chị không nghĩ ra sao."
"Vậy ra câu trả lời của em cũng y như trước đây, đến chết cũng không kết hôn phải không?” Lòng Phương Y Ái tràn đầy chờ mong, lại bị Lâm Tử Quỳ lại một lần nữa vô tình làm cho tan thành bọt biển, nhưng trong lòng vẫn còn 1 chút hi vọng. Không sai, Lâm Tử Quỳ là như vậy đó, chuyện gì đã quyết là sẽ không thay đổi, nhưng Phương Y Ái cũng không phải người dễ dàng chịu thua, điểm giống nhau nhất của hai người là một khi đã quyết định thì rất khó thay đổi, mãi mãi cũng không chịu thua.
"Tại sao chúng ta lại cùng một chỗ, còn không phải bởi vì tình yêu sao, nền tảng của hôn nhân là gì, cũng là tình yêu đó thôi, rất rõ ràng kết hôn hay không kết hôn cũng y chang nhau..."
"Dĩ nhiên đều là như nhau, vậy em theo chị sang Anh đăng kí kết hôn."
"..."
Thấy Lâm Tử Quỳ không nói gì, Phương Y Ái lại tiếp tục nói: "Chúng ta cùng một chỗ đã 4 năm, như vậy vẫn chưa đủ để thay đổi suy nghĩ của em sao, năm đó em 19 tuổi, tuổi trẻ thành danh, nhiệt huyết, ngày này năm đó chị đã yêu em, tròn 5 năm, vượt qua bao nhiêu khó khăn vất vả, chị chưa bao giờ nghĩ đến việc buông tay, năm nay em đã 24 tuổi, chị cũng đã 28 tuổi, cha mẹ chị một mực thúc giục chị phải sinh con… những điều này.. một chữ chị cũng chưa từng nói với em.. không nói nhiều nữa.. tuần sau đi Anh với chị."
Mặt úp vào 2 tay, Lâm Tử Quỳ kiên quyết không thỏa hiệp: "Em sẽ không kết hôn , dù là với bất kỳ ai, em cũng sẽ không." Một câu nói chắc chắn lại kiên nghị, cứ như một mũi kiếm đâm thật sâu vào trái tim Phương Y Ái.
Đè nén một bụng tức giận, 2 tay nắm chặt không nơi trút giận, cổ họng rung rung, giọng nói ngẹn ngào: “Em nói lại lần nữa coi.”
"... Em, em sẽ không kết hôn..."
"Lập tức đi ra ngoài, chị không muốn thấy em.” Phương Y Ái quá tức giận… không muốn nhìn thấy kẻ khốn kiếp luôn làm cho mình đau lòng… 5 năm, cuối cùng cũng thất bại, nhắm mắt lại, nước mắt như không báo trước rơi lả chả..
"Tiểu Ái."
"Đi ra ngoài." Lời nói vô tình, lạnh lùng như thiêu đốt con người.
Đáy lòng như treo nghìn cân, nặng vô tận, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu đi đến cửa để ra ngoài. Đành lòng phụ bạc mong ước và món quà được chuẩn bị tỉ mỉ của Phương Y Ái, con người có rất nhiều chuyện phải suy nghĩ, thà tổn thương người mình yêu thương nhất chứ cũng không muốn nói ra.
"Đứng lại." Phương Y Ái ra lệnh, Lâm Tử Quỳ cũng chỉ biết đứng ngơ ngác ở trước cửa.
"Ba" quăn vé máy bay vào ngực Lâm Tử Quỳ, “Cuối tuần sau, 9h sáng, tại sân bay xx, tùy em."
Danh Sách Chương: