Nhìn thấy đầu Kỷ Quốc Khang đầy mồ hôi, Lâm Tử Quỳ bất giác nhíu chặt lông mày, cầm lấy cây bút Kỷ Quốc Khang run run đưa qua, "Ký... Ở đâu?"
"Hả? À, à ký trên áo chú đi! Rất có giá trị kỷ niệm." Nói xong, cởi báo chiếc áo vest màu đen, bên trong là chiếc áo trắng tinh thẳng thớm, ngụ ký kêu Lâm Tử Quý ký lên trên áo tay áo.
"Quỳ Quỳ còn chần chừ gì nữa." Bởi vì lo lắng, giọng nói mẹ Lâm ít nhiều sốt ruột.
Lâm Tử Quỳ do dự đặt bút giữa không trung, hôm nay mẹ mình rất không bình thường nha? Còn chú Quốc Khang, quần áo chỉnh chu mà miệng lưỡi không rõ ràng, thần sắc khẩn trương.
Nhưng vẫn làm theo lời mẹ Lâm đặt bút trên người cố nhân, ký lên tên tuổi vang dội Lâm Tử Quỳ như rồng bay phượng múa.
"Được rồi, đi thôi Quỳ Quỳ, mẹ mệt mỏi, đưa mẹ trở về đi!" Cũng không chờ phản ứng của Lâm Tử Quỳ, vội vã hoảng sợ đi ra ngoài.
Không có ý nói lời tạm biệt với Kỷ Quốc Khang, liền đuổi theo mẹ Lâm.
"Mẹ, mẹ, mẹ, mẹ bị sao vậy? Hôm nay mẹ không bình thường chút nào a?"
Bị Lâm Tử Quỳ gọi lại, mẹ Lâm dừng bước, né tránh ánh mắt của con gái: "Chỉ là mẹ quá mệt mỏi thôi! Không có gì khác đâu, con mau lái xe lại đây đi, mẹ ở bên ngoài chờ con."
Biệt mẹ mình có điều giấu diếm, Lâm Tử Quỳ cũng biết mẹ mình không muốn nói, trong lòng có chút phiền muộn, ngẫm nghĩ thôi kệ đi. Nghe lời mẹ đi lấy xe.
Đợi đến khi Lâm Tử Quỳ đi xa, mẹ Lâm vội vàng quay lại, nói rất vô tình với Kỷ Quốc Khang: "Sau này đừng đến làm phiền cuộc sống hai mẹ con tôi." Lúc quay lại cửa, ngày hôm nay nhất định Tử Quỳ nghi ngờ, haizzz! Sai lầm rồi lại sai lầm, Kỷ gia nhất định không từ bỏ ý đồ, bí mật này không giấu được bao lâu nữa, nhất định sẽ làm xôn xao dư luận.
Như quả bom hẹn giờ, sẽ oanh tạc lên Lâm Tử Quỳ thành từng mảnh vụn
Tập đoàn Phương Thức, phòng làm việc tổng giám đốc.
Có một cô gái xinh đẹp, môi hồng răng trắng, đôi mắt long lanh sáng ngời. Không biết kẻ nào không biết thương hoa tiếc ngọc, làm cho sắc mặt lạnh băng, trong ánh mắt lộ ra nhẹ nhè vẻ lạnh lùng, nóng nảy đến khiếp người.
Gần như suốt cả buổi chiều, có vẻ như Lâm Tử Quỳ không thèm quan tâm đến mình.
Ngón tay thon dài trắng noãn đặt trên chiếc bàn gỗ màu nâu gõ gõ liên tục và rất nhanh, rất rõ ràng biểu hiện trạng thái tâm lý nôn nóng và phiền muộn.
Trong tay đang cầm chiếc điện thoại di động màu đen, đây là chiếc điện thoại di động dành riêng cho Lâm Tử Quỳ, ngoài trừ cô ấy ra, không có tên người nào khác. Trong đó là kỷ niệm 4 năm qua, từ lúc hai người mới biết nhau đến hiểu nhau, tất cả những đoạn tin nhắn, những video, màn hình chờ, có thể nói là chứng cứ về quá trình yêu đương của hai người.
Thời gian tan sở cũng sắp đến, mà điện thoại đến giờ cũng không có động tĩnh gì, Phương Y Ái càng nghĩ càng khổ sở, trước đây cãi nhau, chưa đầy một ngày, chắc chắn Lâm Tử Quỳ sẽ chạy đến trước mặt cô khóc lóc thảm thiết xin tha thứ, thật không ngờ ngày hôm nay là ngương bướnh không khuất phục như vậy. Chuyện tạo phản như vậy mà cũng làm được, chứng tỏ có rất nhiều quyết tâm không muốn kết hôn.
Chỉ lo miên man suy nghĩ về buổi chiều, hoàn toàn quên mất những tin nhắn dài thườn thượt mà nhà văn Lâm gửi vào lúc sáng sớm, nói trắng ra là nếu cô ấy không tự nạp thân đến trước mặt cô là không có thành ý.
Không phải đều là do mình kêu người khác đứng ở quầy tiếp tân ngăn cản, còn đem bảo vệ ra uy hiếp đe dọa sao.
Do dự chốc lát, hay hạ mình gọi điện thoại cho cô ấy, có thể bắt cô ấy mang kịch bản vừa sáng tác đến? Tìm một lý do đàng hoàng, Phương Y Ái rất quyết đoán lấy điện thoại di động trên bàn cầm trong tay, trên màn hình chỉ trỏ vài cái rồi dừng lại, không được, không nên không nên. Cái này là liên quan đến hôn nhân đại sự của bản thân, không phải do Lâm Tử Quỳ làm chủ, không có hôn nhân thì là tình yêu, gần 5 năm qua đã làm rất nhiều việc, muốn Lâm Tử Quỳ cho một danh phận thì có sao đâu?? Giảm thọ sao?
Tan tầm, sau đó lái xe đi đến bờ biển tản bộ giải sầu.
Buổi tối ở bãi biển, Phương Y Ái ăn mặc đơn giản, chỉ một chiếc váy màu đen, áo sơmi tay lở ôm sát màu trắng, tạo cảm giác vô cùng nữ tính đoan trang, khoanh tay đứng ở trên bờ cát, cảm giác thật mát mẻ. Theo thói quen, người nào đó sẽ đem lại sự ấm áp cho cô, nhớ nhung nhưng không thể gặp mặt, mệt mỏi!
Trong lúc thất thần, sự ấm áp quen theo vây quanh cơ thể, không kịp chuẩn bị lại một lần nữa rơi bị vây chặt trong tòa thành kiên cố xinh đẹp, tuy là hạnh phúc nhưng chỉ có thể quyết tâm và ngoan cố thoát ra.
"Em theo dõi chị hả? Lâm Tử Quỳ!"
Không nhìn đôi con ngươi phẫn nộ của người đẹp, cợt nhả: "không phải chỉ muốn em theo chị sao? Hơn nữa chuyện này cũng không xem là theo dõi nha?"
"Em nói không xem là không xem sao! ?" Nói xong, thô bạo đẩy Lâm Tử Quỳ ra, đi về hướng xe mình.
Lâm Tử Quỳ phản ứng mau lẹ, mặc kệ người đẹp có chịu hay không, vẫn kiên trì vươn tay ôm vào lòng, bắt đầu chơi xấu.
"Lâm Tử Quỳ.. em... Buông ra, um... Ai cho em... um, hôn chị." Nói xong lời cuối, nhiều lần giãy dụa, bản thân cũng buông xuôi, nhưng vẫn như cũ tử thủ ở phòng tuyến cuối cùng, cắn chặt răng sống chết không cho cô ấy công chiếm thành công.
Một phen phí sức, kết quả thật thất vọng a, Lâm Tử Quỳ không có dưỡng khí cũng chủ động đầu hàng. Trìu mến vuốt ve gương mặt cáu kỉnh của Phương Y Ái trong lòng.
"Ăn gì chưa?"
"Giận đến no rồi, còn ăn cái gì a!"
Tuyệt chiêu nghiêm phạt của Phương Y Ái dành cho Lâm Tử Quỳ là dùng những lời nói có tính đả thương.
"Bây giờ, em và chị đi ăn cháo nha, đi nhà hàng mà chị rất thích nha."
"Không đi, đi đi."
Mạnh mẽ đẩy bản thân ra khỏi Lâm Tử Quỳ, nhưng càng bị ôm chặt hơn.
Không nói lời nào cũng không làm thêm động tác gì, mặc cho người đẹp trong lòng ra sức giãy dụa.
Cho đến Phương Y Ái mệt mỏi, như chú mèo nhỏ hiền lành nhu mì dựa vào lòng Lâm Tử Quỳ.
Cực kỳ yêu thích dáng vẻ hiện tại của Phương Y Ái, so với dáng vẻ quân lâm thiên hạ lúc bình thường càng thêm mềm mại. Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Phương Y Ái, thích hương thơm này, hương hoa bạch lan, rất hợp với khí chất của Phương Y Ái.
Buổi chiều, rất đúng giờ Lâm Tử Quỳ đến dưới lầu tập đoàn Phương Thức cố thủ đợi cô thỏ con. Phương Y Ái là một bà chủ dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ rất đúng giờ tan sở, nhân viên khác như thế nào cô cũng mặc kệ, vì trong nhà có người chờ cô về a! Có chuyện gấp gì thì ngày mai hãy đến nói, từng chút từng chút một tạo thành thói quen rất khó từ bỏ.
Danh Sách Chương: