Ánh nắng ban mai ở nước Anh ấm áp hơn trong nước rât nhiều, trong một phòng của khách sạn, hình ảnh một đôi tình nhân ôm nhau, hài hòa như trong tranh vẽ.
Sáng sớm vừa mở mắt, Phương Y ái đã cảm thấy ngày hôm nay khác biệt, thân phận đã khác trước, khoé miệng không tự chủ tràn đầy nụ cười thoả mãn, hạnh phúc, nhìn nhà văn Lâm nằm bên cạnh, càng cảm thấy hạnh phúc hơn, từ từ nghiêng qua, ghé đầu vào trên ngực.
Cảm giác có thứ gì đó đang đảo qua đảo lại trên mặt mình, tê tê ngứa ngứa, khó chịu mở mắt ra, đập vào mắt chính là Phương Y Ái đang mỉm cười, nghịch ngợm, dùng đuôi tóc của cô tác quái trên mặt Lâm Tử Quỳ.
Bất đắc dĩ nắm lấy bàn tay nõn nà, giọng mũi đặt nghẹt nỉ non: "không phải đã nói là để tôi ngủ thẳng giấc sao?"
Lâm Tử Quỳ u oán nói, nhưng cũng không quên vuốt ve thắt lưng của người đẹp.
Nữ vương bê hạ nằm trong lòng bị nhột, cười khanh khách thoải mái, "em chơi kệ em, Quỳ ngủ cứ ngủ a, không có quấy rối một chút nào a? !"
" được được được, vậy tôi cởi đồ của em, em cứ chơi, không được có ý kiến nha?" Nói xong, lập tức hành động liền, quay qua giở thói lưu manh trêu đùa Phương Y Ái.
"A! Đừng mà!"
Phát hiện tình cảnh không phù hợp, nữ vương bệ hạ phản ứng nhanh chóng ,chuẩn bị gia tăng thêm cự ly với nhà văn Lâm, nhưng suy cho cùng vẫn bị chậm một nhịp. Lâm Tử Quỳ đã hoàn thành cuộc phản kích hoàn hảo của mình, áp Phương Y Ái chặt chẽ dưới thân: "tiểu cô nương, đừng phản kháng vô ích, ngoan ngoãn hầu hạ đại gia đi, hahahaha."
Nhà văn Lâm từng chọn qua không ít diễn viên, tuy rằng diễn xuất không chuyên nghiệp, nhưng diễn vai đại gia thanh lâu cũng ra hình ra dạng, chu dài cái miệng, còn muốn sàm sỡ.
Lâm Tử Quỳ nằm ở trên đang có tâm trạng muốn đùa giỡn, xem ra rất có hứng thú trêu đùa, nữ vương bệ hạ cũng rất phối hợp, làm bộ giãy dụa, hai tay đặt trên đầu vai Lâm Tử Quỳ, e thẹn nói: "Lâm đại gia, ngài làm gì mà gấp quá vậy a? Tiểu nữ tử chỉ bán nghệ không bán thân!"
"Ha ha ha ha..."
"Sao vậy, có gì vui để cười sao?" Nữ vương bệ hạ hiếm khi nhập vai, nhưng đổi lại kết quả như vậy, ít nhiều không vui .
"Không phải a, đây là lần đầu tiên thấy em vừa dễ thương, xinh đẹp lại e thẹn, cảm thấy rất kỳ lạ a, hahaha."
"Vậy đừng đùa nữa!"
Người này thực sự là không biết tốt xấu, hiếm khi có được tâm tình muốn phối hợp đùa giỡn với cô ấy, muốn cho cô ấy hài lòng, còn không biết cảm kích. Tính tình nhỏ nhen của Phương Y Ái nhất thời trỗi dậy, làm bộ nghiêm mặt, làm bộ muốn đẩy Lâm Tử Quỳ đang ở trên thân xuống dưới đất.
Cũng không muốn tranh cãi với Phương Y Ái, nhà văn Lâm nương theo lực đẩy, xoay người nằm xuống giường, muốn nắm tay Phương Y Ái, cùng nhau hưởng thụ buổi sáng tươi đẹp này, tốt đẹp nhất trong đời người là hình ảnh nắm tay nhau, thật sự là đẹp hết biết.
Nhưng là, tình huống phá nát phong cảnh vẫn thỉnh thoảng xuất hiện...
"Tử Quỳ, Quỳ nghĩ con của chúng ta nên đặt tên là gì a?"
Còn chưa bắt đầu tiến hành thực tế, mà nữ vương bệ hạ đã bắt đầu mơ màng đến cuộc sống sắp tới, thay đổi tư thế, dựa vào bên thân của Lâm Tử Quỳ, hơi nghiêng đầu, chờ đợi câu trả lời của nhà văn Lâm.
Tuy rằng Lâm Tử Quỳ hờ hững đối với vấn đề này, nhưng cũng hiểu rõ không nên phá huỷ tâm trạng hăng hái của Phương Y Ái, cố gắng trưng nụ cười tươi rói tràn đầy nước mắt"cái này còn sớm quá mà, chờ đến khi sinh con ra cũng chưa muộn mà."
"Cái gì mà chờ đến khi sinh con ra? Khi đó mới nghĩ tên thì chậm quá rồi! Quỳ là nhà văn, chuyện này đối với Quỳ là chuyện đơn giản thôi mà, mau mau nghĩ ra một cái tên đi nha."
Về vấn đề sinh con, hành vi của Lâm Tử Quỳ như chiếu lệ, vô cùng để ý, xem đứa con như không phải do cô ấy sinh ra vậy,, Phương Y Ái mở miệng như nữ vương ra lệnh.
"Lâm Đức Hoa! Thấy sao?" Nói xong còn ngồi dậy, hai tay mở rộng như muốn ôm cả đất trời vào lòng, giọng nói cũng trầm bổng du dương, tràn đầy cuốn hút: " từ nhỏ đang có khí phách của thiên vương!"
Phương Y Ái nghe vậy nhếch môi, ngườii này hoàn toàn không có chút thái độ của bậc làm cha mẹ, Lâm Đức Hoa? Sinh thêm đứa nữa chắc gọi là Lâm Phú Thành a!
Cảm nhận được vẻ khó chịu của nữ vương bệ hạ, Lâm Tử Quỳ xấu hổ thôi không tạo dáng kẻ gian ác nữa: "dĩ nhiên, cũng có thể đổi thành Phương Đức Hoa."
"em đang nói về việc đặt tên cho con, chứ không phải hỏi Quỳ con nên mang họ gì, Lâm Tử Quỳ, Quỳ có thể tập trung vào chuyện quan trọng không... Ít nhất cũng nên có thái độ nghiêm túc đi nha."
Nhéo cái lỗ tai của người nào đó, Phương Y Ái tức giận lớn tiếng, nói hết những bực tức trong lòng, mà càng nói thì lại càng giận, người gì mà cứ cà lơ phất phơ. Mình nói đông thì cô ấy nói tây, rõ ràng là trốn tránh vấn đề quan trọng mà.
"Được rồi.. được rồi... được rồi, tiểu Ái đừng nóng giận mà, tôi chỉ muốn làm cho bầu không khí thêm sinh động thôi mà. "
"Buổi sáng tốt đẹp như vậy, đều bị Quỳ hủy hoại hết, còn muốn làm không khí thêm sinh động, " rút bàn tay đang đặt trên lỗ tai của Lâm Tử Quỳ,
Phương Y Ái khẳng khái quyết định cho thêm một cơ hội để chuộc tội, "Trước hết không bàn đến tên, nói xem là Quỳ thích con trai hay con gái."
"Sao nữa, thuận theo tự nhiên đi, con trai hay con gái gì cũng được, tôi không cưỡng cầu. Hơn nữa đều là kết tinh tình yêu của chúng ta, tôi sẽ hết lòng bảo vệ yêu thương chúng. "
Kiểu đối thoại này thường xuất hiện trong các bộ phim ngôn tình, theo tình huống này, nữ diễn viên nhất định sẽ bị những lời nói của nam diễn viên làm cho cảm động đến rưng rưng nước mắt, kèm theo là một cái ôm này nọ, thậm chí còn có một chút âm nhạc du dương lãng mạn, nhưng dù sao đây cũng không phải là phim ảnh.
"Phải không? Em nhớ rõ trước đây người nào đó không chỉ nói qua một lần, nếu có con thì muốn có một đứa con gái." Phương Y Ái híp mắt, nói xong nghi ngờ nhìn người nào đó nói không nên lời.
"Ặc... . . . Được rồi, tôi thừa nhận lúc trước tôi muốn có con gái, nếu như... là con trai tôi cũng nhất mực yêu thương."
"Không sao, em chỉ muốn hỏi một chút cho biết, sao Quỳ có vẻ khẩn trương quá vậy, Thật ra thì..."
"Reng reng reng.."
Tiếng chuông điện thoại vang lên, trong lòng Lâm Tử Quỳ nhất thời reo hò hoan hô, cũng không biết là ai có mắt tinh đời, ngay tại thời điểm then chốt đã cứu cô ra khỏi biển lửa, vui vẻ đi lấy điện thoại di động, đề tài về con cái cuối cùng cũng kết thúc..
"Alo, mẹ à." Vừa trả lời vừa không quên dùng khẩu hình miệng nói với Phương Y Ái " là mẹ của em"
"Dạ dạ... con đang nghe... dạ đúng, tiểu Ái đang ở bên cạnh con, mẹ có chuyện gì a!"
"À, không có việc gì, mẹ gọi điện hỏi thăm một chút, lo lắng tiểu Ái còn đang ngủ, cho nên gọi cho con, con phải biết rằng phụ nữ đang mang thai phải được nghỉ ngơi đàng hoàng."
"Dạ, mẹ cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc,tốt cho cô ấy."
Thấy Lâm Tử Quỳ nói điện thoại có chút không được tự ngiên, Phương Y Ái bước tới ý kêu bật loa ngoài lên, khi Lâm Tử Quỳ nghe lời mở loa ngoài, thì cũng là lúc nữ vương bệ hạ nghe được lời nói làm mặt cô đỏ như đít khỉ.
"Tử Quỳ à, phụ nữ mang thai ba tháng đầu rất không ổn định, mẹ cũng biết tụi con còn trẻ tinh lực tràn đầy, nhưng đây là thời kỳ đặc biệt, các con phải biết tiềt chế nghe chưa, mẹ nghĩ rằng tốt nhất là các không nên làm, biết không?"
Ặc... Mẹ vợ ở cách xa ngàn cây số gọi điện cho cô, thì ra là muốn kêu cô đừng làm chuyện kia, vẻ mặt hơi xấu hổ, nhưng mặt của nữ vương còn hồng hơn,
quả nhiên, cả nhà Phương Y Ái rảnh rổi sanh nông nổi.
"Hahaha.. Mẹ này, chuyện này... Con.. Con hiểu.. Con hiểu mà... Mẹ cứ yên tâm... Bọn con sẽ chú ý ."
"còn có a, khi mang thai Tiểu Ái có phản ứng gì đặc biệt không?"
"Khi mang thai... Phản ứng... Phản ứng cái gì?" Cô thật sự là không biết phải tiếp chuyện làm sao, mới sáng sớm, mẹ vợ đã làm cho cô trở tay không kịp, bây giờ cầmđiện thoại di động như là đang cầm củ khoai lang nướng, muốn phỏng cả tay, lập tức quyết định giao nó cho nữ vương bệ hạ giải quyết
Lúc này, hai người ở trong phòng bắt đầu chơi trò đùng đẩy, truyền điện thoại qua lại cho nhau, Phương Y Ái không dùng tiếng chỉ nói bằng hơi: "đừng đưa cho em, Quỳ mau trả lời đi a?"
" ây da, chỉ nghĩ đến các con còn trẻ, cha mẹ lại lo lắng, mẹ là muốn hỏi tiểu Ái có buồn nôn nhiều lắm không... Tình trạng có nghiêm trọng không?"
"Không... Hình như không nghiêm trọng!"
Cái gì gọi là "Hình như không" nghiêm trọng, thấy Lâm Tử Quỳ nói bậy bạ, Phương Y Ái gấp gáp giật lấy điện thoại: "mẹ à, nghiêm trọng lắm mẹ ơi."
"Tiểu Ái? Con thức rồi sao, mẹ sợ quấy rầy con, nhưng mà không sao đâu, lúc trước mẹ mang thai con cũng nôn mửa đặc biệt nhiều, nếu thấy nghiêm trọng thì đi bệnh viện đi, đừng để ba mẹ lo lắng nha."
"Dạ biết, con biết rồi, Tử Quỳ chăm sóc con rất tốt, mẹ đừng lo lắng."
"Còn có, còn có, đặc biệt thèm ăn gì không, như ăn ngọt hay ăn lạt? Mẹ nói cho con biết, theo kinh nghiệm người xưa, thèm chua là sinh con gái đó. Chơi thêm hai ngày rồi hẳn về, cha đã bàn bạc với mẹ rồi, trong giai đoạn này, con phải an tâm dưỡng thai, ông ấy sẽ đi công ty thay con quản lý, hơn nữa còn có mẹ của Tử Quỳ, đến lúc đó thay phiên nhau chăm sóc cho con, sau khi sinh con xong thì đưa cho cha mẹ giữ. Hahaha, thầm nghĩ rốt cuộc cũng có thể ẵm cháu rồi, nhưng mà bây giờ bọn con đang ở nước ngoài, cha mẹ lo lắng cho sự an nguy của hai con, con nói với Tử Quỳ nghìn vạn lần đừng đi chơi nhiều nơi quá, rồi không chú ý làm ngã con, hơn nữa... ... Đặc biệt... Chú ý... ..."
Xổ nguyên một tràng không cho Lâm Tử Quỳ và Phương Y Ái có cơ hội chen vào, thấy vậy, Lâm Tử Quỳ vỗ vỗ vai Phương Y Ái, chéo hai tay trước ngực tạo dáng muốn đi ngủ, dự định đi ngủ lại. Mới vừa nằm xuống, lại bị nữ vương kéo dậy:
"Làm sao vậy?"
Đem điện thoại đặt vào lỗ tay Lâm Tử Quỳ, vẫn như cũ nhỏ giọng nói: "nghe một chút đi, toàn là chuyện quan trọng, đừng ngủ nữa, mau thức dậy."
"Em nghe là tốt rồi mà!"
"Nhanh lên một chút!"
Vẻ mặt nữ vương nghiêm túc, Lâm Tử Quỳ biết là quan trọng, cũng không muốn làm Phương Y Ái không vui, vẻ mặt đau khổ ngồi xuống, cầm lấy điện thoại, tiếp tục nghe mẹ vợ tàn phá lỗ tai, yên lặng lắc đầu, cả nhà đều nôn có con, cô làm sao mà thoát được a!
Liện tục ngáp ngắn ngáp dài, nước mắt chảy liên tục, công lực thôi miên của mẹ vợ không giáo sư nào sánh bằng. Đôi vợ chồng son nằm song song trên giường, Lâm Tử Quỳ tựa vào đầu giường, còn Phương Y Ái thì dựa vào trong lòng cô, đang nhìn đồng hồ treo tường nhảy nhót, thực sự là muốn chết! Mẹ vợ nói liên tục hai tiếng đồng hồ, từ lúc mang thai nói đến khi lâm bồn, sau đó đến lúc ở cữ, quả nhiên kẻ có tiền khác với gia đình bình thường, nói điện thoại đường dài không chút keo kiệt, lại có thế cứ thế nói mãi không dứt.
Phương Y Ái dự định chăm chú lắng nghe, nhưng ai ngờ mẹ cô càng nói càng hăng, không hề có ý muốn dừng lại, mà lại không muốn mặc kệ khổ tâm của người già, không thể làm gì khác hơn là lực bất tòng tâm vẫn cầm điện thoại, lâu lâu trả lời vài câu, biển hiện là còn đang lắng nghe.
vuốt ve bụng của Lâm Tử Quỳ, dán mặt vào cổ nhà văn Lâm, nhõng nhẽo nói: "em đói bụng, Quỳ có đói không?"
Thật ra bụng của Lâm Tử Quỳ đã kêu đói từ lâu, tưởng rằng nữ vương nghe được, nên cũng không biết xấu hổ, nhẹ nhàng gật đầu: " đói bụng từ lâu rồi! Tôi đi gọi món "
"ừ, em muốn ăn chua."
"Mới sáng sơm mà ăn chua cái gì a? !" Khẩu vị gì kỳ lạ vậy, mới rời giường cũng không sợ dạ dày chịu không nổi sao, lấy ly nước đầu giường đưa cho Phương Y Ái uống nhấp môi, "đừng nghịch ngợm a!"
"Không phải thèm chua sẽ sinh con gái sao? Không có nghe mẹ em nói sao a." Nói xong còn trừng mắt mấy cái với Lâm Tử Quỳ.
Vừa mới mang xong dép, đang đứng đầu giường, nhà văn Lâm cười khanh khác, từ từ bước tới, mở rộng hai tay cầm lấy hai má của Phương Y Ái, hôn lên trán: "tôi phát hiện tế bào hài hước của em càng ngày càng nhiều !"
"Còn không phải do Quỳ lây sang!"
...
"Tiểu Ái, tiểu Ái! Rốt cuộc con có nghe mẹ nói gì không đó? Tiểu Ái!"
Bất đắc dĩ dừng lại hành động liếc mắt đưa tình tuyệt vời, hoảng loạn cầm lấy chiếc điện thoại di động trên giường, vội vàng hồi phục tâm trạng: "Con đang nghe, đang nghe mẹ nói mà."
Chênh lệch múi giờ giữa nước Anh và Trung Quốc là khoảng 8 tiếng, theo tính toán sơ bộ, rạng sáng mẹ Phương đã gọi điện cho hai cô, nói đến lúc mặt trời sáng trưng ở phía bên Trung Quốc.
Danh Sách Chương: