• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Được rồi được rồi, là chị nói sai rồi , xin lỗi mà, " để Lâm Tử Quỳ nằm ngay ngắn, hai tay ôm eo Lâm Tử Quỳ, đầu tựa lên cằm cô ấy, thoải mái nằm trong lòng người yêu, hưởng thụ một ít thời gian tươi đẹp.
Vừa nãy, đang là lúc cô ở chỗ tình đến nơi sâu thẳm, khi đang chuẩn bị lên đỉnh, ai ngờ Lâm Tử Quỳ đột nhiên ngã vào lòng cô thở dốc hồng hộc, chỉ có thể đổ lỗi tại thể lực quá kém, nói không lo lắng là không có khả năng, chuyện này liên quan đến cuộc sống mỹ mãn sau này của cô, đang ngon trớn đột nhiên dừng lại, cô không muốn nếm cảm giác khó chịu này thêm lần nào nữa. Sau này nhất định phải tẩm bổ Lâm Tử Quỳ để điều trị, để cô ấy rèn luyện sức khỏe nhiều hơn, chắc sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Nhưng mà, hiện tại điều cô cần phải làm ngay lúc này là điều chỉnh hô hấp, bình phục nội tâm và sự xao động của thân thể, mới sáng sớm, vận động không như ý thật sự vô cùng khó chịu.
Nghỉ ngơi một lúc, lúc Lâm Tử Quỳ chuẩn bị đi vào giấc ngủ, Phương Y Ái vỗ về mặt Lâm Tử Quỳ.
"Làm gì a?"
Nhà văn Lâm của chúng ta rất vất vả mới quên đi nỗi xấu hổ lúc nãy, chuẩn bị thoải mái đi vào giấc ngủ, mà bà chủ Phương sao lại thiếu chu đáo trong lúc này a!
Biết Lâm Tử Quỳ đang khó chịu với hành vi của bản thân, Phương Y Ái giả vờ nhưng không biết, tiếp tục động tác trên tay, cho đến khi Lâm Tử Quỳ hoàn toàn tỉnh giấc.
Vô cùng bất đắc dĩ, Lâm Tử Quỳ không nói gì nắm lấy hai tay không an phận của Phương Y Ái: "Rốt cuộc làm sao a? Nữ vương bệ hạ của em a? Không thể để cho em tự liếm vết thương của mình sao?"
"Có phải tối hôm trước em ngủ lại khách sạn không, Tịch Dao nói với chị, đêm đó em còn dẫn theo gái trẻ, có đúng hay không?" Phương Y Ái đột nhiên nhớ đến Đương Tịch Dao tiết lộ một ít tin tức với cô, lập tức từ bỏ ý định nghỉ ngơi, mà bây giờ Lâm Tử Quỳ dù có đang buồn ngủ cũng hoàn toàn tỉnh táo!
"Trời ạ, bà chủ đại gia a, người yêu dấu của em ơi, lúc này đang là thời khắc đả kích cực kỳ nghiêm trọng cuộc sống nhân sinh của một đời người, mà chị lại tập trung vào mấy việc vụn vặt tầm thường a!" Buồn bực, lấy tấm chăn đang che hai người, đem mặt giấu vào đó để che khuất, như uất ức không còn mặt mũi gặp người.
"Nhưng chuyện vụn vặt tầm thường này lại ảnh hưởng vô cùng lớn đến nhân sinh của chị!" Giật lấy chiếc chăn đang che khuất gương mặt của Lâm Tử Quỳ, nâng cằm cô ấy lên để nhìn đối diện cô.
Trong mắt Phương nữ vương lồ lộ ra không gì khác ngoài ghen ơi là ghen. Lâm Tử Quỳ không dám làm biểu cảm muốn chết, không khống chế được cười ra tiếng: "Nữ vương bệ hạ, hình như em ngửi thấy một bình dấm chua ơi là chua? Ha ha ha..."
"Có thể tập trung vào điểm quan trọng không? Người kia có phải là Đồng Viên Viên không!" Thật ra Phương Y Ái tuyệt đối tin tưởng mức độ trung trinh trong tình cảm của Lâm Tử Quỳ, tuy nhiên khi nghe cô bạn thân nói người mình yêu trong lúc hai bên cãi nhau, lại còn có tâm tình đi tìm gái trẻ, Phương Y Ái càng nghĩ càng khó chịu.
"Thôi đi mà, em cũng đang "bị trở ngại gì đó" kia, chị còn lo lắng em ra ngoài gây họa sao... A?"
"Ha ha ha...ừ, chị không lo lắng nữa." Câu hỏi này làm Phương Y Ái vừa tức giận buồn cười, trừng phạt kéo vai áo trái xuống, hung hăng cắn mạnh.
"A a... Đau... Chị cắn thật sao a?"
Lâm Tử Quỳ trước tiên cảm thấy chỗ vai trái vừa nóng vừa ướt, cho rằng Phương Y Ái chỉ trêu chọc cô, nhõng nhẽo, không nghĩ đến là cắn thật. Bực mình đẩy nữ vương bệ hạ trong lòng ra, ngồi dậy, tỉ mỉ coi "Thương thế" .
"Giận hả? Đáng đời!" Tránh đi biểu cảm và ánh mắt ai oán của Lâm Tử Quỳ, Phương Y Ái cố ý đùa dai nói. Vết cắn này không chỉ Phương Y Ái vì "chuyện vụn vặt", mà còn vì mấy ngày nay bị Lâm Tử Quỳ chọc cho một bụng tức giận và ấm ức nên ra sức mà cắn, dĩ nhiên lực cắn sẽ không hề nhẹ.
Đả kích trầm trọng lúc sáng sớm còn chưa tiêu tan, lại gặp phải đả kích lớn thứ hai - là bị người yêu bắt nạt! Lâm Tử Quỳ có một nỗi nghẹn ngào muốn khóc.
"Cái miệng rộng chà bá của bà Đường Tịch Dao thật ghê gớm, cô ấy không phải đã đảm bảo với em sẽ giữ kín miệng rồi sao? !"
"Cô ấy là bạn thân của chị hay của em a, thật khờ quá đi!"
Đúng vậy, Lâm Tử Quỳ choáng váng vô cùng, khi khổng khi không lại đi tin lời hứa của "Rắn rết mỹ nhân". Nhưng mà xem ra bây giờ cả đám bạn thân của Phương Y Ái đều biết hết rồi, nhà văn Lâm nhanh chóng nhận ra đả kích lớn thứ ba trong đời người - sắp xuất hiện ! Nếu như Đường Tịch Dao đã biết Phương Y Ái đang bức hôn cô, hơn nữa cũng biết hai người gây nhau một trận kinh điển, cộng thêm chiến tranh lạnh 2 ngày, vậy tập đoàn bạn thân kia không đem cô chỉnh đến chết mới lạ a?
Ngẫm nghĩ kỹ lại, cả người đỏ không thể nào đỏ hơn, vì sao trước đây không nghĩ đến chứ? Nhưng mà vẫn có thể cứu vãn được, nữ vương bệ hạ của cô vẫn là cứu tinh của đời cô a.
Vẻ mặt đáng thương kéo kéo Phương Y Ái , cố gắng mở to cặp mắt ngập nước: "Tiểu Ái, chị vẫn không thể bỏ qua được chuyện cô gái kia phải không a? Ngày hôm nay, chị muốn hỏi gì cứ hỏi em đi, em nhất định thành thành thật thật trả lời, tuyệt đối không nuốt lời, không hề giấu diếm."
Nhìn nhà văn Lâm đột nhiên trở nên nghiêm chỉnh, Phương Y Ái lo lắng thở dài, ngã vào lòng Lâm Tử Quỳ, buồn bã mở miệng: "Chị biết cô ấy là mối tình đầu của em, tất cả mọi người đều nói mối tình đầu là đẹp nhất và khó quên nhất, những... điều này chị biết và hiểu rõ, cũng bởi vì em là mối tình đầu của chị, là thời khắc tốt đẹp nhất trong cuộc đời chị."
"Trước khi em gặp chị, em đã cùng một chỗ với cô ấy 3 năm, trong suốt tuổi thanh xuân, ngoại trừ cuộc sống bấp bênh của em ra, thì em chỉ có mình cô ấy ở bên cạnh, " càng nói càng hổ thẹn, nắm ngón tay nhỏ bé của Phương Y Ái đặt bên mép khẽ hôn, "em thừa nhận lúc trước đối với cô ấy em nhớ mãi không quên, nhưng mà bây giờ em có thể đảm bảo, trong lòng em thật sự chỉ có duy nhất chị, đối với cô ấy chỉ còn là lòng biết ơn, cảm kích."
"Những.. điều này chị đều biết, chị là người trong lòng em lẽ nào chị không biết em đang suy nghĩ gì sao. Chị chỉ tiếc nuối, trong lúc cuộc sống em trắc trở, thì người bầu bạn với em không phải là chị. Mà chị chỉ xuất hiện khi em đang vui vẻ an nhàn, thành công rực rỡ, chị chỉ có thể cùng em chia sẻ hạnh phúc mà không có cùng em vượt qua khổ cực."
"Khờ quá à, có chị em mới hạnh phúc, không có chị, cuộc sống của em cũng như trước không tốt đẹp gì hết."
Yêu thích Lâm Tử Quỳ biện hộ thay mình, dịu dàng, săn sóc, mỗi lần như vậy luôn luôn làm cho trái tim Phương Y Ái đập nhanh hơn, rung động không ngớt. Ngẩng đầu chủ động hôn lên cằm của Lâm Tử Quỳ, cắn nhẹ nhè, từng chút từng chút một, từ dưới tiếng lên trên, nào là môi, gương mặt, mũi, mãi cho đến đôi mắt, cực kỳ lãng mạn, rất thích ý.
"Ha ha ha..." Cảm giác ngứa ngáy, nhà văn Lâm nở nụ cười hưởng thụ , "Em có trở ngại a!"
Dừng động tác ngay miệng, trừng mắt oán trách Lâm Tử Quỳ, người gì đâu không hiểu hoàn cảnh gì hết: "Em thật đúng là sát nhân hoàn cảnh."
Sau đó lại tiếp tục dừng trên môi của nhà văn Lâm, tước đoạt quyền lợi nói chuyện của cô ấy, thật ra kỹ thuật hôn của nhà văn Lâm rất không tệ nha. Tình cảm dạt dào, hôn môi triền miên sâu sắc, hai người đang ở trên chiếc giường đầy ắp hình ảnh hoa mẫu đơn, ôm nhau, quấn quít không rời.
"Kỹ thuật hôn của em tệ đi rồi."
"Có sao? Không có khả năng, lặp lại một lần nữa."
"Để chị thở một chút..."
"Nào.. nào..!"
"Ưm... umm... ưm."
Được rồi, Phương Y Ái hối hận vừa nãy chưa chi đã "Phê bình" Lâm Tử Quỳ, nhà văn Lâm của chúng ta rõ ràng trước sau như một, vẫn thật tốt nha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK