• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đi ra ngoài! Quỳ đi ra ngoài!"
Hai người đi tới bên cửa, Phương Y Ái thở hổn hển muốn mở cửa đi ra ngoài, nào ngờ Lâm Tử Quỳ nhanh tay lẹ mắt vọt lên trước một bước chắn ngang, ngăn cản hành động không lý trí này, nhanh nhẹn kéo Phương Y Ái đang giãy giụa trở về, nhưng không nghĩ tới, Phương Y Ái dựa vào tình thế mà đẩy cô ra khỏi phòng, đồng thời ngăn cản cô.


"Tiểu Á, em bình tĩnh nghe tôi giải thích được không?"

"Em làm sao có thể bình tĩnh với những chuyện như vậy, em không có rộng lượng như vậy."
Giọng nói nghẹn ngào, khó khăn mới nói xong một câu hoàn chỉnh, khiến Lâm Tử Quỳ đau lòng. Hai cái tin nhắn kia quả thật rất mờ ám, có giải thích thế nào cũng sẽ không ai tin nổi, cô và Phương Y Ái quen nhau 5 năm cũng không phải chưa từng có những trận cãi nhau nhưng cãi đến mức không khống chế như bây giờ thì là lần đầu tiên. Hai người đều hiểu rõ tình yêu bắt đầu từ sự tin tưởng, đó cũng là nền tảng để hai người sống chung với nhau, dù sao trong ngần ấy năm, họ đã cùng nắm tay nhau vượt qua bao nhiêu sóng gió. Đó cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng cho dù thế nào thì chuyện hôm nay cũng không mặc kệ được.
Nhìn thẳng vào đôi mắt Phương Y Ái, ngoài lạnh lùng ra một chút ấm áp cũng không có.
"Tôi biết cô ấy là ai, nhưng tôi tuyệt đối đảm bảo với em, tôi không làm chuyện gì có lỗi với em hết. Cô ấy là người mấy hôm trước gọi điện đến, mà tôi nói với em là không bắt máy, cũng không có gọi lại, tôi cũng không biết sao đêm nay cô ấy lại nhắn tin như vậy."
"A, " Phương Y Ái không chút hờn giận cười đáp lại, gương mặt không chút tình cảm, không biết đang tự cười nhạo chính mình hay là Lâm Tử Quỳ, "Không phải Quỳ nói không biết cô ấy là ai sao? Bây giờ lại biết là sao?"
"Tôi.. em... Tôi sợ em không vui, nên không nói với em. Lúc trước cũng có những chuỵện tương tự như vậy xảy ra, không phải em luôn tin tưởng tôi vô điều kiện sao?" Bị Phương Y Ái bắt bẻ như vậy trong lúc nhất thời không còn đường lui, lời mở đầu đã sai, nói năng lôn xộn không trôi chảy, thực sự là càng giải thích càng mờ ám.
"Biểu hiện trước đây của Quỳ thản nhiên và mặc kệ, nhưng Quỳ xem lại biểu hiện của Quỳ đêm nay khi đọc tin nhắn của cô gái đó đi, ngoài hoảng hốt ra thì còn lại cũng là hốt hoảng. Quỳ còn gì để giải thích nữa không? " Trong thế giới giải trí có không ít hot girl vì muốn nổi danh sẵn sàng gửi mấy tin nhắn mời mọc như vậy cho Lâm Tử Quỳ, với những trường hợp đó Phương Y Ái đều có thể xử lý vô cùng lý trí.
"... Đó là, là bởi vì vì... Tôi..."
"Trong lòng Quỳ có cô ấy?"
"... đã từng có, nhưng bây giờ thì đã là quá khứ, "ngập ngừng trả lời câu hỏi của Phương Y Ái, "Nếu như trong lòng tôi lúc này còn có hình bóng của cô ấy, tôi sẽ không kết hôn với em, cũng sẽ không đồng ý cùng em sanh con."
"Đã từng?" Nhắc lại câu trả lời của Lâm Tử Quỳ, chỉ với hai chữ này, Phương Y Ái liền biết được đó là ai. Cô biết được Lâm Tử Quỳ trước giờ chỉ yêu hai người, người trước đó là Tần Như Lan, người sau đó là cô. Trong lòng bất chợt nhớ lại, Tần Như Lan và Lâm Tử Quỳ không biết vì lý do gì mà dây dưa tình cảm không rõ ràng trong suốt 1 năm, mãi cho đến khi Tần Như Lan bỏ ra nước ngoài thì lúc đó mới chính thức cắt đứt liên lạc với Lâm Tử Quỳ.
Mà hết lần này tới lần khác, trong năm đó, Phương Y Ái xuất hiện như một định mệnh của Lâm Tử Quỳ. Đó cũng là nguyên nhân mà suốt năm đó Phương Y Á đau khổ, kiên trì theo đuổi Lâm Tử Quỳ mà không được kết quả gì hết. Lâm Tử Quỳ một mực khẳng định cô ấy và Tần Như Lan lúc đó chỉ là bỏ thì thương mà vương thì tội. Thậm chí có thể nói hơn phân nửa là lòng hướng về Tần Như Lan. Thế nhưng nhờ ông tơ bà nguyệt se duyên, được sự giúp đỡ của ông trời, Tần Như Lan chủ động rút lui khỏi trận chiến tình cảm này. Nhờ đó mới tạo cơ hội cho cô và Lâm Tử Quỳ yêu đương đến tận bây giờ, và cùng nhau bước vào ngưỡng cửa hôn nhân.
Hiển nhiên, đây cũng là chuyện mà Phương Y Ái rất để ý, trong lòng cô luôn tràn ngập nguy cơ, cảm giác không an toàn, trong lòng vẫn luôn lo lắng một ngày nào đó Tần Như Lan trở về cướp lấy Lâm Tử Quỳ của cô. Trong lòng cô luôn nghĩ là do Tần Như Lan ban tặng Lâm Tử Quỳ cho cô, chuyện tình cảm của cô, hôn nhân, gia đình, thậm chí là đứa trẻ tương lai cũng do Tần Như Lan tặng cho. 5 năm trước khi biết được sự tồn tại của cô gái đó, lần đầu tiên trong đời Phương Y Ái mang cảm giác được bố thí. Sinh ra trong gia đình giàu cô, được cưng chiều từ nhỏ, lại luôn được đối xử như lỗ rốn của vũ trụ, điều này như chà đạp lên lòng tự tôn, và sự tự tin của cô. Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu mà cô muốn kết hôn với Lâm Tử Quỳ bằng mọi cách.
Lâm Tử Quỳ không nói cũng vì cô ta lo lắng, trước đây cô cho rằng hai người Phương Y Ái và Tần Như Lan hoàn toàn không biết sự tồn tại của nhau. Mãi cho đến khi cô cùng Phương Y Ái cãi nhau một trận nảy lửa ở bờ biển, cô mới biết được Phương Y Ái đã sớm biết về Tần Như Lan. Đồng thời cô ấy vãn luôn để tâm, cô không nói cũng là lo sợ làm Phương Y Ái không vui.
"Cô ấy đã trở về? !" Giọng nói nhẹ nhàng hiền hoà, không có bất cứ sự hối hả, như đang lẩm bẩm khẳng định, lần thứ 2 im lặng chờ đợi Lâm Tử Quỳ trả lời.  Qua một lúc lâu, mới nhẹ nhàng xoay người đi, không muốn để Lâm Tử Quỳ nhìn thấy nước mắt dâng lên trong mắt cô, "Quỳ đi tìm cô ấy đi."
Không nghĩ tới Phươn Y Ái sẽ nói ra những điều như vậy, Lâm Tử Quỳ vô cùng sửng sốt, đứng ngây ngốc ở cửa, nhìn người yêu xoay người bỏ đi. Phương Y Ái leo lên giường, nghiêng người nằm xuống, đôi mắt nhắm nghiền, nhưng làm sao cũng không khống chế được những giọt nước mắt nhẹ nhàng không chút tiếng động rơi xuống lả chả, thấm ướt hết một góc gối. Nghe thấy tiếng bước chân tiến gần đến mình, cũng không buồn nói lời nào.
Lâm Tử Quỳ từ từ ngồi xổm bên giường, nhìn Phương Y Ái  một lúc, mới do dự vươn tay lau đi những giọt nước mắt đang rơi liên tục, "Tiểu Ái, vợ à, tôi sai rồi, tôi không nên giấu em, người lớn đừng chấp nhất con nít mà, bỏ qua cho tôi nha! Được không nè?"
Giả bộ dáng vẻ đáng thương, ôm mộng mong muốn gây được sự chú ý với người đẹp, mà đợi một lúc cũng không thấy nước mắt kia bớt đi chút nào, trong lòng lặng lẽ thở dài, nhếch miệng ngồi lên giường, ôm Y Ái vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: "Được rồi, đêm nay cần phải nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta còn phải đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ nữa, em như vậy, con sinh ra sẽ không đẹp đâu a!"
"Tiểu công chúa của chúng ta nếu biết tôi chọc mẹ con bé giận như vậy nhất định sẽ rất ghét tôi a ."
"... À, tôi từng hỏi qua ba mẹ, lúc con hai tuổi là lúc bắt đầu đi tìm nhà trẻ là vừa rồi. Đó là chuyện lớn nha, chứng tỏ con từ bé tí mà lớn lên, lúc rảnh rỗi chúng ta sẽ đi thăm, em có chịu không a?"
"Nhưng điều tôi lo lắng là chuyện tình cảm sau này của con. Nếu con giống em, gặp phải một người vừa trắng trẻo, đẹp đẽ lại giàu có như tôi thì tốt đẹp biết bao, ngộ nhỡ gặp phải kẻ không ra gì thì phải làm sao bây giờ?"
"Quỳ đi ra ngoài đi!" Không muốn tiếp tục nghe giọng nói làm buồn lòng cô của Lâm Tử Quỳ. Vừa nói xong,  Phương Y Ái không khống chế được, đứng dậy cầm lấy gối quay qua đập lên Lâm Tử Quỳ. Tuy rằng nói gối là vũ khí có lực sát thương không lớn, nhưng nhờ sự ưu ái của Phương Y Ái ra sức phát tiết, phải nhanh nhanh giơ tay chống đỡ, nhanh tay lẹ mắt nắm lấy hai bàn tay của người đẹp..
"Tiểu Ái, có chuyện gì từ từ mà nói."
"Bốp, bốp, bốp... Đi ra ngoài, đi ra ngoài, em không muốn thấy Quỳ, đi ra a?" Thấy Lâm Tử Quỳ nắm chặt lấy gối của mình, vẻ mặt có đánh chết cũng không buông, tính tình Phương Y Ái nóng nảy, xốc  chăn lên bước xuống giường, nắm chặt lấy gối, lần thứ hai đập tới.
"Bốp, bốp, bốp... Rầm..."
Lâm Tử Quỳ càng không ngừng tiếp tục dọng cửa, tiếng rơi vỡ của các món trang trí, bình hoa trong phòng làm kinh động đến cha mẹ Phương và mẹ Lâm đang chìm vào giấc mộng đẹp.
"Em không muốn thấy Quỳ nữa." Cũng không biết Phương Y Ái tập trung sức mạnh từ đâu, chỉ với một cú đẩy đã đẩy Lâm Tử Quỳ ra khỏi cửa. Mở rộng cửa, đóng "rầm" một cái, một loạt hành động mạch lạc lưu loát.
Một tiếng động thật lớn từ trong phòng phát ra, làm cho toàn thân Lâm Tử Quỳ kinh ngạc run rẩy. Bất đắc dĩ vỗ vỗ tim, quay người liền nhìn thấy ông quản gia và bà vú, vẻ mặt lo lắng nhìn cô. Cha mẹ Phương và mẹ cô từ hai phòng bên cạnh cũng mở cửa ra giương cặp mắt lo sợ nhìn cô.
"Hahaha.. ba mẹ, mọi người còn chưa ngủ sao? Hahaha.. mọi người cũng biết đó, tâm tính phụ nữ đang mang thai không hề ổn định, hahaha..." Hai bàn tay giơ ra ngoài, tạo thành vòng cung, vừa nói vừa hướng mọi người giả làm động tác mang thai, dĩ nhiên là làm cho bản thân bớt xấu hổ.
Có động tác minh hoạ, mọi người cũng nhanh chóng sáng tỏ. Ba Phương là người từng trải, lòng chua xót tiến lên vỗ vỗ vai Lâm Tử Quỳ để an ủi, ra chiều thấu hiểu gật gật đầu: "qua khỏi khoảng thời gian này là tốt rồi, năm đó ba cũng không tốt đẹp hơn con là mấy."
Nói xong, xoay người lại mang tư thế người chủ gia đình ra lệnh: " không có chuyện gì xảy ra nết, tất cả mọi người quay trở lại phòng ngủ tiếp đi.!"
Về đến cửa phòng, cũng không quên nhìn Lâm Tử Quỳ đầy vẻ cổ vũ.
"... Hahaha, cám ơn ba."


---------------------------------
Lời editor:
Đã để mọi người chờ rất lâu ơi là lâu. Thấy có lỗi quá xá. Nghe đâu trên BGT có bản hoàn rồi. Mọi người có thể đọc trực tiếp trên đó. B thì vẫn sẽ hoàn thành cho xong truyện này. Tự mình đào thì tự mình lấp thôi. 
Bây giờ trôi dậy còn ai nhớ đến truyện này.
Niệm chú lần n:
1. B không phải là au chỉ là editor, và chủ yếu để đọc, nên đừng hỏi B lấy đem đi cover, xào nấu nhân vật gì nha. B không đồng ý được và cũng không từ chối được. Khổ tâm lắm.
2. Bạn nào muốn bưng, ẵm  ver này đi đâu, thì phải hỏi B một tiếng và phải credit tên B, không thì B tủi thân lắm vì con bị cướp đó mà. Mà lỡ có pm cho B, không thấy B trả lời thì một là B lên cốc tu luyện, hai là B không đồng ý ngầm đó. Vì vậy mọi người tôn trọng nha.
3. Đã nói từ xưa là B không drop, còn khi nào xong thì B không biết. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK